Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 174: Tiểu cô nương bán củ cải
Bởi vì Trấn Song Long có tình đặc thù riêng nên dù chỉ là phủ đệ của một bảo vệ, quy mô của nó cũng vô cùng lớn, tường cao rãnh sâu, giống như một thành trì nhỏ. Trong thời chiến loạn, nơi này là nơi tránh tị nạn của toàn bộ dân chúng, đương nhiên thành tường cao và dày, có tác dụng quân sự.
Bởi vậy, trong tòa phủ đệ của Quyền Bảo Chính, quanh năm luôn có một ít thủ vệ dân tráng đi tuần tra. Tuy nhiên, lúc này phủ Quyền Bảo chính lại không giống với trước kia, bên trong tường cao, có một ít sĩ tốt mang theo binh khí đi tuần tra, nhìn hành tung cử chỉ thì rõ ràng là quân sĩ, hơn nữa tất nhiên là chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh thân kinh bách chiến.
Hậu viện bên cạnh có một tiệm lò rèn. Trong phủ Bảo chính này, không chỉ có kho lúa, kho vũ khí, còn có tiệm thợ rèn để chế tạo binh khí, sửa chữa khôi giáp, cũng là nơi chuẩn bị một khi thật sự có chiến tranh phát sinh, nơi này có thể hóa thân thành một pháo đài nhỏ, trở thành vệ thành của Đại Chấn quan.
Trong lò rèn lúc này đang nổi lửa, ống bễ được kéo nhanh chóng, thổi ngọn lủa dần dần trở thành màu trắng, một đại hán để trần dùng kìm sắt từ từ cho vào trong lò than để đốt đỏ thành thiết phôi, nhanh chóng đặt lên trên, dùng búa lớn đánh lên.
Trong chốc lát, đốm lửa bay tung tóe, âm thanh đánh thép cũng có nhịp điệu, phảng phất như một tấu hưởng khúc chiến ca.
Búa lớn cao thấp tung bay, đóm lửa kia bay trên người đại hán, đại hán da dẻ ngăm đen, trên người tràn đầy vết tích, có dấu vết rèn sắt, càng có nhiều vết thương đao kiếm, có cả vết tích trúng tên, tích lũy cùng nhau, hình thành một tầng khôi giáp giống như ô dù.
Vào lúc này, khí thế uy mãnh, luận uy phong và phách, không thua kém Thiết Vô Hoàn chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Mà ở bên ngoài lò rèn, Quyền lão gia cùng với hai hạ nhân đang đứng ở đằng kia. Mới nhìn còn tưởng rằng Quyền lão gia đang muốn rèn đúc một đồ vật gì đó, vì vậy mới tự mình tới xem, nhưng nhìn kỹ lại, Quyền lão gia giống như mắc nợ, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười nịnh nọt, đi cùng hai tùy tùng có diện mạo giống nhau như đúc. Hơn nữa, trên tay ông ta còn cầm một áo choàng, đây rõ ràng là tự cho mình là một nô bộc.
- Xuy ~~~
Kiếm thai đã thành hình, vừ được thả vào trong nước, tạo ra một luồng khí trắng.
Đại hán rèn sắt cười ha hả, ném búa lớn sang một bên, chân bước ra khỏi lò rèn, Quyền Bảo chính cười nói:
- Đại tướng quân uy vũ, tiểu nhân thấy, đại tướng quân phải có được thần lực ngàn cân thì mới có thể dùng một cây búa lớn một cách nhẹ nhàng như vậy.
Đại hán cường tráng vuốt chòm râu kề sát dưới hàm liếc ông ta một chút rồi cười nói:
- Ngươi đó, chỉ được cái nịnh nọt là giỏi! Cái này gọi là công phu, hiểu không? Nếu không có khí lực, cả cái rắm cũng không dùng được.
Đại hán xem chừng tầm trên dưới bốn mươi, đối với một người tập võ mà nói chính là tuổi tác mà tinh khí đạt đến mức đỉnh cao.
Quyền Bảo Chính tranh thủ thời gian tiến lên hai bước, lúc này mọi người mới nhìn ra, vị đương gia Trấn Song Long này chân bị cà thọt. Quyền Bảo Chính chính là bị thọt chân, tiến lên phủ áo choàng vào cho đại hán, cười hì hì nói:
- Tiểu nhân nào có ý nịnh nọt lão nhân gia ngài, tất cả đều là lời nói trong nội tâm, là lời nói từ tận đáy lòng.
Đại hán cười ha ha, rõ ràng là không hề tin lời ông ta nói, nhưng lại không nhìn thấy sự phật ý trong đó.
Đại hán chậm rãi tiến về bên trong chính viện, Quyền Bảo Chính mang theo hai thủ hạ nhắm mắt theo đuôi.
Thì ra, đại hán này chính là Võ hầu đại tướng quân đương triều, Hành quân Đại Tổng quản Kính Châu đạo Trử Long Tướng. Trử đại tướng quân nguyên bản là một thợ rèn, quật khởi lên từ Tùy mạt, ông ta liền tòng quân, gia nhập vào quân đội Lưu Vũ Chu, bởi vì có sức khỏe vô cùng, lại chiến đấu dũng cảm, lập nhiều công lao thăng lên làm phó tướng.
Lại sau đó, Lý thị Thái Nguyên thảo phạt chư phản vương, dần dần thống nhất thiên hạ. Lưu Vũ Chu qua đời, Tần vương Lý Thế Dân thấy Trử Long Tướng oai vũ, liền mới chào ông ta gia nhập trận doanh của mình. Tần Vương Lý Thế Dân đã dùng người thì không nghi ngờ người, Trử tướng quân cũng là người có thể chết vì tri kỷ, cứ như vậy trung thành tuyệt đối với Lý Thế Dân.
Năm nay, Lý Thế Dân tiến hành điều dời rất nhiều trọng binh, tỷ như Võ Sĩ Hoạch đã được điều dời hàng ngũ, đây là một loại quản lý điều chỉnh bình thường đối với một võ tướng. Quan văn thì điều theo chu kỳ, phòng ngừa ở lâu một chỗ sẽ giở trò, tham ô nhận hối lộ. Võ tướng điều để phòng ngừa tướng soái cửu trấn một chỗ, bồi dưỡng vây cánh, giao tiếp địa phương, một khi nảy sinh dã tâm sẽ sinh ra phản loạn.
Trử Long Tướng đã bị điều dời hàng ngũ, phụng chiếu hồi kinh, trên đường đi qua đây.
Quyền Bảo Chính tại Trấn Song Long vốn là một thân binh cua Trử Long Tướng, bởi vì trong chiến đấu bị thương nên trở thành một người thọt, lúc này mới rời khỏi binh nghiệp, trở thành Bảo chính của Trấn Song Long. Đại tướng quân mà mình phụng dưỡng trên đường đi qua nơi này, Quyền Bảo Chính đương nhiên hành động giống như một lão thân binh.
Trử Long Tướng vừa buộc chặt áo choàng, bỗng nhìn thấy trên góc sân có một khóm mai vàng, đỏ tươi như màu lửa cháy, góc tường có một đống tuyết trắng, xếp thành hình người tuyết, vòm trời trong vắt, giác mái cong có chút xinh đẹp, không khỏi dứng lại sờ sờ vào như chòm râu, vui vẻ nói:
- Tiểu Quyền a, lão tử thi hứng đại phát rồi.
Quyền Bảo Chính giật mình kinh hãi, lại mừng rỡ, tranh thủ thời gian thả cái chân què tiến lên một bước, giọng nói vừa vui vừa run:
- Đại tướng quân, ngài… Ngài lại có hứng làm thơ.
Trử Long Tướng híp mắt, vuốt râu ngâm nói:
“Nhất thụ hồng hoa diễm tự hỏa
Tường giác bạch nhân khảo bất hóa.
Khảo bất hóa lại khảo bất hóa,
Khảo bất hóa lại khảo bất hóa…”
Trử Long Tướng thấy hai câu sau còn phải cân nhắc thêm, tuy nhiên nhất thời không biết nên dùng từ gì khác. Nếu dừng lại thì… Nghe nói có một hộ Tào có thể bảy bước làm thơ, lão Trử gia ta chẳng lẽ lại không bằng Tào gia? Cho nên tuyệt đối là không được.
- Thơ hay!
Quyền Bảo Chính đứng bằng hai chân, cao ngất giống như một cây trường thương, ra sức vỗ tay.
Quay đầu nhìn thấy hai thủ hạ đang vẻ mặt thống khổ nhe răng nhếch miệng như bị đau răng, Quyền Bảo Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đá bọn hắn một cước, sau đó lại ra sức vỗ tay. Hai thủ hạ cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội liều mạng vỗ tay.
Trử Long Tướng mỉm cười, tực đắc khiêm tốn nói:
- Không có gì, không có gì, chỉ là gom góp một chút mà thôi, cũng không được coi là một bài thơ hay.
- Đại tướng quân quá khiêm tốn, ở Tây Vực có người nào không biêt tới Long Tướng!
Quyền Bảo Chính che giấu lương tâm tiếp tục tán thưởng. Năm đó ông ta chính là thân binh của Trử đại tướng quân, đương nhiên biết rõ bản thân của vị đại tướng quân này ngoại trừ chiến tranh thì xác thực là không biết gì khác.
Tuy nhiên vị đại tướng quân lại bị đầu độc bởi thơ phong thịnh hành của Đại đường, yêu mến thơ, yêu mến học đòi văn vẻ, chính bản thân ông ta có thể nói là thơ rắm chó nhưng người bên ngoài mà nói thơ không hay thì ông ta sẽ cho thành phạm nhân nhanh chóng, vì vậy chỉ nên khen không dứt miệng là tốt hơn.
Lý Ngư ở đại lao Trường An cũng từng thuận miệng ngâm qua một bài thơ của Lý Bạch, lúc đó tuy mấy bạn tù không rõ sự kỳ diệu trong đó nhưng cũng cật lực tán thưởng, e là những người khác cho rằng họ không hiểu thơ. Nhưng Quyền Bảo Chính chính là một giả hồ đồ, chỉ lo chọc lão cấp trên sinh lòng tức giận.
Trử Long Tướng hôm nay được ôn lại nghề cũ, được rèn sắt, lại ngâm một bài thơ ai cũng khen thơ hay, nhất thời rất là vui sướng nói:
- Ta nói này Tiểu Quyền tử, ngày mai lão tử trở về Trường An, Trấn Song Long này của ngươi ta còn chưa thăm thú qua. Đi, chúng ta đi thay quần áo, đi dạo phố đi.
Quyền Bảo Chính vội vàng đồng ý:
- Tiểu nhân đi thông tri thị vệ của lão nhân gia…
Trử Long Tướng trừng mắt nói:
- Dẫn theo nhóm đại đầu binh này rất đen đủi, lão tử đi dạo phố hay là đi tuần phố? Hai người chúng ta tùy tiện mang theo vài tùy tùng, tìm cho ta thân áo choàng, đi dạo phố như thế mới thoải mái. Người người chạy trốn, chúng ta còn xem cái gì?
Quyền Bảo Chính vội vàng nói:
- Dạ dạ, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay.
Quyền Bảo Chính đã bị què một chân, bình thường đi một bước chuyển một bước, rất khó khăn. Lúc này buông lỏng hai chân nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Thi Kinh” có nói: “Thải phong thải phỉ, vô dĩ hạ thể. Phong là cây su hào, Phỉ là cây củ cải trắng. Giờ đây, Công chúa Đại Tùy Dương Thiên Diệp điện hạ chọn lại cái giỏ, một giỏi su hào, một giỏ củ cải, đứng bên cạnh ngoài phủ Bảo Chính.
Hột Can Thừa Cơ đứng ở bên cạnh, hai tay để trong áo da dê, thỉnh thoảng còn giơ tay áo lên, làm như lau nước mũi:
- Chúng ta cẩn thận nghe ngóng, Quyền Bảo chính này tính thích sắc đẹp, hơn nữa còn đặc biệt yêu thích nữ tử có khí chất, không thích nữ tử phong lưu ở thanh lâu. Với dung sắc của Điện hạ, chỉ cần ông ta nhìn thấy, sẽ hoàn toàn bị thu hút.
Hột Can Thừa Cơ vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào trong phủ của Quyền Bảo Chính, nhìn vào cửa chính không khỏi mỉm cười. Bình thường nếu hạ nhân mà ra ngoài thì chỉ mở chửa ngách, đã mở cửa chính nhất định là Quyền Bảo Chính đích thân ra ngoài.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Ta đi trước thuê một phòng tốt, ông ta tới gần cô cứ ỡm ờ, dụ ông ta trước. Khi ông ta vào với cô, không tiện cho tùy tùng đi theo, đến lúc đó chúng ta thần không biết quỷ không hay bắt giữ ông ta.
Hột Can Thừa Cơ nói rồi xoay người đi.
Dương Thiên Diệp khẩn trương nói:
- Quyền Bảo Chính nhìn như thế nào?
Hột Can Thừa Cơ lườm một cái, thấp giọng trả lời:
- Trên Trấn Song Long ông ta là lớn nhất. Cái này còn không nhận biết được à?
- Đã hiểu!
Lúc này cửa chính đã được mở ra, đoàn người đi từ trong ra ngoài, Dương Thiên Diệp cũng không kịp hỏi nhiều, lập tức thét to đứng dậy:
- Mua đi mua đi, su hào trắng củ cải trắng, mới mẻ thơm ngon đây.
Lý Ngư tính lần đi Trường An này muốn đón mẹ già và Cát Tường, muốn cân nhắc mua một chút vật phẩm trang sức đặc sắc ở Trấn Song Long. Tuy nói lần này đi đón bọn họ tới nhưng cũng là tâm ý của mình. Vì vậy lúc này đang ở trong tiệm bán đồ trang sức, vừa mới tỉ mỉ chọn lựa hai đồ trang sức, giao tiền rồi lấy đồ đi ra.
Giọng nói bán thức ăn vốn cũng không có gì, Lý Ngư dù có quen biết lâu với Dương Thiên Diệp, cũng tuyệt không tin vị công chúa Đại Tùy này sẽ chạy trên đường bán đồ ăn, thế nhưng nghe thấy giọng nói ngọt giòn êm tai, Lý Ngư vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang, muốn nhìn xem chủ nhân của giọng nói này có xinh đẹp không mà lại có giọng nói nghe êm tai đến như vậy.
Không ngờ vừa nhìn lên, Lý ngư lảo đảo suýt nữa ngã ở trước tiệm bán đồ trang sức.
Mà ở một bên đầu hẻm, thực sự có một người ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất đầu hẻm chính là đại cao thủ Mặc đại tổng quản, công phu hạ bàn cực ổn, nếu không phải lòng rối như tơ vò, thì làm sao có thể bị ngã? Chính là… Chính là.. lão nâng lòng bàn tay như sợ rơi mất, sợ hãi ngậm chặt miệng, Tiểu công chúa lá ngọc cành vàng kia của lão…rõ ràng là lưu lạc tới mức phải bán đồ ăn để sinh tồn, sao không khiến Mặc đại tổng quản rơi lệ chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận