Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 567: Lập người kế vị..
Lý Thế Dân từ khi bị Chử Toại Lương vạch trần, tâm tình rất không tốt. Y vốn là người cực kỳ thông minh, mấy chục năm chinh chiến trên chiến trường, cũng đánh trên quan trường, cho đến khi trở thành đế vương, đối với lòng người, kỳ thật vẫn nắm rất rõ, dễ dàng bị lừa gạt hay sao. Nhưng cha mẹ dù cơ trí đến mấy, nhưng ở trước mặt con mình thì không hề để tâm, cũng khó trách lần này bị bịt mắt.
Nhưng bịt mắt chính là bịt mắt, giống như âm mưu không thể lộ ra ngoài ánh sáng, điều này sở dĩ hữu hiệu là vì không bị vạch trần, một khi bị người ta hiểu rõ, nó sẽ không còn hiệu quả rồi, thậm chí biến thành điểm yếu của mình. Đây là sự khác biệt giữa âm mưu quỷ kế và dương mưu đường hoàng.
Lý Thế Dân rất khó xử, một khi bị người ta vạch trần, phía sau căn bản không cần người khác phân tích gì cho mình nữa, toàn bộ sự kiện y đã thật sự thấu triệt rồi, nếu nói khiến y khó chịu nhất ngay lúc này, y biết rất rõ, nếu nói như vậy, một khi đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho gã, vậy thì Lý Thái nhất định sẽ làm ra chuyện giết huynh diệt đệ.
Chắc chắn, cậu con trai Lý Trị không giữ được mạng rồi. Nếu không phải bất đắc dĩ, Lý Thế Dân cũng không muốn giết huynh diệt đệ, để đến mức tới như hôm nay, sau hết thảy vẫn là gánh nặng lớn nhất trong lòng y. Mà nguyên nhân chính đó là những từng trải của bản thân mình, y không dám tưởng tượng con của mình sẽ nối gót theo cha nó.
Y và Thái Tử Lý Kiến Thành, Tề vương Lý Nguyên Cát sớm thế như nước lửa, tình huynh đệ đều không có, rất xa lạ, giết sẽ giết, cả nhà diệt liền diệt, con nối dòng làm thịt thì làm thịt, lòng của y sẽ không run rẩy. Nhưng con trai của y nếu thật sự rơi vào kết quả như vậy, bất kể người giơ đao mổ là ai, y đều không thể chịu đựng được.
Lý Thế Dân ngồi một mình ở trong ngự thư phòng, tinh thần hoảng hốt.
Lý Trị đã đến trước ngự thư phòng từ lâu, nhưng tiểu Hoàng Môn không dám đi vào bẩm báo. Ai nấy đều thấy được, hôm nay tâm tình của hoàng đế không phải không tốt, mà là cực kỳ không tốt.
Thiên tử giận dữ, người run sợ nhất là đám hầu hạ thân cận bọn họ, gần vua như gần cọp, là vì vua có quyền sinh sát đối với họ. Mà họ là nội hoạn, là gia nô của thiên tử mà thôi, nếu bị giết, loại bình xịt như Ngụy Trưng cũng sẽ không bênh vực họ, trừ phi Hoàng đế bị điên giết chóc bừa bãi, giết nội hoạn để làm niềm vui.
Nhưng Lý Ngư không sợ, hắn vẫn rất cẩn thận không làm ảnh hưởng lịch sử, thay đổi lịch sử, sự phát triển của lịch sử có lẽ có đủ loại không đủ và tiếc nuối, nhưng hắn có tài đức gì có thể bảo chứng bản thân mình can thiệp vào sẽ làm cho nó phát triển tốt hơn so với tương lai của nó.
Nói kế hoạch đại nhảy vọt cũng là do con người can thiệp tới, hết thảy những gì Vương Mãng từng làm, đến hơn một nghìn năm về sau, nó mới có hiệu quả, nhưng ở thời đó, chính là ý nghĩ kỳ lạ.
Cho nên, Lý Ngư rất chắc chắc, Hoàng đế tương lai nhất định vẫn là Lý Trị!
Vì thế, hắn chẳng những nhảy ra ngoài, hơn nữa còn dõng dạc nhảy ra ngoài.
- Tấn vương và bệ hạ là phụ tử, con muốn gặp cha, ai có thể ngăn cản? Bệ hạ dù mặt rồng giận dữ, nhưng đám nô tài hạ thân chúng ta cũng không thể tự chủ trương. Việc này để một mình Lý Ngư lãnh trách nhiệm, ta đi thông báo!
Sợ Tấn vương Điện hạ không nhận ra mình, Lý Ngư thuận thế đem tên báo ra, sau đó cung kính ôm quyền với Tấn vương, rồi quay người đứng thẳng lưng, giống như một kẻ khẳng khái hy sinh bước vào ngự thư phòng.
Tiểu hoàng môn Tề công công:
- …
Lý Trị rất kích động, phụ hoàng giận dữ? Nguyên nhân vì sao, mặc kệ chuyện gì, lúc này mình ra mặt, hẳn rất nguy hiểm mạo phạm thiên nhan rồi. Hơn nữa, hiện tại ai nấy đều nhận định Ngụy vương làm Thái tử, lúc này có người ra mặt cho ta, sẽ bị Ngụy vương ghen ghét, người này...
Ý, hình như ta từng gặp hắn ở trước phủ môn của cữu cữu thì phải. Đúng rồi, chính là hắn, sau cũng gặp nữa đấy. Ta còn từng nói với cữu cữu, Tể tướng độ lượng, cũng đừng so đo làm gì. Người này, rất tốt!
Thiên hậu tương lai còn gọi ta còn gọi là ca ca đấy. Thiên hoàng tương lai tính tình ôn hòa, tấm lòng nhân hậu, ta đối với cậu ta tốt, nhất định cậu ta cũng sẽ nhớ ở trong lòng, ha hả, ôm hai cái chân to này là ổn lắm rồi.
Lý Ngư đắc ý vào ngự thư phòng, tức thì rụt vai, co cổ, mắt cụp xuống, đi như chim cút nhỏ nhẹ nói:
- Bệ hạ, Tấn vương Điện hạ cầu kiến.
Lý Thế Dân từ trong hoảng hốt tỉnh lại, hơi hơi nhíu mày:
- Hử, ngươi nói gì?
Lý Ngư thoáng cao giọng:
- Tấn vương Điện hạ, cầu kiến bệ hạ!
- Trĩ Nô đến à?
Lý Thế Dân có chút nghi hoặc, đứa con này luôn luôn thành thật, trừ phi các hoàng tử theo lệ thỉnh an, thì gặp thiên tử ra thì cũng sẽ không tự tiện vào cung, hôm nay sao lại đến cầu kiến, chẳng lẽ lại... Tuổi của nó còn nhỏ, không nên có dã tâm chứ.
Lý Thế Dân cân nhắc một lúc, nói:
- Tuyên vào.
Lý Ngư lĩnh chỉ lui ra, tới bên ngoài ngự thư phòng mới gật đầu với Lý Trị một cái:
- Tấn vương Điện hạ, bệ hạ muốn gặp ngài ạ.
Lý Trị đưa ánh mắt cảm kích nhìn hắn, bước vào ngự thư phòng...
- Đi phiên? Con mới bao nhiêu tuổi mà đột nhiên đòi đi phiên hả?
- Dạ, con cảm thấy, ở kinh thành kỳ thật không có việc gì, đi phiên sớm cũng được ạ, chỉ cần phụ hoàng phái một vị Trưởng sử điềm đạm, chín chắn chắc chắn sẽ xử lý tốt mọi việc. Con sớm đi phiên, tìm hiểu địa phương được nhiêu, biết rõ nỗi khổ dân gian ạ…
- Tốt lắm!
Lý Thế Dân tâm tình đang không tốt, không kiên nhẫn cắt lời của cậu ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta:
- Trĩ Nô, con luôn luôn không giỏi nói dối, trong lòng một khi có điều giấu diếm lúc nói chuyện ánh mắt sẽ chớp liên tục. Rốt cuộc là có chuyện gì mà muốn giấu vi phụ hả?
Lý Trị hoảng sợ quỳ xuống, lo sợ nói:
- Con…con.. Phụ thân thứ tội, con chỉ là…
- Con cứ từ từ nói, ta là phụ thân của con, chẳng lẽ ăn thịt con à?
Lý Thế Dân tức giận nhìn con trai. Lý Trị nuốt nước miếng, lắp bắp:
- Con và Hán Vương thúc quan hệ luôn tốt ạ, hai nhà thường qua lại với nhau. Ai ngờ... Hán Vương thúc có mưu đồ gây rối, con rất sợ hãi, lo lắng... lo lắng…
Lý Thế Dân nổi giận, vỗ bàn một cái, quát:
- Khốn khiếp! Lý Nguyên Xương là thúc phụ của con, tuổi tác cũng không quá lớn, vương phủ lại gần với phủ của con, hai nhà qua lại thì có làm sao hả? Đều là hoàng thất dòng họ, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao.
Hắn mưu đồ gây rối, vi phụ dĩ nhiên trị tội của hắn, có liên quan gì tới con, hay là, con có tham gia vào mưu đồ của hắn hả?
- Không ạ, không có ạ. Con tuyệt đối không.
Lý Trị liên tục xua tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
- Là tứ ca nói...
Nói tới đây, Lý Trị đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, lập tức nuốt câu còn lại vào, nhưng Lý Thế Dân đã nghe được, ánh mắt của y hơi hơi nhíu lại:
- Thanh Tước, nó…nói gì với con hả?
Lý Trị không dám giấu diếm, lắp bắp đem những lời mà Lý Thái nói với mình lặp lại cho phụ thân nghe, sau đó quỳ rạp xuống, gào khóc:
- Phụ thân, con quả thật không biết chuyện Hán Vương mưu phản ạ. Con chưa từng có một chút suy nghĩ gì ạ. Con dù có gan cũng không dám, phụ thân…
Lý Trị quỳ khóc rất to, nhưng khóe môi lại lộ ra tia cười khoái trá. Không cần nghi ngờ, Lý Trị thật sự là một người nhân hậu, tính tình ôn hòa, nhưng chớ tưởng rằng tấm lòng nhân hậu, tính tình ôn hòa đồng đẳng với chỉ số thông minh thấp, tính cách ngu xuẩn.
Loại người tính tình này nhiều khi mặt EQ và IQ cực cao, nhiều khi, hắn thà rằng chịu chút thiệt thòi, thà rằng không so đo, không phải là bởi vì yếu đuối và thành thật, mà là vì một loại tính cách tạo thành tính trơ, hắn cảm thấy không đáng làm, không đáng. Hắn không phải không hiểu được thủ đoạn đối phó với người khác, chỉ có điều tính cách thiếu tính công kích, cho nên không khỏi làm cho người ta thấy hắn yếu đuối. Lý Trị chính là như vậy, kỳ thật tâm cơ trí tuệ của cậu ta, quyền mưu thủ đoạn, của cậu ta không hề kém hơn người khác.
Lý Thái vì sao đến nhà uy hiếp cậu, lừa gạt cậu đi phiên? Chỉ dựa vào hành vi đến nhà của Lý Thái là cậu biết, mình nhất định cũng bị liệt vào danh sách tuyển Thái tử rồi, hơn nữa còn là đối thủ cạnh tranh rất mạnh với tứ ca nữa. Mà cậu hiểu rõ một khi tứ ca thượng vị, cuộc sống của cậu nhất định sẽ rất khó sống.
Nói không chừng cho dù tứ ca không nổi sát tâm đối với cậu, thủ hạ của tứ ca cũng sẽ nghiền ngẫm ý cấp trên mà từng bước bức cậu vào con đường chết.
Muốn làm một Nhàn Vương cũng đều gặp nguy hiểm cả, Lý Trị lại có tính trơ, cũng phải phản kích. Cho nên, cậu ta vào cung nói xấu Ngụy vương, hơn nữa vừa lúc bởi vì cậu xưa nay tính tình như vậy, phụ thân không chút nào hoài nghi. Trên thực tế cũng không cần hoài nghi, bởi vì Lý Trị đến không phải là xin tha thứ, xin được đi phiên là thật hay không, cậu là lấy lui làm tiến, nhưng toàn bộ những lời nói đều là sự thật.
Người thành thật thỉnh thoảng diễn trò, càng khiến người ta không hề nghi ngờ động cơ của hắn.
Nhìn đứa con hiền lành sợ hãi khóc lóc, Lý Thế Dân tức giận cả người run lên, ánh mắt của y long lên, mặt tái mét bước ra khỏi ngự án, cầm tay của con trai:
- Đi cùng vi phụ nào.
Lý Trị hoảng sợ, lúc này là thật sự hoảng sợ:
- Phụ thân kéo mình đi đâu?
Nhưng nom sắc mặt của Lý Thế Dân cậu cũng không dám hỏi, đã bị Lý Thế Dân lôi ra khỏi ngự thư phòng.
- Thánh nhân!
Tề công công và tiểu Hoàng Môn đang canh ở bên ngoài ngự thư phòng nhìn thiên tử lôi kéo Tấn vương bước nhanh ra ngoài thì vội vàng hạ thấp người thi lễ.
Lý Thế Dân cũng không để ý kéo con trai đi, Tề công công vội nói:
- Người đâu, bãi…
Từ “giá” còn chưa ra khỏi miệng, Lý Thế Dân đã kéo Lý Trị đi xa rồi.
Tề công công cũng không gọi nghi trượng đến bãi giá mà vội vã cùng vài tiểu Hoàng Môn đuổi theo. Mà Lý Ngư đã nhanh trước bọn họ một bước cầm kiếm, đi theo sau Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân kéo Lý Trị đi như bay đến Thái Cực điện. Khu kiến trúc cung điện Đại Đường, Thừa Thiên môn cùng hai điện Đông Tây đều nằm ở bên ngoài triều, là “nơi cử đại điện, hỏi ý kiến chúng thứ”; lấy Thái Cực điện làm trung triều, là chỗ Hoàng đế chủ yếu nghe báo cáo và quyết định sự việc, vào các ngày mùng một, mười lăm, Hoàng đế đến điện này hội kiến quần thần, nhìn triều nghe chính.
Bên sườn đông của Thái Cực điện sắp đặt môn hạ nội tỉnh, Hoành Văn Quán, Sử quán, phía tây có đặt trung thư nội tỉnh, Xá viện, là nơi làm việc của Tể tướng và cận thần của Hoàng đế, chuẩn bị viết ý chỉ công văn chiếu lệnh cho hoàng đế.
Lý Thế Dân kéo Lý Trị xông vào khu kiến trúc trung thư môn hạ ở sườn đông Thái Cực điện.
- Hoàng... Hoàng...
Quan lại trung thư môn hạ đang làm việc thì thấy Hoàng đế ai nấy đều hoảng sợ cúi đầu tránh lui, đứng trang nghiêm. Lý Thế Dân cũng không để ý tới, kéo cậu con trai đi vào trong.
Đằng trước sớm đã có một số tiểu lại của trung thư, môn hạ, Hoành Văn quán, Xá nhân viện đang chạy như điên bên trong, bẩm báo với nhóm Tể tướng. Rất nhanh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Phòng Huyền Linh, Lý Tích và các Tể tướng trọng thần mặt nghiêm trang tập trung đến Hoành Văn quán, trong đó có vị Tể tướng chạy tới vội vàng, trong tay còn cầm bút, tất cả mọi người đều chẳng hiểu gì nhìn ra ngoài, thấy Lý Thế Dân lôi kéo Lý Trị đi tới.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn trái phải, cả mọi người đang dùng khóe mắt nhìn ông, ai bảo ông có địa vị cao nhất ở đây chứ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đành phải bước lên, chắp tay với Lý Thế Dân:
- Nếu bệ hạ có việc cần cố vấn, cứ triệu đám thần đến, sao dám phiền bệ hạ đích thân đến đây ạ.
Lý Thế Dân cười u ám:
- Phụ Cơ à, nửa đời này của trẫm hoặc ngựa chiến ở sa trường, hoặc cần chính cho triều đình, tự hỏi cũng cũng coi là một quân vương tài đức sáng suốt. Nhưng, trẫm lại không quản lý tốt việc nhà của mình.
Y than thở:
- Tề vương phản rồi! Thái Tử phản rồi! Hán Vương phản rồi! Hiện giờ, Thanh Tước vì vị trí này mà lại muốn xuống tay với đệ đệ của nó. Huynh đệ thủ túc, tự giết lẫn nhau, đều là trẫm không quản lý tốt cái nhà này. Trẫm còn thể diện mặt mũi gì nữa mà tọa điện hỏi chính, hiệu lệnh thiên hạ?
Lý Thế Dân quay đầu nhìn thấy Lý Ngư bên hông khoá kiếm, lập tức đưa tay rút kiếm của Lý Ngư ra, đặt lên cổ mình:
- Trẫm như thế thẹn với liệt tổ liệt tông, không bằng chết đi cho rồi.
- Đừng mà bệ hạ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội kêu lên, nhào tới bắt lấy cánh tay của Lý Thế Dân. Lý Tích là võ tướng, thân thủ nhanh nhẹn, cũng xông lên giữ cổ tay của Lý Thế Dân, mấy vị khác đại thần đều nhào lên, ôm tay ôm đùi, “trói” Lý Thế Dân rất chặt.
Động tác của hai vị lão đại nhân Phòng Huyền Linh và Chử Toại Lương chậm hơn một chút, lúc muốn nhào tới cứu giá thì đã không còn chỗ để ôm rồi, hai người sợ hãi mặt trắng bệch, đứng tại nguyên chỗ liên tục xua tay:
- Bệ hạ chớ kích động, chớ kích động ạ.
Lý Ngư sờ sờ thanh đao sắc bén trong ngực, do dự:
- Hoàng Đế Bệ Hạ dùng là nghi kiếm, không có lưỡi, mũi kiếm cũng được độn lên, ta có nên dâng thanh kiếm chém sắt như chém bùn của mình lên không nhỉ?
Phòng Huyền Linh dậm chân, Hoàng đế đã lấy cái chết ra để bức rồi, còn bảo vệ Ngụy vương cái chó má gì, mau mau tỏ thái độ đi thôi. Ông lập tức chỉ vào Tấn vương Lý Trị đang sợ hãi đứng kia:
- Bệ hạ sao phải ưu phiền, Tấn vương Điện hạ nhân phẩm quý trọng, khí chất xung xa, hiếu duy đức bản, thích hợp kế thừa đỉnh nghiệp, có thể lập làm Hoàng Thái Tử, dẹp an thiên hạ, an định thần tâm, các Hoàng tử sẽ an phận không dám có ý nghĩ hoang đường nữa.
Vị Tể tướng này không hổ là người chuyên viết chiếu thứ cho Hoàng thượng, xuất khẩu thành thơ, lời nói vô cùng sắc bén, quả thực chính là chiếu thư phạm bản sắc lập Hoàng Thái Tử rồi. Sắc mặt kích động phẫn nộ của Lý Thế Dân hơi hòa hoãn lại, Lý Tích thấy thế, nhân cơ hội chộp tới. Ông sợ Hoàng đế thật sự luẩn quẩn trong lòng bèn bắt lấy mũi kiếm, vốn đã chuẩn bị tâm lý bị kiếm cắt tay, đến khi cầm thanh kiếm sáng lóa trên tay rồi mới cảm thấy…
Thôi được rồi, tuy nói là nghi kiếm, kéo đi kéo lại cũng không chết người, nhưng xem hành vi kia của bệ hạ quả thật là nóng nảy rồi. Ta còn kiên trì lập Ngụy vương cái gì nữa, mau tỏ thái độ đi thôi.
Lý Tích cầm nghi kiếm lui ra sau hai bước, khom người nói:
- Xin bệ hạ sắc lập Tấn vương làm Hoàng Thái Tử!
Lý Ngư đứng ở bên cạnh, chậc chậc thầm than: “Quá tuyệt luân nha. Làm hoàng đế cũng là không dễ dàng, truyền phần gia nghiệp còn phải tìm chết nữa, chẳng khác gì liều mạng phân gia sản như bách tính.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận