Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 437: Quan sát linh đài
Bao Kế Nghiệp từ trên xuống dưới, từ trái sang phải tính toán quy mô linh đài, ước tính cần bao nhiêu thợ thủ công, số xe, công cụ cần thiết, thời gian làm việc. Cả đời làm nghề này, gã đều không cần thước đo, chỉ cần nhìn là tính toán ra được tám chín mươi phần trăm.
Tòa linh đài to như thế, Bao Kế Nghiệp lại chạy mấy vòng cao thấp, mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẻ mặt rất hưng phấn. Một thương nhân kiến trúc luôn chỉ nhận xây dựng nhà ở đột nhiên lại nhận được nhiệm vụ cấp quốc gia xây dựng “Tổ chim”, không hưng phấn mới là lạ.
Bên này đang bề bộn sống còn thì Thái tử Lý Thừa Càn tới.
Khâm Thiên Giám dốc toàn lực xuất động, từ Giám chính xuống dưới đều ra nghênh đón. Giống cấp bậc như Giám chính, Thiếu giám này thường thường được gặp Thái Tử, quan viên bậc thấp xưa nay không có cơ hội tiếp xúc Thái tử, chẳng sợ không cần hắn đến, lúc này cũng phải đi nhìn một cái.
Thái Tử tiền hô hậu ủng vào Khâm Thiên Giám, ngồi xuống chính đường. Giám chính, Thiếu giám, tứ quan xuân hạ thu đông chính, thừa, chủ bộ theo thứ tự ngồi xuống.
Lý Thừa Càn đảm nhiệm Đại giám tạo, phụ trách công trình linh đài. Quan viên các Công thự này đều đảm bảo sẽ tận tâm tận lực, công trình bảo đảm chất lượng, thuận lợi hoàn thành nhanh chóng.
Tuy rằng người phụ trách sự vụ linh đài chính là hai người Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong thanh danh vang dội cho nên những người khác sinh lòng ghen tị, bình thường đối với việc này lười hỏi đến cũng áp dụng thái độ không hợp tác. Nhưng trường hợp này, ngươi nhìn không tới đấy.
Mỗi người đều có giải thích của mình, mỗi người tựa hồ cũng thật sự tự hỏi kiến tạo linh đài như thế nào, mỗi người đều hăng hái lên tiếng, hiến kế. Ngay cả Viên Thiên cương và Lý Thuần Phong đều không chen miệng vào được. Về phần Lý Ngư phụ trách giám sát chế tạo linh đài chân chính kia, căn bản sẽ không người nào nhớ tới hắn.
Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong nhìn nhau cười, trừ phi Thái Tử chủ động hỏi, thì họ mới nói, chỉ chú ý uống trà.
- Lý giám tạo, Lý giám tạo...
Bao Kế Nghiệp thì thầm gọi Lý Ngư, giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng như tiểu tình nhân.
Liên tiếp gọi vài tiếng, Lý Ngư đang ngủ say mở mắt.
Bao Kế Nghiệp nhanh nhẹn lui ra phía sau hai bước, cười nịnh nọt:
- Tiểu nhân đã tính xong rồi ạ.
Lý Ngư "Ồ" một tiếng, có chút áy náy. Trong trong ngoài ngoài đều do người ta bận rộn, mình giúp không được gì còn chưa tính, vụng trộm ngủ nướng còn bị người ta bắt tại trận, thật sự là xấu hổ.
Lý Ngư ngồi dậy, muốn đem đồ cổ coi làm gối đầu mang về phòng trong linh đài, Bao Kế Nghiệp cười nịnh nọt:
- Lý giám tạo nhất định là ngày đêm cần lao quốc sự, nến mới mệt mỏi nhiều như thế, ngài cần giữ sức khỏe nha. Thấy ngài đang ngủ sau, tiểu nhân vốn định chờ một lát nữa, nhưng lại có người đến, nên mới muốn thông báo cho Giám tạo một tiếng...
- Có người đến à?
Lý Ngư nhìn xuống phía dưới không thấy ai, đã có một đám người đi đến dưới linh đài, hắn đang ở tầng hai linh đài, những người kia đi đến tầng một, từ trên cao nhìn xuống, người kia được vây quanh như các vì sao vây quanh mặt trăng …
Lý Ngư thò chân trượt xuống mép tường, đưa lưu kim hổ rất nặng kia Bao Kế Nghiệp:
- Mang vào kia giúp ta.
Bao Kế Nghiệp vâng dạ, vội vội vàng vàng đi.
Lý Ngư khẩn trương chà xát mặt, dụi mắt, sửa sang lại trang phục, đang định đi, lại vốc nước ở trong vạc hoa sen bên cạnh lên mặt lên cổ rồi mới bước ra ngoài đón.
Trong vạc sen này có trồng hoa sen, còn nuôi cá, tác dụng chủ yếu là một khi phát sinh hoả hoạn, dùng nguồn nước này để dập lửa, nhưng nước rất trong suốt sạch sẽ đấy.
Lý Ngư bước nhanh xuống đài, đi được hơn mười bậc thì dừng lại bậc cuối cùng, lạy dài:
- Thái Tử giá lâm, tiểu thần nghênh tiếp chậm trễ, thứ tội! Thứ tội!
Lý Thừa Càn đang đứng, khẽ hơi cúi đầu, nghe hắn nói vậy mới ngẩng đầu, thấy người này mặt đầy mồ hôi, trước ngực còn có loang lổ mồ hôi, cảm thấy rất vui vẻ:
- Ha hả, Lý giám tạo, ngươi ra sức vì quốc sự cô rất vui mừng. Ngươi dẫn đường đi, có chuyện gì chúng ta vừa đi vừa nói.
- Dạ dạ dạ, Thái Tử mời.
Lý Ngư nghiêng người, biến thành con cua, đi trước Thái tử để dẫn đường, dẫn thẳng Thái Tử đến tầng hai linh đài. Thấy Thái Tử thở hổn hển, bèn nói:
- Thái Tử, xem tầng hai thấy thế nào ạ?
Lúc này đi bên cạnh Thái Tử có vị Thôn thiên cáp Vương Siêu Vương đại tướng quân, còn có một số Đồn vệ, thậm chí Đông cung thị vệ, ngoài ra chính là Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong. Còn các quan viên khác của Khâm Thiên Giám không phải là không muốn theo tới, nhưng vì nịnh bợ khiến người khác phản cảm, Thái Tử đã lên tiếng, họ cũng cũng chỉ phải ở lại.
Lý Thừa Càn gật gật đầu, rẽ sang một bên. Lúc này Bao Kế Nghiệp đã cất Lưu Kim Hổ xong quay trở lại, nghe Lý Ngư vừa nói, đây là Thái Tử ư? Gã cũng không biết nên thi lễ như thế nào. Thực ra lễ nghi của quân thần triều Đường không tôn ti nghiêm ngặt như đời sau, ít nhất ở bên ngoài không cần phải quỳ xuống.
Nhưng Bao Kế Nghiệp lần đầu tiên trong đời gặp được đại nhân vật như thế, cũng không biết nên làm thế nào bèn quỳ thụp xuống.
Lý Thừa Càn bất ngờ liếc y, tâm tình càng sung sướng.
Xưng Tâm vẫn luôn đi bên cạnh Lý Thừa Càn, so với y thấp một đầu, hơn nữa dáng người tinh tế, như con chim nhỏ. Nhìn thấy Lý Ngư thì lộ ra thần sắc u oán, chỉ tiếc Lý Ngư không để ý tới gã, ánh mắt lại không nhìn nhiều, nên không thấy được vẻ mặt giận dỗi của Xưng Tâm.
Lý Thừa Càn vừa đi, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong và Lý Ngư thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu, giới thiệu một chút cho Thái tử về những thứ cần thiết. Bao Kế Nghiệp thấy Lý Ngư đi bên cạnh Thái Tử nói năng đàng hoàng tự tin thì lại âm thầm khâm phục.
- Xem ra đây đây là do thường đi lại ngự tiền, thường ngày gặp Thái tử rồi. Cái đùi này lão Bao ta nhất định phải ôm rồi. Ka ka ka…
Bao Kế Nghiệp nghĩ thế lại lui ra phía sau hai bước, thở sâu mấy cái.
Vừa rồi khi gọi Lý Ngư dậy, khí tức của gã đã điều hòa, nhưng lúc này tim đập như trống sắp nhảy ra lồng ngực rồi, khiến gã như bị ngạt thở.
Lý Thừa Càn đi một vòng ở tầng hai linh đài, Lý Ngư chợt nhớ tới phương thức xử trí những đồ vật này mà tới Bao Kế Nghiệp nói tới, nói:
- Thái Tử, thần có một chuyện cần thỉnh giáo.
Lý Thừa Càn dừng lại nhìn hắn.
Lý Ngư chỉ rất nhiều đồ vật trong phòng, nhiều cái bám đầy bụi, nói:
- Thái Tử mời xem, linh đài xây dựng lại, đồ vật cần bố trí trên linh đài cũng phải đúc lại. Mà trong này và ở tầng một có rất nhiều vật phẩm còn sót lại nếu dùng ngũ kim tan luyện đúc lại vẫn là vật bỏ đi. Tuy nhiên, vẫn còn có cách xử lý khác, có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí, chỉ là làm như thế có ổn thỏa hay không thần lại không hiểu lắm, còn cần Thái Tử quyết định ạ.
Lý Thừa Càn hiếu kỳ nói:
- Xử trí như thế nào?
Lý Ngư nói:
- Rất nhiều đồ vật trong này đều cứng tuổi, dân gian thật sự có một số người thích sưu tập cất giữ đồ cổ, không tiếc bỏ vạn kim ra mua. Hơn nữa, nhiều thứ trong này đều là khí vật mà nhân viên Khâm Thiên Giám dùng để quan trắc thiên tượng, dân gian nghĩ thần kỳ, nên nó càng đáng giá. Nếu mang mấy thứ này cầm bán lấy tiền mặt..., như vậy việc kiến tạo linh đài có thể tiết kiệm một lượng lớn tiền tài cho triều đình. Nói không chừng chỉ dựa vào chúng mà thu chi cân bằng rồi.
Lý Thừa Càn khẽ dao động:
- Đáng giá thế sao?
Lý Ngư chột dạ nhìn sang Bao Kế Nghiệp. Bao Kế Nghiệp gật gật đầu. Lý Ngư liền khẳng định:
- Đúng vậy!
Lý Thừa Càn thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Dù đáng giá một tòa kim sơn cũng không được! Đồ vật nơi đây đều là vật nhìn trộm thiên ý rơi vào dân gian, sẽ khiến cho một vài dân đen dựa vào thiên ý mà ngông cuồng. Mấy thứ này, nhất định phải toàn bộ tan luyện, lát dỡ hết xuống, đưa tới xưởng đúc luyện, do cô đích thân giám sát luyện, một thứ đều không thể thiếu.
Lý Ngư vội vàng khấu đầu nói:
- Vâng!
Vương Siêu vội vàng đoạt trước một bước, chắp tay nói:
- Thần làm giám hộ, nguyện gánh vác việc này.
Lý Thừa Càn liếc mắt nhìn gã, gật gật đầu:
- Ừ, đến lúc đó ngươi tới vận chuyển, sau khi nhập kho niêm phong cất vào kho thì đi báo cô biết.
Vương Siêu khấu đầu nói:
- Vâng.
Lý Thừa Càn liếc mắt nhìn những khí vật thiên văn rực rỡ muôn màu trong phòng xoay người đi ra ngoài, nói:
- Đi, chúng ta tiếp tục lên đài để xem.
Linh đài này tuy chỉ ba tầng, mỗi một tầng đều cao bằng hai ba tầng lầu, trèo lên trên linh đài đưa mắt nhìn khắp, kiến trúc cao so với nó không nhiều lắm, ngoại trừ vài toà bảo tháp linh tinh ra cảnh trí mọi nơi đều thu hết vào mắt.
Thái Tử hưng trí nhìn mọi nơi còn lôi kéo Xưng Tâm cùng nhau chỉ trỏ, bình luận.
Lý Ngư đứng đợi, Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong cũng thức thời đứng ở một bên. Lý Ngư liền tiến lên phía trước nói:
- Viên Thiếu giám, khí vật linh đài nhiều như thế, có nhiều thứ quý báu đến bị đem đi nấu chảy sẽ bị hỏng mất, đáng tiếc quá.
Viên Thiên Cương nói:
- Nếu không phải khí vật mà đế vương hỏi vận mệnh quốc gia, được gọi là đại bảo mơ ước, trong lòng bất kỳ người nào còn có phản ý, có thể mất đầu đấy, nếu giữ trong tay xem như bảo vật thiên tượng, ai có thể bảo chứng người giữ nó chỉ coi là vật cổ? Lo lắng và xử trí của Thái Tử rất đúng.
- Thì ra là thế, thụ giáo.
Lý Ngư tâm tư vừa chuyển, liền đi tới một bên, vẫy vẫy tay, gọi Bao Kế Nghiệp đến trước mặt thì thầm căn dặn:
- Ngươi chuẩn bị một quyển sổ sách ghi chép toàn bộ khí vật ở linh đài này từ hình thức, tính chất …một cách tỉ mỉ cho ta, dù là vại hoa sen cũng phải ghi chép, không sót một thứ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận