Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 281: Lễ vật không hợp tâm ý
Lương Thần, Mỹ Cảnh vừa nhìn thấy chủ cửa tiệm đến, vội vàng dâng lên lễ vật.
Hai nàng bê lên khay đến gần Dương Thiên Diệp, LươngThần bèn cười nói:
- Chúc mừng quý tiệm khai trương đại cát, chủ nhân nhà ta Thường đại gia nghe nói cô nương mở cửa tiệm ở Chợ Tây, lại có Hoan thiếu đại giá quang lâm, không khỏi vui mừng, đặc mệnh hai chúng ta dâng lễ…
Mỹ Cảnh hơi kéo tay áo nàng lại:
- Tỷ, dừng lại, dừng lại, hình như không đúng rồi!
Lương Thần ngẩn người, quay đầu lại hỏi:
- Cái gì không đúng!
Mỹ Cảnh nói vậy, Lương Thần quay đầu lại nhìn, thì thấy Dương Thiên Diệp và Thích Tiểu Liên đứng sánh vai cùng nhau, tay nắm tay, cười ngọt ngào.
Lý Ngư đứng trước Dương Thiên Diệp, Nhiếp Hoan đứng trước Thích Tiểu Liên, hai mắt nhìn lên lễ vật trên khay các nàng, hai khuôn mặt một xanh một tím kéo miếng vải dài qua.
- Ồ? Dường như thực sự không đúng rồi! Cách đứng của họ…
Lương Thần cũng lập tức phát giác ra không đúng, nhìn tình hình này, Nhiếp Hoan và Thích Tiểu Liên đáng lẽ mới là một đôi, mà Dương cô nương và Lý Ngư…
Dương Thiên Diệp chần chờ nhìn mâm lễ vật trong tay mình, nghi ngờ nói:
- Đồng tâm kết xích kim, ngọc bội yến song phi là…Thường lão đại tặng cho ta… lễ vật mừng khai trương…của ta?
Khai trương cửa tiệm tặng đồng tâm kết, yến song phi, đây là lễ vật gì vậy?
- Tệ hại thật! Xảy ra rắc rối này, chỉ sợ sẽ gây ra sự cười nhạo!
Lương Thần, Mỹ Cảnh đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Mỹ Cảnh nhanh trí bưng ngọc bội chạy lên trước, cười nói:
- Đúng vậy, Dương cô nương, đây là yến song phi, là chúc mừng cô nương khai trương đại cát, buôn bán thịnh vượng, thanh danh lan xa, tài bạch danh vọng như đôi yến bay cao.
Dương Thiên Diệp càng khó xử, giải thích này…cũng quá gượng gạo, trên ngọc bội kia còn khắc một đường chữ nhỏ, một câu “nắm tay nhau”, một câu “đi đến bạc đầu”, cái này cũng có thể kéo theo kinh doanh đi lên ư.
Lương Thần phúc chí tâm linh, lập tức bước lên một bước, tay áo che trên khay, đậy lại hai miếng đồng tâm ở vị trí trung tâm trên đồng tâm kết, cười hì hì nói:
- Cái đồng tâm kết là chủ nhân nhà ta tặng quà cho Hoan thiếu.
Hoan thiếu lời nói tín nghĩa, hành vi tất quả, đã hứa ắt thành, khinh tài trượng nghĩa, là thiếu hiệp đệ nhất thiên hạ. Chủ nhân nhà ta kính ngưỡng đã lâu, nay túc hạ quang lâm Chợ Tây, cho nên tặng đồng tâm vàng này, cái này…là quà mừng cho huynh đệ Hoan thiếu.
Lương Thần, Mỹ Cảnh cũng tự biết giải thích gượng gạo, nói xong liền cười khan.
Dương Thiên Diệp cùng với Thích Tiểu Liên nhíu chân mày lại một cái, Nhiếp Hoan ngửa đầu cười to ba tiếng, tiến lên nhận lấy đồng tâm kết, cười nói:
- Ha ha ha, vị cô nương này cực khổ rồi! Ta nghĩ, Thường lão đại nhất định không phải ý này…
Nhiếp Hoan vừa dứt lời, kẹp lên một đồng tâm kết, bèn móc trên cái eo nhỏ của Thích Tiểu Liên, lại quay lại một cái khác đeo ở giữa hông mình.
Nhìn thấy hành động như vậy của gã, cả sảnh nhất thời xôn xao.
Thích Tiểu Liên cũng sợ ngây người, nhìn Nhiếp Hoan, sắc mặc không dám tin, lắp bắp nói:
- Nhiếp Hoan, ngươi…ngươi…
Nhiếp Hoan cầm tay nàng lên, thành khẩn nhìn vào mắt nàng ta, nói:
- Trước kia, là ta không quá nghĩ cho nàng, nàng và ta đã định tình chung thân mà ta còn để nàng ở Giáng Chân Lầu, chịu đựng bao nhiêu những lời đùa cợt trêu chọc, đủ loại oan ức đều cất giấu ở trong lòng. Sau này, sẽ không như thế nữa!
Thích Tiểu Liên còn muốn nói, ngón tay của Nhiếp Hoan đã đè trên môi nàng, kìm lại lời nàng muốn nói ra, dịu dàng nói:
- Chuyện ở Giáng Chân Lầu, để ta giải quyết, nàng chớ lo lắng!
Nhiếp Hoan cầm tay Thích Tiểu Liên, chậm rãi nhìn mặt mọi người, uy nghiêm nói:
- Nhiếp mỗ nguyện cùng tiểu Liên cô nương vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão, nàng chính là nữ nhân của ta, ai có lời nói làm nhục nàng, chính là làm nhục Nhiếp Hoan ta. Môn hạ Nhiếp Hoan ba nghìn, sẽ cùng kẻ đó không chết không thôi!
Thật là bá đạo uy phong! Cả sảnh đường xôn xao, trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào, như sắp làm “Càn Long Cư” nổ tung.
Một Nhiếp Hoan, một Thích Tiểu Liên, đều là nhân vật quan trọng giữa phố Trường An, không nghĩ tới hôm nay có thể tận mắt chứng kiến được một câu chuyện như vậy. Tất cả khách đến mừng mắt sáng lên, đều cảm thấy chuyến này không uổng công, hôm nay trở về, có cái để kể rồi.
Thích Tiểu Liên nhìn Nhiếp Hoan, môi run rẩy, lệ nóng làm mờ đôi mắt. Tên lãng tử này, cuối cùng chịu thừa nhận thân phận của nàng rồi ư? Cho tới nay, Thích Tiểu Liên kỳ thực đều luôn tự ti, chưa bao giờ dám nói với gã lấy thân báo đáp, rất sợ một khi nói rõ ý này, sẽ không kiếm chế được con ngựa hoang này.
Hôm nay…
Thích Tiểu Liên lúc này đối với Lý Ngư thật sự cảm kích vô cùng, nếu không bởi vì lời trêu chọc của hắn, kích thích Nhiếp Hoan, thì tên lãng tử này chỉ sợ còn phải do dự, không chịu bày tỏ tâm ý với nàng.
Dương Thiên Diệp nhìn thấy đôi ngọc bội “chấp tử chi thủ”, nhìn lên thấy có một đôi tình nhân đang cầm tay nhau, chỉ cảm thấy tay như nặng ngàn cân, như không thể cầm lên được. Lý Ngư nhìn nàng cười ha hả, tiến lên một bước giành nhận lấy ngọc bội!
Dương Thiên Diệp giật mình, rất sợ Lý Ngư cũng đứng trước mặt mọi người mà bày tỏ như vậy, nàng sẽ thật sự không biết nên xử trí thế nào.
Lại nhìn thấy Lý Ngư túm lấy ngọc bội, nhét vào trong tay nàng, cười nói:
- Thường lão đại có ý tốt, Dương cô nương hãy nhận lấy! Lý mỗ là thị trưởng Chợ Tây, sau này có phiền phức gì, cô nương chỉ cần nói một tiếng, Lý mỗ nhất định an tiền mã hậu, ra mặt giải quyết!
Những lời nói này của Lý Ngư, cũng coi như bày tỏ lòng ủng hộ đối với việc Dương Thiên Diệp mở cửa tiệm ở Chợ Tây này rồi, hơn nữa cũng không có đột nhiên rút ra lời “cầu hôn” lãng mạn, để khiến cho nàng không xuống đài được. Nhưng Dương Thiên Diệp không biết tại sao, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vô cùng trống rỗng, thất vọng, thậm chí…tức giận!
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Ngư, Dương Thiên Diệp có một cảm giác muốn ném ngọc bội vào bản mặt hắn.
Lý Ngư rõ ràng thấy được ý không vui trong đáy mắt Dương Thiên Diệp, bèn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng. Dương Thiên Diệp cười nhạt, bước lên trước một bước, chắp tay thi lễ về hướng Mỹ Cảnh:
- Thiên Diệp có tài đức gì, có thể để Thường lão gia xem trọng như vậy, ngày khác Thiên DIệp đích thân đến “Đông Ly Hạ”, thăm viếng Thường lão gia!
Lý Ngư đứng một bên, thần sắc vô cùng “trịnh trọng” !
Dương Thiên Diệp tiến lên một bước, vạt quần liền che đi mũi chân của nàng, mà bước chân của Dương Thiên Diệp, lập tức nặng nề giẫm trên bàn chân của Lý Ngư, dí mạnh xuống. Lý Ngư bị đau, chỉ có thể trấn định, nếu không sớm đã vỡ kêu đau thành tiếng rồi.
Lý Ngư hậm hực trong lòng: “Không phải chỉ đụng hư lan can lầu nhà cô sao, sao lại báo thù như vậy, nha đầu thối này, đầu óc sao mà nhỏ nhen thế không biết!”
Trử Long Tướng khoác áo bào, chân trần ngồi xếp bằng trên tháp, trên mấy kỷ án trước mặt bày mấy đĩa rau cải, còn có một mâm cơm, cũng còn thừa lại hơn một nửa.
Trử Long Tướng là người tập võ, lượng cơm ăn khá lớn, bình thường không ngày nào không vui, từ sau khi thủ hiếu, dựa theo Lý Ngư nói, áo gai ăn chay, đóng cửa không ra, thành kính thủ hiếu, hai tháng khó khăn như thế, mồm miệng cũng nhạt đi nhiều.
Nhưng lòng hiếu thuận của y đối với mẫu thân là thật không phải giả, không chịu bỏ đi quy củ thủ hiếu, chỉ là hàng ngày đều có cảm giác một ngày bằng một năm. Mắt nhìn thấy quy định thủ hiếu một trăm ngày Hoàng đế định ra cho mình đã thực hiện được 2/3, khoảng một tháng nữa là hết hạn thủ hiếu, mọi thứ thoải mái hơn, Trử đại tướng quân vô cùng vui vẻ.
Y ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chằm chằm vào mâm cơm trước mặt, thèm ăn đến nỗi hai mắt dần dần phát sáng, mâm thô lương đó dường như trở thành một cái bánh nhân thịt cừu chín, bên trong còn để sốt tiêu, quét một ít bơ, thực sự là…
Trử đại tướng quân nuốt nước bọt “ừng ực” một tiếng, bụng kêu ọc ọc…
Lúc này một chó mực sủa một tiếng chui vào cánh cửa khép hờ phía trước, nhìn xung quanh tứ phía, ngồi chồm hổm trên đất, thè chiếc lưỡi ra, nhìn Trử đại tướng quân.
Trử đại tướng quân trước tiên ngẩn người, tiếp đó thốt nhiên giận dữ, y nhảy lên, từ trên tường tháo xuống một bảo đao thất tinh, rống lớn một tiếng:
- Nghiệt súc! Tự tìm cái chết sao!
Trử đại tướng quân vung đao lên, con chó đen đó giật bắn mình, quay đầu chạy, sủa ẳng lên chui ra khỏi cửa phòng.
Trử đại tướng quân giận không kìm được, đi bằng chân trần, giơ đại đao đuổi theo ra cửa:
- Con nghiệt súc này, đụng đến hiếu kỳ của Trử mổ! Một trăm ngày, một trăm ngày đó, chỉ còn một tháng nữa là hết, mày lại chạy vào đây, lão tử lại phải thủ hiếu lại từ đầu. A…Tao phải giết mày! Giết mày…
Con chó kia cụp đuôi chạy vào trong sân, nhìn thấy chủ nhân nhà mình đang ở phía đối diện, vui mừng sủa một tiếng, chui vào sau quần của nàng.
Đại quản gia Trử phủ dẫn Long Tác Tác đang đỡ bụng đi vào trong viện, vừa nhìn thấy Trử đại tướng quân chân trần áo gai, đầu bù mặt bửa, tay cầm đại đao, kêu la như sấm, không khỏi ngẩn người đứng ở đó.
Trử Long Tướng thấy hai người cũng ngẩn ra, run sợ nói:
- Nữ nhân này là người nơi nào, tại sao xuất hiện ở đây?
Đại quản gia đang trừng mắt há miệng, vội vàng tiến lên trước giải thích:
- Đại tướng quân, nữ nhân này là phu nhân của Lý Ngư Lý lang quân, từ Lũng Hữu đến Trường An tìm người thân. Chỉ là Lý lang quân cư trú ở nơi nào, lão nô cũng không biết được. Nghĩ hẳn khi Lý lang quân rời đi đã từng nói với đại tướng quân biết, do vậy mà đến trước để hỏi.
Trử Long Tướng “ồ” lên một tiếng, quan sát Long Tác Tác mấy lần, nói:
- Ngươi là phu nhân của Lý tiên sinh?
Long Tác Tác phúc lễ:
- Đúng vậy! Lũng Hữu Long Tác Tác, bái kiến Trử đại tướng quân!
Trử Long Tướng nói:
- Ngươi đang có mang, không cần đa lễ! Có việc gì, ngươi chờ đã, chờ ta chém đầu con chó kia đã!
Long Tác Tác kinh ngạc nói:
- Không biết Quân Sư nhà ta đã động chạm gì đến đại tướng quân, tại sao phải chém đầu nó!
Trử Long Tướng giận dữ:
- Con chó này là ngươi nuôi? Lẽ nào lại như vậy! Hoàng đế mệnh ta thủ hiếu trăm ngày, theo ta thấy đã qua hơn hai tháng, sắp hết kỳ thủ hiếu rồi. Ai ngờ con chó nhà ngươi lại vào trong phòng ngủ của ta, phá hủy việc thủ hiếu của nhà ta, hôm nay ta nhất định phải chặt đầu con chó kia, để giải tỏa mối hận trong lòng!
Long Tác Tác và đại quản gia trố mắt nhìn nhau, sắc mặt xám xịt.
Sau chốc lát, đại quản gia mới nghi ngờ nói:
- Đại tướng quân, con chó đen này sao lại đụng chạm đến việc thủ hiếu của Đại tướng quân vậy?
Trử đại tướng quân nổi giận đùng đùng, chỉ vào con chó mực kia, con chó mực mới từ sau người Long Tác Tác thò đầu ra, lập tức phút chốc lại thụt đầu lại. Trử đại tướng quân nói:
- Nó xông vào phòng của ta!
Long Tác Tác không hiểu nói:
- Quân Sư nhà ta xông vào phòng Đại tướng quân, sao lại có thể đụng chạm tới việc thủ hiếu của Đại tướng quân chứ?
Trử Long Tướng giận dữ nói:
- Một cô gái trẻ tuổi như ngươi, không biết lễ phép! Lý tiên sinh đã từng nói với ta, phải mặc vải thô, không ăn thức ăn mặn, ở một mình một phòng, vì mẹ mà thủ hiếu một trăm ngày! Ở một mình, hiểu rõ chưa? Con chó mực này xông vào gian phòng của ta, làm hư chữ “độc” này của ta, như thế có phải đáng chết hay không?
Long Tác Tác cùng với đại quản gia nhìn nhau một hồi, ánh mắt mê man, như vẫn không hiểu.
Trử đại tướng quân nổi giận đùng đùng nói:
- Như này các ngươi vẫn chưa hiểu à? Con chó này làm hư hiếu kỳ của ta, Trử mỗ nhất định phải chém nó!
Long Tác Tác vội vàng giang hai cánh tay bảo vệ “Quân Sư”:
- Từ từ đã! Đại tướng quân, khi thủ hiếu ử một mình trong phòng, thành kính thủ hiếu không phải giả. Chẳng qua ở một mình, cũng không phải là nói từ đầu đến cuối không thể có người nào khác hoặc súc vật khác vào vào phòng của ngài chứ.
Đại quản gia vốn dĩ không dám nói thêm gì, nghe thấy Long Tác Tác lên tiếng, lúc này mới bạo gan nói:
- Đúng vậy Đại tướng quân, ngài nói thí dụ như, một hộ người nghèo mà có ba hiếu tử, cũng chỉ có một căn phòng, chẳng lẽ vì thủ hiếu, còn phải mượn tiền để lấy thêm hai gian phòng nữa, để cho ba người phân ra mỗi người một phòng để thủ hiếu hay sao?
Trử Long Tướng thủ hiếu hơn hai tháng nay, ngay cả tắm cũng chưa hề tắm qua, nghe thấy ông ta vừa nói vậy, đầu óc cũng mơ màng:
- Không phải chứ? Vậy ở một mình, là ý gì?
Đại quản gia tằng hắng một cái, tiến lên trước hai bước, nhón chân tiến tới bên tai Trử đại tướng quân, nhỏ giọng nói:
- Đại tướng quân, việc ở một mình này, chỉ là thời kỳ thủ hiếu không thể cùng vợ động phòng, không thể vui vẻ với nữ nhân khác thôi!
Đại quản gia nói xong, da mặt co giật mấy cái, trong lòng thầm nói:
- Khó trách đại tướng quân đều đuổi hạ nhân trong phòng nay ra ngoài, chỉ cho phép chúng ta mỗi ngày đến đưa thức ăn, đổi thùng ngựa, hơn nữa còn nghiêm cấm chúng ta vào gian phòng của người, đều phải giao tiếp trước cửa, hóa ra…đại tướng quân hiểu chữ “một mình” là như vậy!
Trử đại tướng quân há to miệng, “a” một hồi lầu, chợt vỗ sau ót một cái, đổi giận thành vui nói:
- Thì ra là như vậy, hóa ra là như vậy, hóa ra là lão phu hiểu sai rồi, hại ta không dám nói chuyện với nhiều người như vậy, muốn đến trong sân làm vài quyền cước, cũng đều đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, để cầu một chữ “độc”.
Đại quản gia nghe thấy dở khóc dở cười.
Trử Long Tướng vui mừng một hồi, nghiêm sắc mặt, nói với Long Tác Tác:
- Tiểu nương tử muốn tìm phu quân ngươi đúng không? Bổn tướng quân đang trong thời gian thủ hiếu, không phải làm công vụ, lang quân của ngươi đã rời khỏi Trử phủ, nay ở đâu, ta cũng không biết. Ồ…
Trử Long Tướng vỗ sau ót một cái, mắt sáng lên:
- Đúng rồi! Ngươi đi Bắc Thành đi, bên phải đường Khâm Thiên Giám, có vị Tô Hữu Đạo Tô tiên sinh chế ô, đã từng được Lý tiên sinh giúp đỡ, ngươi đi tìm ông ta, có thể hỏi được tung tích của Lý tiên sinh!
Long Tác Tác vui mừng, nàng ta ngàn dặm đi tới, chỉ biết Lý Ngư đi cùng với Trử Long Tướng về Trường An, lại không nghĩ tới khi đến Trử phủ, Lý Ngư đã sớm rời khỏi, trong lòng thất vọng vô cùng, lúc này nghe thấy Trử Long Tướng nói thế thì vô cùng sốt ruột, không khách sáo gì vội vàng cáo từ, dẫn theo Quân Sư vội vàng rời khỏi.
Trử Long Tướng một mình đứng ở trong sân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tự lẩm bẩm:
- Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Lão Trử ta hỏi không đủ tường tận, hằng ngày chịu khổ nhiều rồi!
Đại quan gia đưa vị Long tiểu nương tử ra khỏi cửa phủ, một đội quân ngoài cửa, cao đầu đại mã, đao thương đầy đủ, hai nha hoàn Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán đang đứng trước xe, vừa nhìn thấy nàng quay trở ra, vội vàng bước xuống, vén màn kiệu lên.
Long Tác Tác mang thai sáu tháng, động tác cũng không chậm chạp, lên xe ngồi, phát hiệu lệnh nói:
- Vô Tình, Phụ Tâm, mau đi đường Khâm Thiên Giám bắc Thành, đi tìm một người chế ô có tên là Tô Hữu Đạo, ông ta biết tung tích của tên khốn Lý Ngư!
Đoàn người ngựa lộc cộc, rời khỏi phường Tụ Hiền đi về hướng Bắc, tiếp tục cuộc hành trình tìm chồng của nàng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận