Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 250.1: Qua ngũ quan (thượng)
Hành trình sáng sớm ngày thứ ba tại “Đông Ly Hạ”, Lý Ngư đề nghị Dương Tư Tề nhờ ông ta giới thiệu Giám tạo cho mình, hắn muốn đi theo Giám tạo tới công trường làm việc, buổi tối trở về lại thỉnh giáo sư phụ.
Thời đó dạy đồ đề còn không dậy từ lý tuận trước, thu đồ nhệ giống như thu lao động công nhân giản đơn, đều là chỉ dạy làm việc trước, từ đó phỏng đoán, sư phụ dạy cũng đều là lẻ tẻ, ai có thời gian cả ngày ngồi dạy ngươi, hơn nữa cũng không có hệ thống tài liệu giảng dạy.
Vì vậy Lý Ngư đưa ra yêu cầu như vậy, vừa vặn là Dương Tư Tề cũng từng đi qua chặng đường như vậy, Dương Tư Tề vui vẻ đồng ý, Nhưng sau đó, Lý Ngư lộ vẻ mặt khó đăm đăm, quan hệ với Nhiêu Cảnh không tốt, cứ như vậy tiến vào “Đông Ly Hạ”, mọi người cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, không tiện.
Dương Tư Tề không hề có thiện cảm với Nhiêu Cảnh, nhưng lại thấy Lý Ngư càng ngày càng thuận mắt, thật sự xem là đệ tử. Đương nhiên là ông ta cũng lo lắng về tiền đồ của hắn, nghĩ đến Nhiêu Cảnh là người của Kiều Đại Lương, Kiều Đại Lương quản lý toàn bộ Chợ tây, là đệ nhất nhân dưới tay Thường lão đại, người của lão ta lại từng gây với đệ tử của mình, xác thực là bất lợi với đệ tử của mình, nên đưa ra chuyện giảng hòa, Lý Ngư lập tức đồng ý.
Vì vậy, xế chiều hôm đó, giờ mùi, Dương Tư Tề mang theo Lý Ngư tới “Đông Ly Hạ”.
Đi cùng còn có hai vị cô nương là Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.
Hai vị cô nương cũng chỉ trang điểm qua loa, nhưng chính thị là mười sáu mười bảy tuổi, da thịt trắng nõn, trong trắng lộ hồng, vốn cũng không cần dùng son phấn che đi phong thái tự nhiên của các nàng, nhìn mắt ngọc mày ngài, cực kỳ động lòng người.
Dương Tư Tề nhìn thấy hai vị cô nương vô cùng kinh ngạc, chỉ vào hai vị cô nương nói:
- Đây là sao?
Lý Ngư nói:
- Lúc này, mặc dù Thường lão đại chỉ là nói đùa, thế nhưng tất cả mọi chuyện dù sao cũng là do hai tỷ muội họ mà ra. Ta giảng hòa cùng với Nhiêu Cảnh, không có nghĩa là Nhiêu Cảnh sẽ bỏ qua cho các nàng, hôm nay muốn dẫn hai nàng theo là muốn nói với họ Nhiêu một tiếng, các nàng là người của ta, tránh lại quấy rầy nhau.
Dương Tư Tề nhìn kỹ hai tỷ muội một chút, gật đầu với Lý Ngư nói:
- Thật tinh mắt! Được, chuyện này do ta lo, họ Nhiêu kia, không dám không nể mặt mũi ta.
Tuy Dương Tư Tề còn chưa chính thức thu nhận đồ đệ, nhưng cũng đã coi Lý Ngư là đồ đệ của mình, lúc này có người tranh vợ với đồ đệ của mình, ngược lại trong lòng cũng dâng lên một chút khó chịu.
“Đông Ly Hạ”, Nhiêu Cảnh đã được Dương Tư Tề phái người đưa tin đến, sớm đã đến chờ ở đó.
Sau khi Nhiêu Cảnh nhận được tin tức, trước tiên là đi bẩm báo Kiều Đại Lương. Kiều Đại Lương nghe xong nói:
- Ngu xuẩn, chuyện này còn phải tới hỏi. Dương Tư Tề không tính là cái gì, cái tên ngốc đó tuy có bản lĩnh lớn nhưng lại là người cô độc, không có gì là ghê gớm. Còn ngươi lúc này ngông cuồng tự đại, Thường lão đại rất không vừa ý. Có cơ hội hòa giải với người của Dương Đại Lương, Thường lão đại đã biết rồi, thành kiến với ngươi cũng ít đi một chút, còn không đồng ý.
Lúc này Nhiêu Cảnh mới vội vàng hồi âm, tự mình tới cửa đón. Dương Tư Tề đến gã vội ra đón, ôm quyền nói:
- Nhiêu Cảnh bái kiến Dương Đại Lương, Kiều Đại Lương ở nhã gian đợi đã lâu, lão nhân gia ngài mời.
Dương Tư Tề gật đầu, quay đầu lại nhìn qua, Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm đối với Nhiêu Cảnh vừa hận vừa sợ, lúc này đứng sát cạnh Lý Ngư, thấy vậy ông ta an ủi nói:
- Không cần phải sợ, mọi việc đã có ta, đi thôi!
Nhiêu Cảnh vội đi trước dẫn đường, nói:
- Dương đại lương, mời!
Lý Ngư nhìn quanh, có mấy hỏa kế, thực khách, vô tình hay cố ý vờn quanh bên người Nhiêu Cảnh, trong lòng hiểu rõ, đây các thị vệ đề phòng vạn nhất giúp Nhiêu Cảnh. Nhóm người mình xông vào Đông Ly Hạ, tuy đi với khí phách hiên ngang, nhưng lại mặt mày tan tác đầy bụi đất và về, thế nhưng có can đảm nhảy vào Đông Ly Hạ, đối mặt với vương chợ tây, phần dũng khí này, đã khiến cho Nhiêu Cảnh phải đề phòng.
Nhiêu Cảnh dẫn đường cho Dương Tư Tề, cung kính leo lên lầu hai, đi qua một loạt nhã gian, đi tới của một nhã gian thì dừng lại. Hai bên trái phải nhã gian có sáu người thị vệ, sáu người này không giả trang thành tiểu nhị và thực khách mà là một thân trang phục, bội dao thắt lưng cực kỳ dũng mãnh.
Sáu người này bỏ qua Dương Tư Tề và Nhiêu Cảnh, lập tức đi tới trước mặt Lý Ngư, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.
Một người thị vệ quát:
- Đứng lại!
Rồi người này giang hai tay ra, sờ sờ trên người Lý Ngư, quy trình này Lý Ngư đã sớm quen thuộc, lần trước đi tới “Lầu Thượng Lầu” cũng phải như vậy.
Dương Tư Tề quay dầu lại thấy vậy, rất không thoải mái, giận tái mặt nói:
- Làm cái gì vậy? Nhiêu Cảnh, ngươi thật to gan, người ta mang tới, còn muốn lục soát?
Nhiêu Cảnh cười nói:
- Dương đại lương, tiểu nhân sao dám. Không phải là ngài và Kiều đại lương đều ở đây sao? Dù sao trước đó đã không hài lòng, vạn nhất Kiều đại lương có chuyện gì, cũng không tiện giải thích với Thường lão đại.
Nghe nói là Kiều đại lương phân phó, Dương Tư Tề không thèm nói lại, nhưng thần sắc vẫn rất kém.
Thị vệ kia soát Lý Ngư từ đầu đến chân, cực kỳ cẩn thận lục soát một lần, gật đầu, ý bảo hắn được qua, rồi đưa ánh mắt về phía Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh sợ hãi nhích lại gần nhau, nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, các nàng, các ngươi cũng muốn soát?
Nhiêu Cảnh tiếp lời nói:
- Trước đó không biết Lý Ngư huynh đệ dẫn theo hai vị cô nương, cô nương đương nhiên là để cô nương lục soát rồi.
Lý Ngư quay đầu lại nhìn Nhiêu Cảnh, Nhiêu Cảnh nhìn Lý Ngư, trên mặt cười nhưng nụ cười cực kỳ cứng nhắc. Lúc này từ hai đầu hành lang đi tới hai vị cô nương, cũng là một thân trang phục giống với sáu đại hán.
Lý Ngư âm thầm cười nhạt:
- Đông Ly Hạ quả nhiên là một cây kim cũng không lọt, nước giội không vào. May mà từ chỗ Dương Tư Tề biết được rất nhiều tin tức, đã sớm là chuẩn bị.
Hắn nhường sang một bên, gật đầu với Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh nói:
- Để họ tra đi, bình tĩnh đừng sợ.
Thấy là nữ tử nghiệm thân, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, giang hai cánh tay ra, để mặc họ kiểm tra một lần.
Hai nữ tử mặc trang phục lục soát từ đầu đến chân của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, rồi nhường qua môt bên gật đầu với Nhiêu Cảnh.
Nhiêu Cảnh thở một hơi, nụ cười đang cứng nhắc trên khuôn mặt nhất thời trở nên sinh động hơn.
- Ha ha, Dương đại lương, mời ngài, Lý huynh đệ, mời mời…
Nhiêu Cảnh đóng lại cửa, mời Dương Tư Tề vào, lại vội hớn hở kéo Lý Ngư nói:
- Lý huynh đệ, mời đến mời đến.
Lý Ngư cất bước vào nhã gian chỉ thấy một nam tử trung niên hơi mập, đang mỉm cười ngòi ngay tháp thượng.
Dung mạo của ông ta rất bình thường, thuộc loại ném vào chỗ đông đúc cũng không nhận ra được người này. Khí chất của ông ta… cũng rất bình thường, không cần ném vào đám đông, đảo mắt cũng có thể khiến người khác quên ngay. Thế nhưng khi ông ta cười, toàn bộ khí chất khác hẳn, khiến người ta nhìn thấy cảm giác như gió mùa xuân.
Dương Tư Tề ở trước mặt ông ta, đang ngồi xuống. Nam tử mập mạp có nụ cười khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp kia khi nhìn thấy Lý Ngư đi tới, nụ cười lại càng trở nên thân thiết nói:
- Ha ha, vì này chính là Lý Ngư tiểu huynh đệ rồi, xin mời, mời ngồi!
- Đây là Kiều đại lương? Cửa thứ nhất, cuối cùng đã qua.
Lý Ngư nghĩ thầm, mỉm cười gật đầu với Kiều Hướng Vinh.
Trong tiệc rượu toàn bộ đều là món ngon mỹ vị, thế nhưng hai bên đều có tâm sự mà không nói ra, giả vờ ung dung, chén trù giao thố. Có điều, trong đó có một món cá lát mỏng, dùng cá chép làm nguyên liệu, có chút dụ ý sâu sắc.
Đương nhiên, Kiều Hướng Vinh cũng tốt, Nhiêu Cảnh cũng được, cũng không muốn thể hiện sự mềm yếu với Dương Tư Tề và Lý Ngư, bọn họ muốn cầu hòa khí nhưng cũng không muốn giảm bớt uy phong, lúc này mới dùng chữ đồng âm với Lý Ngư là cá chép làm món ăn chính, khéo léo cộng với uy hiếp nhưng lại khiến người khác khó bắt lỗi.
Liên quan tới cá chép, có một cách nói là Đường triều hoàng gia họ Lý, vì vậy nên cấm ăn cá chép. Thậm chí tiểu thuyết thời Đường “Dậu dương tạp trở” cũng có ghi chép về chuyện này, thế nhưng trong Đường luật lại không có, cá chép cũng được, quả lê cũng được, đều là không tránh khỏi. Đây hẳn là đồn bậy, bút ký tiểu thuyết cũng là cố ý khoa trương lên.
Chương 250.2: Qua ngũ quan (thượng)
Hoàng gia luôn luôn kỳ tên mà không kỵ họ, nói là kỵ tên cũng chỉ là nhắc tới tên người này thì ngươi phải thay đổi xưng hô một chút, chứ không phải là đồ vật liên quan không thể ăn cũng không thể dùng. Tổ phụ của Lý Uyên là Lý Hổ, người đương thời liền không gọi con hổ là con hổ mà đổi tên là con cọp. “Hổ Tử” cũng không gọi là “Hổ Tử” mà đổi tên thành “Thú tử”, “Cái bô”, sau đó đổi thành “bồn cầu”.
Vì lẽ đó Vương Xương Linh có thể ở trong thơ công nhiên nói rằng “thì tòng bá lăng hạ, thuy điếu vãng nan giản. Thủ huề song lý ngư, mục tống thiên lý nhạn” Bạch Cư Dị có thể nói “Khởi vấn cổ duệ nhân, dĩ hành tamt hập lý, Thuyền đầu hữu hành tóa, xuy đạo phanh hồng lý”. Vương Duy cũng viết “Lạc Dương nữ nhi đối môn cư, tài khả dung nhan thập ngũ dư, Lương nhân ngọc lặc thừa thông mã, thị nữ kim bàn quái lý ngư”
Vốn thì là một món ăn thường gặp nhưng khách nhân bảo “Lý Ngư”, ngươi lại nghĩ đến “cá chép”, vậy thì lại có dụng ý khác. Tâm tư của Dương Tư Tề hoàn toàn không nằm ở điều này, không quá để ý. Lý Ngư nhìn tới món ăn này cũng vẫn vẻ mặt tự nhiên, không hề không thích, Kiều Đại Lương tin tưởng đúng là hắn có ý định giao hảo.
Rượu quá tam tuần, món ăn quá ngũ vị, đương nhiên sự cảnh giác của Kiều đại lương và Nhiêu Cảnh với Lý Ngư cũng dần buông lỏng, ba phần cảm giác say, bắt đầu tán gẫu chính sự. Lúc này mặc kệ chuyện lớn thế nào, cũng không ai đem bộ mặt trịnh trọng ra nói, câu chuyện càng rôm rả hơn.
Kiều Hướng Vinh đi đầu trong việc xóa bỏ chuyện cũ, đương nhiên Lý Ngư hưởng ứng nhiệt tình, không làm mất thời cơ giới thiệu Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh ở phía sau rót rượu gắp thức ăn cho hắn.
Kiều Hướng Vinh liếc mắt nhìn hai tiểu cô nương, vuốt râu cười nói:
- Từ xưa hồng nhan là kẻ gây tai họa, hai vị cô nương này, chính là kẻ gây tại họa. Cũng khó trách tiểu huynh đệ ngươi ra mặt vì các nàng. Ha ha, anh hùng mỹ nhân, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhiêu Cảnh, tiểu huynh đệ đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ngươi thấy thế nào?
Nhiêu Cảnh hiểu ý, lập tức rót hai chén rượu lớn, một chén để trước mặt Lý Ngư, nâng một chén lên nói với Lý Ngư:
- Không đánh nhau thì không quen biết, qua lại các kiểu, đều là hiểu nhầm, nếu bây giờ nói ra chi bằng đừng nói. Một chén rượu này, Nhiêu mỗ mời ngươi, ta uống trước rồi nói.
Nhiêu Cảnh uống một chén rượu, ánh mắt lấp lánh nhìn Lý Ngư, Lý Ngư lộ vẻ khó xử nói:
- Không phải huynh đệ không chịu uống rượu, chỉ là tiểu đệ tửu lượng không tốt, một chén rượu lớn này e rằng sẽ say, nều xấu mặt trước mặt Kiều Đại Lương và Nhiêu huynh thì thật không tốt.
Kiều Hướng Vinh cười híp mắt nói:
- Tiểu lão đệ, một chén này đâu phải là rượu mà là hòa hợp êm thấm, ngươi phải uống.
Dương Tư Tề nghe xong cũng khuyên nhủ:
- Nam nhi còn trẻ, ai cũng có lúc say rượu, uống đi.
Lý Ngư nghe bọn họ đều nói vậy, không còn cách nào khác là bưng chén, nhắm mắt ra sức uống.một chén lớn làm hết, bát còn chưa thả xuống, hai mắt đã đỏ rực. Nhiêu Cảnh nhìn thấy cười to:
- Tiểu Lý tử, tửu lượng của ngươi quả thực không ổn, còn phải luyện ha ha ha ha…
Lý Ngư xua tay cười khổ, lè lưỡi nói:
- Ta… chưa bao giờ từng… ra sức uống như vậy. Cách này, không… quả thực không được.
Lý Ngư nghiêng đầu một cái, Tĩnh Tĩnh vội vã ra đỡ, Lý Ngư nhân thể nằm lên bắp đùi của nàng, ngủ say như chết. Nhiêu Cảnh nhìn thấy thế cười ha ha, lúc trước bị Lý Ngư tới Đông Ly Hạ náo loạn, khiến gã thực sự lo lắng sợ hãi một trận, lúc này lại nhờ rượu đòi lại tiện nghi cũng coi như trút được chút uất hận nho nhỏ.
Đồng thời, trong lòng cũng có chút đố kị, lúc này nhìn kỹ, hai tỷ muội này thực sự là tiểu mị xinh đẹp, nhìn Lý Ngư gối đầu, đường cong của bắp đùi kia thật ưu mỹ, liếc mắt nhìn có một cảm giác ôn mị như ngọc. Nếu thật sự chiếm được các nàng, cho dù Thường gia không muốn, chính mình hưởng thụ cũng tốt, chỉ tiếc sau lưng hắn có Dương Đại Lương bao bọc, gã cũng không tiện chú ý đến các nàng.
Lý Ngư đã ngủ, chỉ còn lại Dương Tư Tề bồi tiếp, hứng thú của Kiều Hướng Vinh và Nhiêu Cảnh cũng phai nhạt. Ba người uống thêm một khắc thì Kiều Hướng Vinh và Nhiêu Cảnh cáo từ với Dương Tư Tề, Dương Tư Tề trong trường hợp như vậy quả thực giống như là ngồi đứng đống lửa, ngồi đống than, trái tim muốn đã muốn nhanh chóng về nhà, chui vào đống giấy lộn của ông ta, đương nhiên cầu còn không được.
Kiều Đại Lương và Nhiêu Cảnh đứng dậy rời đi, ra cửa, sáu thị vệ cũng cùng nhau rời khỏi. Bọn họ vừa đi, Dương Tư Tề liền đứng lên nhìn Lý Ngư, khó xử.
Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân say rượu rồi, một lát nữa cũng chưa tỉnh lại được. Tiên sinh cứ về trước, có tỷ muội ta ở đây chăm sóc. Chờ tiểu lang quân tỉnh rượu, chúng ta sẽ gọi chiếc xe đưa hắn trở về.
Dương Tư Tề thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
- Được được được, như vậy tốt lắm, các ngươi cho hắn uống trà tỉnh rượu… Dương mỗ đi trước.
Dương Tư Tề vội vàng rời khỏi, cửa vừa đóng lại, Lý Ngư vốn đang “say mềm” ngủ quên trời đất lập tức mở mắt, từ từ ngồi dậy.
Thâm Thâm vội trở lại bên cạnh hắn, thở dồn dập. Tĩnh Tĩnh cũng đứng lên khẩn trương nhìn Lý Ngư.
Trong con ngươi của Lý Ngư hết sức thanh tỉnh, không hề có men say nói:
- Tĩnh Tĩnh, ta đưa cho cô bản sao địa đồ, cô phải nhớ kỹ.
Tĩnh Tĩnh gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp vì kích động mà ửng đỏ.
Lý Ngư nói:
- Tốt, ở đầu cùng hành lang, tay trái là chỗ rửa mặt. Tay phải có một cánh cửa, chỉ cần mở cửa sắt là có thể đi vào chỗ ở của Nhiêu Cảnh, hơn nữa bên trong còn là nơi cơ mật. Từ cửa chính vào chỗ Nhiêu Cảnh chúng ta không vào được, người ngoài tiến vào bên trong, người tạp mắt loạn, chỉ có thể đi bằng đường nối thẳng từ phía sau Đông Ly Hạ, có điều cửa kia chỉ có thể mở ra từ bên kia. Vì vậy, có thể làm thịt tặc tử kia hay không, dựa cả vào cô….
Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Lý Ngư dừng một chút, lại lo lắng nói:
- Cái cửa thông giáo tử phía trên chỗ rửa mặt có thể mở ra, từ đó bò qua, có thể tới một cửa sắt khác thông đến chỗ Nhiêu Cảnh. Chỉ là cái đường ống quá hẹp, bên trong cũng không nối thẳng, còn đường lại ngoặt ngoèo, cô… thật sự có thể được?
Tĩnh Tĩnh ra sức gật đầu nói:
- Tiểu lang quân yên tâm, Xà Cốt Tĩnh nhất định có thể!
Lý Ngư yên lặng liếc mắt nhìn nàng, gật đầu nói:
- Được! Cô đi đi! Sau khi thành công, cửa sắt sẽ che đậy được nguyên dạng, Nhiêu Cảnh mới rời khỏi đây, sẽ không lập tức tới đó được, vì vậy, hắn sẽ không phát hiện.
- Ừ!
Tĩnh Tĩnh đáp một tiếng, lặng lẽ mở cửa đi ngó ra ngoài nhìn, lắc mình đi ra ngoài, sau đó gài chốt cửa lại, nhẹ nhàng đi tới chỗ rửa mặt.
Lý Ngư nhìn về phía Thâm Thâm, Thâm Thâm xoay người, ngửa đầu lên, há mồm ra, từ từ rút ra một thanh đao dài hơn nửa xích sắc bén, đây là hai cây uyên ương đao, chuôi đao được ghép ngược lại, hai đầu là đao, ở giữa là chuôi, Lý Ngư đưa bàn tay ra, Thâm Thâm đưa lưỡi đao sắc giao cho Lý Ngư.
Lý Đao sờ sờ thanh đao sắc bén, bỏ gân giao trên chuôi ra, chúng lai biến thành một đôi uyên ương đao, từ từ giấu vào tay áo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận