Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 151: Gặp nhau trong ngõ hẹp
Bảy cỗ xe ngựa mà Lý Ngư mang theo người áp tải xen lẫn trong trăm ngàn con dê bò, trọn vẹn một một ngày rưỡi rốt cuộc đã bay tới gần trấn Song Long, chỉ cần xuyên qua đỉnh núi phía trước đã đến nơi cần đến, tất cả mọi người hưng phấn cả lên.
Lúc này đội ngũ mục dân của Mã lãođại đã chuyển đi hướng khác, song phương chia tay. Đoàn người Lý Ngư áp xe tiếp tục tiến lên, giờ không cần Long Tác Tác thúc giục hắn cũng gia tăng tốc độ, dù sao chỉ cần đi qua miệng núi phía trước là triệt để an toàn rồi.
Trong khe núi, La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu đang ẩn náu trong núi tuyết. Trong này rất gần với trấn Song Long, mà trấn Song Long lại tương đương vệ thành của Đại Chấn quan, cách Đại Chấn quan rất gần, một khi bị quan binh biết được thì họ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên họ mạo hiểm ẩn thân là đúng.
Nếu là đánh cướp bình thường La Nhất Đao chưa chắc đã mạo hiểm tham gia vụ này, nhưng trên đoạn đường này y bị người ta dày vò quá thảm thật sự đã quá mức chịu đựng, vốn là hùng hùng hổ hổ ra mặt cho Tam đương gia mới đến Lưu Tiếu Tiếu nhưng bây giờ lại biến thành tranh đấu khí phách thuần túy, không có gì hay ho cả.
Canh Lão Tứ không có chút vẻ dữ dằn nào, cho nên đã bảo y giả trang thành một thương nhân thường hay vân du bốn phương, cưỡi vào con lừa, dẫn theo vài tên mã phỉ đóng giả tiểu nhị, đi qua lại khe núi bên ngoài kia, giám thị lữ hành qua lại, vì để bắt được con cá lớn mà trơ mắt bỏ qua năm sáu đội ngũ thương nhân nhỏ.
Gần giữa trưa, đoàn xe của Lý Ngư mới đến, đoàn xe Long gia rất dễ nhận ra được, dù sao bảy xe ngựa với số lượng hàng hóa lớn, yên ngựa đầy đủ, đội ngũ hộ vệ có đủ cung mã, đây không thể là một đội thương nhân nhỏ, không đánh cờ hiệu cũng dễ dàng phân biệt.
Canh Lão Tứ lập tức cưỡi con lừa đi nhanh tới trước đoàn xe của Lý Ngư.
- Tháng giêng là tháng cướp vợ cưới thiếp, tháng hai là tháng đi Tây Khẩu. Ngươi đã muốn đi Tây Khẩu, thì không nên cưới thiếp…
Canh Lão Tứ cao giọng hát lên, lời ca chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, mà chỉ là ca từ khi thương nhân vân du bốn phương khi nhàn rỗi nhàm chán sẽ hát lên, nhất là khi cả đường bôn ba đã sắp đến nơi cần đến. Có điều, giọng của Canh Lão Tứ đám La Nhất Đao rất quen thuộc, vừa nghe giọng của y là biết, thời điểm quan trọng đã đến.
- Đi đường ngươi đi đường lớn, không đi đường nhỏ, trên đường lớn nhiều nhân mã, trên đường nhỏ có cường đạo…
Nghe được giọng của Canh Lão Tứ, La Bá Đạo cười dữ tợn, nói:
- Rốt cuộc đã đợi được hắn rồi, các huynh đệ, chuẩn bị động thủ!
Đám mã phỉ trốn trong tuyết mừng rỡ, lập tức đứng lên, vì đề phòng có người phát hiện, họ đã giấu ngựa ở trong khe núi khá xa, lúc này bèn đánh tín hiệu, lập tức phân ra một đội đi đến khe núi, ngăn đường đi của đoàn xe. Ở đây là hậu lộ của đoàn xe rồi, nên không cần dùng ngựa.
Đoàn xe của Lý Ngư vừa tiến vào sơn khẩu, Long Tác Tác lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, ngoái lại nói với Dương Thiên Diệp:
- Sắp tới trấn Song Long rồi. Cô đừng thấy là thôn trấn thì khinh thường nhé, đó là yếu địa trong quan, thương nhân Lũng Hữu hay lui tới lắm, cực kỳ phồn thịnh, còn phồn thịnh giàu có hơn cả Mã Ấp châu nữa đấy, còn có son bột nước của Trường An bán ở đó, đến đấy rồi ta sẽ dẫn cô đi…
Nàng ta mới nói đến đây thì một mũi tên lệnh gào thét bắn lên không trung, hai bên sườn núi có tiếng gào thét vang dội, rất nhiều mã tặc giương mã đao dài vọt xuống, nhấc lên bụi tuyết mù mịt.
- Gặp cướp rồi!
Mộ Tử Nhan sợ hãi kêu.
Lý Ngư quát:
- Lập tức lui ra ngoài.
Không còn kịp rồi, đoàn xe di chuyển trong khe núi vốn đã rất khó khăn, lúc này phía sau có người hô ngựa hý, đã có mười mấy mã phi phong kín đường lui rồi.
La Nhất Đao sải bước từ trên núi đi xuống dưới, vừa đi một bên mở áo choàng da báo, hất sang bên, một mã phỉ nhanh chóng bước tới nhận lấy. Y kéo vạt áo, trời đông tuyết lớn giá rét, nhưng y lại để lộ lồng ngực ngăm đen rắn chắc.
Lại có hai mã phỉ khác vội vàng đem đao của y tới. Đao của La Bá Đạo không giống như loại đao bình thường, sống đao rất dầy, đao rất nặng, hơn đao phong hơi cong, tựa như một dây cung, một thanh đao như thế bổ xuống, có thể chém đứt đầu một con ngựa.
Hột Can Thừa Cơ, Lưu Tiếu Tiếu một trái một phải đi theo sau y, cũng cầm binh khí đằng đằng sát khí. Trong khe núi Canh Lão Tứ dẫn người đi trước nhất cũng dừng lại, rút binh khí ra, giương giương mắt hổ, đoàn xe của Lý Ngư đã bị bao vây rồi.
- Rất đông, làm sao đây?
Phùng Minh Chu kinh hoảng hỏi, Lý Ngư nghiến răng nghiến lợi:
- Còn làm gì nữa? Cho dù đem hàng hai tay dâng lên, ngươi cho là La Bá Đạo sẽ bỏ qua cho chúng ta à? Liều mạng!
Hắn sờ vào trụ luân ở cổ tay, bà mẹ nó, liều mạng một lần, nếu thật sự bị thất bại thì đành phải quay lại thời gian thôi, rồi lại tính toán cách để xông qua.
La Nhất Đao ưỡn ngực, đi nhanh xuống núi, cất tiếng cười to:
- Ha ha ha, hay cho ngươi gian như quỷ, uống nước rửa chân! Lý Đại bả thức, lần này, ta muốn xem ngươi còn thủ đoạn gì.
Trong khe núi, đấu bằng ngựa không bằng bộ chiến, Lý Ngư lập tức nhảy xuống, tháo xuống hai bao tay và bộ bảo vệ mặt tai, lại tháo đao trên yên ngựa xuống, thầm hoạt động cổ tay cổ chân, cao giọng:
- Túc hạ hẳn chính là La đại đương gia rồi. Long gia trại chúng ta không có ân oán với La Đại đương gia, vì sao lại chặn đường giết chúng ta?
La Nhất Đao còn chưa lên tiếng, Lưu Tiếu Tiếu phía sau y đã cất tiếng cười:
- Tại sao? Chính là vì Đại đương gia ra mặt cho tiểu đệ ta đây. Họ Lý kia, Long gia trại đuổi ta đi, ta đang muốn hủy Long gia trại của hắn, còn ngươi nữa, ta muốn …
Long Tác Tác, Dương Thiên Diệp cũng đều đã xuống gựa, cầm kiếm đứng sau lưng Lý Ngư. Những chiến sĩ Phi Long khác cũng biết sắp xảy ra một trận đánh ác liệt đều xuống ngựa, bỏ đi mọi thứ vướng víu, chuẩn bị chiến đấu. Lưu Tiếu Tiếu giờ mới nhìn rõ Long Tác Tác, không khỏi giật mình nín thinh.
Long Tác Tác nhìn thấy Lưu Tiếu Tiếu, nghe gã vừa nói như thế hiểu được là do gã quấy phá, không khỏi nổi giận quát:
- Họ Lưu kia, ngươi bất trung bất nghĩa, vô sỉ bỉ ổi, cha ta niệm tình cũ với ngươi đã tha cho ngươi một mạng, ngươi lại còn lấy oán trả ơn, dẫn người đối phó Long Gia trại ta ư?
Trong mắt Lưu Tiếu Tiếu lộ ra tia dữ dằn:
- Tiểu tiện nhân, nếu không phải ngươi thì Lưu mỗ làm gì rơi vào kết cục hôm nay!
Gã rống to lên một tiếng, giơ trường đao, lăng không nhào tới Long Tác Tác. Long Tác Tác không nghĩ gã nói động thủ là động thủ ngay, lại không biết gã vì sợ nàng nói ra chân tướng sự việc, mất mặt mất uy tín trong đồng đạo, cũng vội giơ kiếm lên đỡ, hai người lập tức chiến lấy nhau.
Dương Thiên Diệp cầm kiếm, nhìn chằm chằm hai người, sợ Long Tác Tác sẽ có sơ xuất gì để kịp thời cứu viện. Lý Ngư dù cũng lo lắng nhưng lại không rảnh để ý, bởi vì La Nhất Đao cùng Hột Can Thừa Cơ đang bước tới gần hắn.
Lý Ngư nhìn La Nhất Đao một trong Tứ đại khấu tiếng tăm lừng lẫy đang muốn nói chuyện thì ánh mắt chợt lóe lên, bắt gặp người đi phía sau La Nhất Đao, không khỏi chấn động thất thanh kêu lên:
- Tiểu Cơ Cơ? À, Hà Thành Cơ?
Hắn đã quen hai cách gọi này đối với Hột Can Thừa Cơ, dù sao biết gã là Hột Can Thừa Cơ nhưng chợt gặp lại vẫn theo thói quen dùng cách xưng hô cũ.
Dương Thiên Diệp đang chú ý Long Tác Tác chiến với Lưu Tiếu Tiếu. Lưu Tiếu Tiếu gặp lại Long Tác Tác, sợ nàng nói ra việc xấu của mình, bèn vừa đánh vừa di chuyển, muốn dẫn nàng đi xa hơn chút, nhân cơ hội khoái đao giết người, bịt miệng nàng. Long Tác Tác gặp kẻ thù đỏ mắt, đương nhiên là bị gã dẫn dụ đi, dần dần đã cách xa đội ngũ.
Dương Thiên Diệp lo lắng, đang muốn đuổi theo, chợt nghe tiếng kêu của Lý Ngư bèn vô thức quay lại, tức thì cũng ngây ra:
- Hột Can Thừa Cơ?
Nàng tuyệt đối không ngờ, mình sẽ đụng phải Hột Can Thừa Cơ ở đây. Nàng hao tổn tâm cơ xâm nhập vào Long Gia trại, chính là để tìm gã, ai ngờ đâu gã lại gia nhập đội ngũ mã phỉ của La Bá Đạo, trở thành một thành viên đánh cướp Long Gia trại.
Nàng bật thốt lên gọi tên gã, Hột Can Thừa Cơ nhìn sang nàng, khi thấy nàng cũng giật mình kinh hãi:
- Ấy, cô…Điện…Công…Dương…
La Bá Đạo liếc gã:
- Nữ nhân kia là ai? Ngươi quen à?
Hột Can Thừa Cơ chưa từng nói với La Bá Đạo việc gã từng là thủ lĩnh sơn tặc Lợi Châu, ai cũng có bí mật của bản thân, lúc này bị hỏi, gã lắp bắp đáp:
- Đúng thế! Cô ấy.. vốn đi theo ta…Về sau…Lý Ngư kia giết…Tiện tỳ, để mạng lại!
Hột Can Thừa Cơ vung đao bổ về phía Dương Thiên Diệp, câu nói vừa rồi lại bị Canh Tứ đề đao đi tới vừa lúc nghe thấy. Canh Lão Tứ nhếnh miệng lên:
- Hừ, quả nhiên là có thù không đội trời chung, lúc trước còn không thừa nhận, che giấu chính là sự thật!
Hột Can Thừa Cơ thoạt nhìn phẫn nộ, lúc xông đến gần Dương Thiên Diệp dùng ánh mắt ra hiệu với nàng. Từ lúc mưu đoạt binh quyền Đô đốc Lợi Châu thất bại, hai người đã mỗi người chạy một hướng, nay gặp lại hoàn toàn không biết tình hình của nhau, muốn tìm cơ hội để làm rõ.
Dương Thiên Diệp ngầm hiểu, lập tức giơ kiếm đón đỡ, hai người giao thủ, chân dịch chuyển, cũng dần dần tránh đi hướng khác, mà nơi tránh đến lại chính là nơi mà Long Tác Tác cùng Lưu Tiếu Tiếu đã biến mất. Bởi vì sườn núi này giao thoa với một tòa núi thấp khác, cho nên giữa sườn núi tạo thành một thung lũng nhỏ, có thể tránh ánh mắt của người khác.
Như vậy, cũng chỉ còn lại có La Bá Đạo đối mặt với Lý Ngư mà thôi.
La Nhất Đao híp mắt, đánh giá Lý Ngư một lượt từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu:
- Lý Đại Bả? Không tệ!
Lý Ngư không thể yếu khí thế trước mắt y được, hắn cũng híp mắt nhìn La Nhất Đao, vóc dáng hùng tráng, lồng ngực để trần, còn đeo vòng vàng to bằng ngón tay cái, gật đầu nói:
- La Nhất Đao? Không…Hở?
Một cơn gió thổi qua, vòng vàng to bằng ngón tay cái của La Nhất Đao khẽ bay lên, bay lên, bay lên…
Hai mắt Lý Ngư trợn to như chuông đồng.
La Nhất Đao cúi đầu xem xem, nổi giận mắng:
- Bà nó, nhìn nhìn cái gì! Đây là kim tơ nam của lão tử đấy!


Bạn cần đăng nhập để bình luận