Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 561: Lý Ngư lừa người..
Thái Tử bị phế, việc cấp bách chính là sắc lập Thái Tử.
Nước không thể một ngày không có vua, Thái tử cũng như thế. Mấy ngày này, vương phủ Ngụy vương Lý Thái không ngừng có người gửi thiếp cầu kiến. Lấy việc Hoàng đế luôn luôn sủng ái Ngụy vương gần như có thể đoán được Ngụy vương sắp sửa được sắc lập làm Thái Tử rồi. Ngụy vương mừng như điên, rốt cuộc tuổi trẻ, lòng dạ không đủ, đắc ý tiếp vài vị đại thần, mãi đến khi Trưởng sử ra sức khuyên can thì mới giật mình sợ hãi, lập tức đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lý Thế Dân cũng đang suy xét chọn người lập Thái tử, đương nhiên người nghĩ đến đầu tiên chính là Thanh Tước.
Cân nhắc hồi lâu, khi đã cảm thấy Lý Thái là thí sinh tốt nhất Lý Thế Dân liền gọi Vệ Quốc Công Lý Tĩnh và Anh quốc công Lý Tích tiến cung, bí mật thảo luận việc này.
Lý Ngư làm ngự tiền thị vệ, kim bài thái giám dỏm, đứng hầu bên sườn, cũng biết toàn bộ quá trình thảo luận.
Quá trình thảo luận thực ra chẳng có gì hay ho để nói cả, bởi vì Lý Tĩnh và Lý Tích cũng không phải võ tướng thẳng tính ngốc nghếch, họ đều giỏi văn giỏi võ, văn có thể làm Tể tướng, võ có thể làm đại tướng định quốc, loại chuyện như lập Thái tử này, họ sao có thể nhúng tay. Nhất là Lý Tĩnh, mấy năm nay tài năng luôn có nhưng biết giữ mình càng không dễ cuốn theo, càng không nhúng chân vào vũng nước đục này. Khi hoàng đế hỏi, hai vị nhân huynh này lập tức đánh “Thái Cực Quyền” hết sức sinh động, không chút sơ hở nào.
Hai người nói nhăng nói cuội một hồi, chủ yếu là biểu đạt chuyện này cần Hoàng thượng ngài càn cương độc đoán, hoặc là nói lão thần lớn tuổi, đầu óc không được linh mẫn nữa rồi, các hoàng tử người nào cũng ưu tú, thật sự không biết chọn người nào không nên chọn người nào.
Nói tóm lại, chính là không biểu lộ thái độ.
Lý Ngư đứng bên cạnh thấy sốt ruột thay cho họ, hận không thể nhảy ra để đoạt lời. Thật sự nếu phải trả lời, Lý Ngư cũng không biết ai sẽ thích hợp hơn ai, hắn đương nhiên biết trong lịch sử Lý Trị sẽ trở thành Hoàng đế. Tiểu tử này còn rất anh minh thần võ nữa đấy, tạo ra một Đại Đường có lãnh thổ quốc gia lớn nhất, thống trị thiên hạ phát triển không ngừng, chỉ tiếc lúc tuổi già lại để cho vợ chấp chính
Kết quả công lao một đời đã bị đám văn nhân lý luận suông dùng cây bút cùn mà hủy hết, biến thành một con gà yếu. Nhưng nếu đổi là hoàng đế khác, có chắc sẽ bằng Lý Trị hay không, thật sự là không chắc chắn. Trong các con trai của Lý Thế Dân người có tài không ít, mượn Lý Thái nói, y cũng là một kẻ bụng đầy kinh luân. Không lấy câu thành bại luận anh hùng mà nói, thì đây cũng chính là nhân tài kiệt xuất.
Nếu Hoàng đế hỏi hắn, Lý Ngư chắc chắn sẽ đem những ưu khuyết của các hoàng tử đánh giá một phen, để Hoàng đế phân tích, lựa chọn. Nhưng Lý Tĩnh và Lý Tích lại quá bo bo giữ mình đi. Nhất là Lý Tĩnh, đây chính là Phong Trần tam hiệp mà đời sau truyền lại, lần này gặp, đúng là biểu hiện thành thục của một chính khách, Lý Ngư rất thất vọng.
Lý Thế Dân lại không phản bác gì, đợi hai vị tâm phúc đại thần lui ra gật đầu tán thành, lẩm bẩm:
- Lý Tĩnh, Lý Tích, không theo tư, không kết đảng, trung thành vì nước, là đại thần có thể uỷ thác.
What? What the shit! Ông gọi hai ông già kia đến là vì đã lâu không được tâm sự với ai à? Hai lão hồ ly không chịu phân ưu với bệ hạ không ngờ lại được Hoàng đế khen ngợi là trọng thần có thể ủy thác ư? Lý Ngư chợt bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân rồi. Xem ra chỉ có kiến thức hơn ngàn năm còn xa không đủ, muốn nghiền ngẫm lòng người, phải có kinh nghiệm chính đàn phong phú, đây đều là những kinh nghiệm và từng trải mới có được, chứ không phải chỉ đọc vài cuốn sách rồi học theo là được.
Có điều, Lý Thế Dân rất sủng Lý Thái, cho nên... ông trời đại khái sẽ cũng ưu ái gã đấy, nhưng đúng lúc này, Lý Thừa Càn đến để cáo biệt.
Y bị phế làm thứ nhân, bị giáng chức đi địa phương, hôm nay là ngày phải rời cung. Lý Thế Dân không chịu gặp y, nhưng y dù sao cũng là Hoàng trưởng tử, quan hệ máu mủ cha con này không phải một tờ chiếu thư có thể huỷ bỏ. Y cố ý xin gặp phụ thân để chào từ biệt, còn nguyện mong khuyết mà bái, mà không cần nhập thất tham kiến. Đại thái giám đưa tiễn cũng không dám đưa y vào, nhỡ để hoàng đế biết thì…
Ôi, thiên tâm khó dò nha!
Cho nên, đại thái giám kia đưa y đến đây dĩ nhiên là thái giám có gan rất lớn, chỉ chờ phát hiện y muốn xông vào ngự thư phòng kiến giá sẽ lập tức kéo y đi.
- Phụ thân!
Lý Thừa Càn đi đến trong viện, nhìn ngự thư phòng quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa.
- Phụ thân, đứa con bất hiếu sắp đi rồi.
Lý Thế Dân vừa mới nhấc bút, đang định tiếp tục phê duyệt tấu chương nghe thế tay khẽ run lên, trên tấu chương đã có thêm một nét mực đỏ thẫm.
Trong viện, Lý Thừa Càn nói xong câu này liền khóc không thành tiếng. Thái giám kia thấy trong ngự thư phòng cũng không đáp lại, biết Hoàng đế không muốn gặp, bèn ra hiệu vài thái giám tiến lên nâng phế Thái Tử dậy. Lý Thừa Càn đang gào khóc to, bị người ta đỡ lên thì giật mình, kêu to:
- Phụ Thân, con bất hiếu, tội đáng chết vạn lần!
Nhưng trong lòng con chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi. Lý Thái cậy phụ thân yêu thương, mưu đồ chức vị Thái tử, nhiều lần nhắm vào con, nếu như đại kế thành công, giết huynh diệt đệ, có gì không làm được?
Đại thái giám sắc mặt biến đổi, hận không thể khâu cái miệng của Lý Thừa Càn lại.
Ngươi nói cái gì không tốt, tại sao phải nói giết huynh diệt đệ, đó là điều đại húy kị của Hoàng đế đó.
Nhưng Lý Thừa Càn tự biết cả đời này xem như xong đời, nào có kiêng kỵ gì, vẫn gào to:
- Con sao có thể ngồi chờ chết, sao có thể ngồi chờ chết được chứ. Con chỉ vì tự bảo vệ mình thôi, mưu cung biến, bức phụ hoàng truyền ngôi, từng việc từng việc đều là Lý Thái ép con.
Lý Thừa Càn đã bất chấp tất cả rồi, dù chết cũng phải kéo theo tên béo Thanh Tước kia đệm lưng cho mình. Đại thái giám kia mặt tái mét, vội vàng ra lệnh người ta kéo Lý Thừa Càn đi.
Rất lâu sau đó, trong ngự thư phòng Lý Thế Dân mới khẽ khàng đặt bút xuống, nhìn thất thất phía trước, tim đập mạnh một lúc, bỗng hạ thấp giọng nói:
- Ngươi thường ở ngoài cung, nhiều việc biết nhiều hơn trẫm.
Nói tới đây, Lý Thế Dân bỗng sang lại nhìn Lý Ngư:
- Ngươi nói cho trẫm biết, nếu Thanh Tước một ngày nào đó trở thành Thiên Tử thì có gây bất lợi với huynh đệ không?
- Không thể tỏ thái độ! Phải học Lý Tĩnh, Lý Tích, người ta không nói lời nào nhưng vẫn được vinh dự uỷ thác trọng thần đấy thôi.
Lý Ngư lập tức quyết định học theo tiền bối, vì thế quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:
- Thần không dám vọng nghị hoàng tử ạ.
Lý Thế Dân nhướn mày:
- Trẫm xá ngươi vô tội, cứ nói đi.
- Thần không dám ạ. Các Hoàng tử đều là quý tộc hậu duệ Thiên hoàng, vi thần không thể nói bừa được ạ.
- Ôi, trẫm chỉ muốn tự hỏi...
Lý Ngư cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ có đánh chết cũng không nói.
Lý Thế Dân yên lặng một lúc, khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Trẫm hiểu rồi.
Hở, mình rắm cũng không dám đánh, ông ta hiểu cái gì nhở?
Lý Ngư tò mò ngước lên, muốn hỏi lại không dám lại vội vã cúi xuống.
Lý Thế Dân khoát tay, nói:
- Trẫm muốn yên tĩnh một chút.
Trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi và cô độc. Lý Ngư cũng không rảnh suy nghĩ vì sao ông ta lại đột nhiên tinh thần xuống thấp như thế, vội vàng khấu đầu đứng dậy lặng lẽ lui ra ngoài.
Lý Ngư cũng không dám đi xa, ra khỏi ngự thư phòng liền đứng sang một bên, chờ được gọi bất cứ lúc nào.
Lạc công công Nội đình từ xa đi tới, vừa thấy Lý Ngư đứng bên ngoài biên thì mặt mày tươi cười:
- A…
- Suỵt, Hoàng thượng tâm tình đang kém lắm!
- Ôi, đa tạ tiểu Lý tướng quân nhắc nhở. À…Đây là danh sách đêm nay Cửu Cửu nhi ngự, thánh nhân sẽ tẩm, thiết lập tại Hoa Mộc Uyển, kính xin tiểu Lý tướng quân sớm an bài phòng ngự.
- Được, ta biết rồi.
- Vậy cha gia xin cáo từ.
Lý Ngư nhìn Lạc công công rón ra rón rén lui đi, nhìn nhìn tấm hạnh thiếp kia, cái tên Hoa Cô đứng ở đầu tiên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận