Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 584: Giải quyết tốt hậu quả..
- Gia chủ nói, Lý Đô úy là bạn tốt của hai vị Thiếu công tử nhà ta, nếu đã đến Lũng Hữu thì tất nên quan tâm nhiều hơn. Lý Đô úy cần đến Cơ huyện nhậm chức, chúng ta có thể hộ tống ngài đến đó.
- Kính xin thay ta tạ ơn trưởng bối ạ.
Lý Ngư vái thật sâu, có câu nói này của Lý gia, chuyến đi Cơ huyện này thái bình rồi.
Mọi người thu dọn chiến trường, đoàn người Lý Ngư bởi vì kết xa trận từ sớm, hơn nữa du kỵ đối phương ban đầu chỉ áp dụng chiến thuật đe dọa nên tổn thương không nghiêm trọng lắm, giờ mở xa trận, quét dọn chiến trường dĩ nhiên là do bọn hắn phụ trách, Thiết Vô Hoàn chủ trì. Lý Ngư vốn nghĩ gã sẽ cho mọi người đào hố lớn để vùi thi thể, ngựa thì giữ lại bổ sung vào đội ngũ, nào ngờ thấy hố to đào xong rồi, Thiết Vô Hoàn lại chỉ huy người đưa hết những mã phỉ đã chết đến.
Nửa thân giáp, bì giáp, da sói, đệm giường, ngựa, đao thương, tiễn của bọn chúng đều tập trung lại, bao gồm cả quần áo trên người cũng lột xuống hết. Đại bộ phận mã phỉ không có thói quen mặt quần lót, kết quả vừa lột xuống thì toàn bộ đều lõa thể.
Từng tên từng tên đều bị quăng vào hố. Nom cảnh tượng đó, Lý Ngư như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lo lắng bị quản sự Lý gia Lũng Tây khinh miệt. Nào ngờ vừa lén nhìn một cái, thấy Trương Sinh Trương quản gia hết sức bình thản, cứ như đang thấy một chuyện hết sức bình thường. Hắn lại lén nhìn sang nhạc phụ đại nhân của mình đang trò chuyện của Trương Sinh, thấy ông cụ rất thong dong bình thản, thậm chí đang trò chuyện bỗng lại quát hai hán tử đang chuẩn bị ném thi thể vào hố to:
- Này, sao không lột ngoại bào của thi thể kia ra hả, hai ngươi không có mắt à, không muốn sống nữa à?
- Hở, có phải mình hiểu lầm mọi người không nhỉ?
Lý Ngư lén lút đến gần Thiết Vô Hoàn nói:
- Khụ khụ, chúng ta…Tuy nói chúng là phỉ, nhưng người đã chết rồi, có nhất thiết phải lột sạch chúng như thế không, nhìn có vẻ như…
Thiết Vô Hoàn kỳ lạ nhìn hắn, chợt bừng tỉnh ngộ:
- Tiểu lang quân chưa từng sống ở địa khu Tây Vực, chưa từng đến Tái bắc, nên chắc không hiểu quy củ của du mục địa phương rồi.
Gã kiên nhẫn giải thích:
- A lang từ bi, tuy nheien phần lớn áo bào này đều chế tạo bằng da thú, chống được cái lạn khủng khiếp của bão cát. Lũng Hữu này chung quy không thể giàu có và trú phú như quan nội, chôn những thứ này cùng với thi thể xuống đất để nó hư thối thì không bằng sử dụng nó còn tốt hơn.
Hơn nữa, lần này chúng ta đi Cơ huyện, a Lang là Tước gia, vẫn phải tuyển quân mua ngựa, không phải chúng ta vừa đánh trận đó hay sao, như thế chắc chắn dân chúng Cơ huyện đã bị cướp bóc gần như không còn gì rồi, khốn khổ vô cùng. Mấy thứ này đều là của người dân bị mã phỉ giết cướp đấy.
Rất nhiều người của chúng ta đều cần dùng đến những thứ đo, dù là chúng ta không cần, thì phân phát cho dân chúng Cơ huyện là được, thể hiện a lang là người nhân từ.
Nom vẻ trầm ngâm của Lý Ngư, Thiết Vô Hoàn tiếp tục bổ sung:
- Ở Tái bắc cũng tốt, Lũng Hữu cũng tốt, đều là thông hành quán lệ, người chiến bại thì ngay cả nô lệ của người thắng cũng có quyền sinh sát trong tay, huống chi những thứ của kẻ chết trận kia đều là chiến lợi phẩm của người chiến thắng.
Cẩu Đầu Nhi đứng gần nghe xong gật gù:
- Đúng ạ. Tiểu thần tiên lòng dạ đàn bà làm gì, chúng ta đã thắng rồi, chứ nếu thua thử nghĩ xem kết cục của chúng ta là gì nào?
Chỉ sợ đám mã phỉ sẽ giết chúng ta, giết đám trẻ nhỏ, thì thê thiếp của chúng ta thì bị chúng lăng nhục…
Lý Ngư giật nảy mình rùng mình một cái, lập tức quyết định:
- Nhập gia tùy tục.
Trương Sinh quản gia trò chuyện với ông cụ Long Ngạo Thiên, lại từ câu chuyện mà ông cụ nhắc đến Lý Ngư thì cũng hiểu thêm về Lý Ngư rất nhiều. Y đang khảo sát, nếu Lý Ngư là người có nhân phẩm tốt, vậy thì không ngại trợ giúp, dù sao đối với Lý thị Lũng Tây chỉ là cái tiện tay mà thôi/ Nếu Lý Ngư là một tài năng có thể bồi dưỡng, vậy thì Lý thị Lũng Tây cũng không ngại cho hắn chút cơ hội, rồi trợ giúp, tương lai ắt là cánh tay đắc lực cho Thiếu chủ.
Lũng Tây Lý thị cũng không thiếu nhân tài, có nhiều nhân tài kiệt xuất nguyện đầu nhập vào làm môn hạ Lý thị, sở dĩ lần này gia chủ Lý thị đồng ý phát thiện tâm lớn này, hoàn toàn là bởi vì hai cậu con trai rất tín nhiệm Lý Ngư, đương nhiên, Lý Ngư họ Lý, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Chẳng qua, Trương quản sự lúc này vẫn chưa nghĩ đến được, thái độ lúc này với hắn vẫn chỉ là ôm tâm tính khảo sát, rồi ban thưởng chút ân huệ cho Lý Ngư mà thôi, tương lai phát triển như nào còn phải xem cảnh giới mà hắn đạt đến nữa. Đoàn người nghỉ ở bên cửa sổ, đốt lửa, đại kỳ phần phật, nhìn thái độ người của Lý thị bình tĩnh xem chúng nhân tựa như chỉ cần cắm đại kỳ xuống chẳng khác gì có hiệu quả như thần châm trấn hải, hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Ung dung bậc này, cao ngạo bậc này mới là phong phạm của thất tông ngũ tính, của cao môn Lũng Hữu.
- Đại trượng phu cũng đến thế mà thôi! Nếu một ngày kia, ta cũng có được uy phong bực này nhỉ…
- Hứ, ngươi coi hắn kìa, trời còn chưa có tối mà đã nằm mơ rồi.
Long Tác Tác chu miệng liếc Lý Ngư:
- Người ta Lũng Tây Lý thị trải qua nhiều triều đại, xuất hiệu nhiều quan lớn các triều mới có được căn cơ như hôm nay, ngươi muốn vượt qua người ta, đúng là mộng tưởng hão huyền.
Cát Tường đang cho cậu con trai của Tác Tác tiểu, nghe thế vội đánh khẽ vào vai nàng, khuyên:
- Đừng nói nữa, lang quân…lang quân không phải nói cái này, mà có ai mà không nghĩ chứ.
Ồ, đang giúp mình à? Sao có cảm giác như bổ thêm một đao ấy nhỉ. Chẳng qua thái độ hai người khác nhau, đối đã khác nhau, cần phân hóa để tránh ép hai nàng cùng đứng trên một trận tuyến.
Lý Ngư xoay người lại, trợn mắt với hai cô gái, nói:
- Hai nàng bớt nói sau lưng ta được không hả? Dù là không phải nói sau lưng ta, thì giọng cũng nhỏ hơn được không, không sợ ta không nghe được à?
Hắn đi tới, cậu con bảo bối của hắn đã buồn ngủ, vừa thấy chưa thì nhào tới ôm. Lý Ngư vừa ôm lấy cậu, cậu liền rúc vào khuỷu tay của cha mình bắt đầu ngủ.
Lý Ngư lườm Long Tác Tác:
- Không được rồi, đêm nay vi phu nhất định phải giáo huấn nàng một trận, cần phải lập quy của cho Lý gia của ta mới được.
Hắn lại liếc sang Cát Tường, khen:
- Vẫn là Cát Tường ngoan, không uổng vi phu yêu thương muội, lát nữa vi phụ sẽ yêu muội thật nhiều để thưởng cho muội.
Cát Tường nghe thế mặt đỏ bừng lên, sẵng giọng:
- Ai thèm huynh thưởng, huynh…ăn nói khùng điên.
Nói xong, nàng hơi chột dạ liếc sang Tác Tác, đầy ngượng ngùng.
Cậu nhóc con của Tác Tác đã biết bò, còn có thể bám vào lan can giường đứng một lúc. Mấy hôm trước cậu nhóc còn bập bẹ ra được hai từ “Đại đại”, hẳn là gọi “phụ thân” (đa đa) rồi, làm cho Lý Ngư sướng phát điên lên. Đệ Ngũ Lăng Nhược sinh một lúc năm đứa, lại mang đến áp lực rất lớn, Cát Tường chỉ hận không thể lập tức sinh con trai cho yên lòng, cho nên, Cát Tường luôn không thích tranh giành thời gian này thật sự thường xuyên thừa nhận cảnh mày đưa mắt lại trêu trọc của Lý Ngư.
Giờ lại nghe Lý Ngư trêu chọc thế kia, tâm tư lại nảy lên…
Lý Ngư bế con nhanh chóng đưa đến lều của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, sau đó quay trở lại.
Trương quản sự đứng ở trước lều đằng xa, từ xa mượn ánh lửa nhìn thấy Lý Ngư ôm một vị thê thiếp đi vào trướng vải, hình như cô gái kia tên là Cát Tường thì phải.
Trương quản sự muốn khảo sát Lý Ngư, nên đối với tình trạn gia đình này hiểu khá rõ.
- Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, ban ngày vừa trải qua cảnh tượng thế kia, buổi tối vẫn còn…
Trương quản sự cười nhạt, bỗng nụ cười lại cứng lại:
- Sao lại ra ngay rồi? Sao lại kéo vị Cát Tường cô nương ra thế nhỉ?
Sau đó, Trương quản sự nom thấy Lý Ngư đang kéo Cát Tường đầy dè đặt cùng chui vào lều của Long Tác Tác.
- Ừm…dục vọng mãnh liệt, tinh lực khác thường, làm việc gì đều nhiệt tình mãnh liệt, càng dễ thành đại sự…
Trương quản sự vuốt râu nghĩ, tính toán khi trở về đem tư liệu khảo sát được trình báo lên gia môn Lý thị Lũng Tây cũng sẽ tô vẽ lên một chút, nếu đây là một cuộc thi đối với quan viên địa phương, hẳn cũng coi như là ưu thế đi.
- Học sinh xuất sắc" Lý Ngư lúc này đã vén rèm, châm đèn, cần chính học hành rồi.
- Á, lang quân xấu quá, huynh làm người ta đau đấy, phần thưởng chính là thế à…ư…ư…
- Á…ngươi ta biết sai rồi, lang quân chớ phạt người ta ngữa, khó chịu quá. Huynh…không tiếp tục, người ta cắn chết huynh…
Cảnh xuân trong trướng vô cùng đặc sắc.


Bạn cần đăng nhập để bình luận