Tiêu Diêu Du
Chương 180: Lão Trử nhận người
Chương 193: Im lặng là vàng
Trử Long Tướng và Uất Trì Cung đều có tính tình nóng nảy, lúc này đã thu binh khí, đã ngừng đánh, đứng cách nhau không quên ôm quyền nói:
- Trân trọng!
Sau đó, Trử Long Tướng lại hùng hùng hổ hổ về nhà tìm em vợ mình Thích Lữ Soái để tính sổ, về phần hoàng thượng, y đã quên, thật sự đã quên…
Mà Uất Trì Kính Đức lại hào hứng dặn bảo người làm tiểu thiếp, còn có con cháu tất cả đi ra. Tất cả mọi người cũng không hiểu lão gia tử muốn làm gì, còn tưởng rằng y muốn dẫn họ đi ra ngoài thành dạo chơi, bèn hoan hỉ đi ra, theo sự hướng dẫn của Uất Trì Đại tướng quân đi thẳng đến phủ Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Hai vị đại tướng quân gây náo loạn ở bên đường, hoàng đế thật sự không biết hay sao?
Từ khẩu hiệu “Vương hầu tướng tướng há cứ phải con giòng cháu giống” được Trần Thắng Ngô Quảng hô lên, dân trí cũng đột nhiên mở rộng ra, kẻ thượng vị cũng đột nhiên phát hiện, cái gọi là quân quyền thiên bẩm, dân chúng đã chẳng tin nữa, từ đó về sau, tổ chức điệp báo thiết lập cũng trở thành tai mắt của triều đình.
Người viết tài sơ học thiển, hiểu biết hữu hạn, chỉ biết một phần tổ chức điệp báo trong lịch sử các triều đại như sau:
Tổ chức điệp báo bí mật của triều Hán có tên gọi là: Đại Thùy Hà.
Tổ chức điệp báo bí mật của triều Tùy tên là “Hậu quan.”
Tổ chức điệp báo bí mật của triều Tống có tên “Hoàng Thành Ti”, trong Hoàng Thành Ti thiết lập “Bắc Đẩu Ti”, Thất Đẩu Tinh, Củng Vệ Tử Vi, Nhi Tử Vi Thị Đế Tinh, mà chuyện gì Bắc Đẩu Ti không hỏi cũng biết.
Tổ chức điệp báo của triều Minh có tên “Cẩm Y Vệ”, sau còn thiết lập Đông Hán", "Tây Hán", "Nội hán" để bổ sung.
Triều Thanh, còn có một cái tên vô cùng xấu là Niêm Can xử, cũng chính là Huyết Tích Tử. Chẳng qua hai cái tên này là cách gọi thô tục, quan nha chính thức thì gọi là Thượng Ngu Bị Dụng Xử, nghe không hề có sát khí, thậm chí từ cái tên của nó cũng không lý giải nổi nhiệm vụ của nó là gì.
Vậy còn triều Đường thì sao. Tổ chức điệp báo của triều Đường có tên gọi Lệ Cánh môn, chịu sự quản lý trực tiếp của hoàng đế, làm trinh sát, bắt người, thẩm vấn, ám sát. Giống như hệ thống Cẩm Y Vệ và Lục Phiến môn của triều Minh bổ sung hỗ trợ nhau, Lệ Cánh môn và Bất Lương nhân và Lục Phiến Môn bổ sung cho nhau.
Lục Phiến Môn từ sau triều Đường mới bắt đầu thành lập, lúc đó triều đình mới lập lục bộ, để triệt để giải quyết thế lực tàn dư nghĩa quân và lực lâm hào cường các nơi, Hình bộ thành lập tổ chức huấn luyện bí mật Lục Phiến môn, huấn luyện thiếu niên tân duệ, đặt tên là Ưng Khuyển.
Cái gọi là tay sai của triều đình chính là xuất phát từ đây.
Lại đến sau này, tổ chức điệp báo bí mật triều Tống Minh Thanh cũng lấy Lục Phiến môn là cơ sở để mở rộng và bổ sung.
Tin tức hai vị đại tướng quân động thủ bên đường lúc này đã có Lệ Cánh môn phái người vào cung bẩm báo rồi. Lý Thế Dân vừa mới hạ triều, nghe nói việc này thì buồn cười:
- Hai tên thô lỗ này luôn đối đãi với nhau như huynh đệ ruột, cớ gì lại đánh nhau thế, mau đi tìm hiểu cho trẫm.
Lý Thế Dân hiểu hai người này luôn thân thiết với nhau, nghe tin này chỉ thấy buồn cười, không hề để ý chút nào, chỉ nảy sinh lòng hiếu kỳ cho người đi dò hỏi một chút.
Khi đã biết Trử Long Tướng tìm Uất Trì Cung đánh nhau, Lý Thế Dân cũng hiểu, hẳn tên thô lỗ này không tới gặp mình nữa, nghĩ nghĩ, Lý Thế Dân lập tức đi đến chỗ Thái Thượng hoàng.
Cũng bởi Lý Uyên không cam tâm tình nguyện nhường vị, nên mỗi lần gặp Lý Thế Dân sẽ luôn tỏ thái độ nói đôi ba câu với y. Lý Thế Dân nhân biến loạn Huyền Vũ Môn lên ngôi hoàng đế, dân gian đã có rất nhiều nghị luận rồi, cũng không muốn gánh trên lưng thêm một tội danh bất hiếu, cho nên để mặc phụ thân châm chọc khiêu khích vẫn ngày ngày không kể mưa gió đến thỉnh an. Chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ đến thăm hỏi Thái Thượng hoàng.
Nếu Trử Long Tướng không tới, Lý Thế Dân đi thăm cha mình.
Lúc này, Lý Ngư vừa ra kế hoạch cho Trử Long Tướng và Uất Trì Cung cũng từ biệt lão hán đánh xe củi, dẫn Thâm Thâm chạy tới Ti Thiên giám. Nơi này quá gần Ti Thiên Giám, đi đến đó cũng không tới hai dặm.
Trên đường đi, Lý Ngư giận tái mặt, chỉ trích:
- Họa từ miệng mà ra, hiểu không? Tiên hiền đã nói rồi, thiên chuy bách luyện, sao cô nói năng không nghĩ gì vậy? Hôm qua cô bị người ta đuổi giết, cũng bởi vì cái miệng của cô, đúng không? Không nhớ à.
Thâm Thâm vừa tức vừa xấu hổ:
- Lang quân nói không đạo lý gì cả, việc hôm qua với việc hôm nay, sao như nhau được?
Lý Ngư nói:
- Sao lại không giống nhau, cô không luyện nuốt kiếm, Thường Kiếm Nam sẽ tìm đến cô hay sao? Sáng sớm nếu cô không lắm miệng nói câu kia, giờ ta có thể đẩy Uất Trì Cung vào hố hay sao? Cô đó, nhớ kỹ một câu cho ta: Im lặng là vàng!
Thâm Thâm ăn cơm nhà người ta đành phải ngậm miệng đáp qua loa:
- Được rồi được rồi, ngươi nói đúng, sau này ta nhất định sẽ im lặng là vàng.
Lý Ngư đầy phẫn nộ lườm nàng ta, cũng không biết nàng ta nói thật hay giả, nhưng bắt gặp vẻ không phục của nàng ta, đã biết nàng ta không nghe lời mình rồi.
Lý Ngư cùng Thâm Thâm đến Ti Thiên Giám, vẫn là tiểu lại hôm qua. Thấy hai người, không chờ hắn lên tiếng đã lắc đầu nói:
- Túc hạ vẫn chờ Viên Thiếu giám à? Viên Thiếu giám chưa về đâu.
Lý Ngư nhíu mày, nghĩ thầm: Cũng không biết hai người đó vào núi bao giờ mới trở lại, mình cũng không thể ngày nào cũng đến hỏi được.
Ben nói với tiểu lại:
- Nếu đã vậy thì không làm phiền túc hạ nữa. Khi nào Viên thiếu giám quay về thì nói với y một câu, là có người bạn cũ Lợi Châu ở phường Tập Hiền phủ Trử tướng quân chờ y.
Tiểu lại nói:
- Là việc nhỏ thôi, không cần túc hạ phải nhọc lòng. Chờ Viên thiếu giám về, tại hạ sẽ chuyển lời cho ngài ấy.
Lý Ngư nói:
- Vậy, đa tạ huynh đài.
Hắn cảm ơn, chào tiểu lại, cùng Thâm Thâm đi về.
Thâm Thâm hỏi:
- Tiểu lang quân quen biết những thần tiên sống hiểu thiên tượng tinh tú kia à?
Lý Ngư liếc nàng. Thâm Thâm lè lưỡi, nói:
- Im lặng là vàng, im lặng là vàng.
Lý Ngư hừ một tiếng, không nói gì.
Đi chưa được bao xa, đã tới một đầu con hẻm, lại gặp sạp của người bán dù hôm qua. Nhưng lúc này y vẫn chưa làm dù, mà đang mài mực, viết gì đó, bên cạnh là một bà thím.
Lý Ngư hiếu kỳ, đến gần nhìn nhìn, thấy người làm dù viết một phong thư, nội dung không rõ, nhưng chữ viết hết sức chỉnh tề đẹp đẽ. Y viết thư xong, lại cầm thư lên, đọc một lượt. Lý Ngư nghe, nghĩ dùng từ cũng bình thường, nhưng bắt gặp dáng dấp vị đại thẩm kia nếu viết chi hồ, giả, dã gì đó e rằng bà ta hoặc người nhà của bà ta cũng nghe không hiểu.
Bà thím liên tục gật đầu:
- Ý tứ hay quá, ý tứ hay quá. Đa tạ tiên sinh, đây là phí nhuận bút.
Bà ta lấy ra ba văn tiền, đưa cho người làm dù. Người làm dù vội đưa hai tay nhận lấy, luôn miệng nói tạ ơn.
Thâm Thâm thở dài nói:
- Oa, thật sự là người có phong độ. Vị đại thúc này thật nho nhã.
Lý Ngư bĩu môi, nói:
- Nhìn cô là biết chưa từng gặp cảnh như này. Viết thư cho người khác, kiếm tiền nhuận bút thì có phong độ gì đáng nói? Hừ…
Hắn vừa nói vừa đến gần sạp hàng, chợt ngộ ra, khựng người lại.
Thâm Thâm đang nghiêng đầu, thưởng thứ vị đại thúc phong độ kia, không để ý Lý Ngư đột nhiên đứng lại, đụng đầu vào lưng hắn. Nàng che mũi, sẵng giọng:
- Ngươi làm gì mà đột nhiên đứng lại thế.
Lý Ngư không để ý tới nàng, mà tươi cười đến trước mặt người làm dù, hòa khí nói:
- Hà hà, túc hạ…ngoại trừ bán dù ra, còn viết cho người ta nữa hay sao?
Người bán dù nhìn hắn, cười đáp:
- Dựa vào bán dù không thôi thì không đủ ăn. Kiếm được chút tiền thì càng tốt hơn.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Vậy, vậy ngươi cũng viết tụng trạng được chứ?
Người bán dù kinh ngạc nhìn hắn:
- Đơn kiện à? Cũng có thể viết, nhưng đắt hơn viết thư nhiều.
Lý Ngư cười nói:
- Hà hà, ta không biết đơn kiện. Nhưng nếu ngươi có thể viết đơn kiện, vậy hành văn quy chế quan phủ, chế độ luật pháp hẳn cũng hiểu biết rồi. Loại công văn gì đó ắt có thể viết đúng không?
Người bán dù không đáp, chỉ nghi hoặc nhìn hắn.
Lý Ngư thở dài:
- Lý mỗ vốn là phụ tá trong phủ một vị tướng quân, nhưng mấy hôm trước vô ý bị thương ở ngón cái, cầm bút hơi đau. Cũng bởi vậy mà có một số văn án lại không thể viết được.
Hắn nhìn người bán dù, cười đau khổ:
- Ta thấy thư pháp ngươi không tệ, hành văn cũng khá, có thể mời ngươi viết giúp mấy công văn được không? Tiền nhuận bút ngươi không cần lo lắng, ngươi từng thu phí như nào thì ta trả giá gấp đôi.
- Ồ? Lang quân chiếu cố việc làm ăn của ta, tại hạ cầu còn không được nha!
Người làm dù nhìn Lý Ngư, cười đồng ý.
Lý Ngư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mẹ già còn chưa tìm được, hắn phải tiếp tục ở Trử gia để kiếm cơm. Mà Thiên Diệp điện hạ không biết đã đi đâu rồi, bát cơm sư gia này nếu làm không tốt sẽ bị mất ngay, nay tìm được một người để giúp, vậy thì yên tâm rồi.
Hắn cười rạng rỡ:
- Tốt quá rồi. Lúc nào ta cần thì đi đâu tìm ngươi?
Người làm dù nói:
- Ngày nào ta cũng ở quầy hàng này, lang quân tới đây là tìm được ta ngay.
Lý Ngư nói:
- Tốt quá, không biết túc hạ tên họ là gì, ta và ngươi gặp nhau, dù gì cũng nên biết tên của nhau.
Người làm dù mỉm cười đáp:
- Tại hạ họ Tô, tên Hữu Đạo.
Tròng mắt của Lý Ngư thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài:
- Ngươi…ngươi là…Tô Hữu Đạo?
Người làm dù cười ha hả, nói:
- Lần đầu tiên nghe đến tên của ta, rất nhiều người đều kinh hãi như thế. Lang quân nghĩ ta là Tô Hữu Đạo ẩn sĩ núi Chung Nam đúng không? Hà hà, tại hạ là một người nghèo mạt kiếp, bán dù kiếm cơm, sao có thể là ẩn giả có đạo hạnh trên núi được chứ?
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm, con người trùng tên trùng họ không thiếu, lúc chợt nghe tên của người này đúng là sợ thật. Hắn cười khổ nói:
- Cái tên của ngươi hay thật, vừa rồi làm ta hết hồn. Nếu như thế, vậy thì Tô huynh chúng ta quyết định rồi nhé, lúc nào ta có việc thì sẽ đến tìm ngươi ở đây.
Tô Hữu Đạo mỉm cười gật đầu, nhìn Lý Ngư dẫn theo Thâm Thâm rời khỏi. Thâm Thâm theo Lý Ngư đi ra vài bước, kìm lòng không đậu quay lại nhìn vị đại thúc phong độ kia, chỉ thấy đôi mắt y chứa ý cười, đang nhìn mình, tim lập tức nảy lên, vội nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Tô Hữu Đạo mỉm cười, thu ánh mắt, kẹp lên một con dao vót nan, đao sắc bén tước từng sợi nan trúc, sợi nan cuộn tròn lại, rơi xuống, tròn như đinh ốc.
Lúc này, một người mặc trang phục sĩ tử đi tới sạp dù, thu quạt trong tay lại, cắm ra sau lưng, tiến đến lựa chọn cây dù.
Gã vừa chọn dù vừa hạ thấp giọng:
- Chợ tây vừa xảy ra một chuyện rất thú vị.
Tô Hữu Đạo vẫn cúi đầu, chuyên tâm tước nan, tựa như không nghe gã nói.
Người nọ không thấy đáp lại, vẫn tự nói:
- Có hai quái nhân, hạ chiến thư với Thường Kiếm Nam, công bố muốn dùng phương thức quyết đấu, để quyết định quyền sở hữu chợ tây.
Tô Hữu Đạo nhìn bụi trúc trong tay, lạnh nhạt nói:
- Kết quả?
Người kia nói:
- Kết quả, tự nhiên là thất bại. Nhưng hai người kia võ công cao, có thể thoát khỏi trùng vây.
- Ồ?
Ánh mắt Tô Hữu Đạo hơi híp lại:
- Điều tra rõ lai lịch của bọn họ, xem có thể hiệu dụng cho ta được không.
Người kia nói:
- Vâng. Chúng ta có phái người theo dõi hắn. Hơn nữa, rất thú vị chính là, họ ẩn thân trên một chiếc xe chở củi tránh được đuổi bắt. Mà người vừa mới bắt chuyện với tiên sinh, chính là người thuê chiếc xe chở củi đến bắc thành kia.
Tô Hữu Đạo hơi nhếch môi lên, khóe môi hiện lên nếp gấp rất đẹp khi cười:
- Hắn thuê ta viết công văn cho hắn. Xem ra, chính hắn cũng không thiện việc này. Lạ thật, là người nào nhận hắn làm phụ tá thế, hoặc là, đã bị hắn lừa gạt.
Người kia nói:
- Hẳn tiên sinh không biết rồi, người nhận hắn làm phụ tá, chính là Hữu Vũ Hầu Đại tướng quân Trử Long Tướng!
Tô Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
- Thì ra là Trử quê mùa, vậy thì chẳng có gì lạ cả.
Người kia bật cười:
- Hơn nữa người này còn có quan hệ rất lớn với tiên sinh đó ạ.
Tô Hữu Đạo hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại bình thản trở lại. Người kia nói:
- Hắn, tên là Lý Ngư, từng là kẻ lừa bịp ở Lợi Châu, được người ta coi như tiểu thần tiên! Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong từng đến núi Chung Nam tìm tiên sinh, cũng bởi người này.
Tô Hữu Đạo để đao xuống, tay chạm vào thanh trúc đã gọt sáng, khẽ lau đi, ngắm:
- Thì ra là thế, hắn chính là người xưng là đệ tử của ta…
Tô Hữu Đạo chỉ coi đó là chuyện lý thú mà thôi, nói tiếp:
- Lưỡng Thị Trường An, không có ý nghĩa là tài phú, còn có ý nghĩa nhân mạch, ý nghĩa mang tin tức từ tam giới cửu địa tới, đem nắm trong tay, đối với đại nghiệp của chúng ta, có sự trợ giúp rất lớn.
Người nọ thấp giọng nói:
- Vâng.
Tô Hữu Đạo lại nói:
- Nhiếp Hoan, Trương Nhị Ngư, Thường Kiếm Nam, có thể trở thành bá chủ một phương, đều có chỗ hơn nữa, cũng không phải hạng người vô năng. Nhiếp Hoan này tính tình tùy ý, khoái ý ân cừu, làm việc cũng không kể hậu quả, cho nên trừ phi nắm chắc một kích tất sát, bằng không chớ đi trêu chọc hắn. Mà Trương Nhị Ngư…
Tô Hữu Đạo buông thanh trúc xuống, bắt đầu dùng bàn chải chải hồ dán lên cẩn thận:
- Cũng có mối liên hệ mật thiết, tạm thời không động đến hắn, bằng không dễ đả thảo kinh xà. Chúng ta muốn hạ thủ, mục tiêu hàng đầu, chỉ có thể là Thường Kiếm Nam.
Người kia nói:
- Người này cực kỳ cẩn thận, không dễ rời khỏi hang ổ của mình. Mà sào huyệt của hắn, trải qua mười năm kinh doanh, dù chỉ một con ruồi cũng đừng mong chui lọt vào được, làm sao đối phó hắn được?
Tô Hữu Đạo lạnh nhạt nói:
- Ngoại lực khó tiếp cận, thì có thể hạ thủ từ bên trong.
Người nọ cau mày nói:
- Bên trong? Nếu hắn đã dùng người bên cạnh mình, ắt đã tỉ mỉ điều tra nền tảng của người đó. Dựa vào năng lực của hắn, bất kể là ai, tổ tông tám đời cũng đừng mong giấu giếm được hắn. Hắn giảo hoạt cẩn thận như thế, người của chúng ta, không thể trà trộn vào được.
Tô Hữu Đạo đem giấy dù mở ra, đè nếp xuống, dán lên thanh trúc, lại dùng một miếng đá chặn giấy chặn nó lại, lấy tay vuốt mạnh lên, như thế ba lần, sau đó nói:
- Ngươi nghĩ xem, vị sư gia thật giả lẫn lộn bên cạnh Trử Long Tướng kia thế nào?
Người nọ mở một cây dù ra, xoay tròn, tựa như đang thử dù, nghe đến đó, tán dù đang xoay tròn khựng lại, thần sắc kinh ngạc không che giấu được, thất thanh nói:
- Hắn ư?
Tô Hữu Đạo mỉm cười nói:
- Tuy rằng, trên phố phường đều nói Tô Hữu Đạo biết thiên mệnh, thông quỷ thần, ha hả, chuyện nhà mình tự mình biết, ta đương nhiên không có khả năng lớn như thế. Dù là thuận tướng nhân của Viên Thiên Cương, thuật quan tính của Lý Thuần Phong, ta cũng không am hiểu. Nhưng ta…ta tin vào cơ duyên.
Y ngẩng đầu lên, cười nhẹ:
- Nếu hắn đã giả mạo là đệ tử của ta, vậy sư phụ có việc, đệ tử nên dốc sức làm việc. Mười lăm văn tiền, cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận