Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 398: Bước Vào Tam Giới
Đệ Ngũ Lăng Nhược tới Tam Lý Khê để đón đám người Phan nương tử, Cát Tường trở về.
Đám người Phan nương tử, Cát Tường lần thứ hai đi chuẩn bị đi Lũng Hữu, kết quả lại bị đón trở lại.
Lúc đầu trong lòng cũng tràn đầy kinh sợ, nghĩ Lý Ngư xảy ra điều gì không ngờ, đợi khi nghe nói thiên tử đặc xá, thì mừng rỡ như điên. Trường An là đô thành, Phan nương tử cũng càng muốn ở nơi này, Cát Tường vẫn lo lắng khi tới quê hương của Tác Tác rồi, không thoát khỏi cảnh ăn nhờ ở đậu, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vốn là người ở Trường An, cũng có thể dưới tình trạng lấp đầy bao tử, Trường An dĩ nhiên không phải là lựa chọn thứ hai.
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất biết lấy lòng người, mặc dù chỉ là đưa đến một thư báo, lại đón mọi người hồi thành, nhưng cũng sắp xếp ổn thỏa, khiến cho mọi người đều thấy thoải mái. Chỉ là làm thần tái mười năm làm dưới trướng vương chợ Tây, tự có một vẻ cao quý và tao nhã của kẻ bề trên, vô tình sẽ hiển hiện ra.
Kiều Hướng Vinh đã từng tự xưng mình là “thần tài” ở Chợ Tây, lời ấy cũng không phải giả, ông ta cũng quản lý hơn bốn vạn hộ thương gia, tám trăm chủ kinh doanh, tự nhiên được xưng là thần tài. Số tiền này ngoại trừ bình thường giữ lại một số, cũng nộp lên cho Thường Kiếm Nam, nhưng ở trong tay ông ta là có sự lưu chuyển trong quá trình nộp lên trên.
Chỉ là trong quá trình này, số tài chính lưu chuyển trong tay ông ta có thể sẽ tăng thêm lên con số cực lớn, nhưng so với Đệ Ngũ Lăng Nhược mà nói, ông ta chỉ là một thần tài qua cửa mà thôi. Đệ Ngũ Lăng Nhược không trực tiếp quản lý thương hộ ở Chợ Tây, sức ảnh hưởng và quyền lực cũng không lớn như ông ta, nhưng nếu nói đến nắm vững tiền tài, thì lại vô xuất kỳ hữu.
Người nắm giữ tiền tài như vậy, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành đều sẽ có sự chênh lệch so với người bình thường, Phan nương tử, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh xuất thân thấp hèn, trước mặt nàng tự nhiên sẽ có một số hạn chế trong lời nói.
Đệ Ngũ Lăng Nhược kỳ thật cũng nhận thấy điều này, nhưng nàng cũng không thể tránh được, tuy rằng nói chuyện hòa khí, mỉm cười dịu dàng nhưng phong thái nói chuyện kia đã không phải ai cũng có thể học được.
Lý Ngư đợi Thiết Vô Hoàn trở về, cũng buông lỏng tâm trạng, có Đệ Ngũ Lăng Nhược đi đón mẫu thân, hắn cũng không lo lắng có điều gì ngoài ý muốn, bèn đi đến “Tuyết Lung Cư”. Tác Tác dù sao vừa mới sinh xong, ngày hôm qua cáo biệt, thực sự có chút gấp gáp, hiện giờ đã được đặc xá, không cần nghĩ đến cả ngày bỏ trốn, tin tức tốt này đương nhiên phải đến nói cho nàng biết, cũng có thời gian ở cùng với đứa con trai bảo bối của mình.
Đi tới “Tuyết Lung Cư”, nói tình hình cho Long Tác Tác, Long Tác Tác vui mừng vì trượng phu của mình cuối cùng cũng không cần phải giấu đầu lòi đuôi rồi. Sau niềm vui mừng qua đi, Long Tác Tác lại nghĩ đến một việc, không khỏi khó xử:
- Nếu hiện giờ chàng có thể quang minh chính đại ở Trường An, thì chúng ta còn trở về Lũng Hữu hay không?
Lý Ngư trầm ngâm một chút, thương lượng nói:
- Tác Tác, ta đã từng nghĩ đến Lũng Hữu lạnh khủng khiếp, không thể so Trường An. Nếu có thể không phải trốn tránh, vẫn nên ở Trường An sẽ tốt hơn, nàng nghĩ sao?
Long Tác Tác do dự nói:
- Cha ta không có con trai, lại chỉ có mình ta là con gái, nếu ta ở đây thời gian dài, không thể phụng dưỡng phụ thân, trong lòng không yên.
Lý Ngư nói:
- Nhạc phụ đại nhân chúng ta phải suy xét, nhưng cũng phải nghĩ đến bảo bối của chúng ta. Nếu ông ấy từ nhỏ lớn lên ở Trường An, cũng đã sinh sống trưởng thành ở Lũng Hữu. Lại nói nhạc phụ của ta, ông ấy tuổi tác đã cao hai chân lại bị thấp khớp, ta vẫn luôn cân nhắc có nên gia lão nhân gia qua đây, ở đây dưỡng già há không phải cuộc sống vẫn tốt hơn ở Tây vực sao.
Long Tác Tác nói:
- Phụ thân một đời cơ nghiệp, cả đời tâm huyết đều ở Long gia trại, sao ông ấy có thể bỏ được?
Lý Ngư nói:
- Nhạc phụ vốn cũng không có tinh lực để ý đến Long gia trại rồi, mới vừa rồi lúc nghĩ đến, ta cũng nghĩ Nhạc phụ không hy vọng Long gia trại sụp đổ, kỳ thật lớn có lẽ Long gia trại có uy vọng, trong đám người cũ để lựa chọn ra vài người làm trưởng lão, lại chọn ra mấy thanh niên tài tuấn để mở rộng cục diện. Hàng da của bọn họ là muốn tiêu thụ ở Trường An, chúng ta ở đây mở ra cục diện thì bọn họ, cuộc sống sẽ càng thêm hậu đãi, có gì là không tốt chứ?
Tác Tác bế đứa con vỗ nhẹ cơ thể của nó, suy tư sau một lúc lâu mới thở dài nói:
- Thôi, sẽ chàng ngươi chứ. Chỉ là việc này vẫn còn phải thương lượng lại với phụ thân. Tìm cơ hội ta và chàng tốt nhất nên quay về Lũng Hữu một chuyến, gặp mặt thuyết phục phụ thân, trong thư nói chưa chắc đã rõ được.
Lý Ngư gật đầu đồng ý:
- Đương nhiên là phải như thế. Ta viết trước một lá thư báo tin cho nhạc phụ, chúc mừng ông ấy có cháu ngoại, đối với việc này tạm thời không đề cập tới, và sau đó chúng ta sẽ đi thăm lão nhân gia rồi nói sau.
Nói xong, Lý Ngư cúi xuống, thấy đứa con dựa vào trong lòng ngực mẫu thân ngủ say sưa, không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng vươn ngón trỏ khẩy nhẹ vào hai má đứa nhỏ, cười nói:
- Tiểu tử kia không khóc không quấy, ngoan thế.
Long Tác Tác lườm hắn một cái nói:
- Ai nói thằng bé ngoan, bé trai vẫn bướng bỉnh hơn so với con gái đấy, mới vừa rồi khóc to quấy lắm, sữa cũng không chịu bú, đây là do khóc mệt rồi nên mới chịu nghỉ ngơi đó chứ.
Lý Ngư cười nói:
- Vậy thằng bé nhất định là giống nàng, ta nghe mẹ ta kể, ta trước đây rất ngoan, ăn no rồi đi ngủ, ngủ đủ thì dậy ăn, không bao giờ khóc quấy, khi tỉnh dậy thì mở to đôi mắt đen nhìn nhìn làm hại mẹ ta luôn lo lắng ta có bị làm sao không.
Long Tác Tác bật cười, oán trách:
- Là giống chàng, không giống ta. Con mình tương lai nếu thông minh nhất định cũng là công lao của chàng, còn nếu vụng về…
Lý Ngư cười nói:
- Vậy thì giống mẹ của nó rồi.
Long Tác Tác trợn mắt nói:
- Ta rất ngốc à?
Lý Ngư nói:
- Không ngốc thì làm sao lại lựa chọn ta làm nam nhân của nàng, khi đó ta không nhà không nghề nghiệp không có căn cơ, hơn nữa còn là người mang án.
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý tương dung, rất lâu sau đó, Long Tác Tác mới nắm tay Lý Ngư lên nhẹ nhàng đặt trên má mình, dịu dàng nói:
- Bất kể như thế nào, ta vẫn cảm tạ trời cao. Cho ta được một đấng lang quân vừa ý, còn cho ta thêm một đứa con dễ thương như vậy. Ôi! Nhớ khi thời gian đầu mới quen biết, thật sự rất hận không thể một cước đạp chết chàng, khi đó chưa từng nghĩ đến sau này lại có thể cam tâm tình nguyện bị chàng ức hiếp.
Lý Ngư nghe được tim đập thình thịch, không khỏi lên giường nằm sát ở mép giường, ở giữa có sự kết tinh tình yêu của bọn họ. Rất lâu sau, Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ tới Đệ Ngũ Lăng Nhược, trong lòng lập tức có chút chột dạ.
Kỳ thật đối với Cát Tường, hắn cũng không quá lo lắng, Cát Tường kiên cường, chống cự lại vận mệnh, tính tình kì thực dịu dàng vô cùng, chỉ cần hiểu được cái tình, thì tự nhiên sẽ động cái lý, lại nhẹ nhàng mềm giọng, cô nàng kia sẽ giống như đóa hoa trong lòng hắn chịu nghe theo hắn. Nhưng Tác Tác tính tình nóng nảy, cũng không phải là người có tính tình ôn hòa như Cát Tường.
Mà hắn vô tình đã đi xuyên việt đến mười năm trước, một hồi trải qua kia khiến bản thân hắn không thể không đếm xỉa đến Đệ Ngũ Lăng Nhược, nàng đã phải hy sinh trả giá mười năm. Mười năm đau khổ, mỹ nhân ân trọng như núi cao như biển sâu, hắn là người có ý chí sắt đá cũng không thể nhìn như không thấy, hắn phải đưa ra cho người ta một câu trả lời thỏa đáng.
Mà muốn cho người ta một câu trả lời thỏa đáng, cũng không thể để nội bộ mâu thuẫn, cửa ải của Tác Tác nhất định phải qua, hơn nữa đây chính là một cửa ải vô cùng khó khăn, hơn nữa hiếm khi nàng lại dịu dàng như giờ phút này…
Nghĩ đến đây, Lý Ngư ho khan một tiếng, nói:
- Tác Tác, ta có chuyện cần phải thương lượng với nàng.
Vừa nghe giọng điệu này của Lý Ngư, Tác Tác lập tức cảnh giác, liếc hắn một cái, dịu dàng đáp:
- Chỉ cần không phải liên quan đến nữ nhân thì không sao, chàng nói đi.
Rất lâu sau đó…
- Tại sao không nói chuyện?
Lý Ngư ủy khuất nói:
- Trên đời này, một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân, nàng đã lập tức loại trừ đi một nửa khả năng, ta còn nói gì chứ?
Long Tác Tác kinh ngạc nói:
- Thật đúng là có liên quan đến nữ nhân? Tuy nhiên, chàng nói cũng có lý, vậy được, chuyện có liên quan đến nữ nhân cũng có thể nói, chỉ cần nữ nhân này không phải bước vào căn nhà nhỏ của chúng ta là được, nói đi.
- …
- Sao lại không nói, sẽ không có chuyện là trên đời này một nửa nữ nhân đều phải gả vào nhà chúng ta chứ? Chứa không nổi đâu lão gia?
- Chứa nổi ta cũng chịu không nổi.
Lý Ngư hậm hực, không phải nói nữ nhân là một người đàn bà chỉ ngốc ba năm? Sao Tác Tác lại ngược lại vậy.
Long Tác Tác trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Được, tự ngươi lần trước giải thích nhưng không cách vài ngày, ngươi nói đi, ta vẫn thật sự rất hiếu kỳ, mới có hai ngày thôi mà ngươi lại để ý với nữ nhân nào vậy!
Lý Ngư thở dài nói:
- Vài ngày? Ôi, một lời khó nói hết.
- Có chuyện mau nói, mau thả rắm ra!
- Khụ, ta muốn nói là nàng ta đối với ta có ân cứu mạng.
Mặc dù biện pháp này có hơi cũ một tí, máu chó một tí nhưng để không bại lộ trụ luân thì đây là điều kiện tiên quyết, dường như là một biện pháp cực kỳ hữu hiệu, đáng tiếc là khi hắn đối mặt với đại tiểu thư Long gia, nữ nhi của Long Ngạo Thiên.
Long đại tiểu thư cười lạnh:
- Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đúng không? Đầy nghĩa khí đấy. Ngày mai ta liền đi ra ngoài, phải gặp gỡ vài cướp đường hại dân hại nước và vân vân, có người trượng nghĩa ra tay tương trợ, ta liền lấy thân báo đáp, ta đây sẽ nói phu xướng phụ tùy, chàng sẽ không trách ta chứ?
Vậy thì hắn còn biết nói gì.
Đang lúc Lý Ngư chính cực kỳ lúng túng thì giọng nói Thiết Vô Hoàn dưới lầu vang lên:
- Tiểu lang quân, Thái Thường Tự đến, nói muốn gặp người.
Lý Ngư trừng mắt nhìn Long Tác Tác, đứng dậy xuống lầu.
Người đến là một quan viên, áo bào cổ tròn, là áo bào lục phẩm hoặc cửu phẩm, trên áo bào của người này có thêu một đóa hoa nhỏ, mà chỉ có trên áo bào thất phẩm trở lên mới có. Hai thứ kết hợp, người này có lẽ là quan lục phẩm hoặc thất phẩm.
Người tới rất hòa khí, Lý Ngư thông báo danh tính, người tới liền cười, nói:
- Bản quan La Tỉ, Thái Thường Tự chủ bộ.
Lý Ngư vội chắp tay nói:
- Hóa ra là La chủ bộ, lại không biết túc hạ đến có gì huấn thị?
Lý Ngư là Thị trưởng Chợ Tây, tuy chỉ là quan nhỏ không được xếp hạng nhưng miễn cưỡng cũng được coi như người trong “biên chế”, tính toán ra thì La chủ bộ là thượng quan của hắn rồi, cho nên mới phải dùng hai từ huấn thị.
La chủ bộ cười nói:
- Chúc mừng túc hạ, cùng người hầu ngươi trượng nghĩa thay chủ chịu chết, đã chứng tỏ là người có phẩm chất đạo đức đẹp, Hoàng thượng rất ưu ái. Cho nên đã căn dặn xuống dưới, lấy đức hạnh của hai người đủ để làm quan, làm phong khí, bản quan nhận lệnh Tự Khanh đến cho ngươi biết, túc hạ từ này hôm nay được làm Cổ Xuy Lệnh Thái Thường Tự Cổ Xuy Thự, còn người hầu Thiết Vô Hoàn còn cần ngươi giải trừ khế ước chủ tớ, sau đó sung nhập Đồn vệ làm Kim Qua Võ sĩ. Thật đáng mừng!
Lý Ngư nghe được ngây ra, hắn vẫn không muốn Thiết Vô Hoàn là nô bộc của mình, có cơ hội thay đổi hắn cầu còn không được. Về phần thăng quan vậy cũng vô cùng tốt, hôm nay sau khi đi tế bái Thường Kiếm Nam về, những lời lẽ kia Đệ Ngũ Lăng Nhược nói với hắn, hắn cũng thật sự đặt ở trong lòng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói không sai, quan hệ là nơi đến, tín nhiệm cũng là từ chỗ đấy, ngươi không thể dưới bất cứ tình trạng nào mà yêu cầu người ta tín nhiệm ngươi vô điều kiện, cho dù là người nhà cũng không được. Hắn hiện tại có sức ảnh hướng, không phải hắn muốn thoát khỏi là thoát khỏi, tất nhiên cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn với Mỹ Cảnh Lương Thần, cho nên có thể nhảy ra khỏi vòng tròn là tốt nhất.
Huống chi, Thiết Vô Hoàn nhập quân giới, hắn nhập chính giới, Tác Tác tiểu nương tử ở thương giới, có thể phối hợp thật tốt?
Nhưng Cổ Xuy Thự là cái quái gì? Sau này ta chuyên môn phụ trách khoe khoang mồm mép, mặt dầy hay sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận