Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Ngay khi Lý Ngư, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh còn có Trần Phi Dương vừa rời đi, Tĩnh Tĩnh liền vỗ ngực, hưng phấn nói:
- Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, không nghĩ tới Tiểu lang quân thật sự vượt qua, thế mà còn bởi vậy mà thăng chức, ta thật sự rất vui mừng.
Thâm Thâm không muốn để cho Trần Phi Dương biết nội tình trong đó, sợ Tĩnh Tĩnh lỡ miệng, vội vàng kéo lại ống tay áo của nàng, liếc mắt ra hiệu, Tĩnh Tĩnh hiểu ý, thè lưỡi, vội vàng ngậm miệng.
Lúc này Trần Phi Dương lại đang lôi kéo Lý Ngư, hưng phấn nói:
- Tiểu lang quân, ngươi không phải đi về hướng Giang Nam sao? Sao lại đến Hàng Châu?
Lý Ngư nói:
- Sau khi chia tay với ngươi, Nhậm Thái Thú dẫn người đuổi theo quá gấp, xe lại hỏng, tơi vào đường cùng, ta không thể làm gì khác hơn là giao phó mẫu thân và Cát Tường cho Viên Thiên Cương, để y đưa mẫu thân và Cát Tường đến Kinh Thành trước, mà ta thì dẫn dụ truy binh, đi đường vòng tới Lũng Hữu.
Trần Phi Dương vui vẻ nói:
- Quá tốt rồi! Ta vốn liền muốn đi tới Trường An gặp việc đời một lần. Bây giờ việc đời đã gặp được, đáng tiếc lại là không có kỹ năng kiếm sống, không kiếm được nghề nghiệp gì. Hiện nay Thường đại gia trọng dụng Tiểu lang quân, Tiểu lang quân cũng không thể mặc kệ tiểu nhân, Phi Dương vẫn sẽ đi theo làm tùy tùng, ra sức trâu ngựa cho Tiểu lang quân.
Lý Ngư cười nói:
- Huynh đệ chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử, ta có cơm ăn, sẽ còn để cho ngươi bị đói? Loại lời này, vốn cũng không cần phải nói.
Lý Ngư nói đến đây, hơi nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Có thể trở thành hào kiệt một phương, quả nhiên không có một ai tầm thường. May mắn ta không có coi thường Thường lão đại, nếu không, chỉ sợ là mình chết thế nào cũng không biết.
Trần Phi Dương nghi hoặc giảm thấp thanh âm nói:
- Tiểu lang quân, tên Nhiêu Cảnh kia đã chết, thật sự là......
Y vẫn chưa nói xong, Lý Ngư liền nhìn y thật sâu, nói:
- Có một số việc, biết càng ít, sống càng thoải mái.
Trần Phi Dương thẹn đỏ mặt nói:
- Vâng! Tiểu nhân hiểu rõ!
Lý Ngư đưa ba người đến trước cửa Dương phủ mới dừng lại, quay người nhìn về phía Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, vừa muốn nói chuyện, Tĩnh Tĩnh liền cướp lời nói:
- Người ta đã không có tiền ở trọ, mong rằng Tiểu lang quân thương tiếc.
Thâm Thâm sâu kín nhìn Lý Ngư, nhút nhát nói:
- Nhiêu Cảnhkia chắc hẳn cũng có một chút bạn cũ, cũng không biết có thể bởi vì gã chết mà trút giận sang người khác hay không? Nô nô và muội tử là nữ lưu yếu đuối, tay trói gà không chặt, nếu không có Tiểu lang quân che chở, kết cục chỉ sợ......
Đôi tỷ muội này cũng rất dứt khoát, Tĩnh Tĩnh trực tiếp công bố không có tiền, nói bóng gió, chỉ có thể ăn ngươi. Thâm Thâm lớn hơn một tuổi, có đầu óc hơn, hiểu cách đặt ra những vấn đề về an toàn cá nhân để cầu sự bảo vệ.
Lý Ngư suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, nơi này là phủ đệ của Dương Đại Lương, nếu có người mang lòng ác ý, cũng không dám đến nơi này giương oai, các ngươi tạm thời ở nơi này, sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Hai nữ nghe xong, vui mừng nhướng mày, Trần Phi Dương cười nói:
- Ta tự có chỗ ở, không nhọc Tiểu lang quân hao tâm tổn trí, hôm nay đến, là nhận ra cửa, từ ngày mai, sẽ tới nơi này, làm chân chạy cho Tiểu lang quân.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi vẫn lanh lợi như trước, đi thôi, các ngươi đi vào với ta, Dương Đại Lương say mê nghiên cứu trên cơ quan thuật, luôn luôn không để ý tới tục sự, chỉ cần yên tĩnh một chút, y liền cái gì cũng đều mặc kệ. Ngoại trừ Dương Đại Lương, ở trong phủ này cũng chỉ có mẫu thân ta và Cát Tường, các nàng đều rất dễ ở chung.
Lý Ngư vừa nói, vừa dẫn hai người vào viện tử. Cát Tường nghe tiếng đi ra, vui mừng, vừa muốn vẫy gọi Lý Ngư, bỗng nhiên trông thấy Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, nhất thời dừng lại, đôi mắt hạnh mở to, kinh ngạc nhìn các nàng. Lý Ngư tiến lên nói:
- Cát Tường, để ta giới thiệu cho ngươi......
Lý Ngư còn chưa giới thiệu, Cát Tường đã kinh ngạc nói:
- Thâm Thâm tỷ?
Thâm Thâm nhào tới ôm chặt Cát Tường, nước mắt chảy rào rào xuống:
- Cát Tường muội tử.
Cát Tường mới tới Trường An, đi đến chỗ của Hiệt Lợi Khả Hãn biểu diễn vũ đạo, bởi vì là người xứ khác, lúc đầu thường bị những người khác xa lánh, Thâm Thâm đối với nàng lại có chút chiếu cố, cho nên hai người thành tỷ muội tốt. Nhưng về sau liên tiếp phát sinh rất nhiều sự tình, hai người cũng là đã lâu không gặp.
Cát Tường kinh hỉ nói:
- Thâm Thâm tỷ, làm sao tỷ tìm được chỗ này? Ta từ khi chuyển nhà, cũng chưa đi đến chỗ của Hiệt Lợi, thường xuyên nhớ tỷ, còn muốn tìm cơ hội đi thăm tỷ một chút đây.
Lý Ngư vỗ trán một cái, lúc này mới hiểu ra hai người là quen biết. Như vậy cũng có thể tiết kiệm rất nhiều miệng lưỡi, thuận tiện nói:
- Cát Tường, Câu Lan Viện bị một trận đại hỏa đốt sạch sẽ, Thâm Thâm cô nương và muội tử Tĩnh Tĩnh của nàng không có chỗ an thân, lại vừa bị nhóm ác bá du côn khi dễ, ta liền muốn để các nàng tạm thời gửi thân nơi này.
Cát Tường nao nao, nếu nàng quen biết Thâm Thâm, tự nhiên cũng muốn giúp một tay. Nhưng lời nói này từ miệng Lý Ngư nói ra, nàng liền không thể không suy nghĩ nhiều. Lang quân làm sao biết Câu Lan Viện Đạo Đức phường đã biến mất? Nghe Thâm Thâm tỷ nói, trong Câu Lan Viện có mấy trăm người kiếm ăn ở bên trong, làm sao lang quân hết lần này tới lần khác cũng chỉ đưa hai tỷ muội các nàng trở về?
Cát Tường hơi cười, nói:
- Nô nô ngày bình thường lo liệu việc nhà, phục vụ đại nương, vẫn muốn đi thăm viếng Thâm Thâm tỷ tỷ, lại một mực không có thời gian rảnh. Lại không biết lang quân đi đến Câu Lan Viện xem kịch, đối với tao ngộ của Thâm Thâm tỷ rõ ràng như thế, sớm biết lang quân đi đến đó, nô gia nhất định sẽ quấn lấy lang quân mang ta cùng đi.
Lý Ngư cười ha hả, nói:
- Ta làm sao có thời giờ đi dạo ở trong Câu Lan Viện. Chỉ vì Khang ban chủ Câu Lan Viện đã từng ở thiên lao với ta, là bạn tù ở chung cực kỳhòa hợp, ta đi thăm y, không ngờ gặp phải đại hoả, đốt sạch Câu Lan Viện, hơn trăm người đều không có chỗ dung thân......
Lý Ngư còn chưa nói xong, Cát Tường liền giật mình nói:
- Trời! Vậy mà phát sinh dạng sự tình này? Khang ban chủ thì sao? Nhiều người trong Câu Lan Viện như vậy thì sao? Làm sao......Tiểu lang quân cũng chỉ đưa Thâm Thâm cô nương còn có......muội muội của nàng trở về?
Lý Ngư âm thầm đau đầu, ôn nhu như Cát Tường, vào thời điểm cảm giác được mình bị uy hiếp, cũng là dựng lên một thân lông nhím, nàng đây là trong lời nói có hàm ý, nhưng chuyện này nhất thời làm sao có thể giải thích rõ ràng.
Lý Ngư đang suy nghĩ kiếm lí do thoái thác như thế nào, Tĩnh Tĩnh đã cười nhẹ nhàng nghênh đón, thân thiết ôm cánh tay của Cát Tường:
- Vị này hẳn là Cát Tường cô nương? Ta thường nghe Thâm Thâm tỷ nói về tỷ, tỷ lớn hơn ta chín tháng bảy ngày, ta phải gọi tỷ một tiếng tỷ tỷ. Ta tên là Tĩnh Tĩnh, không dối gạt tỷ tỷ, ta và a tỷ gặp đại phiền toái, ài! Nguyên do sự việc bên trong, thực sự là một lời khó nói hết, may mà Tiểu lang quân từ bi. Kỳ thật, ăn nhờ ở đậu, trong lòng hai tỷ muội chúng ta rất là thấp thỏm! Bất quá Tiểu lang quân nói, Cát Tường tỷ tỷ tâm địa thiện lương, là người tốt nhất trong thiên hạ, bảo tỷ muội chúng ta không cần lo lắng. Tỷ tỷ cũng nói, vào lúc ở nhà Hiệt Lợi, vũ đạo của tỷ tỷ được hoan nghênh nhất, bị người ghen ghét, tỷ có lòng bênh vực kẻ yếu, còn nói chuyện thay cho những người kia, tính tình ôn nhu, vô cùng thiện chí giúp người......
Tĩnh Tĩnh vì để có cơm ăn, vì khóa lại phiếu cơm dài hạn Lý Ngư này, thế nhưng là cực kỳ ra sức. Một lời nói này, không chỉ có Lý Ngư nghe được ngẩn người, ngay cả Thâm Thâm cô nương luôn cho rằng muội muội ăn nói vụng về, không có tâm cơ cũng là nghe đến trợn mắt hốc mồm.
Lý Ngư âm thầm oán thầm nói:
- Đều nói vào thời điểm nam nhân nói lời yêu thương, từng người đều có thể biến thành Einstein. Vào thời điểm nữ nhân và nữ nhân đứng chung một chỗ, không phải tất cả bọn họ cũng đều có thể trở thành bậc thầy kịch nghệ và chuyên gia ngoại giao sao!
Cát Tường bị miệng nhỏ của Tĩnh Tĩnh nói một hồi, mắt thấy là sắp nâng mình thành Bồ Tát sống, thực sự có một chút không chịu đựng nổi, đang muốn há miệng nói một câu, ở ngoài cổng liền truyền đến một thanh âm nữ hài mang theo ý cười:
- Ồ! Trong đình viện này lại náo nhiệt như thế?
Đám người nhìn lại theo tiếng kêu, liền thấy hai vị cô nương thanh tú động lòng người đứng ở cửa sân, quần áo giống nhau, bộ dáng giống nhau, trên má đều mang theo lúm đồng tiền nhàn nhạt, phảng phất như hai bức hoạ được in ra. Lý Ngư kinh ngạc, kinh ngạc nói:
- Lương Thần Mỹ Cảnh? Hai vị cô nương tại sao lại tới đây?
Còi báo động trong lòng Cát Tường lập tức reo vang, trái tim bất an được nuôi dưỡng từ nhỏ cũng đập loạn nhịp. Sao lại thế......mới chỉ một lát, lại có hai đại cô nương hoạt bát đáng yêu đến? Tiểu lang quân ở bên ngoài cuối cùng đã gây ra bao nhiêu nợ phong lưu?
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng thấp thỏm không yên, nhìn thấy Lương Thần Mỹ Cảnh, mắt cũng đều trợn tròn xoe.
Lương Thần quét mắt nhìn hai người, cười như không cười nói:
- Hai tỷ muội chúng ta, có mấy câu muốn nói với Lý Ngư, chư vị phải chăng có thể tránh một chút?
Cát Tường nghe xong liền tức giận, Thâm Thâm vốn là quen biết với nàng, hơn nữa còn đã từng chiếu cố nàng, vị Tĩnh Tĩnh này cũng biết ngừng tay đúng lúc, mình dù sao cũng không thể cự tuyệt người ta ở ngoài cửa, có lo lắng gì, cũng phải trước tiên dàn xếp người ta rồi lại nói, nhưng hai vị cô nương vừa đến nhà này làm sao lại bá đạo như thế?
Cát Tường vừa định tiến lên lý luận một phen, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh một trái một phải, đưa tay giữ nàng lại.
Thâm Thâm nói:
- Cát Tường muội muội, chúng ta rời đi trước, ta lại kể ra tao ngộ của mình cho muội nghe.
Tĩnh Tĩnh kéo cánh tay của Cát Tường, nói:
- Viện này nhìn vừa sạch sẽ vừa tinh xảo, Cát Tường tỷ tỷ, tỷ nhanh dẫn ta đi tham quan đi.
Hai người nói xong liền kéo Cát Tường rời đi, Cát Tường còn chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền bị hai người kéo đi.
Trần Phi Dương nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, thực sự không biết mình nên đi chỗ nào, nhìn thấy ở góc sân mà một cái giếng, bên trên thành giếng còn đặt một cái thùng, vội vàng vén tay áo lên, xung phong nhận việc nói:
- Tiểu lang quân và các vị trò chuyện vui vẻ, ta đi múc nước!
Lý Ngư thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, liền quay sang Lương Thần Mỹ Cảnh, nói:
- Hai vị cô nương vì sao lại đến?
Lương Thần mỉm cười nói:
- Tự nhiên là đi theo vết chân của ngươi mà đi tới.
Lý Ngư nhướng mày, nói:
- Cô nương nói đùa, tại hạ cũng không hiểu ngươi đang nói gì.
Mỹ Cảnh tiến lên trước một bước, cười lạnh nói:
- Vậy ta liền nói rõ ràng một chút. Túc hạ làm việc, quả thật rất cao minh. Chỉ là đáng tiếc, dấu vết không đủ sạch sẽ. Nếu đi trên tuyết, lưu lại dấu chân, muốn ẩn tàng hành tung, tuyết lại ngừng rơi, cũng không có gió, vậy thì còn có thể tìm một cái chổi, quét sạch sẽ đường đi. Nhưng bò ở trong đường ống thông gió, năm này tháng nọ chỗ có tro bụi bị lau đi, như vậy thì làm sao có thể che giấu? Lý Ngư, ngươi cũng không có cách nào che giấu đi?
Lương Thần lạnh lùng thốt:
- Có lẽ không phải là không có biện pháp, mà là tự cho là thủ đoạn cao minh, không có ai có thể phát hiện thủ đoạn của hắn.
Hai tỷ muội vừa nói vừa chuyển sang hai bên trái phải, nhấc bàn tay lên, đã tạo thành thế công kích bao vây.
Trước tiên nói thẳng, nói toạc thủ đoạn của Lý Ngư, làm loạn tinh thần của hắn, chấn động dũng khí của hắn. Lại làm ra tư thái động thủ, bức bách hắn chó cùng rứt giậu chủ động xuất thủ, lại hung hăng đánh cho hắn một trận, kể từ đó, mưu lược của Lý Ngư không đủ ỷ lại, võ công không đủ ỷ lại, lúc này lại nói ra là chủ thượng cố ý tha thứ, còn sợ hắn không vui lòng phục tùng, từ đó quy tâm?
Hai người liệu định, các nàng nói đến một bước này, lại bày ra thái độ như thế, Lý Ngư cho rằng là chân tướng đã bị vạch trần, động sát tâm với Thường Kiếm Nam, sẽ lập tức xuất thủ phản kháng.
Ai ngờ, Lý Ngư nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sau đó đột nhiên đi tới dưới mái hiên, nhặt lên một vật đang đặt ở đó. Lại lấy một nắm đất từ trong vườn hoa cúc đặt lên bên trên, đi đến trước mặt hai tỷ muội Lương Thần Mỹ Cảnh, đung đưa với tần suất nhẹ nhàng, đất trên đó lần lượt rơi ra từ các lỗ mỏng.
Lương Thần Mỹ Cảnh mở con mắt mỹ lệ thật to, ngạc nhiên nhìn động tác của Lý Ngư.
Lương Thần lắp bắp nói:
- Ngươi......ngươi đây là đang làm cái gì?
Đôi mắt đẹp của Mỹ Cảnh lóe lên, vừa sợ vừa giận nói:
- Ta hiểu được! Ngươi cố ý lưu lại sơ hở, có phải là?
Lương Thần nghe kiểu nói này của Mỹ Cảnh, cũng lập tức bừng tỉnh đại ngộ:
- Không sai, ngươi có thứ này trong tay, cũng đều không cần che giấu toàn bộ thông đạo, chỉ cần bày ra tro bụi tại lối vào, chúng ta không có ai chui vào, chỉ nhìn cửa ra vào kia, sẽ không thể tìm được chút sơ hở nào.
Mỹ Cảnh cả giận nói:
- Ngươi thật to gan, đây là đang khiêu khích lão đại của chúng ta?
Lương Thần nói:
- Hắn không phải là đang gây hấn. Hắn biết rõ, nếu như lão đại muốn giết hắn, căn bản không cần chứng cớ xác thực gì. Hắn cố ý để lại sơ hở, chính là muốn kiểm tra lão đại của chúng ta một chút, xem chúng ta phải chăng có thể tìm được chứng cứ.
Mỹ Cảnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có Dương Đại Lương thiết kế cơ quan tinh diệu cho ngươi, muốn bù đắp sơ hở, xác thực dễ như trở bàn tay. Chúng ta không tìm thấy chứng cứ, lại có gì đặc biệt hơn người!
Mỹ Cảnh nói đến đây, lại đổi thành Lý Ngư ngẩn người.
Lương Thần kinh ngạc nói:
- Vì sao biểu lộ của ngươi lại như vậy?
Lý Ngư tằng hắng một cái, ho khan nói:
- Hai vị cô nương xinh đẹp mười ngón tay không dính nước, đại khái là chưa từng thấy thứ này. Thứ này là mỗi gia đình đều có, cũng không phải là cơ quan do Dương tiên sinh thiết kế, nó có một cái danh tự......gọi là cái sàng.
Mỹ Cảnh ngạc nhiên nói:
- Cái sàng? Đây chính là cái sàng sao? Đây không phải là cơ quan tinh diệu do Dương Đại Lương thiết kế sao? Mỗi gia đình đều có? Vì sao ta chưa từng thấy qua?
Ta làm sao biết? Lý Ngư nghe thế trong lòng cũng không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, hắn muốn đánh chủ ý Đông Ly Hạ, nên đã dành rất nhiều thời gian để tìm hiểu về 'Đông Ly Hạ'. Hai vị cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh là xuất hiện tại 'Lầu thượng lâu' bốn năm trước, thế nhưng trước đây các nàng sinh hoạt ở nơi nào, thì không có ai biết.
Vào thời điểm đó, mì gạo và các loại ngũ cốc khác chưa được xay nhuyễn thành bột nên chiếc sàng để sàng các loại hạt và cám là một công cụ cần phải có của mỗi hộ gia đình, làm sao các nàng.....lại chưa từng nhìn thấy? Các nàng đến tột cùng là có thân phận gì, một mực sống ở bên trong hoàn cảnh gì?
Mỹ Cảnh nổi lòng hiếu kỳ, còn muốn tiến lên cầm cái sàng cẩn thận nghiên cứu một phen, Lương Thần chê nàng mất mặt, dùng một tay kéo nàng lại, xoay người rời đi.
Nhiệm vụ đã thất bại, lại ở lại còn không phải sẽ lúng túng hơn.
Hai vị cô nương không cáo mà đến, không từ mà biệt, qua một lát thời gian liền không còn bóng dáng.
Trần Phi Dương đứng ở bên giếng nước, kéo lên một thùng nước, lại rót trở về, lại kéo một thùng, lại rót trở về. Đang buồn bực ngán ngẩm cho hết thời gian, nhìn thấy các nàng đi, vội vàng hấp tấp đi tới bên người Lý Ngư, nóng lòng hỏi:
- Tiểu lang quân, các nàng tới làm gì?
Lý Ngư nhét cái sàng vào trong tay của y, cười nói:
- Hẳn là......chỉ là tùy tiện đến xem.
Lý Ngư quay người bước đi, hắn cũng không biết Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh kéo Cát Tường rời đi, sẽ nói với nàng thứ gì, nhanh chóng đi nhìn, chuẩn bị dập lửa vào bất cứ lúc nào.
Trần Phi Dương nhìn bóng lưng Lý Ngư, lại quay đầu nhìn ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ:
- Hai vị kia cô nương không phải là nghe ta nói các loại sự tích của Tiểu lang quân, trong lòng ngưỡng mộ trí tuệ thủ đoạn của Tiểu lang quân, động xuân tâm đối với hắn? Nói như vậy, ta thế nhưng là bà mối của Tiểu lang quân! Ha ha ha......
Lương Thần Mỹ Cảnh ngồi trong xe, sau khi yên lặng một hồi, Mỹ Cảnh nói:
- Tên tiểu tử này......tại sao muốn cố ý để lại sơ hở?
Lương Thần chậm rãi nói:
- Bởi vì, hắn không muốn để cho lão đại cất giấu khúc mắc đối với hắn. Dù biết rằng hắn đã làm điều đó, nhưng nếu ngươi không thể nhận được câu trả lời rõ ràng, sự nghi ngờ vẫn là điều không thể tránh khỏi. Thượng vị giả mang lòng nghi kỵ đối với hạ vị giả, chuyện này đối với một người làm thuộc hạ mà nói, sớm muộn cũng sẽ ủ thành tai hoạ.
Mỹ Cảnh nhăn mày, nói:
- Đã như vậy, hắn thừa nhận ở trước mặt lão đại không phải là tốt hơn?
Lương Thần nói:
- Có mấy lời, hai bên cùng hiểu là được, lại là không thể tuyên bố ở ngoài miệng, nếu không, vậy liền thật sự lúng túng.
Mỹ Cảnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, kinh hô một tiếng, cái mông nhỏ đập lên trên ghế ngồi, nảy lên.
Lương Thần tức giận trừng mắt nhìn nàng:
- Có chuyện gì vậy?
Mỹ Cảnh tức giận nói:
- Chúng ta đã bị hắn hù!
Lương Thần nói:
- Cái gì?
Mỹ Cảnh nói:
- Thử hỏi, coi như cái sàng hỏng kia có thể che giấu sơ hở duy nhất, nhưng làm sao hắn có thể đưa vào được?
Lương Thần đột nhiên nói:
- Ngươi muốn nói, hắn là sau khi bị chúng ta vạch trần, lâm thời nghĩ ra đối sách? Chuyện này......không thể nào, sự ứng biến nhanh trí của hắn không có đáng sợ như vậy chứ?
Lương Thần nghiêng đầu nghĩ, lắc đầu an ủi mình nói:
- Hẳn là không, ai có thể tùy cơ ứng biến nhanh như vậy? Ta nghĩ ra rồi, chỗ ảo diệu của cái sàng kia không ở chỗ cái vòng trúc tròn kia, mà ở chỗ tấm lưới tinh tế kia, nếu như hủy đi vòng trúc rìa ngoài, quấn đoàn lưới mềm nhũn kia ở trên người, cũng sẽ có thể mang vào, cũng có thể sử dụng.
Mỹ Cảnh nghe xong, nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực một cái nói:
- Nhất định là như vậy, may mắn là như vậy, thật sự làm cho ta sợ muốn chết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận