Tiêu Diêu Du

Chương 8: Nó ở trời cao, giống như phượng hoàng




Chương 8: Nó ở trời cao, giống như phượng hoàng
Lý Thuần Phong lúc này không biết mái tóc đen của gã đã trở nên bạc trắng, đảo mắt nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của Lý Thế Dân, còn tưởng rằng hoàng đế đang kinh ngạc vì những suy tính của gã, không khỏi có chút đắc ý.
Lý Thế Dân nhìn một xấp giấy trước mặt, cố gắng hỏi:
- Ái khanh, đây là…đây là bao nhiêu tờ?
Lý Thuần Phong chắp tay nói:
- Thần nhất thời hứng trí, chỉ để ý viết ra dự tính, cũng chưa đếm bao nhiêu tờ. Tuy nhiên, những dự tính này của thần bao gồm đại sự của thiên hạ hai ngàn năm sau!
- Hai ngàn năm!
Dù Lý Thế Dân là người trải qua nhiều sóng gió nhưng trong lúc nhất thời cũng không kìm được nhiệt huyết sôi trào, hai tay run lên, lập tức nói với An công công:
- Mau! Mau thu về hết, thiếu một tờ trẫm lấy đầu khanh!
An công công cuống quýt dạ vâng, hai đầu gối quỳ trước thư án, thu gom những trang dự tính đang để tràn lan trên mặt bàn, rốt cục đếm được năm mươi lăm tờ, thêm 3 quẻ của Viên Thiên Cương, tổng cộng 58 quẻ.
An công công kinh sợ nói:
- Bệ hạ, tổng cộng có 58 quẻ ạ.
Viên Thiên Cương suy nghĩ một chút, chắp tay nói:
- Sáu mươi giáp (1 giáp 60 năm) đến đi tuần hoàn! Thần nguyện làm chương đầu và chương kết, để nối liền thành 60 quẻ này!
Lý Thế Dân mừng rỡ luôn miệng nói:
- Nếu vậy, làm phiền ái khanh rồi!
Viên Thiên Cương trở lại chỗ ngồi, nhấc bút lên, rồng bay phượng múa, lại viết thêm chương đầu và chương kết thúc, đợi mực khô, đưa cho An công công. Lý Thế Dân vừa nghĩ đến lúc nãy Viên Thiên Cương đứng sau xô đẩy Lý Thuần Phong ngăn cản y tiết lộ thiên cơ, không khỏi cười nói:
- Tác phẩm của hai vị ái khanh, trẫm ban cho một cái tên, gọi là “Thôi Bối đồ” đi!
“Thôi Bối đồ” cứ như vậy ra đời.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, vì lời nói của Lý Ngư dẫn đến lòng hiếu kỳ của Lý Thế Dân. Mà Viên Thiên Cương vừa lúc hồi kinh báo cáo công tác đã đưa đến sự ra đời của “Thôi Bối đồ” danh tiếng lừng lẫy. Từng cọng cây ngọn cỏ đều được định bởi trời, ăn uống cử động đều đã định trước. Lý Ngư này chính là tiền duyên của “Thôi Bối đồ” rồi.
Viên Thiên Cương biết có cái tên này là vì hành động lúc nãy của mình, không khỏi chắp tay xấu hổ nói:
- Đa tạ bệ hạ!
Lý Thế Dân tiếp nhận “Thôi bối đồ” trong tay An công công, lật từng trang, vốn định hỏi những chữ tối nghĩa, nhưng lại nghĩ đến lời nói lúc trước, thiên tử lời nói ngàn vàng, không thể đổi ý. Hơn nữa nhìn thấy Lý Thuần Phong tuy là một thiếu niên môi hồng rắng trắng, nhưng tóc đã bạc trắng, nguyên nhân cũng bởi tiết lộ rất nhiều thiên cơ nên cũng âm thầm kinh hãi, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Lý Tế Dân gật đầu nói:
- Hôm nay trời đã muộn, Viên ái khanh trở lại dịch quán nghỉ ngơi trước. Ngày mai ái khanh hãy tiến cung, trẫm sẽ sắp xếp tiến trình của khanh!
Lý Thế Dân liếc mắt nhìn thật sâu Lý Thuần Phong nói:
- Ái khanh đã vất vả, có công lao lớn, trẫm ghi nhớ trong lòng!
Lý Thuần Phong vui mừng nói vài câu khiêm tốn, lúc này vẫn chưa biết tóc mình đã bạc.
Lý Thế Dân nói với An công công:
- Thay trẫm tiễn hai vị ái khanh xuất cung!
Lúc Viên Thiên Cương cùng Lý Thuần Phong theo An công công rời khỏi hoàng cung, Lý Ngư đang ở trong một sơn động trên Chung Nam sơn nướng gà rừng ăn.
Lý Ngư đi khoảng một ngàn dặm trên đường Chu Tước, cảm thấy chân tay bủn rủn. Kỳ thật thân thể hiện tại cường tráng hơn so với trước đây, cơ thể rắn chắc, cơ bụng sáu múi, nguyên chủ thân thể này từng giết một vị tướng quân tại phố sá sầm uất, mặc dù là ám sát nhưng vẫn có thể xem như có thân thủ không tồi.
Chỉ có điều, hắn đã ở trong lao mấy tháng, trong khoảng thời gian này không hoạt động tay chân, bỗng nhiên đi đường dài gân cốt cũng không thể thích ứng được ngay. May mắn, hắn nhìn thấy một thương nhân cũng đang đi trên đường Chu Tước, theo lời bọn họ hẳn là đi về phía nam, Lý Ngư vừa mở lời những thương nhân này cũng vô cùng sảng khoáng, vì thế hắn liền được đi nhờ xe ngựa.
Những xe ngựa này không giống xe thời hiện đại có lốp xe được thổi căng để giảm xóc, đường rời khỏi thành Trường An cũng không hề bằng phẳng, mông hắn liền chịu tội, nhưng vẫn tốt hơn so với đi bộ. Chỉ có điều khi xe xuống núi Chung Sơn liền không cùng đường với hắn.
Lý Ngư hỏi đường, cần phải nhanh chóng đi qua ngọn núi này, vì vậy liền cáo từ những thương nhân đó. Khi hắn leo tới lưng chừng núi, bụng đói kêu vang, mới nhớ đến mình chưa ăn gì. Tuy vậy, trời không tuyệt đường người, Lý Ngư nghe thấy động tĩnh trong bụi cỏ, vừa chui vào liền nhìn thấy bẫy của người thợ săn nào có một con gà rừng, vì trời đã tối muộn, thợ săn kia không có đến thu hoạch liền tiện nghi cho Lý Ngư.
Lý Ngư đem con gà rừng lên núi, tìm được một sơn động có suối chảy qua, dùng tảng đá sắc nhọn bên bờ sông cực lực rửa sạch gà rừng, lại mất công sức nhóm lửa, lúc này mới có thể ăn được miếng gà nướng.
Chuyện đánh lửa này, hắn kiếp trước chỉ nghe nói đến, nhưng trong trí nhớ Lý Ngư đã có được các bước thực hiện, cho nên lúc hắn nhóm lửa cũng không tốn nhiều công sức, chỉ có điều gà nướng này không có chút gia vị gì, tuy nhìn bên ngoài khá ngon lành, nhưng nhai trong miệng cũng không có mùi vị gì.
Lý Ngư cố gắng nhai hết con gà rừng bị nướng cháy sém kia, bỗng nhiên oanh một tiếng, một mảnh hồng quang chiếu rọi khắp hang động.
Ánh hồng quang này là màu sắc đỏ tươi của sao chổi, nhưng tuyệt không chói mắt, cũng không làm người kinh tâm. Nó thậm chí có màu sắc dịu nhẹ, nhưng chính vì vẻ đẹp dịu nhẹ này lại có thể chiếu sáng mọi ngóc ngách trong hang động, khắp nơi ánh lên màu sắc xinh đẹp.
Lý Ngư cầm chân gà, trợn mắt há mồm nhìn.
Qua một lúc lâu, Lý Ngư mới phát hiện chỉ là ánh sáng từ ngoài hang động chiếu vào. Lý Ngư đặt chân gà lên một tảng đá đã dùng nước suối rửa sạch, cố nuốt miếng thịt gà trong miệng, lặng lẽ đứng lên, rón rén bước ra ngoài.
Thành Trường An Đại Đường quả thật rộng lớn, chỉ là Hoàng thành đã có diện tích bằng với toàn thành trì Tây An thời Minh, cho nên khi Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong ra khỏi hoàng cung chân trời chỉ còn chút ánh nắng chiều, chờ bọn họ ra khỏi hoàng thành đèn đã được thắp sáng.
Hai người cứ đứng ngoài thành đợi xe bò, chạy đến trạm dịch nói Viên Thiên Cương tạm nghỉ ngơi, có trạm trưởng phụ trách ăn ở đi lại cho y.
Lý Thuần Phong bước xuống xe, cười nói với Viên Thiên Cương:
- Sư huynh, nhưng dự tính hôm nay của chúng ta, chỉ cần có người có thể hiểu được những từ tối nghĩa đó, triều đại biến đổi sau hai ngàn năm, đại sự trong thiên hạ, chuyện gì cũng có thể biết được.
Viên Thiên Cương có chút đau lòng nhìn búi tóc cột cao của Lý Thuần Phong, đang muốn trách gã không biết trời cao đất dày, tự tiện tiết lộ thiên cơ, nhưng trong một mảnh trời tối đen hiện ra một vật thể đỏ như lửa, giống như một quả cầu đang bốc cháy, chiếu rọi cả vòm trời, nhuộm cả mảnh trời tối đen thành một mảnh hồng sắc.
Lý Thuần Phong hoảng sợ đừng lên vị cạnh xe ngựa nhìn về phía xa kinh ngạc nói:
- Đó là cái gì thế?
Viên Thiên Cương bỗng có linh tính, bấm tay tính toán, thất thanh kêu:
- Trời giáng dị bảo!
Lý Thuần Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn Viên Thiên Cương:
- Sư huynh, huynh nói gì?
Viên Thiên Cương bấm ngón tay, trầm giọng nói:
- Trời giáng kỳ bảo! Nếu người nào có được bảo vật này, dùng đúng cách thì những dự tính của ta và ngươi về thiên hạ mai sau có khả năng sẽ thay đổi!
Lý Thuần Phong hoảng sợ:
- Cái gì có thể lợi hại như vậy?
Viên Thiên Cương không trả lời, y chậm rãi đứng lên nhìn về phía chân trời, ánh hồng quang dần nhạt đi, từ chính giữa hiện lên một hình ảnh màu đỏ, giống như một con chim lớn, chính xác là…
Nó ở trời cao, giống như phượng hoàng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận