Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 345: Lẽ thường tình.
Lúc Hồng Thần Diệu dẫn đầu một nhóm các lão quân đã được huấn luyện, quét sạch và tàn sát gần hết bọn người bên cạnh Kiều Đại Lương, bọn tôm tép nhãi nhép xung quanh tự động tự giác buông bỏ sự chống cự.
Bầu không khí tại - Đông Ly Hạ- vẫn căng thẳng.
Quách Tử Mặc khủng hoảng cổ họng khô khan, lắp ba lắp bắp nói chen thêm một câu:
- Thường…lão đại, thuộc hạ…thuộc hạ chưa từng có ý phản bội lão đại.chỉ là cho rằng lão đại…tạ…thế rồi, Chợ Tây chỉ có Kiều đại lương là lớn nhất…thuộc hạ…
- Thuộc hạ đáng chết!
Sở Thanh bất ngờ quỳ xuống gào khóc:
- Kiều đại lương thế lực lớn, thuộc hạ trên có mẹ già, dưới có thê tử, vì cuộc sống của gia đình, không dám không nghe theo, cầu xin lão đại khai ân, thuộc hạ không cầu xin gì, chỉ xin lão đại khai ân, tha mạng cho…
Chỉ duy có Lăng Ước Tề chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Mắt thấy hai kẻ ấy, một kẻ đùn đẩy, một kẻ xảo biện, Lăng Ước Tề thở dài nói:
- Hai vị, đứng lên đi, cứ sợ chết, sớm muộn gì cũng chết. Không sợ chết, chuyện đã đến nước này, các ngươi cho rằng lão đại sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đừng có làm xấu mặt nữa.
Lý Ngư nghe xong, không giấu nỗi sự tôn trọng vài phần đối với Lăng Ước Tề.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được toàn bộ câu chuyện từ việc truyền ngôi đến lúc sống lại đều là vì Thường Kiếm Nam muốn an định các phần từ phản loạn, một lưới bắt hết thảy, dùng lý do gì vào lúc này đi nữa cũng khó mà xóa bỏ được ý định dẹp loạn của Thường Kiếm Nam, huống chi là các lý do của bọn họ hết sức vụng về.
Hiếm thấy được Lăng Ước Tề nhìn sự việc thấu đáo, dù gì cũng là một nam tử hán.
Thường Kiếm Nam không hề quan tâm đến ba người đó, mà chuyển hướng sang Kiều Hướng Vinh, càng thêm hứng thú.
- Lão Kiều, ngươi không biết võ, lên lầu đều thở gấp. Nhưng từ trước giờ đều lao tâm khổ tứ, chân chính là người trên người, lao tâm lao lực trị nhân. Ta từ trước giờ chưa từng khinh thường năng lực của ngươi, đáng tiếc, nếu không phải dã tâm của ngươi quá lớn, thì ngươi vốn trở thành trợ thủ tốt nhất cho Lương Thần Mỹ Cảnh.
Lương Thần Mỹ Cảnh nghe đến đó, sắc mặt bỗng khẩn trương lên.
Bọn họ cho rằng Thường lão đại làm tất cả những chuyện đó, là vì để dụ ra được bọn người bất trung với ông ấy, nhưng nghe đến câu nói ấy, y thật như đang chuẩn bị cho hậu sự?
Lần này xuất hiện, thần uy của y bình thường, lẽ nào thật sự thân mang bệnh nan y?
Kiều Hướng Vinh sắc mặt xanh mét từ từ khôi phục lại vài phần huyết sắc, nhẹ nhàng nói:
- Lão đại, Chợ Tây ta, xưa này chưa từng có quy tắc cha con lần lượt thay nhau, cha truyền con nối.
Thường Kiếm Nam gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy! Tuy nhiên, cũng không có quy củ phụ tử không thể tiếp nối, cha truyền con nối.
Kiều Hướng Vinh nói:
- Chợ Tây to lớn như thế đâu phải người bình thường là có thể cai trị được, ao có thể bảo đảm rằng, cha truyền con, con truyền cháu, con cháu đều giống nhau?
Đệ Ngũ Lăng Nhược bỗng nhiên lên tiếng:
- Chợ Tây tuy rộng lớn, nhưng sớm đã hình thành quy củ, ổn định và hòa bình, cha truyền con nối, chưa chắc là quy củ tốt nhất, nhưng so với việc, dùng mưu kế đa đoan, tàn sát anh em để tranh đoạt chức vị đảm nhiệm Chợ Tây thì lại là một quy củ tốt hơn nhiều.
Kiều Hướng Vinh thản nhiên ngạo nghễ nhìn nàng nói:
- Lăng Nhược cô nương bây giờ mới bày tỏ lòng trung thành, có thấy muộn lắm không?
Đệ Ngũ Lăng Nhược khẽ mỉm cười:
- Ta không cần phải bày tỏ lòng trung, Thường lão đại cũng không cần lòng trung thành của ta. Ông ta chỉ cần biết ta không có dã tâm, thì ta tuyệt đối an toàn. Những lời ta nói đều xuất phát từ tận đáy lòng mình.
Kiều Hướng Vinh giọng điệu thở dài nói:
- Thiên mệnh vô thường, duy chỉ có người có đức ở lại….
Thường Kiếm Nam nói:
- Cái gì gọi là đức?
Kiều Hướng Vinh đối đầu gay gắt:
- Đức chính là đức hạnh, năng lực, uy tín danh vọng, Lương Thần Mỹ Cảnh hai tiểu nha đầu, có tài đức gì mà có thể làm chủ Chợ Tây?
Thường Kiếm Nam ung dung cười:
- Ngươi tính kế thâm sâu như vậy, kẻ thắng cũng là bọn họ, năng lực này chưa đủ sao?
Kiều Hướng Vinh tức giận nói:
- Đó là bởi vì, ngươi đang ở đây giúp hai ả đó!
Thường Kiếm Nam khinh bỉ cười nói:
- Vậy sao? Lẽ nào người là tự đấu tranh một mình? Có thể có người giúp đỡ, cũng là năng lực, tại sao ta giúp họ mà không giúp ngươi, đó chính là bản lĩnh của các cô ấy.
Haizz. Điều này là Thường lão đại bao che cho con cái, không phân phải trái!
Lý Ngư nghe đến không biết nói gì
Thường Kiếm Nam liếc nhìn Kiều Hướng Vinh bằng nửa con mắt, Lăng Ước Tề khẽ lắc đầu nói:
- Mười năm cộng sự, ta không muốn ra tay giết các ngươi, các ngươi hãy tự kết liễu đi, ta sẽ giữ cho các ngươi toàn thây!
Quách Tử Mặc kêu lên một tiếng, rồi tháo chạy ra ngoài.
Thường Kiếm Nam nhìn hắn chạy như ma đuổi, không nói một lời, cũng không hành động.
Trong lễ đường những người khác cũng không di chuyển, mọi người đều nhìn theo hắn chạy như ma đuổi, Quách Tử Mặc chạy đến cửa, đến ngưỡng cửa, Sở Thanh bên trong nhìn theo ánh mắt hân hoan.
Nhưng, ngay sau đó, ánh sáng của đao nổi lên chung quanh. Tứ ánh đao như dải lụa nhất xoắn, trong mắt mọi người, cửa lớn giao nhau hiện lên một - x-hình dáng ánh đao, sau đó, không thấy người nữa, vốn là một Đại hán khôi ngô, biến thành tứ đẳng tàn thi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sự việc đang diễn ra bên ngoài, không nhìn thấy được người.
Trong lễ đường sắc mặt mọi người lập tức biến sắc, thở ra một hơi khí lạnh.
Thường Kiếm Nam rất hài lòng:
- Hồng Thần Diệu này lão lính dày dạn, làm việc rất là đáng tin cậy, lại không có tham vọng, đây là người trợ giúp rất tốt cho hai đứa con gái.
Sở Thanh giống như ma nhập, đột nhiên quát lên một tiếng, vung đao lên lao đến chỗ Thường Kiếm Nam.
- Haiza! Có ích gì chứ?
Lăng Ước Tề lắc đầu bất lực, trơ mắt nhìn hắn tiến lên, cũng không ra tay phối hợp với hắn.
Thường Kiếm Nam cũng không hành động, cứ như vậy mỉm cười xem hắn xông lại, tựa như một Đại Hán trưởng thành, nhìn một đứa nhỏ ba tuổi bú sữa, nắm chặt nắm tay nhỏ của hắn, hung hăng một quyền đánh hạ xuống đầu gối của mình.
Lương Thần Mỹ Cảnh quát một tiếng, hai bên tả hữu cùng dùng Uyên ương đao đợi Sở Thanh xông đến
Nhưng Sở Thanh chưa đển đến được trước mặt bọn họ.
Còn cách vài bước, Lường Thần Mỹ Cảnh hai tai tê rân, đều tự nghe được tiếng hai mũi tên bắn xẹt qua vai, xuyên qua ót của Sở Thanh, thân hình lực lưỡng, ngã sầm xuống đất.
Người trong lễ đường không khỏi cảm thấy run rẩy
Thường Kiếm Nam căn bản không nhìn Sở Thanh, mà y mỉm cười nhìn về hướng Lăng Ước Tề.
Lăng Ước Tề cười trong đau khổ nói với Thường Kiếm Nam:
- Thuộc hạ đối với lão đại, luôn luôn kính bái, cho đến hôm nay là phục sát đất, lão đại muốn thuộc hạ chết như thế nào?
Thường Kiếm Nam búng tay một cái, bình sứ liền văng ra ngoài.
Lăng Ước Tề chụp lấy bình sứ, mở nắp ra và ngửi:
- Mùi vị không ra làm sao, dùng để hạ độc, sợ là không thành!
Lăng Ước Tề ngẩng đầu lên uống sạch, nhìn Thường Kiếm Nam, rồi nhìn Kiều Hướng Vinh, sau đó chậm rãi nhìn sang những người khác, Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lý Ngư…
- Ta, xưa nay chưa từng nghĩ qua, bây giờ suy nghĩ….
Lăng Ước Tề đã đứng không, liên tục run rẩy:
- Ta muốn nhất…chỉ là trèo lên vị trí Đại Lương mà thôi, trên thực tế… đại lương không cần có thể đánh, chỉ cần năng lực. Ta làm không tới, thế ta suy cho cùng là vì cái gì mà mạo hiểm, dù được làm Đai Lương, có gì cần thiết …. mạo hiểm?
Lăng Ước Tề đứng không vững, ngã xuống đất, khóe môi đã sùi bọt mép, mơ hồ nói không rõ ràng:
- Vì sao đến tận lúc sắp chết…mới thấy rằng…ta, rất ngu xuẩn…
Lăng Ước Tề cười đau đớn, chậm rãi ngã xuống đất, ngửa đầu lên trời, chết không nhắm mắt.
Chỉ còn lại Kiều Hướng Vinh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về ông ta, bất luận là phe ta hay phe địch, thì ánh mắt ấy đều giống như đang nhìn một kẻ sắp sửa tắt thở.
Thường Kiếm Nam lẳng lặng lấy ra thêm một bình sứ cầm trên tay.
Thường Kiếm Nam nói:
- Mười năm đồng hành, một con đường dễ đi.
- Được, thuộc hạ, đi trước một bước!
Kiều Hướng Vinh không biết võ công, chưa chắc chụp được cái bình ấy, nên ông ta đi qua tiếp nhận từ tay Thường Kiếm Nam một hơi uống sạch, tự cười một mình, rồi vứt cái bình đi, hướng về phía trước quan tài của Thường Kiếm Nam.
Quan tài đã bị đá văng nắp, nhưng ba mặt khác đều không bị hư hao gì.
Kiều Hướng Vinh đi vào, chậm rãi xoay người, lẩm bẩm:
- Thường lão đại, kỳ thật, ta là rất tôn kính ngươi, cũng phải khâm phục ngươi. Bộ quan tài này làm bằng gỗ kim ti nam, ngươi chỉ một cước đá vỡ, chẳng khác nào đá sụp khu nhà thượng hạng ở thành Trường An.
Kiều Hướng Vinh nói xong, liền ngửa mặt ngã xuống, thẳng tắp theo cổ quan tài đã bị vỡ kia, chỉ có nhìn thấy một đôi giyà, gia công tinh tế, ít nhất…là hai xâu tiền.
Nhập quách đăng kiều xuất quách thuyền,
Hồng lâu nhật nhật liễu niên niên,
Quân vương nhẫn bả bình trần nghiệp,
Chích bác lôi đường sổ mẫu điền.
Tranh được cái gì?
Có cái gì đáng tranh giành?
Ánh mắt của mọi người vẫn còn nhìn về phía hai chân của Kiều Đại Lương, Thường Kiếm Nam đã bình tĩnh nhìn về phía bọn người tâm phúc của Kiều Đại Lương, Quách Tử Mặc trong ánh sáng mơ hồ ngoài kia.
- Vốn dĩ chuyện sống chết cả các ngươi bây giờ đã không còn ý nghĩa gì. Đáng tiếc, các ngươi xuất hiện nơi này, chính là tâm phúc của bọn họ. Các ngươi chết đi mới có thể để cho những người khác tỉnh ngộ, cho nên ta không thể nào buông tha vì những lý do của các ngươi.
Những lời nói của Thường Kiếm Nam rất bình thản, căn bản không giống như việc sắp quyết định sự sống còn của hơn trăm người.
Lý Thế Dân muốn giết tập trung hơn 390 tử tù, còn không đành lòng, hồi tưởng lại quá khứ, mà hôm nay Thường Kiếm Nam đâu chỉ là giết hơn 390 người?
Đây chính là sự khác biệt giữa giang sơn và giang hồ
Nhân giả Nhạc Sơn, thủy vô thường thế!
- Đừng chống cự vô ích, buông bỏ vũ khí đi, người nhà của các ngươi, Chợ Tây ta vẫn chăm nom.
Lúc Thường Kiếm Nam nói những lời này, ba lão quân dẫn gần trăm người cầm trong tay kình nỏ thiết vệ, từ trong đại sảnh Đông Ly Hạ chia làm ba hướng đứng thành ba hàng thẳng tắp, từng bước từng bước tiếp cận.
Tại cửa, Hồng Thần Diệu cầm trường đao đang dính máu chảy đầm đìa, đang lạnh lùng đứng đó, phía sau ông ta là ba hàng cầm cung nỏ chỉnh đề hỗ trợ.
- Ai cũng không nhúc nhích, để tránh bị đánh trúng!
Hồng Thần Diệu giơ đao lên, nói xong câu đó, sẽ bổ đao xuống và ra lệnh xạ tiễn.
Lúc này, chợt nghe bên ngoài tiếng động ồn ào chợt vang lên.
- Còn có cá lọt lưới?
Hồng Thần Diệu trong lòng kinh ngạc, sợ Thường lão đại trách tội, khẩn trương xoay người nhìn lại, chỉ thấy năm sáu cái Đại Hán trước mặt bay tới, là bị người ta đánh bay đấy.
Theo sát sau, một Đại Hán giống như cột điện gào thét lao đến, Hồng Thần Diệu còn chưa kịp vung đao ra, người đó đã gào thét mà qua, giống như mãnh hổ.
- Chủ nhân! Chủ nhân! Thiết Vô Hoàn đến chúc mừng chủ nhân, tiểu chủ nhân được sinh ra rồi, mẫu tử bình an!
Thiết Vô Hoàn căn bản không để ý đến tại đại sảnh đang làm cái gì, chỉ kích động đến nói với Lý Ngư tin vui.
Lý Ngư mừng rỡ:
- Thật sao? Quả nhiên? Ha ha ha…
Lý Ngư vui mừng khôn xiết, cùng Thiết Vô Hoàn nhanh như chớp chạy ra ngoài.
- Chủ nhân, chờ tôi một chút!
Thiết Vô Hoàn khẩn trương kêu lên:
- Chủ nhân, chờ tôi một chút!
Thiết Vô Hoàn đuổi theo Lý Ngư chạy đi ra ngoài, toàn bộ Đông Ly Hạ, bất kể là người tấn công, và người bị giết, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hồng Thần Diệu giơ đao lên, chậm rãi quay người lại đến, gò má co giật vài cái, cười khan nói:
- Hắn đi, là đi ngay. Thường tình của con người, thường tình của con người a, lão Đại, ngươi nói, đúng không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận