Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 081: Ta không nhận thua!
Lý Ngư trầm tư suy nghĩ, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được cách nào tốt cả. Hắn nghĩ đến cách quay lại thời gian, nhưng một khi quay lại thời gian hắn sẽ phải trở về từ sáng sớm hôm qua, khi đó hắn còn chưa dự tiệc, thích khách chưa ám sát, Nhậm Thái thú cũng còn chưa nhìn thấy Cát Tường…
Nhưng …tất cả tai họa ngầm cũng không bởi vậy mà tiêu trừ. Nhậm thái thú trước đó đã gửi thiệp mời Võ Sĩ Hoạch, Võ Sĩ Hoạch sẽ đến Trương Phi cư, dù hắn ra mặt ngăn cản cũng chỉ kéo dài ngày dự tiệc, còn bản thân sự việc sẽ không hề thay đổi đấy.
Là vũ nương của Trương Phi cư, Cát Tường vẫn sẽ xuất hiện, vẫn bị Nhậm thái thú nhìn trúng. Nhất là hai đám thích khách kia lại càng là vấn đề hắn cũng không giải quyết được. Bất kể hắn dùng biện pháp gì, nhiều lắm cũng chỉ là thay đổi hoặc kéo dài thời gian Nhậm thái thú nhìn thấy Cát Tường, chứ không thể khống chế sự xuất hiện của hai đám thích khách kia được.
Hắn không biết hai đám thích khách kia là ai, mục đích là gì, hắn tùy tiện làm thay đổi một chút đều có thể làm cho thời gian ám sát và phương pháp ám sát của đối phương thay đổi. Tình cảnh này trước đây khi cứu Hoa Cô hắn đã lĩnh giáo rồi, hắn có thể đảm bảo mình nhất định trốn tránh được sự ám sát của kẻ muốn ám sát hay sao?
Hài! Một toán người còn chưa đối phó được, thì một toán khác lại tấn công, biển người mênh mông, mưa rền gió dữ…
- Lý đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Giọng nói của Cát Tường rụt rè vang lên làm Lý Ngư đang trầm tư suy nghĩ bừng tỉnh lại, vội nói:
- Ồ! Không có gì, ta đang suy nghĩ, việc này rõ ràng cho thấy Nhậm thái thú thiết kế trả thù. Lần này, lão không âm mưu quỷ kế mà đường đường chính chính đánh với ta, thì sự tình cũng hơi khó giải quyết đấy.
Cát Tường cũng biết một khi Thái Thú có ý đồ với nàng, thì chỉ sợ tiểu thần tiên cũng không phải là đối thủ. Trừ khi hắn thật sự là thần tiên trên trời, nếu không trong mắt thường dân, quan phụ mẫu vẫn là người đứng đầu một phương, là “Thần” quyết định vận mệnh của họ.
Hiện giờ nghe Lý Ngư cũng thừa nhận sự việc khó giải quyết, Cát Tường nghĩ đến việc Lý Ngư muốn rút lui, không muốn tiếp tục cùng nàng đối phó với Thái Thú nữa thì trong mắt nàng trở nên ảm đảm hẳn.
Đúng vậy, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu nghèo có chút nhan sắc thôi, dựa vào cái gì để đấu với thổ Hoàng đế Lợi Châu chứ?
Mặc dù trong lòng viện đủ mọi lý do cho Lý Ngư nhưng Cát Tường vẫn không kìm nổi lòng mình nước mắt chảy xuống ròng ròng, buồn bã nói:
- Muội hiểu được điều đó, Lý đại ca không cần quan tâm đến Cát Tường nữa, muội trời sinh mệnh khổ, nơi đâu cũng là địa ngục, chưa chắc đã trốn tránh được…
Lý Ngư nghiêm giọng ngắt lời:
- Muội vừa nói gì vậy, tại sao muội có thể nản lòng như vậy, Lý Ngư ta có thể dễ dàng nhận thua như vậy sao? Hơn nữa, cho dù có là địa ngục, ta nhất định phải cứu muội.
Lý Ngư hít sâu một hơi, vẻ trang nghiêm, hai tay hợp thành chữ thập:
- Ta không vào địa ngục, kẻ nào vào địa ngục?
Cát Tường: - …
Lý Ngư: - …
Hai người nhìn nhau, trong lòng Lý Ngư có một cảm giác kỳ lạ, lẩm bẩm liên tục:
- Ta là địa ngục. Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?
Nói đến đây tự cảm thấy có chút kỳ lạ…
Cát Tường đột nhiên mặt đỏ lên, lặng lẽ quay mặt đi, dáng vẻ thẹn thùng kia khiến Lý Ngư không khỏi rung động:
- Ôi chao, Cát Tường ngốc nghếch. Một cô gái thuần khiết trong sáng như thế mà còn biết e thẹn, bảo khóc là khóc, muốn cô ấy khóc là khóc ngay…
Lý Ngư đang tự sướng, Cát Tường xấu hổ liếc nhìn hắn, vừa lúc bắt gặp nụ cười kỳ lạ bên môi hắn, nàng không khỏi cáu giận nói:
- Huynh…huynh cười cái gì mà trông xấu xa vậy?
Lý Ngư lại vội vã nghiêm nghị, giả bộ như là một chính nhân quân tử, nói:
- Nào có, ta đang suy nghĩ làm thế nào để cứu muội mà.
Ánh mắt Cát Tường như sáng lên, mong ngóng nhìn hắn hỏi:
- Vậy huynh đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?
Lý Ngư nói:
- Ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ…
Lý Ngư gõ nhẹ vào đầu, thong thả bước đi vài bước, thầm thở dài: “Hài, từ xưa đến nay, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, đường đường là Thái Thú nhưng lại không bỏ qua bất kỳ một thủ đoạn tồi tệ nào, thật sự không bằng loài cầm thú. Hãy nhìn loài khổng tước xòe đuôi kia, có bản lãnh thì ngươi hãy làm đại bàng của giới loài vật đi.”
Trong lúc Lý Ngư đang nghĩ ngợi thì Dương Thiên Diệp trong trang phục trắng khoan thai từ trong Nguyệt Lượng Môn đi ra, đằng sau nửa bước là Mặc Bạch Diệm khẽ khom người chăm chú đi theo.
Nhìn thấy Lý Ngư và Cát Tường, Dương Thiên Diệp dừng lại một chút, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên nói:
- Vị này hẳn chính là Cát Tường cô nương đúng không?
Cát Tường không biết Dương Thiên Diệp, nhưng thấy cô ta khí chất cao quý, cử chỉ tao nhã, phía sau lại có người hầu cùng đi, mà người hầu thì hay đi cùng với chủ nhân, vừa nhìn đã thấy không phải là người tầm thường, nàng đoán đây hẳn là quý nhân hạng nhất, nên nàng không dám vô lễ, vội vàng khép nép, tiến lên chào:
- Cát Tường xin bái kiến cô nương.
Dương Thiên Diệp nhẹ nhàng cười, nói:
- Cát Tường cô nương không cần phải khách sáo, ta và cô đều ở Võ gia làm khách, cũng coi như đó là duyên phận. Ta thấy cô cũng xấp xỉ tuổi tác với ta, vậy chúng ta cứ xưng hô tỉ muội là được.
Lý Ngư liếc mắt nhìn Dương Thiên Diệp một cái, trong lòng đầy cảnh giác. Dương Thiên Diệp rõ ràng đi tới Lợi Châu từ trước đó rồi nhưng nhiều ngày sau mới tới Võ gia nhận thân, hơn nữa còn phủ nhận là đã tới Lợi Châu, chuyện này khiến trong lòng Lý Ngư có nhiều nghi vấn rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều cho quá phức tạp, chỉ cho rằng Dương Thiên Diệp là một kẻ lừa gạt lão luyện muốn đến giả làm người thân mà thôi.
Thời đại này giao thông không được thuận tiện, rất nhiều gia đình liên lạc qua thư tín. Cho dù là dùng thư nhưng thời này cũng không dễ gửi đến tay người thân, cho nên rất nhiều người ở nơi đất khách không có người thân thích, họ chỉ biết tên, mà chưa từng nhìn thấy nhau bao giờ, cho nên những kẻ lừa đảo thường dùng những thủ đoạn để lừa tiền.
Bởi vì điều này, nên Lý Ngư đối với Dương Thiên Diệp vẫn nhất mực cảnh giác, chẳng qua hắn cũng không có chứng cứ rõ ràng, cô ta có một nốt ruồi đỏ ở thùy tai, trên thế gian này khó có người nào giống như vậy, bởi vậy cũng không thể đi nói với Dương phu nhân: Muội tử của bà không phải muội tử của bà.
Cho nên, Lý Ngư vẫn luôn đối đãi xa cách với nàng ta.
Dương Thiên Diệp và Cát Tường vẫn nói chuyện một cách nhã nhặn với nhau, đôi khi qua khóe mắt mắt nhìn thấy Lý Ngư chăm chú nhìn mình, trái tim của nàng lập tức đập mạnh. Tiểu thần tiên này rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh, nàng cũng không rõ lắm. Nàng nghĩ muốn tìm hiểu nhiều hơn thì phải tiếp xúc nhiều hơn, nhưng khi tiếp xúc thì nàng lo lắng mình sẽ bị Lý Ngư phát hiện, vì như vậy dễ gây kích động lại nguy hiểm nữa.
Dương Thiên Diệp không dám tiếp tục để Lý Ngư nhìn, bỗng ngẩng đầu lên, rất tự nhiên nói với hắn:
- Tiểu lang quân, đã lâu không gặp.
Lý Ngư vẫn nhớ rõ cảnh tượng xấu hổ ở Thúy Vân lang, thấy nàng ta tự nhiên như không có chuyện gì nên không biết đối phương đã hạ sát lệnh với mình, đã coi mình là người chết rồi cho nên mới chẳng chút xấu hổ. Hắn lại tự mình cảm thấy không được tự nhiên, liền cười khan một tiếng nói:
- Chào Thiên Diệp cô nương.
Thiên Diệp…, Cát Tường…, Lý Ngư nhìn hai người đứng ở dưới ánh mặt trời đều thanh tú rạng rỡ, trong lòng vừa rung động, bỗng nhiên tên của hai nàng khiến Lý Ngư nghĩ tới hai món ăn ngon: tào phớ Thiên Diệp, há cảo Cát Tường…Hắn thấy mình hơi hơi đói bụng rồi.
- Vẫn nên cần ăn cơm trước! Người là sắt, cơm là thép, ăn một chút không đói bụng. Trước tiên, phải ăn cho no bụng đã, sau đó sẽ nghĩ phương pháp đối phó với lão ma quái đó. Cát Tường ở phủ đô đốc rồi, thời gian là ba ngày, ta cũng sẽ nghĩ được phương pháp giải quyết.
Lý Ngư tự tin nghĩ.
Lý Ngư vốn lạc quan và tự tin, có sức hút rất lớn đối với Cát Tường luôn lo sợ bất an, nguyên nhân là bởi vì nàng đã nảy sinh tâm lý dựa vào hắn rất lớn, thấy Lý Ngư cắt ngang câu chuyện của nàng và Dương Thiên Diệp cô nương, lôi kéo nàng đi dùng cơm, vẻ hồn nhiên tựa như không chút phiền não về chuyện Nhậm thái thú, làm cho trong lòng Cát Tường cũng bất giác cảm thấy bình an.
- Nếu Lý Ngư ca ca cảm thấy không thành vấn đề, như vậy…cứ cho đó không phải là vấn đề đi.
Cát Tường thầm nghĩ.
Ăn sáng xong, Lý Ngư lại đi chào hỏi mẫu thân Phan thị, tiếp đó an ủi lại Cát Tường vài câu, sau đó một mình ra khỏi phủ. Có câu “Ba gã thợ giày hơn một ông Gia Cát”, trước tiên đi tìm Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi, ba người cùng cân nhắc làm như thế nào để đối phó với Nhậm thái thú kia.
Trong lúc đang ăn sáng, hắn lại bắt gặp Dương Thiên Diệp đến, từ mấy câu hàn huyên ít ỏi với Dương Thiên Diệp mà hắn đã biết tình hình gần đây của nàng ta, không ngờ Dương Thiên Diệp đã trở thành một trong thành viên của Võ đô đốc Mạc phủ, phụ trách trợ giúp Võ Sĩ Hoạch soạn thảo văn án.
Điều này cũng khiến Lý Ngư có chút nghi hoặc, bởi vì nếu Dương Thiên Diệp là một kẻ lừa đảo, giả mạo người nhà chắc hẳn kinh nghiệm rất nhiều, thừa dịp thời điểm người ta buông lỏng cảnh giác sẽ cuỗm hết tất cả vàng bạc châu báu rồi bỏ trốn.
Không ngờ Dương Thiên Diệp lại phụ tá cho Võ Sĩ Hoạch, điều này khá khó hiểu…Chẳng lẽ …cô ta muốn “cận thủy lâu đài” (gần người có thế lực để trục lợi), lăn lộn thành tiểu tam của Võ Đại đô đốc nhằm kiếm một phiếu cơm trường kỳ hay sao?
Nhưng điều Lý Ngư quan tâm hơn là văn tự bán mình của Cát Tường còn chưa giải quyết, hắn đang nghĩ đến động cơ đến đây của Dương Thiên Diệp là gì.
Lý Ngư vừa nghĩ vừa bước ra cửa phủ, chân trước vừa bước ra cánh cửa thì thấy một vật thể hình người ánh vàng chói lọi đối diện đi tới, ánh mặt trời chiếu vào vật kia, khúc xạ ánh mặt trời vừa mới phản chiếu vào mắt của Lý Ngư, sáng rực như thể làm mù mắt hắn.
Hắn vội vàng dùng tay che mắt, thầm mắng một tiếng.
- Củ chuối thật Chẳng lẽ “Cương Thiết hiệp” cũng đã xuyên việt?


Bạn cần đăng nhập để bình luận