Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 162: Làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả?
Thiết Vô Hoàn thật sự lo lắng, y tắm rửa trở về, không thấy chủ nhân của mình đâu, chợt nghe thấy bên đây có tiếng đánh đấm bèn vội vàng chạy đến, nghe thấy chủ nhân bị tập kích, đối phương lại người đông thế mạnh, nhất thời phát cuồng.
Thiết Vô Hoàn xông vào bên trong, đụng vào khung cửa đổ xuống, xông vào phòng, uy thế như thiên thần.
Giữa bụi đất tung bay mượn ánh đèn dầu chiếu lờ mờ, đúng lúc chiếu thấy chủ nhân nhà mình đang đứng ở đó, mà trước hắn lại có hai nam nhân, trong tay cầm kiếm, toàn thân ngũ quang thập sắc, cũng không hiểu được mặc loại áo giáp gì.
Thiết Vô Hoàn không quen biết hai huynh đệ Lý Bá Hạo, vừa nhìn thấy, đương nhiên là sẽ cho rằng hai người họ cũng là đồng bọn của mấy tên mã tặc canh cửa, bèn kêu lớn, khóa sắt nặng nề giống như con giao long liền ra tay, đập vào mặt bọn họ.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên không ngờ được rằng gã động tay nhanh như vậy, nhảy lên, vội vàng nhảy về phía sau, kêu lớn:
- Người của mình, đừng động tay!
Bụi đất tung bay, “pháp bảo” mà hai người dùng che ánh mắt của rất nhiều người giờ phút này đã giảm bớt đi tác dụng, hơn nữa hai nhánh liên tử của Thiết Vô Hoàn quá cũng hung ác, căn bản không cần nhìn lai lịch binh khí ngươi, chỉ cần nhìn thấy một bóng người ẩn hiện là khóa sắt thô to như trứng ngỗng đập tới, không quản ngươi là ai. Bởi vì cái gọi là một lực dốc hết sức chính là như thế.
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên vội vàng lùi lại, thật may là Thiết Vô Hoàn nhìn thấy Lý Ngư ở đó, cũng sợ làm hắn bị thương, cho nên ra tay tuy rằng mạnh nhưng lại cực kỳ có chừng mực, thiết liên chỉ buông ra một nửa, đánh tới huynh đệ Lý thị rồi lập tức thu hồi lại, lại rít lên một tiếng, tập kích trái phải.
Y đánh chiếc khóa sắt đánh về phía bên phải cũng là vị trí mà Canh Tứ Gia đang đứng, về phía bên tay trái chỉ là hư chiêu.khí thế khuyết thiếu lúc trước rung lên xuất ra khi một lần nữa xuất thủ, lực đạo vận dụng sẽ yếu đi, nhưng y khua xích sắt sang một bên, mượn thế quất ngược lại, khóa sắt mặc dù nặng, một khi uốn cong lại xuất ra khí thế như thần long, y chỉ cần dùng kỹ xảo thiên cân tứ lạng để khống chế góc độ và phương vị của nó, thu hồi triệt để rồi lại lần nữa xuất thủ uy thế sẽ càng mạnh hơn so với lúc trước.
Chỉ là phòng khách không rộng bao nhiêu, y vung khóa sắt sang bên trái, “thiết hoàn” của xích sắt giống như thiết chùy nhỏ, đập lên bức tường liên hồi. Bức tường gạch này, không phải kiến trúc đất nện rắn chắc, không chịu nỗi trọng lực này, một tiếng ầm vang lên đã đục ra một lỗ thủng. Mà khóa sắt ở tay phải lại đánh thẳng đến Canh Tân.
Canh Tân kêu “á” lên một tiếng quái đi, hai tay cầm đao, ra sức hướng lên đón đỡ, “keng” một tiếng, lưỡi đao bổ trên khóa sắt ức thì bị bẻ gẫy, quay cuồng biến thành một vòng ánh sáng, gào thét sượt qua mặt của Thiết Vô Hoàn.
Xa xa, bên trong chuồng heo, Nhậm Thái Thú bọc trong chăn mền, đang chen chúc giữa bầy heo âm thầm vui mừng cho chính mình, đột nhiên cảm thấy mông của mình cực đau, mũi dao nhọn bị gẫy đó đã đâm xuyên vào cái chăn dày, đang xoáy trên mông của lão.
- Ư.. ư…
Nhâm Thái Thú một tay nắm chặt góc chăn, mạnh mẽ nhét vào trong miệng, cắn chặt lại, đôi mắt trợn to, tuy rằng đau đến tận xương tủy, nhưng không phát ra một tiếng kêu đau nào.
Đao của Canh Tứ Gia gãy rồi, y sợ hãi hét lên một tiếng to, thả người lùi lại. Khóa sắt trong tay Thiết Vô Hoàn làm gãy đao của Canh Tứ, tốc độ rõ ràng không có chịu ảnh hưởng nào, vẫn như cũ điên cuồng kích qua.
Canh Tân quay người nhảy lên, từ giữa Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ xuyên qua, người đứng mũi chịu sào liền trở thành hai người này. Đao này của Hột Can Thừa Cơ cũng không phải là hàng giả nhưng gã vẫn không nỡ va chạm với những binh khí thô nặng này, vội vàng xay người tránh né, lúc tránh né vẫn đủ nghĩa khí, hét to với Dương Thiên Diệp:
- Cẩn thận!
Dưới chân Dương Thiên Diệp là một thiên cận trụy, một thiết bản kiều trên người, khóa sắt giống như con rồng đen sượt qua sống mũi của nàng, kình phong cắt qua da đau đớn. Thanh kiếm trong tay Dương Thiên Diệp thuận thế đẩy khóa sắt một cái, mượn sức dùng lực, để đẩy khóa sắt ra.
Lúc này khóa sắt đó đã giơ thẳng ra, một đầu nắm trong tay Thiết Vô Hoàn, một đầu khác bị mắc vào cú đẩy của Dương Thiên Diệp, liền thành một nửa vòng tròn bay ra ngoài, chỉ nghe “rắc” một hồi, rèm cửa, khung cửa, cửa sổ giấy, cùng với một bên khung cửa sổ, đều bị đập trúng nát thành mảnh vụn.
- Hai người này là người của mình!
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên đều lùi đến bên cạnh Lý Ngư. Lý Ngư thì vội vàng hướng về phía Thiết Vô Hoàn hô lên.
Thiết Vô Hoàn đem xích sắt quấn ba vòng trên tay, chẳng khác gì mang găng tay sắt vào, cho dù là trực tiếp đánh đấm, hay là dùng tay không nghênh chiến với đao kiếm của người khác, đều không bị thương. Lúc này gã mượn thế xông lên phía trước, một đôi “thiết quyền” thật sự đang muốn hướng về hai huynh đệ Lý thị, vừa nghe lời này của Lý Ngư, Thiết Vô Hoàn liền ngừng nắm đấm lại.
- Chủ nhân không bị thương chứ?
Lý Ngư vội vàng nói:
- Ta không sao, không cần lo lắng!
- Ô~~ ô ô ~~ ô ô
Khách xá trong viện xảy ra hỗn loạn lớn như thế, trừ phi chưởng quầy là người chết, nếu không sao lại có thể không nghe thấy chứ? Vừa mới nghe thấy động tĩnh bên này, chưởng quầy từ trên đống quần áo lấy một cái áo khoác da dê, chân xỏ vào một đôi giày được lót lông thú, nhấc cái thang xông ra khỏi cửa phòng, nhanh chóng bò lên nóc nhà.
Khi chưởng quầy bò đến nóc phòng, một chân giẫm trên thang, một chân giẫm trên bùn và rơm của nóc phòng, tay trái chống nạnh, tay phải giơ lên chiếc kèn, một hồi kèn thê lương nhất thời truyền ra toàn thị trấn.
Trấn Song Long là vệ thành của Đại Chấn Quan, Bắc Chu, Tùy triều, Đường Triều, binh, phỉ…Trận lớn trận nhỏ, nói chung là không có năm nào qua trong yên tĩnh, dân phong Tây Bắc lại mạnh mẽ thiện chiến, đừng nhìn thấy không khí buôn bán trong trấn này mạnh mẽ, nhưng cư dân trong trấn khá có tố chất quân sự.
Hồi kèn vừa vang lên, bọn tiểu nhị của quán trọ dường như nghe được hiệu lệnh tập hợp, đều ầm ầm nhảy lên mặc quần áo, thuận tay sờ lấy trường mâu thiết xoa, hét lên rồi xông tới.
Dân tráng trong trấn vừa nghe tiếng hiệu kèn, cũng nhanh chóng tuôn ra, tập kết ở mấy con đường đi chủ yếu, người chỉ đến sáu bảy người, liền ầm ầm tiến về bên này.
Vừa nghe tiếng hiệu kèn, Canh Tân biết tình hình không ổn, Hột Can Thừa Cơ nhập bọn muộn, vẫn không có kiến thức nhìn thấy được cục diện này, vẫn đang mờ mịt há mồm, Canh Tân đã gọi:
- Không xong rồi! Kinh động đến dân tráng trong trấn rồi, chạy mau!
- Hả?
Hột Can Thừa Cơ vẫn đang vẻ mặt ngây dại.
Canh Tân giậm chân hét lớn:
- Đại ca bây giờ làm chủ không được, nhị ca, huynh làm chủ đi!
Dương Thiên Diệp quát:
- Nhanh chóng rút lui!
Hột Can Thừa Cơ biết phải nghe lời, lập tức quát:
- Rút lui!
Mấy người từ trong cửa sổ bị rách nhay ra khỏi phòng, Thiết Vô Hoàn bảo vệ trước người Lý Ngư, chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ an nguy cho chủ nhân của mình, ngược lại không đuổi theo.
Đám người Hột Can Thừa Cơ ba chân bốn cẳng nhấc tích thủy điêm lên, kéo La Bá Đạo từ bên trong ra, khiêng trên vai hấp tấp vội vã chạy đi, loáng cái biến mất cực nhanh, thật sự xứng đáng với cái danh mã phỉ.
Thiết Vô Hoàn quay sang định nói mấy câu với Lý Ngư chợt nghe thấy trần nhà rung động, phòng này trước tiên bị mất đi xà nhà, lại bị hủy hai bên mặt tường, đã không chống đỡ nỗi nữa rồi.
- Không xong rồi! chạy mau!
Lý Ngư hét to một tiếng, kéo Long Tác Tác chạy. Long Tác Tác đang ngây người ở đó, giờ bị Lý Ngư kéo đi, nhưng nhìn thấy căn phòng bị sụp đổ, lại cự tuyệt không được.
Mọi người vừa mới nhảy ra khỏi gian phòng, gian phòng đó liền rung lên vài cái, đột nhiên rầm một tiếng toàn bộ sụp xuống.
Chưởng quầy dẫn theo một đám tiểu nhị, nắm lấy binh khí hò hét xông tới, vừa thấy căn phòng bị sụp, không khỏi sửng sốt.
Lý Ngư vừa thấy vậy, liền vội bước lên trước giải thích:
- Chưởng quầy không cần phải lo lắng, bọn mã tặc đó đã tháo chạy rồi!
Chưởng quầy quỳ rạp xuống đất, mặt trắng bệch vội nói:
- Khách quan! Người xem này, cái phòng mà ngươi ở, sao lại còn hủy nó đi thế?
Thiết Vô Hoàn tiến người về phía trước:
- Là mỗ hủy, không liên quan gì đến chủ nhân nhà ta!
Chưởng quầy túm lấy Thiết Vô Hoàn:
- Chủ nhân nhà ngươi? Hừ! Việc của ngươi, dĩ nhiên chính là việc của chủ nhân nhà ngươi, căn phòng này…phòng này bị đổ rồi, các ngươi không thể không chịu trách nhiệm.
Lý Ngư có ý ra mặt, đáng tiếc là ngại tiền trong túi không đủ, đành đẩy Lý Bá Hạo tiến lên trước, nói:
- Trước tiên là hai vị hào kiệt này phá vỡ tường, lọt vào trong phòng của ta, nếu bồi thường cũng là do y bồi thường.
Lý Bá Hạo rất trượng nghĩa nói:
- Đúng! Chưởng quầy, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ bồi thường! - Nói xong y xem xét khắp nơi, lo lắng nói: - Tên một tai sẽ không thật sự bị người ta giết chứ, mau tìm xem! Vẫn chỉ có lão đền được tiền thôi!
Một đoàn người vội vã chạy vào gian phòng của Nhậm Oán, trong phòng trống không, làm gì có người, lúc này gia quyến của Nhậm Oán cũng kéo nhau từ chỗ ẩn nấp đi ra, vừa nghe được không thấy lão gia nhà mình, tức thì tru tréo gào khóc lên.
Chưởng quầy nghe nói người họ Nhậm là tấm phiếu trả tiền, một mặt dặn tên tiểu nhị tìm kiếm, một mặt tính toán để trốn tránh trách nhiệm chủ điếm.
Bọn tiểu nhị hai người một nhóm, cầm thiết xiên, thắp lửa đèn lồng tìm kiếm khắp nơi, Nhậm Thái Thú nấp trong chuồng heo cũng không hề biết được tình hình bên ngoài, dưới bóng đêm cũng nhìn không rõ là ai đang tới, vừa nhìn thấy có người tìm tới, sợ hãi cúi đầu xuồng, chen chúc vào bầy heo mập béo, thở cũng không dám thở.
Hai tên tiểu nhị cầm đèn lồng đi qua chuồng heo, quét mắt nhìn trong ngoài một lượt, vốn dĩ không để ý, nhưng khi ánh đèn vừa chiếu, một nửa đoạn đao phản quang lóe sáng lên, nhất thời gây sự chú ý cho hai tên tiểu nhị. Trong đó có tên nhìn kỹ không khỏi giật mình nhảy bắn lên:
- Ở đây còn có tặc khấu thì phải!
Một tên tiểu nhị khác không nói một lời, giơ cây lao lên, “phập” một tiếng, hung hăng đâm vào.
- Á……
Nhậm Thái Thú nấp đầu vào trong chăn túm lấy góc chăn, nhét vào trong miệng, nhưng “hoa cúc” đã bị đâm, thực sự không thể kìm nổi nữa, cuối cùng ngửa mặt lên trời kêu lên thảm thiết.
Phòng khách bên này, chưởng quầy sau khi tính toán nửa canh giờ, cũng không nghĩ ra được nên trốn tránh trách nhiệm thế nào, bồi thường bao nhiêu, tâm tư xoay chuyển, đột nhiên nhớ ra một việc, không khỏi kinh ngạc hỏi Lý Ngư:
- Vị khách quan này, không phải chứ, ta nhớ rằng gian phòng của ngươi ở bên đó, gian phòng này là một vị cô nương đang ở mà?
- Ơ…, đúng rồi! Ừ…, đúng rồi, vậy ta tại sao lại ngủ ở phòng này vậy?
Đầu Lý Ngư gật lắc như trống lắc, tìm kiếm xung quanh, hi vọng Long Tác Tác có thể giúp hắn giải thích, nhưng hắn nhìn trái phải, đột nhiên phát hiện, Long đại tiểu thư đã biến mất đi đâu rồi! Thời khắc quan trọng này, tự nhiên lại không thấy nàng ta đâu! Thậm chí tệ hơn nữa là, hai huynh đệ Lý gia và Thiết Vô Hoàn, còn thêm đám tiểu nhị của quán, đều dùng ánh mắt rất mờ ám nhìn hắn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận