Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 543: Một lần cuối cùng
Một chiếc khinh xe chậm rãi đi trên đường cái Chu Tước.
Màn xe vén lên, lộ ra một gương mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy, nhưng ánh mắt sáng ngời.
Tô Hữu Đạo thở dài một lần nữa nhìn cảnh tượng quen thuộc kia, trong lòng sinh ra cảm giác hoàn sinh trong cái chết.
Y bị bệnh nằm liệt ở huyện Hoa Âm hơn tháng, cuối cùng thoát khỏi quỷ môn quan mà khỏe lại. Vừa khỏe khoắn lại, y lập tức thuê xe, đi về Trường An. Hiện giờ tới thành Trường An, bệnh tình của y càng lúc càng giảm, đại khái giờ chỉ còn nguyên nhân tâm lý thôi.
Nhưng loại bệnh nặng vừa mới khỏi khi y gặp Thái tử Lý Thừa Càn thì mới khỏi hoàn toàn.
- Kế sách không hề có vấn đề chút nào.
Tô Hữu Đạo nhắm mắt lại, giọng điệu tiếc nuối. Y đã không còn sức để tức giận, trong giọng nói vừa tiếc nuối vừa phẫn uất:
- Nhưng Thái Tử không nên tự mình đi làm một số việc. Thái tử không thể làm thế, nhất định phải do người khác khuyên ngăn, mới đạt hiệu quả cao.
Lý Thừa Càn ngẫm nghĩ một chút, rốt cục cũng đã hiểu rõ tình cảm tinh tế của phụ thân, ảo não nói:
- Thật tiếc cho diệu kế của tiên sinh giờ đã không thực hiện tốt được. Phụ hoàng đã phái Lý Tích đi bình định rồi, Lý Hữu không phải đối thủ của Lý Tích, vậy phải làm sao?
Tô Hữu Đạo lạnh lùng:
- Điện hạ, chúng ta chỉ đành đánh cược một trận quyết tử thôi.
Lý Thừa Càn cả kinh, nhìn Tô Hữu Đạo.
Tô Hữu Đạo chậm rãi nói:
- Hột Can Thừa Cơ ở bên Tề vương, cho dù hắn có thể chạy thoát được không bị bắt cùng Tề vương, nhưng Tề vương bị bắt, khó tránh khỏi cung khai có điện hạ trong đó.
Lý Thừa Càn tim đập thình thịch lo sợ:
- Nhưng chẳng phải tiên sinh nói hắn không có bằng chứng, không làm gì được được Bổn cung đó sao?
Tô Hữu Đạo lắc lắc đầu, ánh mắt có chút bi ai:
- Đúng khi mà Thái Tử ngài thế phụ thân chinh, bắt giữ được Tề vương. Hắn muốn vu cáo Thái Tử, tuyệt đối không có khả năng đấy, sẽ không có ai tin hắn đâu. Việc thế phụ thân chinh không tranh được, chúng ta đã bị động rồi. Một khi Tề vương thú nhận Thái Tử, cho dù hắn không có nhân chứng cũng như vật chứng nhưng vẫn gây bất lợi cho Thái tử.
Tuy nói không chứng cứ, sẽ không thể trừng trị Thái Tử nhưng Hoàng đế vốn đã có lòng đổi trữ quân, khi đó…
Sắc mặt Lý Thừa Càn lập tức trắng bệch, ảo nảo nói:
- Đúng là sai một li, đi một dặm. Không dối gạt tiên sinh, thời gian qua không liên lạc được với tiên sinh, bổn cung cũng từng có một số chuẩn bị…
Lý Thừa Càn đem kế hoạch hắn liên lạc với Hầu Quân Tập cùng với hai vị đồng đảng phò mã nói cho Tô Hữu Đạo. Tô Hữu Đạo lập tức hiểu được, kế hoạch của hai vị Phò mã gia rất tốt, lấy trả giá nhỏ nhất để cải thiên hoán nhật, điều kiện tiên quyết là Hoàng đế cực sủng yêu Ngụy vương Lý Thái, nghe nói gã ốm nặng vẫn tới thăm.
Kế hoạch của Hầu Quân Tập cũng khả thi, nhưng gần đây động tĩnh quá lớn, biến số trong đó càng nhiều, kết quả như thế nào rất khó đoán trước. Song phương sở dĩ phân kỳ to lớn như thế, nguyên nhân chủ yếu vẫn vì tranh công, tranh giành công đầu ủng hộ tân đế đăng cơ.
Mặc dù đối với tư tâm của song phương, Tô Hữu Đạo không hài lòng lắm, nhưng vẫn rất phấn khởi, vị Thái tử không bớt lo này rốt cục cũng có một lần làm được việc.
Tô Hữu Đạo khen ngợi:
- Thái Tử cơ trí! Lửa cháy đến nơi rồi, nên sớm tiến hành thôi.
Lý Thừa Càn mừng rỡ, nói:
- Có điều mấy người Hầu Tướng quân ai nấy tự có ý kiến riêng, Bổn cung nhất thời cũng không biết nên chọn dùng kế nào.
Tô Hữu Đạo lắc đầu nói:
- Cần gì phải chọn một trong đó chứ? Thái tử có thể làm bộ bệnh nặng, mai phục binh trong phủ, đợi Hoàng đế đến thăm hỏi. Chỉ cần hoàng đế vừa đến, thì lập tức bắt ngay. Có Hoàng đế trong tay, ngài lại là Đông cung, lập tức là có thể dùng hành động “nhường ngôi” rồi, thần tử thiên hạ ai dám phản đối nào?
Đồng thời cùng lúc đó có thể lệnh Hầu Tướng quân điều động binh mã bên ngoài, nếu sự việc không thành công, lập tức lãnh binh vào thành, thực hành phản đối bằng vũ trang. Còn nếu bên này thành công, cũng cần binh mã của hắn vào thành đàn áp, nhằm phòng ngừa vạn nhất.
Lý Thừa Càn do dự nói:
- Lý thì là thế, nhưng chỉ sợ Hầu Tướng quân...
Tô Hữu Đạo cắt lời, lạnh lùng nói:
- Thái Tử! Hiện giờ mọi người đã là người trên một chiếc thuyền rồi, tại sao phải sợ hắn lâm trận phản bội chứ. Ngài là Thái Tử, hành động như thế nào vốn nên do ngài quyết định, tại sao còn để cho họ trong thời điểm này còn có tâm tư tạp niệm? Hạng bè lũ xu nịnh, làm sao có thể thành công.
Lý Thừa Càn bị Tô Hữu Đạo nói như thế lập tức bừng tỉnh, nghiến răng nói:
- Bổn cung đã hiểu. Vậy thì, tiên sinh nghĩ chúng ta nên…
Tô Hữu Đạo ngắt lời:
- Lập tức hành động, càng nhanh càng tốt! Sinh tử, thành bại, chính là lúc này!
Thành Lạc Dương, phường Lý Đạo, trong một trạch viện thanh tĩnh lịch sự.
Dương Thiên Diệp nhìn La Bá Đạo, lại nhìn Khoáng Tước Nhi, mỉm cười, nói với Khoáng Tước Nhi:
- Rất được đó. Ngươi có nơi về, ta cũng vui thay ngươi.
Nàng lại quay sang La Bá Đạo, nói:
- Ta chỉ có một yêu cầu, từ nay về sau chớ làm phỉ nữa. Ngươi muốn kết hôn với Tước Nhi, thì phải cho nàng ta cuộc sống yên ổn. Ta không hy vọng, một ngày nào đó, ngươi liên lụy khiến Tước Nhi phải bế con cùng ngươi phải trốn chạy khắp nơi.
La Bá Đạo vui mừng vô cùng, liên tục gật đầu:
- Ngươi yên tâm! Ta thương nàng không hết ấy. Lần này, ta tính toán đi bến tàu để làm việc, tuyệt đối không làm những việc xằng bậy nữa, để cho nàng ấy được sống bình an.
Dương Thiên Diệp khẽ mỉm cười, nói:
- Thế không được, tại sao Tước Nhi lại đi theo ngươi chịu khổ cực như vậy được.
Nàng lấy một túi đồ trên bàn, đưa cho La Bá Đạo:
- Đây là một chút đồ ta chuẩn bị cho các ngươi, để các ngươi an sinh, có thể sống yên ổn cả đời. Có điều, nếu như ngươi muốn để lại một phần gia nghiệp cho hậu nhân, thì phải tự cố gắng.
Khoáng Tước Nhi rưng rưng nước mắt, quỳ thụp xuống nói:
- Điện hạ, Tước Nhi không đi! Tước Nhi vốn là cô nhi, nếu không được điện hạ thu nhận nuôi dưỡng thì giờ đã là một bộ xương khô rồi, cũng không biết lưu lạc nơi nào, vô cùng thê thảm. Toàn bộ Tước Nhi đều là điện hạ ban cho, Tước Nhi từng thề cả đời hồi báo điện hạ.
- Nha đầu ngốc!
Dương Thiên Diệp nâng nàng ta đứng lên, nhìn nàng ta, ánh mắt phức tạp, nói:
- Giờ có một người nguyện cả đời yêu thương chăm sóc ngươi, cần quý trọng lấy. Ngươi có nơi chốn rồi, ta cũng vui thay ngươi, hâm mộ ngươi.
La Bá Đạo mừng rỡ nhận túi đồ, giơ ngón cái lên:
- Thiên Diệp muội tử, ca không nhìn lầm muội là người nghĩa khí. Ặc, muội đừng trách lão La ta nói lung tung, hà hà, ta là người thành thật thôi. Muội…muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo, chỉ cần từ bỏ ý niệm phục quốc thì cả đời không lo rồi, sống tiêu dao khoái hoạt.
Thiên Diệp, chuyện kia không thể thực hiện được đâu, ta trải qua nhiều chuyện mới hiểu, hạnh phúc bình dị lại dữ dội khó cầu. Muội…. hãy thu tay lại đi.
- Ta hiểu!
Dương Thiên Diệp gật gật đầu, lại quay sang Khoáng Tước Nhi đang lau nước mắt, gật gật đầu:
- Các ngươi đi đi.
Không đợi hai người trả lời, Dương Thiên Diệp đã quay người đi vào sau bình phong.
Dương Thiên Diệp kỳ thật cũng không đi xa, nàng ở bên bình phong lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Nhìn La Bá Đạo mang theo bọc quần áo, kéo Khoáng Tước Nhi đi ra ngoài. Những tử sĩ tuổi xấp xỉ Khoáng Tước Nhi đang đứng ở trong sân nói từ biệt với Khoáng Tước Nhi. Từ trên nét mặt của họ mơ hồ nhìn thấy vẻ hâm mộ, quyến luyến. Tuy rằng bọn họ đều quyết chí thề cống hiến vì Dương Thiên Diệp, cũng chưa từng có dị tâm, nhưng đối với việc theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, là bản năng của con người.
Nhất là bọn họ từng là người từng sống kiếp sống đầu đao liếm máu, càng cảm thấy đáng quý.
Dương Thiên Diệp thở dài, Mặc Bạch Diệm cất tiếng:
- Điện hạ nhân từ, nhưng lệ này…không nên mở ạ. La Bá Đạo thích Tước Nhi, nên mời chào hắn, nhất định hắn đồng ý làm việc cho chúng ta đấy. Để họ đi…
Dương Thiên Diệp lắc lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn bên ngoài rất lâu, mới khẽ nói:
- Mặc sư, ta mệt rồi, thể xác và tinh thần đều rất mệt.
Mặc Bạch Diệm kinh hãi, nhìn nàng:
- Điện hạ, ngài…
Dương Thiên Diệp chậm rãi xoay người, nhìn lão:
- Ta thật sự không biết ngày ngày tính kế như thế rốt cuộc là vì cái gì? Phục quốc ư, tại sao phải vậy? Nó có thể cho ta niềm hạnh phúc không? Nếu như nói là vì thiên hạ chúng sinh, nhưng thiên hạ chúng sinh lại đang hưởng thụ thái bình, ai có mong muốn tiếp tục chiến loạn chứ?
Mặc Bạch Diệm giọng run run:
- Điện hạ, nhưng ngài là cốt nhục của tiên đế, là hy vọng cuối cùng của Đại Tùy, là…
Dương Thiên Diệp cười đau khổ nói:
- Là hy vọng cuối cùng của Đại Tùy ư? Là ngươi, hay là ta, hay là người trong thiên hạ? Hy vọng của không hy vọng, chúng ta rốt cuộc là vì cái gì?
Mặc Bạch Diệm quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt:
- Điện hạ, ngài là chủ của chúng ta, ngài không thể dao động. Điện hạ đã chịu bao nhiêu khổ cực, lão nô đều nhìn thấy được, lão nô cũng rất đau lòng. Nhưng… Nhưng...
Mặc Bạch Diệm cũng không hiểu. Có một câu chuyện xưa nói, có người một lòng nghĩ tới ngày lành, cho nên một lòng kiếm tiền, sau đó tiền hắn càng kiếm càng nhiều, nhưng cuộc sống lúc nào cũng mệt mỏi bởi kiếm tiền, căn bản không được nghỉ ngơi, dù số tiền hắn kiếm được đủ để hắn sống vượt qua ngày lành.
Ước nguyện ban đầu đã sớm quên, dường như là chuyện tự nhiên.
Tâm tính của Mặc Bạch Diệm lúc này đại để tương tự, cho nên lão cảm thấy hẳn nen tiếp tục, nhưng lại không nghĩ ra được lý do.
Dương Thiên Diệp cười khổ, nói:
- Mặc sư, lão đứng lên đi! Ta sẽ tiếp tục làm, chỉ là giờ hơi mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Nàng đi qua Mặc Bạch Diệm.
- Ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt lại thôi.
Mặc Bạch Diệm thấy sống mũi cay cay, Dương Thiên Diệp được lão nuôi dưỡng từ nhỏ, trong lòng lão đã coi nàng như cháu gái ruột rồi. Cuộc sống của nàng vất vả, lão đau khổ bất kỳ hơn ai khác. Mặc Bạch Diệm cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo Dương Thiên Diệp, trầm giọng nói:
- Điện hạ, một lần cuối cùng!
Dương Thiên Diệp dừng lại xoay người, kinh ngạc nhíu mày với lão, không hiểu ý tứ của lão.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Lão nô cũng mệt mỏi rồi, lão nô thật sự nhớ cuộc sống yên bình ở hậu điện, đợi điện hạ có tiểu điện hạ, lão nô còn có thể hầu hạ tiểu chủ nhân...
Gương mặt trắng mịn như ngọc của Dương Thiên Diệp đỏ ửng.
Mặc Bạch Diệm nói:
- Điện hạ, chúng ta nỗ lực lần cuối cùng, nếu lần này vẫn thất bại…thì đó chính là ý trời. Ý trời như thế, chúng ta sẽ dừng tay, tiên đế trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách cứ điện hạ.
Trong mắt Dương Thiên Diệp loáng tia sáng mong chờ:
- Một lần cuối cùng? Mặc sư, thật ư?
Mặc Bạch Diệm gật gật đầu:
- Một lần cuối cùng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận