Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 527: Giết hay không?.
Mùa thu là mùa thu hoạch.
Nơi này là cánh đồng lúa, từng bông lúa trĩu hạt sà xuống, xem ra sắp có một mùa thu hoạch được mùa rổi.
Nhưng đồng lúa lại không hề có một bóng dáng người dân nào đang thu gặt cả, cây lúa nặng hạt vốn tạo ra sóng vàng giờ cũng như bệnh rụng tóc, xuất hiện vào khu vực có miệng hố rộng.
Đó là hậu quả của ngựa và người đánh nhau tạo nên.
Mấy kỵ khoái mã lao đến, dừng ở trên đê.
Dương Thiên Diệp trong trang phục nam nhi ghìm ngựa ánh mắt rơi vào mất thi thể nằm trong đồng ruộng kia.
Khoáng Lão Tam xuống ngựa bước nhanh tới đó, ngay sau đó y lại đi ra, lắc đầu với Dương Thiên Diệp:
- Không người nào còn sống cả.
Dương Thiên Diệp hỏi:
- Là ai?
Khoáng Lão Tam nói:
- Từ yêu bài cho thấy có ba thi thể là binh Tề Châu, một là binh Hải Châu.
Dương Thiên Diệp vui mừng nói:
- Binh Tề Châu giờ đã xuất hiện gần Lâm Thanh rồi à? Tề vương rốt cục đã bắt đầu triển khai rồi, vậy hẳn là tiếp tục dọc theo kênh đào đánh xuống rồi nhỉ?
Đúng lúc Khoáng Lão đại thúc ngựa lên phía trước cảnh giới hét to:
- Đứng lại.
Mọi người nhìn lại, thấy phía xa có một người dáng vẻ nông phu đang chạy rất nhanh, mà Khoáng đại đang thúc ngựa đuổi theo. Dưới sóng vàng lúa gạo óng ánh, bầu trời xanh biếc, một kỵ khoái mã, giống như chim ưng đi săn, con thỏ dùng hết sức lao đến đang chạy phía trước làm sao chạy thoát được, rất nhanh, nó đã bị chiến mã hùng tuấn kia túm lấy như diều hâu bắt thỏ nhấc lên bờ ruộng ném đến dưới chân Dương Thiên Diệp.
Mặc Bạch Diệm xuống ngựa, mỉm cười với nông phu đang sợ hãi tái mặt:
- Không phải sợ, chúng ta là thương nhân trở về quê thấy chiến loạn, không yên lòng, muốn hỏi ngươi một chút tình huống thôi.
Nói xong, ném mấy miếng đồng tiền lớn xuống trước mặt nông phu.
Rất nhanh, Dương Thiên Diệp lấy được tin tức tiên quân Lý Tích đã đến Lâm Thanh, đang đến Đức Châu tập kết. Mà làm nàng thất vọng chính là Tề vương... vẫn không hề điều binh ra khỏi thành, người của hắn xuất hiện ở đây chỉ là vì trưng binh.
Ngươi muốn tạo phản, hơn nữa tiếp nhận hành động, ngươi đăng cơ làm Hoàng đế, sau đó lại đóng cửa thành lại…
Ngươi cho là triều đình sẽ thờ ơ, không phái binh tới hay sao?
Dương Thiên Diệp căn bản không thể hiểu được ý nghĩ của Tề vương, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, nàng nhất định cho rằng đây là tác phẩm của người khác, trên đời sao lại có thứ người thiển cẩn như thế chứ. Hơn nữa không phải là một, mà là một đám. Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt nàng…
- Điện hạ...
Mặc Bạch Diệm nhìn nông phu cầm theo lưỡi hái chạy đi xa rồi, nói với Dương Thiên Diệp:
- Cũng may chúng ta tới đúng lúc. Lúc này, chỉ có tiên quân triều đình đến Đức Châu, chỉ cần chúng ta đi trước tiến vào thành Tề Châu, được Tề vương tín nhiệm, như vậy việc lớn vẫn thành công đấy.
- Đúng thế. Lấy danh nghĩa của Tề vương khởi binh, để người của chúng ta ở các nơi hưởng ứng, tạo thanh thế, lại lấy kho báu tuyển quân mua ngựa, rất nhanh sẽ binh hùng tướng mạnh!
Dương Thiên Diệp phấn chấn:
- Chúng ta vượt qua Đức Châu, đi thẳng đến Tề Châu!
Mọi người vâng dạ, tìm con sông nhỏ gần đó cho ngựa uống nước và ăn bã đậu, còn người thì ăn uống cũng đơn giản, sau đó lên ngựa, tiếp tục đi đường bộ.
Xa xa, trong giao giới của hai cánh đồng ruộng, một kỵ khoái mãi cũng lao qua rất nhanh.
Người trên ngựa thân hình rạp xuống, có vẻ kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng thuần thục. Bởi vì cách quá xa, nên nhìn người nọ tựa như đang dán sát vào mặt đất lao như bay, gần như thấy không rõ hình dáng.
Dương Thiên Diệp liếc mắt một cái, trong lòng theo bản năng nghĩ đến khoái mã quân dịch lại không ngờ được rằng đó chính là Lý Ngư từ thành Lâm Thanh đi ra.
Lúc này bên trong thành Tề Châu còn chưa nhận được tin tức tiên quân Lý Tích đã đến Đức Châu. Bởi vì nhân mã phái đi bắt tráng đinh còn chưa về. Gã đã tạo phản rồi, hơn nữa đối mặt với sự hiểu biết về đế quốc khổng lồ như thế xưa nay thậm chí ngay cả thám mã cũng không phái ra... Biểu hiện không có kiến thức phổ thông thế kia dù là một người hiện tại hơi có chút kiến thức cũng sẽ không phạm phải, nếu không phải biểu hiện của Tề vương tạo phản chính là chỗ này, viết ra cũng không ai tin.
Nhưng, gã đã làm như vậy, vì thế tin tức xấu cũng không được đưa đến.
Các châu Thanh, Truy vốn chịu sự quản chế của Tề vương, trước khi triều đình chưa có phản ứng, một vài Thứ sử đại châu đã truyền lệnh đi, tuyên bố không hề bị Tề vương tiết chế, đối với hành vi trưng binh trưng lương của gã đương nhiên cũng không phối hợp.
Tuy nhiên, họ cũng không chủ động xuất binh đi thảo phạt Tề Vương, mà chỉ phân rõ giới hạn, trận địa sẵn sàng đón quân địch, nếu Tề vương dẫn quân đến tấn công, vậy sẽ xung đột vũ trang. Tuy nhiên, Tề vương cứ núp trong nhà mãi như thế, mọi người đương nhiên là không làm tổn hại hòa khí. Một vài châu huyện nhỏ không dám xé cờ phân rõ giới hạn với Tề vương, nhưng cũng không ngu xuẩn chấp hành mệnh lệnh tạo phản của Tề vương, dù có chấp hành thì cũng rất lề mề, đó là điều đương nhiên. Mà khi tin tức Hoàng đế tức giận, phái quân thần Lý Tích dẫn quân tiến đến thảo phạt thông qua hệ thống chính vụ của triều đình đã truyền đến các châu huyện, thì các châu huyện đã không chấp hành lệnh của Tề vương nữa.
Hơn nữa đối với việc Tề vương phái binh tới đoạt lương thực, bắt tráng đinh thì cũng kiên quyết phản kích.
Cho nên, từng nhóm nhân mã thất bại trở về, Tề vương rất là buồn bực.
Một châu còn không làm gì được, làm thế nào xưng đế thiên hạ.
Tề vương rất phẫn nộ, phẫn nộ xong rồi đi tìm Thác Đông Vương, Thác Tây Vương uống rượu.
Hột Can Thừa Cơ thấy vậy cảm thấy rất buồn cười, trong lòng đem tám đời tổ tông của Tô Hữu Đạo mắng mấy lượt, chuyện tạo phản như dây lưng trên quần, nguy hiểm vô cùng, chứ không phải trò chơi tập làm người lớn, thế mà Tề vương ngu xuẩn này…Tề vương chết đến nơi rồi còn không biết, nhưng quân sĩ dưới trướng thì có rất nhiều người biết. Họ hiểu rõ, Tề vương mưu phản, căn bản không thể thành công, họ không có năng lực thay đổi thời cuộc, cũng không có năng lực kháng lại quân lệnh, vừa nghĩ tới đại họa lâm đầu sắp giáng xuống, thì đã thấy phát điên rồi.
Ngay từ đầu họ vẫn chỉ là vơ vét của cải, hiện tại thì tiến hành cường đoạt dân nữ, bên trong thành Tề Châu tiêu điều, tiếng oán than dậy đất, chỉ Đại Tề Hoàng Đế Bệ Hạ trong phủ Tề vương là hoàn toàn không nghe thấy.
Tề Châu Binh Tào Đỗ Hành Mẫn thấy loạn như vậy thì hết sức lo lắng.
Triều đình có lục bộ, lại hộ lễ binh hình công, địa phương thì có lục Tào, tá trị, Đỗ Hành Mẫn chính là Tề Châu Binh Tào, phụ trách chiêu mộ binh sĩ, quản lý quân giới cùng với bưu dịch và sự vụ, hằng ngày duy trì công tác trị an phường thị, chức năng tương đương với Trưởng ban Chỉ huy Quân sự thời hiện đại.
Vừa mới xử lý vài tên binh lính cường kéo dân nữ muốn vào ngõ nhỏ để càn quấy xong, Đỗ Hành Mẫn thật sự tức giận, vừa lúc gặp một đồng liêu cùng mặt mày cau có, hai người cho tả hữu đứng lại, còn mình thì thong thả đi vào trong một ngõ nhỏ, bắt đầu nói chuyện mà không thể nói.
Hai người vốn là bằng hữu nhiều năm, nói chuyện cũng không cần quá e dè. Đỗ Hành Mẫn cười khổ nói:
- Thái huynh, Tề vương như thế... đợi binh lính triều đình đến thì ngọc nát đá tan, ta và ngươi chết không có chỗ chôn rồi.
Tướng quân họ Thái kia giận dữ nói:
- Hôm nay, ta vốn muốn đưa vợ con ra khỏi thành, ta có chết cũng không sao, ít nhất…Đáng tiếc, tứ thành thủ hộ, đều là thân tín của Tề vương, không ra được.
Đỗ Hành Mẫn suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu ta và ngươi có thể lập công chuộc tội...
Tướng quân họ Thái ánh mắt sáng ngời, nhưng nhanh chóng ảm đạm xuống:
- Ta có thể điều động thân tín dưới trướng mình, nhưng chỉ hơn mười người, thủ hạ của ngươi lại không ai có thể dùng, chỉ có mấy dân tráng, vậy thì làm được gì. Ôi, thôi chờ chết đi! Chết cùng Tề vương đi.
Hai người thổn thức rất lâu, tướng quân họ Thái chắp tay nói:
- Ta về nhà thôi, nhân lúc còn đang có mệnh trong người, ở bên con gái ta nhiều hơn. Nó năm nay mới có hơn ba tuổi…
Thái Tướng quân nghẹn nghẹn chắp tay với Đỗ Hành Mẫn nặng nề rời khỏi.
Sau bức tường bên phải, Lý Ngư dựa vào đó, nghe đến nhập thần. Hắn ẩn vào thành vốn định tìm hiểu tung tích huynh đệ Lý thị nhưng không ngờ lại nghe được một màn đối thoại hữu dụng như thế. Nếu quân tâm dưới trướng Tề vương như này, cuộc chiến làm sao đánh được. Lý Ngư đang nghĩ, Đỗ Binh Tào cũng thở dài, mắng một tiếng, đi ra ngoài hẻm. Mới đi được hai bước, bức tường bên trái có bóng hai người bay vào một trước một sau ngăn lại. Phía trước một người, tay phải cầm kiếm, tay trái nắn kiếm quyết quát to với Đỗ Binh Tào:
- Phản Vương Lý Hữu ở đâu, mau dẫn bản đại hiệp đi bắt hắn. Bằng không... Bằng không... Lão Nhị, bằng không như thế nào nữa nhỉ?
Người phía sau kêu lên:
- Bằng không liền làm thịt hắn!
Người đằng trước trợn mắt nói:
- Ngu xuẩn! Nếu làm thịt hắn, ai mang chúng ta đi tìm Tề vương?
Người phía sau nói:
- Ngu ngốc! Chẳng lẽ chúng ta sẽ không tìm một người dẫn đường khác à?
Lúc này hai tên lính chờ ở ngõ dĩ nhiên thấy được tình hình trong ngõ lập tức giơ thương vọt vào, hô từ xa:
- Làm gì thế, muốn tạo phản phải không?
Người đằng trước quay đầu lại, nhìn tên lính xông đến, không khỏi cả kinh:
- Nguy rồi, bị người ta phát hiện rồi, chúng ta giết hắn trước hay là lập tức đi tìm kẻ dẫn đường khác.
- Không giết...
- Vậy chúng ta đi!
- Vậy hắn đem hành tung của chúng ta nói ra thì làm sao?
Người đằng trước hai chân khẽ cong như muốn nhảy tường, bị câu hỏi này làm cho lảo đảo:
- Bà nội nó, vậy thì giết.
Lý Ngư ở sau bức tường khác nghe được màn đối thoại như thế thì mừng rỡ, vội vàng nhảy lên đầu tường, kêu lên:
- Tìm được các ngươi thật là tốt...
Người phía sau thất sắc:
- Có mai phục!
Đột nhiên nhảy bật lên, bất chấp tất cả một kiếm bổ vào Lý Ngư.


Bạn cần đăng nhập để bình luận