Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 61: Người thiện bị người cưỡi
ý Ngư nghe xong những lời này, có chút không ngờ tới. Từ trước tới nay, ở trong lòng hắn, Cát Tường gần như hoàn mỹ. Nếu nói đến chỗ thiếu sót của nàng, chính là không đủ dũng cảm.
Tựa như, Cát Tường bề ngoài nhu nhược, nhưng thực sự lại rất kiên cường. Cho dù bản thân mình lâm vào tình cảnh khốn cùng nhất, cũng có thể tích cực đối mặt bằng thái độ lạc quan, cá tính của nàng cực kì vui vẻ cởi mở.
Nhưng, duy chỉ có phụ nữ truyền thống mới thuộc loại nhẫn nại mỹ đức, theo Lý Ngư có lẽ đây là điểm duy nhất mà người ta không thích ở nàng.
Nhường nhịn không phải là chuyện xấu, nhưng không thể không có giới hạn cứ mãi nhượng bộ được, có lẽ nàng là một cô gái yếu ớt, có cớ để tỏ ra yếu đuối như vậy, nhưng trong tình huống này còn có lòng tin tưởng khờ dại như vậy, nghĩ rằng thiện lương của nàng cuối cùng sẽ cảm hóa lòng người, liền bảo người có phần hận thù kia không cãi nữa.
Lòng người, là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, là cõi cực lạc thăng hoa nhất, là một vùng hải dương thần bí nhất, phong phú nhất, đồng thời cũng là nơi dơ bẩn nhất, là địa phủ bẩn thỉu nhất. Cùng là lòng người, nhưng ngươi không thể dùng đúng một chuẩn mực để nhận định tất cả mọi người.
Giống như Phật Đà tuệ vô thượng, lại giống như Đề Hồ thuần khiết nhất, có thể Diệu Cát Tường không mang theo mình một chữ Diệu, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng an nhàn vô ngại, cho tới giờ khắc này, nàng khấu đầu ba cái, hướng cha ruột trả về một chữ Diệu, Cát Tường mới xem như cắt đứt được tia niệm tưởng không thiết thực, thẳng thừng vạch rõ giới hạn cùng Diệu gia. Mới coi như đại triệt đại ngộ rồi.
Lý Ngư có chút vui thay cho nàng, nhưng vừa rồi mẹ hắn của hắn không bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng rỉ tai với hắn vài câu, đã nói hết tình cảnh thật sự của Cát Tường cho hắn biết rồi.
Vừa nghĩ tới nơi Cát Tường sắp phải đến, Lý Ngư lại lâm vào lo lắng.
Mặc dù “Trương Phi cư” chỉ là một tiệm rượu, nhưng đối với Cát Tường, đây cũng chẳng phải chỗ tốt đep gì? Tiệm rượu đương nhiên sẽ có ca nữ, vũ nữ, nhưng không giống như các nàng chỉ ký kết hoạt khế với tiệm rượu, hoặc có thể tự do quay về, hoặc có thể tự chuộc thân mình, mà Cát Tường lại ký kết tử khế.
Tử khế không thể nào hủy bỏ, cũng không thể chuộc lại được, dĩ nhiên ngoại trừ tình huống người mua tự nguyện hủy bỏ. Nếu không, ngươi sẽ không còn là một người hoàn chỉnh nữa, mà là một món vật phẩm thuộc về người mua. Đáng sợ hơn chính là, tử khế của Cát Tường không phải do nàng cam tâm tình nguyện ký, mà là do Bàng mụ mụ lừa nàng không biết chữ, bắt nàng ký vào.
Như vậy Bàng mụ mụ đối với nàng còn có thể suy nghĩ có thiện ý sao? Lý Ngư hoàn toàn có thể đoán ra, Bàng mụ mụ thấy nàng hiện giờ còn trẻ lại có dung mạo xinh đẹp, có thể phát triển việc làm ăn của quán rượu, cho nên mới nghĩ kế bắt nàng lại. Đợi cho cảnh xuân tươi đẹp của nàng qua đi, dung nhan dần dần già đi, ắt sẽ đưa nàng vào nơi không ở nổi.
Nhưng mà, hắn còn chưa nghĩ được sẽ thương lượng với Bàng mụ mụ thế nào, Cát Tường đã từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn thật sâu vào mắt hắn, nhẹ nhàng phúc lễ với hắn:
- Lý đại ca, được huynh năm lần bảy lượt chiếu cố, giảng giải các loại ân đức, Cát Tường ghi nhớ trong lòng. Kiếp này không thể báo đáp, kiếp sau… nguyện “kết thảo hàm hoàn” (đền ơn trả nghĩa) để báo đáp.
Nói xong, nàng cúi thấp trán xuống, khi ngẩng đầu lên, châu lệ đã tràn nhiễm lông mi. Nàng hít mũi khe khẽ, hơi hơi nghiêng đầu, nói với Bàng mụ mụ:
- Mụ mụ, đi thôi.
Bàng mụ mụ như vừa tỉnh khỏi mộng, nhất thời vẻ mặt tươi cười, bước nhanh tiến lên, khoác tay nàng thân thiết, nói:
- Con gái ngoan, lưu luyến người ta như vậy làm gì. Chúng ta đi, sau này mụ mụ nhất định sẽ coi con như con ruột của mình!
Lý Ngư há to miệng muốn nói gì đó, đã thấy Bàng mụ mụ kéo Cát Tường, dường như sợ có người ngươi giữ khách vậy, đi rất vội vàng hấp tấp. Hắn chỉ có thể thở dài buồn bã.
Ba hộ pháp Lý Dương, Bạch Càn và Kinh Duyên đều vội vã rời đi theo Bàng mụ mụ, chỉ có Hà Tiểu Kính đi chậm lại, cố tình ở lại phía sau.
Lý Ngư nhìn Hà Tiểu Kính quay đầu lại, thấy Hà Tiểu Kính cười không tự nhiên lắm, chắc do một tên tiểu đồ đệ từng bị y tùy tiện quát bảo cùng đánh chửi nay đột nhiên biến thành thượng khách của vô số quyền quý, nếu không phải do con người hắn có thể tùy ý nhu thuận, có khi Hà Tiểu Kính còn có chút không thích ứng nổi.
Y liếm liếm môi, ho khan một tiếng nói:
- Tiểu thần tiên nếu như rảnh, có thể tới Trương Phi cư ngồi một chút, các hảo bằng hữu đều rất mong nhớ ngươi.
Các bằng hữu mà Hà Tiểu Kính nói tới, ý chỉ các “sư huynh sư đệ” kia của Lý Ngư. Lúc Hà Tiểu Kính dạy quyền, mặc dù y quát bảo, đánh chửi Lý Ngư là chuyện thường, nhưng cũng không phải chỉ cố ý nhằm vào Lý Ngư, y dạy dỗ tất cả các đồ đệ, kể cả con trai ruột của mình, thì cũng đều là kiểu như vậy.
Mà thời đại này, đa số khi sư phụ thu nhận đồ đệ đều như vậy hết, nếu nói thầy trò như cha con, thì ý chỉ sư phụ có quyền khống chế đồ đệ mình, là chỉ sư phụ có quyền uy tối cao, mà không phải là chỉ tình cảm thầy trò. Cũng phải nói, y giáo quyền nhưng chẳng giấu giếm chút nào, Lý Ngư đi theo y, quả thực đã học được quyền pháp tốt.
Bởi vậy, Lý Ngư cũng ôm quyền, vẫn thi lễ đệ tử như trước, nói:
- Nhất định!
Hà Tiểu Kính thấy hắn vẫn lễ ngộ với mình như trước, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, biết vị quý nhân này cũng không quá để tâm đến việc bị đối xử năm xưa, hiện giờ mới nhẹ nhõm phần nào. Y miễn cưỡng nặn ra một bộ mặt tươi cười, gật đầu với Lý Ngư, cất bước muốn đi.
Lý Ngư đột nhiên nói:
- Hà sư, xin dừng bước.
Hà Tiểu Kính hơi dừng lại, hơi kinh ngạc hướng đôi lông mày đậm như mực, nhìn về phía Lý Ngư.
Lý Ngư suy nghĩ một chút, nói:
- Cát Tường cô nương, kính xin Hà sư chiếu cố nhiều hơn.
Hà Tiểu Kinh liếc mắt nhìn Lý Ngư thật sâu, mặc dù y là một người đàn ông thô tục, nhưng y đã ở nơi thanh sắc đã lâu, hiểu biết rộng rãi, sao có thể không nhìn ra Lý Ngư đối với vị Cát Tường cô nương kia có một loại tình cảm không rõ ràng.
Tuy rằng y chỉ là hộ vệ, không liên quan quá nhiều đến chuyện quản lý thường ngày của “Trương Phi cư”, nhưng Lý Ngư đã nhờ vả, y lại vừa mừng vừa sợ, chỉ có chút chần chừ, sau đó ra sức gật đầu, không nói một lời, bước nhanh rời đi.
Lý Ngư nhìn Hà Tiểu Kính rời đi, liền đỡ lấy cánh tay của Phan thị rồi đi vào trong phòng mình, từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn về phía ba người Diệu gia đứng ở bên kia.
Hai mẹ con trở về phòng, Lý Ngư liền nằm trên giường trúc, Phan thị cũng không trở về phòng, ngồi xuống mã trát bên cạnh, liếc mắt trầm mặc không nói gì, chỉ để ý đến Lý Ngư đang nhìn chằm chằm lên nóc nhà, mê mẩn nhìn con chim én nhỏ đang ló đầu trên xà nhà, khe khẽ thở dài, nói:
- Cát Tường cô nương, thật là đáng thương!
Lý Ngư dùng giọng mũi “vâng” một tiếng, không hứng thú nói tiếp. Hai mẹ con lại trầm mặc một hồi, Phan thị phấn chấn tinh thần, nói:
- Đúng rồi, con đó, mấy ngày nay lần lượt mấy bà mối đều đến nhà rồi kìa, có nhà là dòng dõi Nho học, cũng có nhà bậc trung, còn có cả một huynh trưởng đang làm quan trên huyện đấy, hôm nào…
Lý Ngư cắt đứt lời nói của Phan Thị:
- Mẹ, con mới ra ngoài hai ngày, vừa trở về nên có phần hơi mệt mỏi.
- Được, được, được, cái kia…đợi một vài ngày sau hãy nói.
Phan Thị biết điều không nói nữa, đứng lên khỏi mã trát, xoay người muốn đi vào buồng trong.
Lý Ngư nghiêng đầu, bỗng nhiên nói:
- Mẹ, Diệp gia, không phải láng giềng thân thiện.
Phan Thị chần chừ một chút, nói:
- Con nói có lý. Ừ…Đến thời kỳ cho thuê tiếp, mẹ không cho bọn họ thuê nữa cũng được.
Lý Ngư vừa nghĩ, đột nhiên cảm nhận mình có chút trẻ con rồi, đến lúc đó, Cát Tường được cứu ra nên đi đâu? Mình cũng đã mang theo mẹ cao chạy xa bay rồi.
Vốn từng tưởng tượng còn cảm thấy coi như có thể cùng Cát Tường làm nên một đôi hòa hợp, thì nàng cũng không muốn rời xa gia đình, bỏ qua chữ hiếu, sẽ kiên quyết không đi theo hắn, nhưng hiện giờ nàng đã chặt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Diệu gia, vậy thì không cần phải lo lắng chuyện này nữa.
Bởi vì cái gọi là: Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục (Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập), tuy ông trời đối đãi với Cát Tường có chút cay nghiệt, nhưng theo hắn mà nói, chuyện này lại giải quyết hộ hắn một vấn đề khá đau đầu. Không chừng bởi vì ông trời đối hắn rất sủng ái chứ.
Nghĩ đến đây, tâm tình buồn bực của Lý Ngư có chút vui sướng, trong lòng âm thầm quyết định:
- Cát Tường bé bỏng, đành phải để nàng oan ức mấy ngày rồi, Ta nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, cứu nàng ra ngoài. Đời này của nàng, cho dù thực sự mệnh đã định phải bị người ta ức hiếp, thì người kia, cũng phải là ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận