Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 308: Tài Thần
- Đại Lương, tôi…tiếp theo tôi phải làm gì ạ?
Vương Đại Lương cũng không quay đầu lại, khoan thai bước tiếp:
- Lưu Tiếu Tiếu vô dụng như thế thì vứt bỏ đi. Ngươi ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở đó cho ta, bằng không, ngươi cũng là kẻ vô dụng.
Nói xong, bóng dáng của Vương Hằng Cửu cũng đã biến mất ở cuối hành lang.
Lại Dược Phi đứng trong làn hơi sương mù, nhấm nuốt câu nói của Vương Hằng Cửu, trong mắt dần dần lộ ra tia hung hãn.
Muốn lấy lại mặt mũi của mình, muốn lấy lại lòng tin của Vương Đại Lương, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Lại Dược Phi tưởng tượng ra cảnh mình bẻ hai cánh tay của Lý Ngư làm hắn biến thành nhân côn, lập tức phá lên tràng cười âm hiểm.
Lý Ngư đi theo Kiều Hướng Vinh ra đến cửa lớn.
Phía sau tầm sáu bảy bước là Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp, sau sáu bảy bước nữa là Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên.
Cửa lớn của Lại phủ mở rộng, bên ngoài vẫn có một nhóm người vây trong vây ngoài, mà trong viện tử thì trống rỗng, không có người của Lại phủ.
Kiều Hướng Vinh đang đi, chợt hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì?
Lý Ngư cũng vẫn bước đi, đáp:
- Vương Đại Lương sẽ không bỏ qua đâu.
Kiều Đại Lương nói:
- Vậy ngươi dự định...
Lý Ngư đáp:
- Tiên hạ thủ vi cường!
Kiều Đại Lương quay lại nhìn hắn, rồi tiếp tục đi ra phía ngoài, hỏi:
- Ngươi có người để dùng không?
Ngư liếc nhìn ngoài cửa lớn, bên ngoài là người của các phòng các ti của Tây Thị Thự, còn có một số nghệ nhân là người của Câu Lan viện nghe tin cũng tới, đáp:
- Có, nhưng khó mà sử dụng.
Kiều Đại Lương chắp hai tay, vừa đi vừa nói:
- Muốn dùng người, phải có 3 cách.
Lý Ngư đáp:
- Nguyện lắng nghe ạ.
Kiều Đại Lương nói:
- Thứ nhất, tìm người để mời chào, biện pháp này tuy chậm, nhưng sẽ mời được tâm phúc.
Lý Ngư yên lặng giây lát nói:
- Không kịp đâu! Còn thứ hai?
Kiều Đại Lương nói:
- Thứ hai, toàn bộ Tây Thị Thư, thứ có thể mua không chỉ mỗi đồ mà thôi. Nơi này có bảy tám người, thường xưng là “Địa thử”, chuyên giúp người ta mời chào nhân vật hắc đạo, chỉ cần trả tiền, chuyện gì cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành.
Lý Ngư nói:
- Cái này còn tạm được, vậy thứ ba?
Kiều Đại Lương nói:
- Tây Thị Thự là một giang hồ thu nhỏ, dùng tiền có thể mua được người ta dĩ nhiên là không ít, nhưng cao thủ nhất đẳng thì không nhiều, cho nên, cần phải phóng tầm mắt ra giang hồ rộng hơn nữa.
Lý Ngư cười nói:
- Nếu cũng là có tiền là giải quyết được, vậy thì tốt rồi.
Kiều Đại Lương cũng mỉm cười, nói:
- Đúng thế! Chỉ cần dùng tiền có thể giải quyết vấn đề, vậy thì không vấn đề.
Ông ta dừng lại, nhìn sang hắn, cười rất tươi:
- Ta có tiền, có rất nhiều tiền! Toàn bộ chợ Tây này, người nắm giữ nhiều tiền tài nhất chính là ta! Thủ hạ của ta cũng gọi ta là Tài Thần, ngươi cũng có thể gọi như vậy.
Lý Ngư nói:
- Cái tên này nghe êm tai hơn Đại Lương, mà cũng uy phong hơn nhiều.
Hắn chắp tay với ông ta:
- Tài Thần!
Kiều Đại Lương cười:
- Nếu ta là tài thần, chuyện tiền, ngươi không cần lo lắng. Danh sách Địa Thử và tiền, ngày mai ta sẽ phái người đưa Tây Thị Thự.
Nói xong, hai người đi ra ngoài cửa lớn. Bởi vì có Kiều Đại Lương, mọi người ở ngoài cửa không dám xông lên. Kiều Đại Lương cũng không để ý tới họ mà đi thẳng, đoàn người lập tức rẽ sang hai bên tạo thành một đường, khi Kiều Đại Lương đi qua, trong đoàn người lại có mấy người đi theo, hiển nhiên là thị vệ của ông ta.
- Vương Đại Lương sẽ không bỏ qua.
Kiều Đại Lương vừa chắp tay vừa thưởng thức câu nói lúc nãy của Lý Ngư. Hắn không nói "Lại đại trụ" sẽ không từ bỏ ý đồ, mà là nói "Vương Đại Lương", cậu thanh niên này rất thú vị, rất thú vị.
Ông ta mỉm cười, khẽ ngẩng lên, liếc nhìn Lầu Thượng Lầu mà từ chỗ mình căn bản không thể thấy được. Thường lão đại ở Lầu Thượng Lầu chắc chắn đã biết vụ việc, nhưng y vẫn không hề xuất thủ can thiệp.
Chân mày Kiều Hướng Vinh hơi chau lại: Thường lão đại có ý gì vậy?
Kiều Đại Lương mới vừa đi, Đại Trướng phòng Tây Thị Thự đã nhào tới, chắp tay với Lý Ngư, hùng hồn nói:
- Thị trưởng đã ra rồi, làm lão hủ lo chết đi được. Lão hủ cùng với các vị Vương Tứ trường, Từ Tư sư, Thiệu Cổ sư thương lượng, đang định xông vào dù có chết cũng phải cứu thị trưởng ra đấy.
Mấy người Tứ Trường, Tư sư, Cổ sư nom Đại Trướng Phòng mặt dày đến buồn nôn như thế thì đều lộ vẻ coi rẻ, đợi khi nghe ông ta gom hết bọn họ vào trong đội ngũ trung thành thì lại liên tục gật đầu, bày tỏ sự trung thành can đảm.
Lý Ngư chắp tay nói:
- Các vị trung can nghĩa mật, nghĩa bạc vân thiên, tình cảm sâu đậm, Lý mỗ khắc sâu trong lòng.
Phùng Ti bạo xoa tay nói:
- Thị trưởng, rốt cuộc Lại đại trụ có giao hung thủ ra không? Nếu hắn không chịu, chỉ cần thị trưởng ra lệnh một tiếng, bọn ta sẽ xông pha khói lửa, dù có mất cái mạng này thì cũng phải đòi lại công bằng cho thị trưởng.
Y vừa nói xong, hai thanh y thị vệ từ trong khênh một cáng thương đi ra, giận giữ quát mọi người bên ngoài cửa:
- Hai người tới phụ một tay đem người ra ngoài đi.
Phùng Ti Bạo tức thì tim đập thình thịch, không rõ dụng ý của họ, không dám đi vào.
Lý Ngư nói:
- May mắn có Kiều Đại Lương chủ trì công đạo, Lại phủ đã giao ra thủ phạm, nhận hắn đi.
Phùng Ti bạo kia tức thì đang tránh ra xa nhảy qua ba bậc thềm đá vào bên trong, nhận lấy cáng cứu thương từ trong tay thị vệ Lại phủ.
Đám Ti Kê, Chất Nhân, Triền Nhân, Ti Môn, Ti Quan lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lao tới cửa, nhưng cáng cứu thương dù có lớn thì chỉ cần vài người khênh, kết quả một đống người lao đến đỡ làm cho chẳng khác gì như đang khiêng quan tài, khiêng Lưu Tiếu Tiếu vì mất máu quá nhiều đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Bọn họ vừa bước ra ngoài, cánh cửa lớn phía sau lập tức đóng sầm lại. Vài người giật mình, tay cũng run lên, cáng cứu thương bị nghiêng đi, thân thể của Lưu Tiếu Tiếu cũng nghiêng theo, suýt nữa thì rơi ra ngoài, hai người khiêng bên cạnh sợ máu dính vào tay theo bản năng rụt tay lại, kết quả Lưu Tiếu Tiếu thật sự rơi xuống đất.
Long Tác Tác quen biết với Lưu Tiếu Tiếu từ lâu, lúc trước chỉ hận không thể băm gã thành vạn đoạn, nhưng nay thấy gã đã bị chém thành nhân côn, trong lòng cũng thấy không đành.
Lý Ngư nom thần tình của nàng, bèn nói:
- Trước đây, ta từng gặp gã, còn tha cho gã, kết quả thì sao, nàng cũng thấy rồi đó. Nếu không phải Thiên Diệp cô nương cứu nàng ra kịp, hậu quả khó mà lường được.
Long Tác Tác yên lặng chốc lát rồi thở dài:
- Ta biết, có con rồi chẳng biết tại sao lại dễ mềm lòng. Lưu Tiếu Tiếu này quá mức ác độc, không thể bỏ qua, chỉ là…đừng giết hắn trước mặt ta.
Ánh mắt Lý Ngư lóe sáng, bỗng cười cười nói:
- Nơi này là dưới chân thiên tử, ta sao có thể dùng tư hình được. Với hành vi của Lưu Tiếu Tiếu, ta sẽ tống gã vào đại lao, nên chịu hình phạt gì, tự có quốc pháp!
Long Tác Tác vui vẻ nói:
- Ta không tin ngươi có lòng tốt như thế. Ngươi không muốn tay mình tạo nghiệt, là vì tích phúc cho con chúng ta đúng không.
Lý Ngư chỉ cười mà không trả lời, ngược lại nói với Dương Thiên Diệp:
- Trống đóng chợ đã ngừng, trống đóng cửa sắp ngừng rồi, lúc này rời khỏi chỉ sợ sẽ vi phạm cấm đi lại ban đêm. Có thể làm phiền cô đưa Tác Tác đi ngủ tạm ở nhà trọ một tối không?
Dương Thiên Diệp nói:
- Càn Long Đường của ta có mấy căn phòng, còn thoải mái hơn ở nhà trọ. Với lại, ở đó còn an toàn hơn nhiều.
Lý Ngư chỉ hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy thì làm phiền rồi.
Dương Thiên Diệp gật đầu, đỡ Long Tác Tác định đi, Lý Ngư nói:
- Bá Hạo, Bá Hiên, các ngươi đi bảo vệ.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên ưng thuận, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, làm như lâm đại địch cùng hai nàng ra ngoài.
Lưu Vân Đào đến trước mặt Lý Ngư cười khà khà:
- Tiểu lang quân giỏi quá. Lưu Tiếu Tiếu như này mà bị tống vào đại lao, chỉ e sống không bằng chết. Loại người đại gian đại ác này đáng bị như thế.
Lý Ngư tằng hắng một cái, sờ sờ mũi nói:
- Ta chỉ thấy hắn như thế, giết cũng không thú vị thôi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức né tránh. Hai người mấy tháng trước cũng ở trong nhà lao, hơn nữa còn từ nơi khác áp giải tới kinh thành, trên đường đã qua không ít nhà giam, nên biết rõ nơi âm u, tối tăm và xấu xa nhất trên đời chỉ có nhà giam mà thôi.
Lúc đó hai người đều là tử tù chờ ngày phát quyết, tương đường trong tay họ đều nắm đại sát khí, đừng kẻ nào muốn ức hiếp bọn hắn, dù sao sớm muộn gì bọn hắn cũng chết, dám ức hiếp bọn hắn, cùng lắm thì đồng quy vu tận, cho nên ở chung hòa hợp. Nhưng nhà giam khác lại không làm được điểm này.
Lưu Tiếu Tiếu không còn hai tay, là một phế nhân, vào đại lao, muốn ăn cơm tù cũng phải bò trườn dưới đất để di chuyển, còn phải liếm ăn như chó. Hơn nữa hoàn cảnh sống trong tù ác nghiệt, điều kiện vệ sinh cực kém, người bình thường sức khỏe tốt đến đâu vào trong đó thậm chí còn chết rất nhanh, chứ đừng nói chi đến tình trạng Lưu Tiếu Tiếu lúc này.
Trên thực tế, khả năng chịu đựng của gã không được lâu nữa, vào trong nhà giam rồi, lại không có ai chịu rịt thuốc đổi thuốc đút đồ ăn cho gã, gã có thể sống nổi trong ba ngày không cũng là vấn đề.
Ngư dẫn theo người về Tây Thị Thự trước, bởi vì lúc này cửa phường chợ đã đóng, không được đi lại, nhân viên hợp thự đành phải trú tạm một đêm trong thự.
Lý Ngư bảo người sắp xếp cho Lưu Tiếu Tiếu đang hôn mê, cám ơn huynh đệ các ti các phòng trong Thự, hẹn ngày khác sẽ thiết yến tạ ơn, sau đó đóng cửa phòng, đốt nên, nhắm mắt ngồi xuống.
Tình cảnh nguy hiểm hôm nay thật sự làm hắn rất sợ, may mà Tác Tác đã được cứu ra, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy hoảng, nhưng dù sao sự việc đã qua, có thể yên tâm rồi.
Nhưng tận đến khi Lưu Tiếu Tiếu hốt hoảng hết đường chạy mà chạy đến phủ đệ của Lại Đại trụ, Lý Ngư mới hiểu rõ chuyện Lưu Tiếu Tiếu trả thù hắn không hề đơn giản chút nào, mà là bị người ta lợi dụng khơi mào thù hận với hắn. Hạng trang múa kiếm, ý tại phái công, mục tiêu chân chính của đối phương là Kiều Đại Lương, hắn chỉ bị cầm kiếm tới thử mà thôi.
Nếu Lý Ngư có dự định đặt chân tại Trường An, lúc này chỉ có thể dựa vào Kiều Đại Lương, toàn lực phản kích, tranh một con đường sống. Nhưng, Lý Ngư còn có một bí mật người ngoài không biết, hắn phải rời khỏi Trường An, như vậy hắn có cần phải vì việc tranh quyền của người ngoài mà dính vào trận chiến này không?
Không. Giờ khắc này, hắn là cái đích cho mọi người chỉ trích, còn muốn chạy cũng không được. Một khi lặng lẽ rời khỏi, dẫn theo mẹ và Cát Tường, Tác Tác, nếu bị người của Lại Đại trụ đuổi kịp, tuyệt đối khó thoát được. Mà ở lại trong thành Trường An, hắn nên xử lý thế nào?
Vốn, nếu thật sự không đi được, hắn còn có thể lợi dụng hắc đạo cải danh đổi tính, giả tạo hộ tịch, từ nay về sau biến thành một người khác, tin rằng với năng lực của Đông Ly hạ sẽ bao che được hắn, quan phủ không tìm được. Nhưng đến lúc đó Lưu Vân Đào, Khang Ban chủ, Hoa Lâm vì kích động chịu chết, bản thân mình khó mà không lộ mặt được.
Nhưng, họ được thiên tử khai ân, kéo dài một năm thọ mệnh, mà lấy cái chết tương báo, đó là lựa chọn của cá nhân, Lý Ngư da mặt có dày cũng thấy hổ thẹn. Nhưng bây giờ lại cùng Vương Đại Lương, Lại Đại trụ không chết không ngừng, hắn muốn thay đổi thân phận ẩn thân ở chợ Tây, những người này không đâm sau lưng hắn một đao mới lạ.
- Có lẽ... ta có thể thuận thời biết thế, nhất tiễn song điêu…Không, một mũi tên trúng ba con chim mới đúng!
Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên tia sáng, nghĩ đến một kế sách kỳ diệu, khóe môi nhếch lên tia cười đắc ý:
- Có Tài thần phù hộ, làm gì mà không được?


Bạn cần đăng nhập để bình luận