Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 514: Ngộ.
Gân trâu ở tay được mài đứt, cổ tay cũng không hề bị thương tổn. Để cố định cái cuốc, Tô Hữu Đạo dùng lưng đỡ cán cuốc, trên lưng hằn lên vết cán cuốc rất sâu.
Mỗi ngày sẽ hai lần có người đến đưa cơm, trong thời gian này sẽ có hai lần tuần tra kiểm tra cố định. Tô Hữu Đạo ghi nhớ thật kỹ, cho nên y ghi nhớ cả khoảng cách thời gian, biết rằng trong khoảng cách này, y vẫn kịp mài đứt sợi gân trâu trên cổ tay. Gân trâu vừa đứt, việc tháo gân trâu trên chân dễ hơn nhiều. Chân bị gân trâu trói chặt, thít chặt mắt cá chân, nhưng Tô Hữu Đạo chỉ hơi nhíu mày, sau đó kiên định mài gân trâu đứt. Y vứt hai đoạn gân trâu xuống đất, y phục vẫn như buổi tối trước khi đi ngủ, vô cùng chỉnh tề.
Sau đó, y đi ra cửa lều, ra ngoài, hít một hơi thật sâu, đón ánh mặt trời, chậm rãi nhắm mắt để dần thích ứng với ánh sáng, trong thoáng chốc, y nhớ tới hơn mười năm trước, dường như quay về thời gian sung mãn đánh giết kia, võ công của y chính là mất đi trong lần ẩu đả đó.
Sau đó, y mơ hồ nhìn thấy gì đó, bình tĩnh quay người lại, cúi người, nhặt lên một thanh xà nhà gãy.
Khoáng Tước Nhi cầm rổ bước nhẹ nhàng đi đến nhà lều.
Trong hầm ngầm của căn lều kia có giấu một người, nghe nói là mưu sĩ của Thái tử.
Tước Nhi năm nay mười bảy tuổi, dáng người yểu điệu, thanh tú, đầu năm ngoái đã liên tục có bà mối tới cửa, tuy nhiên Khoáng Hàn Tứ nói con gái còn nhỏ, trước hai mươi tuổi không tính để nàng lập gia đình.
- Còn không phải trông cậy vào con gái nuôi vài năm nữa để kiếm tiền cho mình hay sao? Mà cô gái kia chịu khó lắm, không hề kém nam tử đâu.
Đám bà mối phẫn nộ ra về, lúc về còn nói như thế.
Tước Nhi mười bảy tuổi ở thời hiện đại thì là tảo hôn rồi, nhưng ở thời này thì lại là đại cô nương, sắp bước vào hàng ngũ gái lứa lỡ thì. Không ngoài dự đoán, có lẽ sang năm sau cha nàng cho cho nàng thành thân, nhưng trượng phu của nàng, nhất định là người một nhà, là người của điện hạ.
Nàng là tử sĩ, nam nhân của nàng nhất định cũng thế, mà con của bọn họ, tương lai cũng phải là người của điện hạ.
Tuy nhiên, Tước Nhi vẫn chưa tìm được nam nhân vừa ý.
Trước khi trở về Trường An làm việc, cha đưa nàng đến Bá Thượng. Bá Thượng có gia đình, trong nhà có hơn mười người trẻ tuổi, xuất thân bần hàn cô nhi giống như nàng. Họ đều là những thanh niên thiện văn giỏi võ, tuổi trẻ cường tráng, tuy nhiên Tước Nhi không thích đấy. Cha Khoáng Hàn Tứ không phải cha ruột của nàng, là sư phụ của nàng, cha nuôi kiêm lãnh đạp, yêu thương nàng nhất, cha luôn nói sang năm muốn đi Lạc Dương một chuyến, bên kia cũng có người của họ, đến lúc đó có thể cho nàng đi xem mắt, nếu nàng vẫn không vừa ý ai, vậy thì tám chín mươi phần trăm sẽ do cha lựa chọn cho nàng.
Từ khi phụ trách canh giữ và ăn uống cho Tô Hữu Đạo, Tước Nhi đột nhiên cảm giác được trong lòng như có một người lặng lẽ tiến vào, dù vẫn chỉ là một cái cái bóng mơ hồ.
Tô Hữu Đạo chín chắn, điềm đạm, phong độ, hoàn toàn khác hẳn với những người trẻ tuổi ở Bá Thượng hay là nhóm huynh đệ của nàng. Họ có sức sống, có nhiệt huyết, nhưng trong mắt Tước Nhi, họ lại mang chút ngây ngô.
Tước Nhi không phải cô gái khờ khạo ngây ngô, không biết tình đời khó khăn, đại để cô gái từ nhỏ gánh vác nhiều trách nhiệm, đối với người khác phái có lực hấp dẫn với nàng cũng không phải là nam tử huyết khí phương cương, hormone đầy ngập, cả ngày tựa hồ cũng không giải phóng hết tinh lực.
Người nàng cần là người hiểu thế giới này hơn so với nàng, một người có kinh nghiệm, có sự từng trải, có trí tuệ và sự chín chắn, đó mới là người mà nàng cảm thấy kiên định, có cảm giác an toàn.
Tô Hữu Đạo mỗi lần lúc ăn cơm mới được gỡ giẻ nhét trong miệng ra, nhưng y chưa bao giờ mất hình tượng, dù là bị trói, miệng bị nhét giẻ, khi hai má phồng lên biến dạng, phong độ của y không hề bị mất đi.
Khi gỡ thứ nhét vào miệng xuống, y sẽ nói một vài chuyện, khiến người ta như tắm gió xuân.
Là một tù nhân, y từ đầu tới cuối không nói lời dụ dỗ hay chiêu hàng gì đó, nếu y dám làm như vậy, Tước Nhi sẽ đánh miệng y rơi đầy răng ngay, cho dù nàng rất có thiện cảm với người đàn ông này. Nhưng sự trung thành của nàng với điện hạ, không có gì nghi ngờ.
Hôm nay lại đến thời gian đưa cơm, Tước thậm chí có chút chờ mong. Nàng đã nghe đến động tĩnh bên triều đình, cũng biết người nam nhân mà nàng chăm sóc sẽ phải đưa đi, tính mạng của người này đang nằm trong tay nàng, chung quy chỉ là một khách qua đường, cho dù người đo từng chạm vào nơi mềm mại trong nội tâm nàng.
Đợi người này rời khỏi, cha cũng sẽ dẫn họ rời khỏi, nơi này đã xem như bại lộ, không thể ở lâu được nữa. Cho nên nàng và người nam nhân kia kiếp này có lẽ sẽ không gặp lại nhau nữa. Tước Nhi cũng không có ý gì đặc biệt khác, càng sẽ không khờ dại nghĩ giữa họ có thể nảy sinh cái gì.
Nhưng nàng thích ở bên người nam nhân này, cho dù là quan hệ đối địch, cho nên nàng đặc biệt quý trọng thời gian cuối cùng này.
Cho nên, hôm nay nàng đến đưa cơm sớm hơn so với thường lệ.
Người nam nhân kia đã biến mất.
Tước Nhi còn chưa vào hầm đã xác định người nam nhân đã biến mất. Bởi vì nàng nhìn thấy bốn đoạn gân trâu ở dưới đất.
Nàng biến đổi sắc mặt, để giỏ xuống, châm cành cây đuốc ném xuống hầm, sau đó mới xông đi vào.
Bên trong rất hẹp không thích hợp vận dụng binh khí, nhưng võ công của nàng đủ để khiến nàng tự tin nhảy vào.
Người nọ quả thật đã không thấy, Tước Nhi lập tức xông ra thổi còi lên.
Cái còi kia bình thường chỉ dùng để chăn thả dê, không ai để ý hàm ý dài ngắn trong đó, nghe như rất đơn giản.
Rất nhanh, lão cha Khoáng và một số cô con gái lớn của mình chạy tới lều, ngay sau đó, bọn lấy nhà lều làm trung tâm, đi lục soát mọi nơi.
Cha đã ra lệnh, chỉ tìm nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, mặc kệ có bắt được Tô Hữu Đạo hay không thì họ cũng phải rời khỏi nơi mà họ đã sinh sống nhiều năm này.
Tước Nhi rút kiếm của nàng ra, đằng đằng sát khí.
Nàng rất thích ở bên người nam nhân kia, nhưng nếu để nàng tìm được y, nàng vẫn sẽ không chút do dự bắt y lại, nếu y phản kháng, nàng sẽ giết y. Thích một người nam nhân, từ bỏ cha mẹ có ơn nuôi dưỡng mình, từ bỏ huynh đệ tỷ muội sống bên nhau từ nhỏ, từ bỏ niềm tin đã ngấm sâu trong xương tủy, chỉ biết hy vọng theo đuổi nam nhân kia, cho dù là phản bội mọi người, là kẻ địch của toàn bộ thiên hạ, đây chẳng qua là ý tưởng xấu xa trong câu chuyện của một văn nhân không tiền đồ đối với nữ nhân mà thôi.
Chỉ bởi vì họ muốn dạng phụ nữ như thế.
Tước Nhi luôn luôn nhận thức biết, nữ nhân so với nam nhân càng chuyên tình, càng trung thành, cũng càng lý trí, mới không dễ dàng phản bội và quên hết tất cả, ai là phong hỏa hí chư hầu, lai là tửu trì nhục lâm, ai là Trúc Triều Ca Lộc đài?
Nam nhân, mới là sinh vật dễ bị nửa người dưới chi phối, đem trách nhiệm giao cho nữ nhân, nói cô nương gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cho dù là gả cho người ta, cũng là nhà nữ biết lạnh biết nóng, càng hiếu thuận cha mẹ được không?
Tước Nhi càng nghĩ càng căm tức, không chỉ bởi vì từ xưa đến nay thế nhân đối với nữ nhân bất công, còn có ảo não vì nàng không làm tròn bổn phận.
Tô Hữu Đạo bình tĩnh lặn dưới nước, ngậm một cây lương, thân thể bình lặng, dán chặt vào vách tường nuôi cá chép, dưới nước có áp lực, cho nên hô hấp dễ dàng hỗn loạn, nhưng hô hấp của y đã vững vàng.
Y tính toán qua thời gian, trên thực tế bị trói ở cột, nếu y nguyện, ngày hôm qua có thể tránh thoát, nhưng thời gian còn lại không đủ để y ra khỏi hầm, cũng mài đứt gân trâu ở tay, cho nên y kiên nhẫn chờ tới rồi hôm nay.
Nhưng y thật không ngờ, hôm nay Tước Nhi cô nương lại đến đến đưa cơm sớm hơn một khắc đồng hồ. Y đã không có cơ hội rời khỏi, cho nên y bình tĩnh lựa chọn một đoạn cây lương nằm dưới đáy nước, lẳng lặng chờ đợi.
Trong nước vẩn đục, cá chép to mọng đảo trên mặt y, coi y là một sinh vật hoàn toàn vô hại, dường như y chỉ là một bức tượng ở đây…
Thời điểm Tô Hữu Đạo rất yên tĩnh, không nhúc nhích thì La Bá Đạo đang chạy trốn, chạy trốn rất khổ sở.
Đại Đường nhân khẩu lưu động không giống thời Đại Minh nhưng quản lý hộ tịch đều rất nghiêm ngặt, y không có chứng nhận, cho nên rất nhiều địa phương đều không đi được, dù cho bình thường địa phương người ta đồng ý bán dư cái ăn, đồng ý cho dừng chân nhưng hiện tại cấp trên đang bắt khâm phạm.
Không ai vì lợi nhỏ mà chịu mạo hiểm, cho nên y chỉ có thể màn trời chiếu đất, sinh tồn ở nơi dã ngoại.
Mà cuộc sống cứ như vậy qua hai ngày, bất luận người nào thấy y đều có thể từ sắc mặt tiều tụy, đầu tóc rối loạn của y, áo bào nhăn nhúm là nhận ra y bất bình thường.
Vì thế, Lý chính Hương trưởng sẽ mang theo dân cường tráng đến kiểm tra, chưởng quầy nhà trọ tửu quán từ chối y đồng thời cũng sẽ báo cáo về y, Bộ ngu hầu khóa đao đi dạo trong thành sẽ xông đến, tiến hành thẩm vấn y. La Bá Đạo bị hãm trong biển người, y chỉ biết chạy trốn. Y đoạt một con lừa hồi môn của một tân nương tử, đoạt con la của lão gia địa chủ đi xem hoa mầu, y đào núi đào mương, y chui vào từng khu rừng, y gửi thân vào miếu sơn thần, y khinh thường làm bạn với đám ăn mày bẩn thỉu, tuy rằng y hiện tại so với tên ăn mày còn giống ăn mày hơn.
- Không đáng tin!
Chạy trốn, từ ánh bình minh mờ mờ đến chính ngọ, lại đến khi mặt trời ngả về phía tây, La Bá Đạo bỗng nhiên đại triệt đại ngộ rồi. Bọn họ cũng không đáng tin cậy. Thời điểm Lý Hiếu Thường Lý đại tướng quân ở Lợi Châu tạo phản đều không đáng tin cậy như Thái Tử. Còn Dương Thiên Diệp, vị công chúa tiền Tùy này…Má nó, gà mái cũng có thể gà gáy ư? Họ chỉ biết cơm nước sin con làm ấm giường thôi, La Bá Đạo ta tốt xấu cũng từng là Tứ Đại Khấu Lũng Tây, vậy mà ta lại đi theo cô ta?
La Bá Đạo không chạy nữa, y cảm thấy cứ tiếp tục chạy trốn, y sẽ chết rất khó coi. Ngày hôm qua khi vào một thôn trấn y thiếu chút nữa bị một tên lưu manh muốn lấy tiền thưởng dùng gạch đập sau đầu mình. Y đột nhiên bừng tỉnh, xác định được mục tiêu sống sau này, làm một quy hoạch.
Đúng! Chính là một quy hoạch! Từ này là y học được từ Đông Cung Lục suất.
Ta nên quy hoạch tương lai của mình như nào?
La Bá Đạo ngồi ở đầu thôn, bên tay trái là một ngôi mộ được chôn ở cánh đồng lúa thẳng tắp, đại khái là vừa có người đắp, trên đó còn có ba cái xẻng đất, bên phải là một đống ủ phân. La Bá Đạo an vị bên trong, mặt mũi bẩn thỉu như một trí giả.
Phật tổ tĩnh tọa nhiều năm dưới gốc cây bồ đề, đại triệt đại ngộ, liền thành thế tôn.
Đạt Ma úp mặt vào tường chín năm, thành một đại tông sư.
Vương Dương Minh nhìn gậy trúc bảy ngày, liền lập tâm học.
La Bá Đạo... y nhổ lúa mạch, ra sức chà sát, ra sức nuốt xuống, sau đó liền tập trung tại nấm mồ, chân đạp đống phân, nghe sóng lúa sàn sạt bắt đầu vì tương lai của y, đầu óc bao nhiêu năm y không dùng đến đã sắp gỉ sét rồi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận