Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 53: Tình cảnh mờ ám
Lý Ngư trước đó đã từng nói chuyện với Dương Thiên Diệp rồi, nhưng đó là ở trước mặt nhiều người, không thể nhìn chằm chằm vào mặt người ta được, nên chưa chú ý tới vành tai của nàng, lúc này mới nhìn rõ trên vành tai nàng có một nốt ruồi son, hắn chợt nhớ đến một người.
Còn nhớ ngày đó khi hắn đầy phấn khởi đi tới sòng bạc Vân Sạn, muốn kiếm được một số tiền lớn, trên đường đi từng gặp một vị cô nương ở trên một chiếc xe bò, khi chiếc khăn lụa mỏng che mặt bị gió hất lên, hắn từng nhìn thấy một nốt ruồi son trên thùy tai của nàng ta.
Hai người đều có một nốt ruồi son, đều ở thùy tai, đều là cô nương trẻ tuổi…
Điều này vốn cũng không có gì cả, dù lúc trước hắn nhìn thấy Dương Thiên Diệp vốn cũng không coi là vấn đề gì, nhưng…
Hôm nay ở trên xe khi kể chuyện cái đuôi trọc của lão Lý cho Hoa Cô nghe, sau đó rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm, Hoa Cô từng nói với hắn, dì nhỏ của cô bé Dương Thiên Diệp năm ngày trước mới tới Lợi Châu đấy, đi theo xe hàng tới đây.
Năm ngày trước, chính là ngày mà hắn gặp phải cô nương xinh đẹp trên xe kia, không sai chút nào. Nếu cô gái trong xe ngày ấy chính là mỹ nhân trước mặt này, vậy vì sao cô ta đã tới Lợi Châu từ trước nhưng lại nói dối người thân là vừa mới tới.
Trong lòng Lý Ngư cảm thấy nghi ngờ, Dương Thiên Diệp bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình thì lòng khinh miệt nghĩ: Thế ngoại cao nhân gì chứ, chỉ là một tên háo sắc thôi.
- Tên háo sắc?
Trong lòng Dương Thiên Diệp khẽ động, đang lo không biết nên đuổi Lý Ngư khỏi Võ Sĩ Hoạch như nào, nếu hắn háo sắc, vậy thì dễ rồi.
Nàng thầm cân nhắc, tay vén tóc mai, nói với Lý Ngư:
- Lý gia lang quân, mời!
Lý Ngư cười nói:
- Ta và cô nếu cứ luôn khách sáo với nhau như thế, vậy thì càng xa lạ rồi. Cô cứ gọi ta là Lý Ngư, hoặc Lý đại ca cũng được, như thế cho quen.
Dương Thiên Diệp cười đáp:
- Nếu thế, vậy người ta gọi ngươi là Lý đại ca vậy.
Nói xong, nàng bước đi trước Lý Ngư, khi nói tới đây, vừa lúc ngoái đầu lại cười nhìn hắn, không để ý tới đằng trước, chân giẫm phải viên đá làm viên đá lăn về trước, nàng kêu lên một tiếng, thân mình ngửa ra sau.
Lý Ngư giật mình lập tức chân trước trượt về phía trước, chân sau kéo căng như cung, hai tay dùng thức “Thôi song lãm nguyệt” vững vàng đỡ lưng và cô nàng, hỏi vội:
- Thiên Diệp cô nương, cô không sao chứ?
Lý Ngư ôm lấy người đẹp, ngón tay chạm vào thân thể mềm mại co dãn đàn hồi, trong lòng thầm tán thưởng, nhìn thân hình cô nàng thon dài tựa như trúc xanh nhưng hóa ra lại mềm mại như không xương thế này.
Hắn đưa mắt nhìn lên, lại đúng lúc chạm vào phần trên ngực của Dương Thiệ Diệp, cổ áo hơi rủ, lộ ra làn da non mịn trắng như tuyết, khe ngực ẩn hiện trong làn áo, còn nhìn rõ hai bầu ngực tròn trịa căng đầy.
Nhưng Lý Ngư dù có tà tâm cũng không có tặc đảm, dĩ nhiên không dám nhân lúc này mà có hành động lỗ mãng gì. Dương Thiên Diệp được Lý Ngư ô lấy, thân hình hơi ngửa ra sau, hơi hơi nhíu mày, có vẻ rất đau:
- Ôi, nhẹ chút, người ta…hình như bị trẹo chân rồi.
Nói xong, trong lòng lại phán đoán:
- Người này quả nhiên biết võ công, tuy nhiên căn cơ dù vững cũng không phải là không thể địch.
Nàng nhìn khổ sở đáng thương, yếu đuối nhưng thực ra võ công cũng cực kỳ cao. Vừa rồi nàng cố ý trượt chân, chỉ dựa vào một cái ôm này của Lý Ngư đã kiểm tra được phản ứng của hắn, từ tốc độ, lực đạo, nhãn lực…mà đại khái đã phán đoán ra được thực lực tổng hợp của hắn.
Lý Ngư lại không biết công phu của mình đã bị người ta dò xét đến tận đáy rồi, tưởng là cô nàng trẹo chân thật, vội hỏi:
- Cô nương đừng lo lắng quá, để tôi đỡ cô ngồi xuống.
Sau đó, hắn hơi khụy xuống, chậm rãi buông Dương Thiên Diệp ra.
Lúc này, trong đám cây cối um tùm phía sau hai người, Hoa Cô đang ngồi xếp bằng ở bên hồ nước, cô bé đặt cần câu ở trước mặt, lấy nửa cân hạnh sấy khô bọc trong giấy ở trong người ra, vừa mở bọc giấy vừa nhón tay bốc một hạt cho vào miệng thì thấy chiếc phao dập dềnh.
Hoa Cô kêu lên, sốt ruột kích động giơ tay lên, túi hạnh sấy khô rơi đâu chẳng biết, cô bé luống cuống nắm lấy cần câu, dùng hết sức lực của bản thân để nhấc cần câu lên, như sợ sẽ làm con cá mắc câu kia sẽ chuồn mất.
Nhưng cô bé chỉ câu lên được một con cá trắng nhỏ, con cá này hình thể dài nhỏ váy trắng bạc, cùng lắm là nặng chút xíu, bị cô bé dùng hết sức nhấc cần câu lên, con cá nhỏ đó bị kéo lên mặt nước giống như bị vẩy quăng ra ngoài, lập tức thoát khỏi móc câu.
Con cá nhỏ thoát khỏi móc câu bay đi lại vừa đúng lúc rơi vào cổ áo của Dương Thiên Diệp, sau đó trượt vào trong. Dương Thiên Diệp nào biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt, trơn trơn, lành lạnh cui vào trong ngực nàng, sau đó quẫy lung tung trong đó, nàng giật nảy mình nhảy dựng lên, tức thì thứ đầu tiên nàng nghĩ đến một sinh vật mà bất cứ cô gái nào cũng ghê sợ: Rắn.
Dương Thiên Diệp hét lên sợ hãi nhảy dựng lên, Lý Ngư đang khom người định ngồi xổm xuống rốt cuộc chịu lực không được, Dương Thiên Diệp lập tức ngã ra bãi cỏ, gương mặt nhỏ nhắn vì sợ mà trắng bệch, hai tay xé cổ áo ngực, kinh hãi hét to:
- Cứu mạng, có rắn, cứu mạng.
Con gái vốn sợ rắn, huống chi còn bị rắn chui vào ngực, Dương Thiên Diệp sợ hãi gần như ngất đi, nhưng con rắn kia lại chui vào ngực nàng, nàng sợ đến mức hồn bay phác lạc, muốn ngất cũng không ngất được.
Lý Ngư cũng không thấy rõ thứ gì chui vào ngực Dương Thiên Diệp, chỉ cảm thấy đó là một thứ trắng bóng, lại nghe nàng kêu lên như thế, dĩ nhiên cũng tưởng là rắn.
Bắt gặp Dương Thiên Diệp run rẩy cả người như bị sốt rét, mặt trắng bệch như tờ giấy, hai chân nhảy loạn, hai tay nắm chặt ở ngực thì hắn càng sốt ruột, nếu đó là con rắn thật, nó cắn vào nụ hoa nhỏ đỏ hồng của nàng, ái chà chà, vậy chẳng phải là thảm kịch nhân gian hay sao.
Trong tình thế cấp bách hắn cũng lo lắng gấp gáp nên chẳng nghĩ ngợi được nhiều, cúi xuống túm lấy cổ áo của Dương Thiên Diệp xé toang ra, vạch tìm trong ngực của nàng.
Hắn cầm hai mảnh áo vàng nhạt, nhìn con cá trắng nhỏ dài đang quẫy đuôi trong khe ngực của Dương Thiên Diệp thì vui mừng an ủi:
- Đừng sợ, không phải rắn đâu, là một con cá thôi. Cô xem đi.
Nói xong, hắn hất mảnh áo đi, thò tay vào bắt cá…
Ấy, con cá này rất trơn trượt không dễ bắt chút nào.
Hắn tiếp tục cố gắng!
Dương Thiên Diệp bị hắn sờ soạng mấy lần, thật sự không nhịn được nữa lập tức giáng một bạt tai vào mặt hắn. Bên má hắn tức thì sưng phồng đỏ rực lên, còn nàng ôm ngực, đứng lên chạy vào trong lùm cây để trốn.
Có ông trời chứng kiến, hắn không có lòng dạ nào mà cợt nhả với nàng. Nếu con cái kia chỉ dính ở bên ngoài, thì hắn sẽ dễ phát hiện và cũng sẽ không thò tay để bắt. Vấn đề là váy ngoài của Dương Thiên Diệp tuy đã bị hắn xé toang, nhưng bên trong không phải là bị hở ra toàn bộ, hơn nữa nàng ta còn lấy tay ôm chặt ngực đấy.
Bởi vậy hắn còn chưa kịp phát giác thì đã đưa tay vào bắt, đến lúc bắt được con cá lại muốn cho Dương Thiên Diệp nhìn để nàng đỡ phải sợ đến mất hồn mất vía. Giờ thì sao, hắn nhìn con cá nhỏ vẫn đang há miệng thở quẫy đuôi ở trên bãi cỏ, đột nhiên cảm thấy bà tổ nó chứ mình vẫn còn chưa kịp nhìn thấy gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận