Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 273.1: Mắc bẫy
Bữa tối, nhân khẩu của Dương phủ tăng mạnh.
Phan thị, Lý Ngư, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, Trần Phi Dương... ngồi đông đủ.
Thức ăn rất phong phú, là Phan thị cùng Cát Tường nấu nướng bày biện. Dĩ nhiên, đồ ăn trong nhà cũng không được chuẩn bị đầy đủ như thế, nhưng do Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng xung phong nhận việc chạy đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu nướng về, nên đồ ăn mới phong phú như thế.
Hai cô nàng này mua đồ ăn cơ bản đều là thịt béo, cũng may thời này cũng không phải là nhà nào cũng dư dả để ngày ngày ăn thịt, cho nên không ai thấy chán ngấy cả.
Cho dù là huynh đệ Lý thị, mặc dù xuất thân đại tộc, không lo ăn mặc, chẳng qua họ đang lúc tráng niên, bởi vị tập võ tiêu hao rất lớn, bao tử rộng, cho nên tất cả đều vui vẻ.
Lý Ngư nhận ra trong mọi người thì Cát Tường là vui nhất, bởi nhiều người nên rất náo nhiệt.
Từ khi Lý Ngư đến Trường An, nàng không đi làm việc, không xuất đầu lộ diện nữa, nhưng vì vậy, nàng lại không có việc gì để làm, quá nhàn nhã. Nàng ở nhà chỉ giúp mẹ chồng tương lai quét nhà, rửa bát, ngoài ra thì cũng không có việc gì khác để làm, đối với một cô gái trẻ tuổi khỏe mạnh quen tay quen chân làm việc như nàng mà nói thật sự là khó chịu.
Lý Ngư là người có tư tưởng đời sau, rất hiểu sự khó chịu trong lòng nàng, nên đã âm thầm có quyết định an bài đối với nàng, có điều gấp gáp quá cũng không thể giải quyết được vấn đề của Cát Tường, mà vấn đề của huynh đệ Lý thị gấp gáp hơn.
Lý Ngư liếc mắt ra hiệu với Trần Phi Dương ngồi bên cạnh. Trần Phi Dương bị người ta lôi từ trong giếng ra, tạm thời mặc quần áo cũ của Dương Tư Tề hiểu ý, lập tức phối hợp diễn song hoàng với Lý Ngư. Trần Phi Dương lau miệng, tán thưởng:
- Thì ra hai vị tiểu lang quân đây là người Lý gia Lũng Tây.
Lý Bá Hạo cười với y.
Trần Phi Dương nói:
- Hai vị tiểu lang quân lần này vào kinh hẳn là để thi khoa cử đúng không?
Lý Bá Hiên mặt mày hớn hở:
- Hắc, sao ngươi lại biết thế?
Lý Ngư cùng Trần Phi Dương cùng đồng thời ngây ra, thật sự vào kinh để thi ư? Họ không phải là giỏi võ dốt văn hay sao? Câu trả lời này thật không hợp với dự đoán rồi, vậy tiếp theo phải làm sao đây.
Trần Phi Dương vừa đẩy ánh mắt cầu xin giúp đỡ cho Lý Ngư, Lý Bá Hiên đã nói:
- Nhưng mà, đây chỉ là cách nói lừa gạt người nhà của chúng ta mà thôi. Chúng ta nói muốn tới kinh thành để thi khoa cử, cha ta rất vui, liền vội cấp cho chúng ta một khoản tiền lớn, để chúng ta có lộ phí đi thi.
Lý Bá Hạo ợ hơi rượu:
- Nhưng, huynh đệ chúng ta cầm sách lên đọc là thấy nhức đầu, bình sinh chí hướng chính là làm một hiệp khách tung hoành thiên hạ, làm sao có thể đi thi khoa cử được.
Lý Bá Hiên nói:
- Đúng thế đấy! Nhỡ thi đậu rồi thì phải làm sao đây, chúng ta vẫn luôn nghĩ nếu bắt chúng ta mặc quan bào, miệng thì chi hồ giả dã, ngày nào cũng xử lý công văn đã thấy trong lòng run sợ rồi. Đó không phải cuộc sống con người mà.
Mọi người nghe Lý Bá Hiên nói vậy không khỏi trố mắt nhìn nhau, câu nói có vẻ buồn cười này thật không thể cười nổi mà.
Lý Bá Hạo nhìn sắc mặt mọi người, buông ly rượu, tự đắc nói:
- Mọi người không tin? Huynh đệ chúng ta không thích đọc sách, không thích câu nệ không giả nhưng cũng không phải là kẻ vô học. Hai chúng ta cũng đều là lấy danh nghĩa sinh đồ vào kinh để đi thi đấy.
Trần Phi Dương từng đọc sách, vừa nghe đã hiểu, cái gọi là sinh đồ là chỉ học trò do quan học (những học phủ như Quốc tử học, Thái học, Tứ môn học) cử tới, do châu huyện tiến cử gọi là hương cống. Họ là sinh đồ, hiển nhiên là từng học ở học phủ nào đó tại Trường An.
Thời Đường học sinh dự thi sẽ tới từ hai phương diện này, không có phương thức khoa khảo từ thấp tới cao như học sinh, tú tài, cử nhân, tiến sĩ. Thời này cũng có cách gọi tú tài, có điều thân phận này cũng phải vào kinh đi thi mới đạt được.
Hơn nữa lúc đó địa vị và danh vọng của tú tài cao hơn tiến sĩ và minh kinh hai khóa thi. Bởi vì tú tài thi khó khăn hơn, rất nhiều học trò tài giỏi cũng không dám thi tú tài mà chỉ thi tiến sĩ. Mà thi tiến sĩ học vấn kém hơn chút sẽ thi Minh Kinh, nếu ai có thể thi được tú tài, mới thật sự là người tài giỏi.
Trần Phi Dương cười mấy tiếng, nói:
- Đúng thế đúng thế. Hai vị tiểu lang quân là cao môn Lý thị Lũng Tây, muốn mưu một thân phận sinh đồ dĩ nhiên dễ dàng. Chỉ một câu nói của lệnh tôn, người khác học hành cực khổ một đời cũng không có được tư cách, hai vị tiểu lang quân chắc sẽ thi đậu ngay.
Trần Phi Dương dù cất giọng hâm mộ, nhưng nào ai nghe lọt cho được?
Trên mặt Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đều cứng ngắc lại, mặt sầm xuống, trợn mắt nói:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chúng ta dù ghét đi học, nhưng cũng không phải vô học. Thân phận sinh đồ của chúng ta là do thực lực thi được chứ không phải cậy nhờ gia thế đâu.
Trần Phi Dương cười khan nói:
- Hai vị tiểu lang quân hiểu lầm rồi, các ngươi nói dĩ nhiên ta tin, hai vị tiểu lang quân nhất định là thi được, thi được.
Tuy y nói thế nhưng biểu hiện của y lại không như vậy. Không chỉ y, biểu hiện của mấy người Cát Tường, Phan thị, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh cũng giống nhau, trên mặt đều viết ba chữ rất to: “Ta không tin!”
Huynh đệ Lý thị tức giận nhưng lại không thể nào giải thích được với mọi người, tâm trạng sa sút không muốn ăn, rượu cũng không buồn uống.
Cát Tường thấy vậy vội giảng hòa:
- Hai vị tiểu lang quân, thân phận sinh đồ không phải dựa vào bản lĩnh để thi được cũng không sao, hai vị chí ở tung hoành thiên hạ, đi học vốn cũng không phải là chí hướng của hai vị đó sao.
Câu nói này bảo là giúp mọi người giảng hòa, nhưng nghe như là…. nào khiến mọi người thoải mái chứ?
Hai huynh đệ đang buồn bực, Thâm Thâm cô nương lại tỏ vẻ hâm mộ:
- Đúng thế! Làm mọt sách có gì tốt, ta thích những đại anh hùng khoái y ân cừu, hai vị tiểu lang quân hành hiệp giang hồ, trừ gian diệt ác, nhất định đã từng làm được rất nhiều chuyện lớn rồi đúng không?
- Ặc…
Lý thị song hùng mặt đần ra, mà ba vị cô nương xinh đẹp Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh không hẹn mà cùng tỏ vẻ kính nể sùng bái nhìn hai người. Bị ba cô gái dung mạo xinh đẹp quyến rũ như vậy nhìn chăm chú, song hùng Lý thị cảm thấy như bị núi lớn đè xuống.
Lý Bá Hạo lắp bắp:
- À…à, đúng vậy…. Chúng ta…. chúng ta ở Lợi Châu, đã từng giúp Võ Đại Đô đốc phá vỡ âm mưu hành thích của thích khách.
Lý Bá Hiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức khoe khoang:
- Phụ cận Đại Chấn Quan Lũng Hữu, chúng ta còn từng đánh bại một nhóm mã phỉ từng muốn giết Nhậm thái thú.
Dứt lời, huynh đệ Lý thị hếch cằm lên, vẻ rất đắc ý, biểu lộ “mau khen ta đi, mau khen chúng ta đi.”
Phan nương tử gật đầu liên tục, nói:
- Việc này thì ta biết, hai vị tiểu lang quân từng là hộ viện bảo gia của Võ Đô đốc, thì ra sau đó hai người lại bảo vệ Nhậm thái thú à.
Nụ cười của huynh đệ Lý thị cứng đờ, ba cô em Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh lập tức tỏ vẻ thất vọng tràn trề:
- Thì ra các ngươi là hộ viện bảo gia cho quan lại, thế mà chúng tôi còn tưởng là hiệp khách giang hồ chứ.
Ba cô nàng nâng ly lên mời rượu nhau, không nhìn huynh đệ Lý thị lấy một cái. Huynh đệ Lý thị mặt đỏ bừng, ngượng ngùng.
Lý Ngư nghiêm mặt, khiển trách:
- Sao lại nói thế, cái gì mà hộ viện bảo gia, các cô có biết, người mà hai vị tiểu lang quân đối phó cũng là cao thủ nhất đẳng trong giang hồ không.
Huynh đệ Lý thị nào biết tất cả mọi người đều đã bị Lý Ngư xúi giục, liên thủ để bẫy bọn họ, tức thời coi Lý Ngư là người tốt, cảm kích nhìn hắn, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp được.
Chương 273.2: Mắc bẫy
Lý Ngư tiếp tục nói:
- Cũng bởi hai vị tiểu lang quân xuất thân cao quý, nên vẫn chưa có cơ hội bước chân vào giang hồ thật sự mà thôi. Nếu có cơ duyên như vậy, ta dám nói, không tới ba năm, hai vị tiểu lang quân sẽ danh chấn giang hồ, tứ hải hào kiệt không ai là không biết đến kỳ danh của hai vị.
- Tri kỷ, tri kỷ!
Huynh đệ Lý thị cảm động rơi nước mắt, lập tức rót rượu, chuẩn bị kính Lý Ngư một ly.
Nhưng họ mới vừa bưng ly rượu lên, Trần Phi Dương đã nói:
- Ầy ầy, giang hồ chân chính và làm việc cho quan phủ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hai vị tiểu lang quân võ nghệ cao cường, ta tin, thật sự bước vào giang hồ, chưa chắc sẽ không mặt xám mày tro đâu. Nghe nói trước đó có hai vị cao thủ giang hồ xông vào Đông Ly Hạ, kết quả bị thất bại không còn manh giáp, bỏ chạy mất mạng, chính là bằng chứng đấy.
Cát Tường bỗng nhiên vui vẻ nói:
- Đúng rồi, tiểu lang quân, không phải huynh đảm nhiệm trưởng chợ tây hay sao, sao không dẫn hai vị tiểu lang quân để cho họ tiếp xúc với giang hồ chân chính.
Sắc mặt Lý Ngư sầm xuống, nói:
- Hừ, nói lung tung. Chỗ ta quản, tuy là giang hồ, nhưng cũng chỉ là mảnh đất nhỏ, nào có thể chứa nổi hai vị tôn thần đây. Hai vị tiểu lang quân là đại anh hùng sất trá phong vân, khiếu ngạo thiên hạ, há có thể hạ mình ở lại?
- Thật hiểu ta!
Huynh đệ Lý thị càng coi Lý Ngư là tri kỷ của tri kỷ, lập tức nâng ly:
- Lý tiểu lang quân, chúng ta kính...
Hai người còn chưa nói hết, Thâm Thâm đã giành nói:
- A, a, một nơi không trị được, thì sao trị được thiên hạ quốc gia?
Nói xong, Thâm Thâm lập tức thầm đắc ý: "Câu này tiểu lang quân dạy mình, mình nhớ làu làu không thiếu một chữ. Ái chà, đi học thật là tốt, một câu nói ra khác hẳn bình thường, hì hì.”
Lúc này, nàng hoàn toàn không nhớ đến chuyện mình vẫn luôn thích người lớn tuổi rồi.
Tĩnh Tĩnh cong miệng lên, nghĩ thầm: Tỷ tỷ quá ghê gớm, dám dành nam nhân của mình mà mình đang vất vả theo đuổi.
Nhưng nàng cũng không thể làm gì khác hơn là hùa theo Thâm Thâm, nói:
- Đúng thế, nếu như ngay cả một chợ tây nhỏ bé này mà cũng không trấn áp được, còn nói gì xông xáo thiên hạ.
Lý Ngư lườm nàng, nói:
- Người ta là hạng nhân vật bực nào chứ, là đệ nhất cao môn Lũng Hữu đấy, nào có thể hạ mình làm việc dưới quyền ta được. Hai cô không biết trời cao đất rộng, chớ nói những câu như vậy nữa….
Hắn còn chưa nói hết, Lý Bá Hạo đã nặng nề đặt ly rượu xuống, nói to:
- Vị cô nương này nói có lý! Nếu như một chợ tây nhỏ bé này mà chúng ta cũng không trấn áp được, còn nói gì xông xáo thiên hạ.
Lý Bá Hiên thì uống một hơi cạn sạch, hào khí bừng bừng nói:
- Đúng! Chúng ta sẽ đi theo ngươi làm việc! Giang hồ chân chính ư, hừ hừ, dựa vào bản lĩnh của huynh đệ chúng ta, ta không tin không làm được việc lớn.
Lý Ngư khoát tay lia lịa, nghiêm mặt nói:
- Không thể không thể. Hai vị là cao môn Lũng Hữu, ta nào có thể chỉ đạo được, hại chết ta đó, hại chết ta đó.
Lý Bá Hạo cả giận nói:
- Đừng nhắc mấy cái câu cao môn Lũng Hữu nữa. Huynh đệ chúng ta xông xáo giang hồ, cái dựa vào cũng không phải xuất thân gia môn gì cả. Chúng ta đi theo ngươi làm việc, trời muốn theo ngươi làm việc, ngươi không muốn cũng không được! Không chỉ là một chợ tây nho nhỏ của Trường An thôi sao, ta không tin, hai giang long chúng ta không xử lý cái cống ngầm tép riu này.
Lý Ngư khó xử:
- Vậy…có vẻ không ổn đâu…
Lý Bá Hiên nói lớn:
- Ổn, rất ổn! Cứ quyết định như vậy! Nếu chúng ta ở chợ tây không làm nên việc, thì lập tức phong kiếm về nhà đi học, từ nay về sau an phận nghe theo sắp xếp của gia đình, khoa khảo tòng sĩ, không bao giờ nói chuyện giang hồ nữa.
Trần Phi Dương vỗ tay khen:
- Hay! Ta tin tưởng, dựa vào bản lĩnh của hai vị tiểu lang quân, chỉ cần một năm nửa năm, danh tiếng có thể vượt qua Kinh đô đệ nhất thiếu hiệp Nhiếp Hoan rồi!
Hai kẻ ngốc nghếch kia bị lừa gạt, Lý Ngư vui mừng vô cùng, lập tức lại cho họ thêm một tầng gông xiềng, hắn thở dài:
- Nếu đã vậy, Lý mỗ thật sự vui mừng. Nhưng thật sự không dám giấu giếm, chợ tây chúng ta tuy là giang hồ, nhưng vẫn có dính một chút thân phận quan phủ, tại hạ đã được ủy nhiệm làm Thị trưởng chợ tây, mà hiện tại còn đang trống hai vị trí Thị thừa, phẩm trật dù không cao, dầu gì cũng là quan chức, hai vị...
- Chúng ta không cần!
Lý Bá Hạo lập tức từ chối. Bị những người ngồi đây “minh ám trào phúng” một hồi, họ giờ đây rất kiêng kỵ bối cảnh quan phủ rồi. Lý Bá Hạo nói:
- Chúng ta theo ngươi làm việc, không cần quan chức, không lấy xuất thân, chỉ dựa vào bản lĩnh của bản thân, để xem cái giang hồ này chẳng lẽ chúng ta không đứng vững gót chân được ư.
Lý Ngư khổ sở nói:
- Giang hồ không dễ vào nha, hai vị không cần quan chức, đó chính là thân tự do. Nếu như không thích, nói đi nói lại, chỗ Lý mỗ…
Lý Bá Hiên trợn mắt nói:
- Đại trượng phu một lời hứa ngàn vàng, sao có thể không giữ lời chứ? Hai huynh đệ ta thề ở đây, lần đi chợ tây, cống hiến với ngươi, cam tòng khu sách, trừ phi ngươi mở miệng, huynh đệ ta tuyệt đối không bỏ đi.
Lý Bá Hạo cũng huyết khí dâng trào, lập tức giơ ba ngón tay lên giống Lý Bá Hiên, cao giọng tuyên thệ. Hai người thề xong, cũng không thả tay xuống mà đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang mấy người Trần Phi Dương, Cát Tường, thấy mấy người đã bị mình chấn nhiếp thì trong lòng vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, Dương Tư Tề đi một đôi guốc gỗ bẩn thỉu, mặc một đạo phục lôi thôi, kéo cả người uể oải đi vào, trên người còn dính cả vụn gỗ bào, hai mắt lờ đờ, bưng bát cơm lên lùa xong, lại ra khỏi hậu đường.
Nhìn thấy ở thượng đường có nhiều người, Dương Tư Tề giật mình, lúng túng không biết phải làm gì.
Phan nương tử vội vàng đứng lên bước ra đón, nói nhỏ:
- Ông nhìn ông đi, áo choàng vừa mới làm chưa được mấy ngày, sao lại bẩn như thế?
Dương Tư Tề xấu hổ cười gượng:
- À, ừ…mải làm việc nên không để ý, ngại quá, ngại quá.
Phan nương tử vừa bực mình vừa buồn cười cầm lấy bát cơm trong tay ông ta, nói:
- Ăn no chưa?
Dương Tư Tề gật đầu:
- Rồi! Hôm nay làm việc khá vất vả, nên ăn có nhiều hơn.
Phan nương tử thở dài nói:
- Hài, ông đó. Được rồi, đừng bưng bát đi nữa, ngồi luôn xuống ăn cùng đi.
Dương Tư Tề quen một mình nghe thế thấy không được tự nhiên, vội vàng khoát tay nói:
- Không không không, các ngươi ăn đi, các ngươi ăn đi, ta xới thêm rồi vào hậu viện ăn là được.
Phan nương tử bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại xới thêm cơm cho ông ta, gắp thêm chút thức ăn khác, sau đó đưa cho Dương Tư Tề. Dương Tư Tề nhận lấy chén cơm trong tay Phan nương tử, cười cười với mọi người rồi đi về hậu viện.
Bá Hạo cùng Lý Bá Hiên trố mắt nhìn nhau, Lý Bá Hiên nói:
- Đại nương đúng là có tấm lòng nhân hậu, đối xử với người giúp việc thật là tốt.
Tất cả mọi người tại thượng đường đều ngây ra, Lý Ngư ngượng ngùng nói:
- À…người vừa rồi đó, không phải là người ở trong phủ. Khụ khụ, thật ra bọn ta mới là người ở nhờ trong phủ, còn người kia, mới là chủ nhân tòa phủ đệ này, Dương Tư Tề Dương tiên sinh.
Huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên vừa rồi thề vẫn còn đang giơ tay quay sang nhìn nhau, trong lòng bỗng có chút sợ hãi: Cưu chiêm thước sào, đến mức này hay sao? Ở đây chủ nhân bị ức hiếp cũng không dám bàn đến, mà ông ta vừa nói gì nhỉ, hôm nay làm việc quá vất vả, đấy là chủ nhân giúp việc cho người ở à.
Hai người đồng loạt nhìn Lý Ngư, ác nô ức hiếp chủ đến mức như thế, hai chúng ta…sẽ không bị ức hiếp như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận