Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 178: Tự trọng, tự tôn
Hột Can Thừa Cơ bước nhanh tới, nhìn tứ hùng, ai nấy đều thảm hại.
Ngay sau đó, Phùng Nhị cùng Mặc Bạch Diệm cũng dắt díu nhau đi vào.
Lúc này Lý Ngư vừa vặn đứng lên, ba người liếc nhìn Lý Ngư, nhất thời giận dữ.
Hột Can Thừa Cơ vừa định nhào tới, Phùng Nhị đã gào một tiếng, đỏ mắt lên nhào về phía Lý Ngư.
Lý Ngư sợ hết hồn, mắt thấy Phùng Nhị bị trúng một đao ở bụng, máu chảy ồ ạt, lại mạnh mẽ không sợ chết mà nhào về phía mình, vội vàng nghiêng người tránh một cái, liền muốn giơ tay ngăn cản, thế nhưng cùng lúc đó, Mặc Bạch Diệm cũng gầm nhẹ một tiếng, mười ngón tay duỗi ra như móc câu, cũng nhào về phía Lý Ngư hắn.
Mặc Bạch Diệm cũng bị thương, nhưng lão cùng Phùng Nhị liên thủ, không gian lại nhỏ, không thể chạy xa, Lý Ngư không phải là đối thủ của hai người bọn họ, qua mấy hiệp, đã bị hai người bọn họ chặt chẽ chế trụ.
Dương Thiên Diệp thấy Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị, không khỏi vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói:
- Mặc sư, Phùng Nhị, sao các ngươi lại đến đây, tiểu Diệp đâu?
- Điện.. Đại tiểu thư …
Mặc Bạch Diệm vừa thấy Dương Thiên Diệp, không khỏi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói:
- Tiểu Diệp, đã … đã hy sinh rồi.
La Bá Đạo nghe thấy thế, liếc mắt một cái:
- Chết thì chết, còn nói hy sinh thân mình.
Dương Thiên Diệp cùng bốn thái giám sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, giống như người nhà, vừa nghe thấy vậy lập tức ngây người, trong mắt lấp lóe lệ quang:
- Chết rồi! Làm sao có thể?
Phùng Nhị đã giữ Lý Ngư, Mặc Bạch Diệm liền buông lỏng tay, tiến lên cùng Dương Thiên Diệp, nói tình hình sau đó. Từ khi bọn họ rời đi Lợi Châu, một đường tìm đến, vừa đến là nói Diệp Tề đã chết.
Diệp Thiên Minh chết rồi, mấy người thoảng thốt mà chạy, nhưng không quen địa hình, truy binh thì ngày càng gần, mắt thấy không thể thoát khỏi, mà Diệp Tề vì tâm tư báo thù tích trữ cho cái chết của Dương Thiên Minh nên đã từ bỏ tính mạng của mình, xông về những quan binh cùng dân tráng kia.
Còn có, nhờ có hắn hy sinh, Mặc Bạch Diệm mới có thể tạm thời thoát khỏi truy binh, chỉ là Diệp Tề một hổ không thể chống nổi một đàn sói kia, dĩ nhiên là bị những quan binh cùng với dân tráng đánh cho thịt nát xương tan.
Dương Thiên Diệp bi ai không ngớt, nước mắt chảy dài.
La Bá Đạo trên mông bị trúng một tên, phảng phất tựa như không biết đau, chỉ cười lạnh nhìn Lý Ngư:
- Khà khà, thực sự là oan gia ngõ hẹp, tiểu tử, không ngờ lại ở trong này.
Hột Can Thừa Cơ cũng liên tục cười lạnh:
- Hắn muốn chết đấy.
La Bá Đạo lý sự:
- Hết lần này tới lần khác phá hỏng chuyện tốt của ta. Nếu không phải hắn, Canh Lão tứ khốn kiếp sao phản bội chứ. Lão tử muốn bầm thây hắn.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Nếu không phải hắn, Hột Can Thừa cơ ta làm sao phải từ bỏ cơ nghiệp, trốn xa Lũng Hữu? Ta muốn đem hắn băm thây vạn đoạn, mới giải trừ được mối hận trong lòng.
Lúc này Dương Thiên Diệp đã hiểu rã tình huống, hiểu được nguy cơ của mọi người chưa được giải trừ, nàng chuyển mắt một cái, liền thấy đao phong kề trên cổ Lý Ngư, lập tức chạy tới, gỡ cho Lý Ngư, nói với Phùng Nhị:
- Buông hắn ra.
Phùng Nhị tuy kiêng kỵ thân phận cùng công phu phức tạp của Lý Ngư, nhưng Điện hạ đã ra lệnh, cũng không dám không nghe. Huống hồ trong này bọn họ chiếm thế thượng phong, cũng không sợ Lý Ngư làm càn gì, liền buông lỏng tay. Dương Thiên Diệp lập tức kéo cánh tay Lý Ngư, kéo hắn sang một bên.
La Bá Đạo cùng với Hột Can Thừa Cơ ngươi một lời, ta một lời phát tiết sự phẫn nộ với Lý Ngư, chợt thấy động tác này của Dương Thiên Diệp, La Bá Đạo không khỏi ngẩn ra:
- Nhị đệ à, tam muội … giống như không muốn giết Lý Ngư đấy.
- Sẽ không đâu.
Hột Can Thừa Cơ cười trên sự đau khổ của người khác:
- Tam muội bị Lý Ngư phá hỏng không ít chuyện tốt, muốn nói hận, nàng ta so với chúng ta càng hận hắn hơn.
Nói đến chỗ này, gã quay sang Lý Ngư cùng Dương Thiên Diệp, cũng không khỏi ngây ra, vừa rồi Dương Thiên Diệp là kéo cánh tay Lý Ngư, lắc lắc, nhưng miễn cưỡng xem như là chế trụ hắn, mà giờ khắc này … giờ khắc này Dương Thiên Diệp lại buông lỏng tay ra. Lý Ngư và Dương Thiên Diệp cùng đứng bên cửa sổ.
Dưới tình hình như vậy, nếu như Lý Ngư muốn đi, chỉ cần nhảy một cái, xác suất có thể chạy thoát cũng là bảy phần trở nên.
Chuyện này …Chuyện này…
Hột Can Thừa Cơ cũng không khỏi gióng mắt lên xem.
Bên cửa sổ, Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư, đi thẳng vào vấn đề:
- Ngươi giúp chúng ta một chút.
Lý Ngư kinh ngạc:
- Các người?
Dương Thiên Diệp quay lại nhìn mọi người. Phùng Nhị bụng bị đâm, Mặc Bạch Diệm bị thương ở đùi còn La Bá Đạo trên mông bị trúng một Điêu Linh tiễn, Hột Can Thừa Cơ xem ra là không có bị thương, thế nhưng bả vai có một vết côn, còn dính bùn, hẳn là vết đánh ở vai đã lưu lại.
Nhìn gã trước sau một bộ ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ hiên ngang bất khuất, tám chín phần là xương vai bị trọng thương rồi.
Dương Thiên Diệp nói:
- Bọn họ … đều bị thương, nếu như không có ai giúp đỡ, chúng ta … không đi được.
Lý Ngư vừa giận vừa buồn cười:
- Cô nương, xin cô nhìn rõ tình huống đi, cho tới nay, các cô đều đối đầu với ta. Ta không đi cáo trạng, để quan binh đến bắt các người đã là hết lòng giúp đỡ rồi, cô còn muốn ta giúp các cô, dựa vào cái gì?
- Dựa vào…ta
Dương Thiên Diệp dũng cảm ưỡn ngực, mặt khẽ ửng hồng.
- Dựa vào…cô? Cô … có ý gì?
Đột nhiên, giọng Lý Ngư có chút cà lăm, tim bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Dương Thiên Diệp khinh bỉ nhìn Lý Ngư:
- Ta cũng không phải heo. Ngươi giúp ta hết lần này đến lần khác, tại sao? Ngươi thích ta, đúng hay không hả?
- Hở?
Dương Thiên Diệp cắn cắn môi, thấp giọng nói:
- Hay là ta dùng bản thân để trao đổi, ngươi yểm trợ chúng ta che giấu hành tung, ta…sẽ giao bản thân cho ngươi.
Nàng nói thẳng thắn, biểu hiện ngữ khí lại như là làm một cuộc giao dịch công bằng, tuy ra vẻ bình thản nhưng tâm cũng cực kỳ hoảng loạn, nói xong lời này, nàng có chút hít thở không thông, mặt nóng lên hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
- Cô nương, không phải đâu, cô nghĩ sai rồi. Kỳ thực, ta thích vẫn là Cát Tường …
Dương Thiên Diệp hầm hầm:
- Dối trá.
Lý Ngư nói:
- Đây là lời nói thật lòng có được hay không? Thiên Diệp cô nương, cô từng nhìn thấy đóa hoa mỹ lệ chưa? Nó sinh trưởng ở bên đường, thời điểm cô thấy nó, sẽ cực kỳ yêu thích, nhưng không hẳn sẽ phải hái nó xuống. Cô có thể lặng yên thưởng thức, sau đó để cho nó tiến tục sinh trưởng ở nơi đó, tự do phóng khoáng.
Dương Thiên Diệp:
- Hả?
Lý Ngư càng nói càng động tình:
- Cô đã gặp đồ sứ tinh mỹ chưa? Thanh Từ, Bạch Từ, óng ánh óng ánh, vô cùng hoàn mỹ.
Dương Thiên Diệp:
- Ta … Trong bảo khố từng thấy, một cống sứ tinh mỹ.
Lý Ngư:
- Thật sao? Nhưng cô sẽ nghĩ vừa thấy đồ sứ tinh mỹ như vậy, liền nhất định muốn chiếm làm của riêng hay sao? Cô chỉ có thể tinh tế thưởng thức, sau đó đem nó trả lại chỗ cũ, không đành lòng hủy hoại, không muốn trộm đi, đó là sự trân trọng, là yêu đối đồ vật trân quý.
Lý Ngư bị tình cảm vĩ đại của mình làm cho cảm động, nhưng Dương Thiên Diệp lập tức dội cho Lý Ngư một chậu nước lạnh.
Nàng rất không bình tĩnh nói:
- Nói phí lời, làm như cuộc giao dịch, ta cho ngươi, ngươi cứu chúng ta, có làm hay không?
- Vậy là chân tâm không thích hợp rồi. Hơn nữa, Thiên Diệp cô nương, cô cũng đừng theo ta bày cái bộ dáng cao quý không chịu nổi đó nữa, nếu như đem cô cho ta, chính là ta có phúc ba đời. Con người của ta, đặc biệt có tự tôn, tôn nghiêm của nam nhi há có thể khinh thường ư, ta cho rằng …
- Cạch.
Một bảo kiếm sắc bén gác trên cổ Lý Ngư, cắt đứt lời lải nhải của hắn.
Dương Thiên Diệp giọng căm hận nói:
- Vậy thì ta giết ngươi trước, rồi giết ra ngoài. Có làm hay không một là một.
- Ta đáp ứng.
Lý Ngư trả lời ngay, một chút dừng lại cũng không có:
- Ta đáp ứng một nửa.
Dương Thiên Diệp nhìn hắn, ánh mắt lãnh lẽo.
Lý Ngư nói:
- Ta giúp các cô. Tình cảnh của các cô, ta hiểu rất rõ. Ta giúp các người tránh sự đuổi bắt của quan binh, giúp các người chạy khỏi Đại Chấn quan, các người cũng không cần hao tổn tâm cơ suy nghĩ để lấy được Quá Sở.
Dương Thiên Diệp kinh ngạc nhìn hắn, trong con ngươi dần lộ ra vẻ cảm động:
- Ngươi … Ngươi mạo hiểm giúp chúng ta, ân tình lớn như vậy, không muốn báo đáp sao?
Lý Ngư gật đầu:
- Không cần.
Dương Thiên Diệp cực kỳ bất ngờ nhìn Lý Ngư, nàng thật sự bị cảm động, chậm rãi thu kiếm lại, khẽ cắn môi, có chút áy náy đối với Lý Ngư nói:
- Không ngờ, ngươi lại là chính nhân quân tử, ta … từ trước tới nay, đều trách oan ngươi.
Lý Ngư giải thích:
- Cũng không phải, có lời mà không chiếm, thật đúng là ngu ngốc. Cô cho rằng ta không muốn ư? Có điều người như ngươi vậy, ta cảm thấy thật sự nhục nhã. Nam nhân cũng có tôn nghiêm. Như điều kiện của cô vậy, nếu như ta đáp ứng, vậy ta sẽ không có nhân phẩm, mất sạch tôn nghiêm, lại càng vô liêm sỉ …
Tay Dương Thiên Diệp cầm kiếm co giật mấy lần, mới miễn cưỡng không chế kích động muốn rút kiếm ra đâm hắn một nhát:
- Họ Lý kia, ngươi có biết hiện tại ta muốn làm gì nhất không?
- Làm gì?
- Cắt đầu lưỡi của ngươi?
Dương Thiên Diệp mắt hạnh trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Một góc khác trong gian phòng, La Bá Đạo cùng Hột Can Thừa Cơ không nghe được hai người nói gì chỉ thấy sắc mặt họ biến đổi, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng không giống như là Lý Ngư đang giao di ngôn trước khi chết cho Dương Thiên Diệp.
La Bá Đạo sờ sờ chòm râu, có chút nghi ngờ nói:
- Nhị đệ, tam muội với Lý Ngư, hình như rất hợp nhau?
Hột Can Thừa Cơ lẩm bẩm:
- Không phải thật giống, vốn là như vậy. Kỳ lạ, hai người bọn họ, từ lúc nào hợp nhau như thế?
Mặc Bạch Diệm cùng với Phùng Nhị đứng một bên, đối với dáng dấp Lý Ngư cùng Dương Thiên Diệp cũng đầy bụng nghi ngờ.
Phùng Nhị không nhịn được nói:
- Mặc sư?
Mặc Bạch Diệm:
- Ta thấy rồi.
- Mặc sư thấy sao?
- Ai, Điện hạ lớn rồi.
- Nhưng Điện hạ cũng không thể tìm tên tiểu tử này chứ. Bàn về xuất thân, bàn về địa vị, hắn có điểm nào xứng với Điện hạ của chúng ta?
Mặc Bạch Diệm lo lắng:
- Cái này cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng là, nếu như hắn thật sự trở thành phò mã gia, lại không chịu đứng cùng một chiến thuyền với chúng ta, khi đó chẳng phải gay go ư?
Phùng Nhị biến sắc nói:
- Đúng vậy. Chuyện này … Chúng ta làm sao bây giờ?
Mặc Bạch Diệm vừa định nói, tiền viện khách điếm nhi vang lên những thanh âm ồn ào liền xuyên qua cánh cửa vang vào.
Trử Long Tướng, Quyền Bảo Chính đích thân mang binh đi lục soát rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận