Tiêu Diêu Du

Chương 180: Lão Trử nhận người




Chương 189: Đông Ly Hạ
Hắn rút kinh nghiệm từ ngày hôm qua, hôm nay không cưỡi ngựa mà nghĩ đi qua đoạn đường chật chội này sẽ thuê một con lừa để cưỡi, những công cụ thay đi bộ này ở Thành Trường An có rất nhiều.
Hai người chen chúc trong đoàn người tiến lên, Thâm Thâm bỗng nhiên kêu một tiếng, dựa vào người Lý Ngư, Lý Ngư đưa tay đẩy người chen chúc đi đường, liền cảm thấy tay chạm vào một vị trí mềm nhũn, quay đầu nhìn lại thấy mặt Thâm Thâm cô nương ửng đỏ, trên mặt có chút giận khó xử.
Thâm Thâm khẽ gắt một tiếng nói:
- Những… “thần tiên chen” này, thật đáng ghét!
Lý Ngư đến từ Lợi Châu, bất kể là ở Lợi Châu cũng tốt mà ở Lũng Tây cũng được, đều không có đông nhân khẩu như vậy, cũng chưa từng nghe thấy từ “thần tiên chen” này, hắn không khỏi ngạc nhiên nói:
- Thần tiên chen là cái gì?
Thâm Thâm phẫn nộ đáp:
- Là những người hay thừa dịp đông người, cọ tới cọ lui chiếm tiện nghi của nữ nhân!
Lý Ngư nhìn xung quanh, quả thực có mấy hán tử, ra vẻ đi nhanh nhưng cử chỉ cùng thần tình vẫn khác những người nóng lòng khác. Bọn họ có lúc không đi về phía trước, sang trái sang phải, có vẻ thiếu kiên nhẫn vì người có người cản đường của bọn họ, kỳ thực bên này chạm mông người này một cái, bên kia sờ bộ ngực người kia một cái, không cần hỏi, người bị đương nhiên đều là những thiếu nữ trẻ tuổi.
Lý Ngư bừng tỉnh, thì những kẻ điên cuồng trên phương tiện công cộng, tàu điện ngầm đã xuất hiện từ thời xưa.
Bắt gặp Thâm Thâm không chịu nỗi sự quấy nhiễu, Lý Ngư không nhịn được cười nói:
- Tới đây, tới gần ta!
Hắn mở một cánh tay, giơ lên không trung ôm thân hình Thâm Thâm vào trong đó, cũng không hề nhân cơ hội ôm sát nàng mà chỉ để ý theo đoàn người phía trước bắt đầu đi theo. Những Thần tiên chen ngược lại cũng thức thời, thấy người ta có nam nhân bên cạnh, cộng thêm đã có đề phòng cũng không tiến lên gần nàng nữa.
Tòa nhà Trử đại tướng quân ở gần chợ Tây, lại sát cửa phía tây, ra vào bất tiện là điều không thể tránh được. Kỳ thực thời đại Đường xây dựng, giao thông nơi này cũng không phải vất vả như vậy, nhưng mấy năm nay giang sơn dần dần vững chắc, thương mậu cũng ngày càng phát đạt, các giao thông giao lộ đã trở thành một vấn đề lớn.
Trường An có chợ phía Đông và phía Tây, tương ứng thành một bàn cờ chia thành Trường An thành hai thành. Chợ Đông chủ yếu là vật phẩm xa xỉ, phục vụ chủ yếu cho các đại quan cùng tầng lớp quý nhân thượng lưu, cũng không phải nói là tầng lớp tiểu dân không thể đi vào chợ Đông, vấn đề là họ mua không nổi.
Mà chợ Tây cũng không thể nói là chợ bình dân, mà phải nói là nó bao hàm toàn diện các tạp hóa lớn. Các khách thương từ các nước lớn như Đông Doanh, Cao Ly, Tây Vực, Ba Tư, Nam Dương đến Đại Đường, tất cả đều tụ tập ở đây.
Vì lẽ đó, bên trong đó đương nhiên có lượng lớn thương phẩm rẻ tiền là mặt hàng bình dân, nhưng cũng có những bảo vật quý hiếm đến từ các nước khác, vì vậy rất nhiều chi sĩ quyền quý giàu có yêu thích bảo bổi cũng thường tới chợ Tây. Luận về sự náo nhiệt, chợ Tây vẫn đông ở chợ Đông.
Chỉ một chợ Tây, diện tích đạt hơn 1600 mẫu, hơn hai trăm ngành nghề ở trong đó, chưa tính tới các tiểu thương lưu động cùng các quán vỉa hè, chỉ các cửa hàng cố định đã có hơn bốn vạn gia đình, một thị trường như vậy có thể tưởng tượng ra quy mô của nó, cho dù là thời hiện đại, cũng có mấy nơi có được quy mô như vậy.
Chợ Đông và chợ Tây, toàn bộ hàng hóa ở hai nơi, đều phong phú toàn diện, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người. “Mua đồ”,” Mua đồ”, từ vậy cũng được sinh ra từ đây. Thử nghĩ xem, tòa nhà này đặt cạnh trung tâm thương mại lớn như vậy, làm sao có thể không đông cho được.
Tính tình của Lý Ngư cũng không được tính là táo bạo, trong hoàn cảnh ôm lấy một tiểu cô nương như hoa, trong hoàn cảnh đoàn người chen chúc, thỉnh thoảng cánh tay cũng có thể chạm tới thân thể mềm mại, xem như là phúc lợi, thế nhưng khi hắn xuyên qua đám đông, cũng phập phồng thấp thỏm.
Mà lúc này Thâm Thâm đột nhiên chỉ về phía trước, giật mình nói:
- Tiểu lang quân, người mau nhìn, cái gì kia!
Lý Ngư ngẩng đầu nhìn lên không khỏi lúng túng, phía trước là Trử Long Tướng Trử đại tướng quân.
Lão Trử dẫn theo mười mấy bộ hạ, dắt ngựa đi, rõ ràng là đi sớm hơn Lý Ngư nửa ngày, vậy mà lại gặp y ở chỗ này.
Lúc này Lý Ngư cũng phập phồng thấp thỏm, nói gì tới Trử đại tướng quân.
Nhất là Trử đại tướng quân nguyên bản còn hài lòng với hoàn cảnh của tòa nhà, bây giờ biết Uất Trì Cung gài bẫy y, lại từ đoạn đường đông đúc đi ra, hỏa liệt quả thực có thể đốt nhà.
Xuyên qua được đám đông, Trử Long Tướng lập tức lên ngựa, gào một tiếng nói:
- Đi, theo ta tới tìm Uất Trì Cung xả giận!
Mười mấy thân binh ầm ầm dạ, đều lên ngựa đằng đằng sát khi đi theo Trử Long Tướng.
Lý Ngư giơ tay lên, còn chưa kịp chào hỏi, Trử Long Tướng đã chạy đi mất.
Đông Ly Hạ là một cái tên rất có ý thơ.
Tên này được treo trên một tòa tửu lâu cao ba tầng, to bằng cái đấu, đi chợ Tây đi về phố lớn phía nam, đứng từ xa đã nhìn thấy rõ ràng.
Nói là ba tầng là bởi vì kiến trúc khổng lồ, từ bên ngoài nhìn vào, vừa vặn là ba tầng, đương nhiên là đấu sừng mái cong, cao tới thẳng lên trời. Mà trên thực tế, lầu còn có tầng thứ tư, chỉ là nó so với ba tầng dưới nhỏ hơn rất nhiều, vì vậy ở dưới mặt đất không nhìn thấy.
Bên trong tầng thứ tư, sàn nhà một màu nước trong, hai hàng kỷ án thật dài, bên trên là một đại hán để trần phanh ngực, ngồi khoanh chân, bắp thịt cuồn cuộn, vô cùng cường tráng, chòm râu dưới hàm tựa như từng cây kim thép, tàn bạo đến dọa người.
Dưới hai trường kỷ, ngồi ở sau kỷ án là mười mấy tên đại hán, bất luận cao thấp mập ốm, đều là dũng mãnh, ánh mắt sáng ngời.
Người ngồi trên cao nhất, chính là người nắm giữ chợ Tây mười năm - Thường Kiếm Nam.
Thường Kiếm Nam cầm tấm thiệp trên bàn, giơ lên về phía mọi người, bìa ngoài thiệp có hai chữ lớn:
- Chiến thư!
Thường Kiếm Nam nói:
- Cái này là sáng sớm nay ta nhận được, có một người họ La, muốn đầu một mình cùng với lão tử!
Mười mấy đại hán sửng sốt, chợt cười to.
- Không phải chứ? Người này thật ngu ngốc?
- Còn có người không sợ chết như vậy ư?
- Họ La này làm gì nhỉ? Thật thú vị.
Thường Kiếm Nam uy nghiêm quét qua mọi người cười, cười rồi ngừng lại.
Y nói:
- Thường Kiếm Nam ta hùng cứ chợ Tây mười năm, là dựa vào cái gì? Là vì biết đánh nhau ư? Tống Kim Cương còn biết đánh nhau hơn ta, chỉ có thể ngồi ở vị trí này một năm rưỡi đã bị Kiều Tứ Nhi đâm chết ở bên trong cống ngầm. Giao thiệp rộng? Tiểu Phan An leo lên nhưng là một công chủ, chỉ ngồi ở vị trí này hai năm, không biết vì sao không còn một bóng người, cho tới nay sống không thấy người, chết không thấy xác. Có tầm mắt rộng? Lưu Tam gia còn được xưng là Tiểu Gia Cát, tâm nhãn có nhiều lắm không? Ở Bá Thủy, bị người ta ra tay, chết đuối rồi.
Thường Kiếm Nam ném chiến thư lên kỷ án nói:
- Luận dũng, ta không bằng Tống Kim Cương! Luận trí, ta không bằng Lưu Tam gia! Luận giao thiệp, ta không bằng Tiểu Phan An! Ta có thể ngồi vững ở vị trí này tới mười năm, chỉ dựa vào một từ cẩn thận, cẩn thận. Người dám khiêu chiến với ta, trừ phi hắn là người điên, bằng không, nhất định là “lai giả bất thiện” !
Mười mấy đại hán cùng ôm quyền nói:
- Đại ca anh minh!
Thường Kiếm Nam vung tay lên nói:
- Vung lưới đi, toàn lực đề phòng. Cái họ La này, ta phải cho hắn đến được mà không về được.
Mười mấy đại hán cùng xoay người, quỳ một chân trên đất, ôm quyền về phía Thường Kiếm Nam nói:
- Dạ!
La Bá Đạo đầu đội nón trúc, chân đi đôi guốc gỗ, dưới sườn mang theo thanh trường đao nặng dị thường, “Cộc cộc cộc”, đi cực kỳ vững vàng.
Bộ áo choàng đung đưa nhẹ nhàng, sát khí lộ ra trên mặt khiến cho người đi đường theo bản năng phải tránh ra xa.
Hột Can Thừa Cơ cầm lấy chuôi đao, gác đao trên vai, lười biếng đi bên cạnh La Bá Đạo, nơi này quét mắt, chỗ kia nhìn một chút, tràn đầy phấn khởi nói:
- Chợ Tây này thật là phồn hoa, đường phố chỉnh tề rộng rãi như vậy, chúng ta nhất định phải lấy được địa bàn này.
Hột Can Thừa Cơ nhìn thấy một ngườ bán táo ven đường, một túi tràn đầy táo đỏ, miệng túi mở ra, dưới ánh mặt trời, mầu hồng hồng phảng phất như từng viên mã não, tiện đà cầm một quả, bỏ vào trong miệng.
- Này, người này làm sao không trả tiền.
Người bán hàng thấy vậy cuống lên nói.
Hột Can Thừa Cơ trừng mắt nói:
- Trả tiền? Trả tiền gì? Từ hôm nay trở đi, chủ Chợ Tây chính là đại ca ta!
Ngườ bán hàng rong cũng hoảng sợ, nhìn dáng đấp gã một cái, lại nhìn La Bá Đạo hình tượng đại hiệp thần bí, cũng không hiểu lai lịch hai người này thế nào, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bèn phẫn nộ ngồi xuống đất.
Hột Can Thừa Cơ quay đầu lại, La Bá Đạo “cộc cộc cộc” vững vàng bước đi về phía trước, đã đi rất xa rồi, vội vàng bước nhanh đuổi theo, ngẩng đầu nhìn trời nói kỳ quái nói:
- Ta nói này đại ca, hôm nay mặt trời không gắt, huynh mang nón trúc làm gì.
La Bá Đạo ôm theo đao, “cộc cộc cộc” đi về phía trước, ánh mắt giống như lưỡi kiếm đi thẳng về phía trước, trầm giọng nói:
- Ngươi nói nhiều thế, cái này gọi là khí thế hiểu không? Hai chúng ta hiện tại không phải là mã phỉ, muốn khống chế chợ Tây, chỉ dựa vào đánh giết là không được, phải lập uy. Cái này gọi là lớn tiếng dọa người, hiểu không?
Hột Can Thừa Cơ mở to mắt, nhìn xung quanh, bỗng nhìn thấy bên đường có quán bán nước, chén nhỏ đựng sữa dê như ngọc, bên trên thả một mảnh bạc hà, màu sắc khả quan, liền tiến lên mở miệng, trừng mắt nói:
- Nhìn cái gì, từ hôm nay trở đi, Chủ chợ Tây chính là đại ca ta!
Hột Can Thừa Cơ cầm sữa dê trở về, nếm thử một miếng, mặt mày rạng rõ, đưa một cốc khác đưa cho La Bá Đạo:
- Đại ca, ngươi nếm thử đi, mùi vị không tệ!
La Bá Đạo ôm đao, liếm một chút sữa dê, nhướng mày nói:
- Ừ! Thật không tệ! Rất thuần túy!
Hột Can Thừa Cơ vác đao lên vai, lắc cánh tay nói:
- Chua chua, ngọt ngào, mùi hương nồng nồng. Tay nghề cao!
La Bá Đạo và Hột Can Thừa Cơ một tay cầm chén sữa dê, vùa liếm vừa đi đến “Đông Ly Hạ”, cái gọi là khí phách dã không còn lại chút gì, nhưng hai người vẫn không hay biết.
Hai người đi nghênh ngang, hoàn toàn không chú ý tới người bán sữa dê co rúm lui ra sau, trong con người lộ ra một tia thay đổi kì lạ.
Lần đi “Đông Ly Hạ” này, là uy phong hay bị mất uy phong, xem ra khó mà đoán trước được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận