Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 427: Thay đàn đổi dây
Hai ngày săn bắn tiếp theo đã thuận lợi hoàn thành trong sự cảnh giới nghiêm mật, khi hoàng đế dẹp đường hồi cung, Lý Ngư mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Hắn thật sư lo lắng Dương Thiên Diệp sẽ bất chấp hậu quả, lại lần nữa lẻn vào, ý đồ ám sát. Hắn không phải thần tiên, cứu được nàng một lần, không cứu được mãi mãi.
Trừ phi nàng tự mình buông mối thù hận vô nghĩa từ trong vực sâu nhảy ra. Kỳ thật theo Lý Ngư, Dương Thiên Diệp tìm tới Lý Thế Dân, vốn là có điểm quá mức cố chấp, tuy rằng Lý Đường gia tộc là từ trong đám cựu thần Đại Tùy nhảy ra thay thế, nhưng sát hại phụ thân Dương Thiên Diệp, lại không có quan hệ gì với Lý Đường.
Chỉ có điều, khi khói thuốc súng nổi lên bốn phía, qua nhiều niên đại phản vương, một đường lộ kiêu hùng hào kiệt, cuối cùng hóa thành bụi đất. Mặc Bạch Diệm cùng mấy thái giám nên vì Dương Thiên Diệp tạo một mục tiêu chiến đấu hăng hái, chỉ có thể đem hết thảy trút lên trên người Lý Thế Dân. Từ nhỏ Dương Thiên Diệp đã tiếp nhận quan niệm này, làm sao có thể bị thuyết phục bởi mấy câu khuyên bảo của hắn đây.
Mặc dù có thích khách đánh lén, một đoạn nhạc đệm nhỏ không thoải mái, nhưng đối với Lý Thế Dân mà nói, lần săn thú này thu hoạch được rất lớn, thu hoạch lớn nhất chính là cải biến cục diện chiến tranh lạnh đã kéo dài liên tục nhiều năm giữa y và phụ thân. Vì thế, khi bãi giá hồi cung, Lý Thế Dân thậm chí nói ra, muốn đích thân đánh xe cho phụ thân.
Lý Uyên năm đó từng vì Tùy Dương đế Dương Quảng mà đánh xe, kỳ thật lúc này người đánh xe, không thể đơn giản lý giải là đánh xe. Đây là một tập tục từ xa xưa truyền lại. Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, thời điểm tác chiến còn sử dụng chiến xa, người đánh xe cho Thống soái phần lớn chính là người có thân phận quý tộc, địa vị so với Thống soái trên xe thấp hơn không bao nhiêu.
Một chiếc chiến xa trang bị, ngoại trừ chủ tướng trên chiến xa, thân phận địa vị cao thứ hai chính là người đánh xe, mà không phải đứng ở trên xe, hợp sức cùng chủ tướng tác chiến hoặc là hộ vệ bảo vệ an toàn. Đối với người trên chiến xa, hắn phòng hộ yếu kém nhất, cũng là nguy hiểm nhất.
Điều khiển chiến xa xông lên giết người chẳng khác gì đôi chân của chủ tướng trên xe, giữa thiên quân vạn mã hắn quyết định đưa chiếc chiến xa này cùng với những người trên chiến xa đi đâu. Cho nên hắn chẳng những phải là người cực dũng cảm, mà còn phải là người rất thông minh.
Truyền đến đời sau, đánh xe cho Đế vương, có khi liền biến thành một việc vinh quang, chứng tỏ đây là một người thân cận được Hoàng đế cực kỳ tin tưởng. Cho nên lúc trước Lý Uyên vì biểu đệ Dương Quảng đánh xe, cũng không phải là nhục nhã, mà là một vinh hạnh.
Mặc dù như thế, nhưng Lý Thế Dân dù sao cũng là thiên tử, thiên tử đánh xe, vậy cũng có chút quá mức. Tuy rằng trước đó Lý Uyên vẫn cùng đứa con sinh khí, nhưng cũng hiểu được đâu là điểm mấu chốt không thể đụng vào, hiện giờ nếu cha con hoà hợp, đương nhiên sẽ càng không đúng lý không buông tha người.
Nghĩ cho thân phận của con trai, không thể để cho hắn đánh xe, nhưng hành động lần này của con trai, lại là muốn tỏ rõ với mọi người trong thiên hạ. Cho nên Lý Uyên nhanh trí lôi kéo Lý Thế Dân cùng đi đến bên cạnh xe của mình, cười nói:
- Con là đế vương, sao có thể đánh xe cho vi phụ, để cho Thái tử làm thay đi.
Lý Thừa Càn thấy phụ thân muốn đánh xe cho ông nội, mà ông nội lại từ chối, vốn nghĩ thầm muốn thay mặt phụ thân đánh xe. Chẳng qua, nhất thời vẫn còn không rõ tâm ý của phụ thân, sợ bị cho là nịnh hót, lúc này được ông nội phân phó, vui mừng quá đỗi, vội vàng giành trước một bước, từ trên càng xe rút xuống cây roi, lễ độ cung kính nói:
- Mời ông nội đại nhân cùng phụ thân đại nhân lên xe!
Lý Ngư liếc khóe mắt, trên sống mũi dán thuốc cao vải trăng, hai phía bên cạnh đang vũ động, La chủ bộ đang chỉ huy chúng nhạc sĩ của Cổ Xuy Thự tấu nhạc, mắt thấy cảnh tượng này, trong lòng âm thầm muốn ói:
- Muốn nói sân khấu, thật không đâu có thể so sánh với sân khấu hoàng gia, ngay giữa ban ngày, diễn thật nhiều, cũng không ngại mệt.
Ngự giá rốt cục khởi hành, đại đội nhân mã chậm rãi đi về phía thành Trường An.
Xa xa, một mảnh đồi núi chập chùng liên tiếp, Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị lẳng lặng đứng yên trong bụi cỏ, màu sắc y phục hoà cùng một khối với cây cỏ xung quanh.
Vẻ mặt ba người đều rất ảm đạm, Mặc Bạch Diệm luôn luôn kiên định nhất lúc này vẻ mặt cũng có chút tiêu điều, trong lòng tự nói:
- Bao nhiêu lần ý đồ ám sát, có khi mắt thấy sẽ thành công, cũng đều thất bại trong gang tấc vì những điều không ngờ. Chẳng lẽ Đại Tuỳ ta thật sự số vận đã hết?
Phùng Nhị nhổ một bãi nước miếng tức giận nói:
- Đáng giận! Nếu ta có thể bắn mũi tên cách ngàn trượng, liền một mũi tên bắn chết hắn!
Dương Thiên Diệp cười khổ nói:
- Nếu thực sự có thần tiễn như vậy, mà xa thế này, ngay cả người cũng không nhìn rõ, làm sao mà bắn chuẩn? Công sức không phụ lòng người, ta nghĩ, chắc chắn sẽ có cơ hội.
Mặc Bạch Diệm cau lông mi trắng, nói:
- Điện hạ lẻn vào hành cung hai ngày này, cũng không có chút cơ hội nào. Xem ra, là kế hoạch chúng ta sai rồi, nếu ta lúc trước hai ta không ám sát ở khu vực săn bắn, khiến cho Hoàng đế đề cao cảnh giác, điện hạ giả mạo cung nữ, là có cơ hội đạt được đấy.
Phùng Nhị oán hận nói:
- Giờ nói chuyện này cũng giải quyết được chuyện gì, kỳ thật nếu không có một nhạc sĩ vung ra cái chiêng đồng, thì lúc đó ở khu vực săn bắn, ta và ngươi cũng đã làm được rồi.
Dương Thiên Diệp có chút chột dạ, nàng không nói cho Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị biết ở khu vực săn bắn người phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, vẫn là Lý Ngư. Mà chuyện này, khi nàng ở bên cạnh Cao Dương Công chúa đã nghe nói.
Nàng càng không dám nói, kỳ thật lúc trong cung nàng cũng có cơ hội hàng động. Tuy nói Lý Thế Dân thân thủ mạnh mẽ, vốn là võ nghệ cao minh, nhưng khi hắn trong đại trướng, hắn không hề phòng bị. Nhất đẳng cao thủ, lúc không hề phòng bị, bị nàng một "Hạc cược", cũng có thể đánh nát xương cổ, lấy tính mạng của hắn.
Đáng tiếc, nàng lại bị chính kẻ cầm chiếc chiêng đồng, nắm cánh tay nhỏ bé của nàng, chẳng những không có cơ hội làm thịt Lý Thế Dân, ngược lại còn cùng đám người Lý gia Lý Thế Dân, Lý Thừa Càn, Lý Thái, Lý Ngư lăn lộn nhảy múa một khúc vui "Đạp ca vũ".
Ngẫm lại... Đều muốn cắn nát hàm răng.
Dương Thiên Diệp cắn răng, chậm rãi nói:
- Chúng ta tuy rằng thất bại, nhưng ta đã nghĩ ra một biện pháp vô cùng tốt.
Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị trong lòng khẽ động, vội hỏi:
- Điện hạ, có biện pháp gì tốt?
Dương Thiên Diệp nói:
- Lần này, chỉ thiếu chút nữa là ta thành công. Ta phát hiện, đại nội bảo vệ hoàng cung tuy nghiêm ngặt, nhưng lại ngoài chặt trong lỏng, một khi thành công trà trộn vào thì sẽ có rất nhiều cơ hội.
Dương Thiên Diệp nhìn Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị, hưng phấn nói:
- Các ngươi nói xem, ta tham gia tuyển chọn cung nữ có được không? Ta còn đủ tư cách chứ? Hơn nữa ta hiểu biết chữ nghĩa, không thể so với cung nữ bình thường. Sau khi vào cung, dùng chút tiền tài qua lại thân thiết với các nữ quan, muốn lên chức cũng rất dễ dàng. Chỉ cần đợi đến lúc ta có thể tiếp cận Hoàng đế, muốn giết hắn, còn không phải dễ như trở bàn tay à?
Mặc Bạch Diệm thất kinh, nói:
- Không bao giờ, lần này tạm thời làm nữ quan, đã phải đắn đo rất nhiều, xác nhận an toàn mới dám mạo hiểm một lần. Nếu điện hạ vào cung, thì vạn lần không được.
Dương Thiên Diệp nói:
- Mặc sư không cần phải lo lắng, đến lúc đó ta đã được phân làm nữ quan, tự do ra vào cung đình. Chỉ cần kế hoạch khéo léo, tiến hành thuận lợi, lập tức thoát thân, không đợi tin tức truyền ra, ta đã xa chạy cao bay rồi.
Mặc Bạch Diệm lắc đầu như trống bỏi:
- Không có được hay không, không bao giờ!
Dương Thiên Diệp vội la lên:
- Trong cung chọn cung nữ, yêu cầu trên mười ba tuổi dưới hai mươi tuổi. Bây giờ ta đã mười chín tuổi, lúc này nếu không hành động, sau này muốn hành động thì cũng muộn rồi.
Mặc Bạch Diệm nghiêm nghị nói:
- Tất cả chúng ta đều dựa vào điện hạ lãnh đạo. Điện hạ mạo hiểm vào cung, nào có lý đó.
Phùng Nhị chần chờ nói:
- Tổng quản, nếu kế hoạch chu đáo..., ta cảm thấy dường như có thể...
Hắn còn chưa nói xong, gáy đã bị trúng một cái tát của Mặc Bạch Diệm.
Mặc Bạch Diệm kéo Phùng Nhị, lôi y ra xa mấy trượng, liếc mắt nhìn Dương Thiên Diệp đang không hiểu gì cả, hạ giọng khiển trách:
- Ngu xuẩn! Nếu Hoa điểu sứ chính xác lựa chọn điện hạ, đem ngài ấy nạp vào trong cung, trước tiên phải Hoàng đế tuyển chọn đấy! Điện hạ xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, đâu có thể nào làm cung nga, một khi bị thiên tử nhìn trúng, chọn làm tài tử, chẳng lẽ muốn điện hạ lấy thân hầu hạ?
Phùng Nhị kinh sợ, thất thanh nói:
- A! Đúng rồi, là ta nghĩ kém. Điện hạ không chỉ có dung nhan xuất chúng, cử chỉ, khí chất, những nữ tử khác không thể sánh bằng, một khi vào cung... Đúng đúng đúng, không có khả năng để điện hạ vào cung.
Mặc Bạch Diệm gọi "Hoa Điểu sứ", là cách gọi những nữ nhân tuyển tú ở Đường triều, do hoạn quan trong cung vua làm, chuyên chọn nữ tử trong cung, quyền hành rất cao. Bởi vì tuyển chọn tú nữ, trước phải do Hoàng đế nhìn quan một lần, có tư sắc xuất chúng lập tức được lập thành tài tử, từ cung nữ bình thường lập tức biến thành nữ tử trong cung vua, là có nghĩa vụ thị tẩm.
Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng số tiền lớn để mua chuộc, để "Hoa Điểu sứ" giúp đỡ che dấu, "Hoa Điểu sứ" quyền hành lớn, trách nhiệm cũng lớn, một khi vào cung có nghĩa là có khả năng sẽ bị Hoàng đế nhìn đến, nếu Hoàng đế nhìn thấy, cảm thấy vô cùng xinh đẹp mà trước đó y lại chưa từng phát hiện, vậy "Hoa Điểu sứ" chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Trên thực tế, "Quy chế tuyển chọn" vốn quy định: Nhà quan, không đồng ý lệnh triệu tập tuyển người, sẽ bị xử tử hình. Đến đời Đường Huyền Tông, đã có người muốn lừa dối, mua chuộc " Hoa Điểu sứ". Đây cũng phải là dân chúng bình thường, mà là một Thái Thường Khanh trong Cửu Khanh.
Vị Thái Thường Khanh này họ Lư, vì đứa con trai muốn cưới người vợ họ Thôi. Đúng vậy, hai nhà bảy đời năm họ đều là một trong những thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng. Thế nhưng chưa đính thân, Thôi thị đã bị "Hoa Điểu sứ" nhìn trúng. Lư đại nhân tặng cho hắn rất nhiều tài vật, lập lờ thay đổi người.
Hơn nữa người đổi cũng không phải nữ tử bình dân, vẫn là nữ tử Thôi gia, chỉ là không phải cái vị muốn đính hôn với Lư gia thôi, kết quả bị kẻ khác tố giác, phụ tử Lư thị phải chịu tội khi quân, bị hành hình đánh bằng gậy đến chết, vị "Hoa Điểu sứ" trong cung kia cũng chết không hết tội.
Vậy mà còn muốn vào cung, mà Dương Thiên Diệp muốn đạt được mục đích thì nhất định phải vào cung, muốn vào cung còn muốn "Hoa Điểu sứ" gian lận, không để cho Hoàng đế lựa chọn, thật sự vô cùng khó khăn. Mặc Bạch Diệm vốn chính là tổng quản trong cung nên biết rõ loại sự tình này, không có "Hoa Điểu sứ" nào sẽ chịu đáp ứng.
Vì phục quốc, hy sinh một nữ tử trong sạch, ở trong mắt Mặc Bạch Diệm, vốn cũng không coi vào đâu. Nếu Dương Thiên Diệp là nam tử, vì mưu đồ nghiệp lớn phục quốc, cần một tiểu Công chúa hoàng thất hy sinh bản thân đến bên cạnh Hoàng đế làm nội gián, Mặc Bạch Diệm nhất định ủng hộ.
Nhưng chủ tử duy nhất này của lão lại là nữ, đưa nàng vào cung, nếu chẳng may thực sự trở thành nữ nhân của Hoàng đế, và thực sự có tình cảm với Hoàng đế thì phải làm sao? Vạn nhất có cốt nhục của Hoàng đế thì phải làm sao? Dương Thiên Diệp là đứa bé lão nuôi lớn từ nhỏ, ngoại trừ tình nghĩa chủ tớ, còn có một phần tình cảm ông cháu không nói ra miệng. Đây cũng một lý do khiến Mặc Bạch Diệm tuyệt đối không đành lòng để nàng đi.
Hai người bàn bạc một phen, quay lại bên cạnh Dương Thiên Diệp. Dương Thiên Diệp cũng không biết hai người thì thầm bàn luận cái gì, không kìm nổi hỏi:
- Mặc sư, ngươi và Phùng Nhị thương lượng cái gì vậy? Ta cảm thấy biện pháp này không tồi.
Mặc Bạch Diệm cười khổ lắc đầu:
- Điện hạ, lão nô năm đó là tổng quản trong cung, cho nên đối với những chuyện về thị vệ cung nữ trong cung vô cùng hiểu biết, mọi chuyện đều không đơn giản như điện hạ tưởng tượng đâu, kế này không thể thực hiện được.
Mặc Bạch Diệm sợ Dương Thiên Diệp còn tiếp tục dùng chủ ý này, vội vàng nói:
- Thật ra lão nô đã nghĩ ra một biện pháp khả thi, muốn cùng điện hạ thương lượng.
Dương Thiên Diệp nghi ngờ nói:
- Biện pháp gì?
Mặc Bạch Diệm nói:
- Điện hạ nghe Cao Dương Công chúa nói, Thái Tử và Ngụy vương Lý Thái bất hòa?
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Không sai! Hoàng đế sủng ái Ngụy vương, Thái Tử vị của Thái tử tràn đầy nguy cơ, hai vị Hoàng tử đang tranh giành cực kỳ kịch liệt.
Mặc Bạch Diệm sờ sờ bộ râu giả, mỉm cười nói:
- La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ hiện được Thái Tử kéo làm tâm phúc?
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Mặc Bạch Diệm gật gật đầu, nói:
- Nói như vậy, lão nô đã nghĩ đến một biện pháp, chúng ta... Sao lại không lợi dụng mâu thuẫn giữa Thái Tử và Ngụy vương, lợi dụng nhược điểm của La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ, ở giữa tác động một phen?
Dương Thiên Diệp suy nghĩ, ánh mắt dần dần sáng lên:
- Thái Tử và Ngụy vương tranh giành, sự khốc liệt này, chưa chắc đã nhẹ nhàng hơn mưu đồ phục quốc của chúng ta, ta nghĩ, đây là cơ hội tốt có thể lợi dụng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận