Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 410: Không cùng thế giới
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư đạp lên không gian bay ra khỏi phòng.
Tĩnh Tĩnh trải qua cảm giác lần đầu, cũng không đòi hỏi nhiều thể lực nhưng lại có thể vét sạch thân thể hắn. Nàng thực sự mềm dẻo linh hoạt như một con rắn, toàn thân gần như không một chỗ nào trên cơ thể không thể động, loại cảm giác kỳ diệu này khiến hắn không thể kiểm soát được.
Gần đây hắn mới cùng với Lăng Nhược phát sinh quan hệ, lại thêm một tiểu vưu vật Tĩnh Tĩnh ngày đêm hầu hạ. Dù là Lý Ngư tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, khí huyết phương cương, cùng không khỏi cảm thấy mỗi ngày như chịu phạt.
Ban đêm vài lần nghe thấy tiếng khóc vang dội của con trai bảo bối, nhưng lại ngừng rất nhanh có lẽ là do đói bụng. Sáng sớm Lý Ngư thức dậy, đi xem Tác Tác và đứa nhỏ trước, đứa nhỏ lúc này lại đang ngủ say, hai tay ôm đầu, cái bụng giống như bụng con cóc nhỏ.
Lý Ngư trêu chọc đứa nhỏ một hồi, sau đó lấy bản thiết kế của Dương Tư Tề từ trong tay áo ra thảo luận với Tác Tác một phen. Đối với loại chuyện này, nữ nhân dù sao cũng để tâm hơn so với nam nhân. Ban đầu, Lý Ngư cảm thấy trên người không có mùi gì, nhưng dường như Tác Tác dựa vào trực giác đã cảm nhận được cái gì đó.
Tuy nàng chưa nói gì, nhưng ánh mắt lúc nào cũng như có điều suy nghĩ làm cho Lý Ngư chột dạ. Cho đến lúc Lý Ngư lấy bản vẽ ra, toàn bộ sự chú ý của Tác Tác đều bị bản vẽ kia hấp dẫn.
Một vài nét vẽ kia ở trong mắt nàng chính là hình dáng của phủ đệ trong tương lai. Tác Tác nằm ở trên giường, nghiên cứu vô cùng nghiêm túc và vui vẻ. Phan đại nương rửa mặt trở lại cũng gia nhập hàng ngũ nghiên cứu, hai nữ nhân ở đó chỉ trỏ, giống như đang bài binh bố trận.
Nhà, ở trong mắt nữ nhân có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Ở phương diện này, thực sự cảm xúc của nam nhân không sâu sắc như nữ nhân. Vì lẽ đó trong chuyện này Lý Ngư chỉ qua loa cho xong chuyện, hoàn toàn không rõ các nàng vì sao lại nghiêm túc và chuyên chú như vậy, cho nên... hắn ôm con mang đi, hai nữ nhân đều không phát hiện ra.
Lý Ngư ôm đứa con trong ngực, tiểu tử này rất nhẹ, nhẹ như không có gì, gối lên khuỷu tay phụ thân, ngược lại còn thoải mái hơn nằm trên giường. Trong lúc ngủ mơ, nó còn cố gắng ủi người đứng lên, duỗi cái lưng mỏi, hai bàn chân nhỏ ở trong ngực phụ thân đạp đạp vài cái, ngủ càng ngon hơn.
- Cát Tường!
Liếc nhìn Cát Tường, Lý Ngư trong lòng giật mình. Mặc dù hắn biết, Cát Tường đã biết rõ chuyện đêm qua Tĩnh Tĩnh ngủ lại trong phòng mình, thậm chí không khỏi có sự ủng hộ và ngầm đồng ý của nàng nhưng vẫn có chút chột dạ. May mắn trong ngực có đứa nhỏ, vô hình trung cho hắn thêm vài phần dũng khí.
- A! Tiểu bảo bảo!
Cát Tường vừa thấy đứa nhỏ trong ngực Lý Ngư, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng.
Ông trời có mắt, từ lúc Long Tác Tác vào cửa, thời gian một ngày của mẹ chồng gần như đều ở trong phòng nàng. Cát Tường trong lòng tất nhiên chua chát, nhưng cũng vô cùng muốn đi vào nhìn một chút, nhìn đứa con đầu tiên mới sinh của gia tộc họ Lý.
Nhưng vì mối quan hệ tế nhị giữa nàng và Long Tác Tác nên thật sự không thể bước vào cái cửa nhỏ kia. Hiện giờ nhìn thấy Lý Ngư bế con ra ngoài, Cát Tường vừa mừng vừa sợ, nàng vừa từ phòng bếp đi ra, tay còn ướt đẫm, vội vàng lau lên tạp dề, cẩn thận nhìn đứa nhỏ trong ngực Lý Ngư một cái, lại nhìn phía sau Lý Ngư, không thấy Long Tác Tác, lập tức nóng lòng muốn thử:
- Ta có thể ôm một cái không?
- Có gì mà không thể, tiểu tử này cũng phải gọi nàng một tiếng nương đấy.
Lý Ngư cười, đem con đưa tới.
Cát Tường lập tức như lâm đại địch, luống cuống tay chân một lúc, mới vụng về tiếp nhận đứa nhỏ, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nhìn tư thế ngủ đáng yêu, da thịt non nớt của nó, vui mừng thở nhẹ:
- Ai nha, huynh nhìn nó này, thật đáng yêu. Huynh mau nhìn mắt, lông mi của nó, thật xinh đẹp! Nha nha nha, miệng của nó, thật là đáng yêu, thật là đáng yêu.
Lý Ngư cười nói:
- Thích không, về sau nàng cũng sẽ sinh một cục cưng đáng yêu như thế.
Ôm đứa bé trong ngực, tình thương của người mẹ, một cảm xúc xa lạ nhưng tự nhiên phát ra từ tận đáy lòng. Cát Tường ôm ấp đứa nhỏ, trong lòng vô cùng ấm áp, không kìm lòng nổi mà nói:
- Thật muốn lập tức sinh một tiểu bảo bối đáng yêu như thế này.
Lý Ngư trêu tức mà nói:
- Ai bảo trước kia nàng không cho ta cơ hội, muộn rồi! Cho dù hiện tại chúng ta bắt đầu cố gắng, nhanh nhất cũng phải sau mười tháng nữa.
- Huynh! Không đứng đắn!
Cát Tường lườm Lý Ngư một cái, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ, trên mặt nhất thời tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nàng là một đứa bé từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, cho nên so với nữ tử bình thường tình thương của mẹ càng dễ dàng tràn ra. Vừa ôm tiểu tử này vào ngực, lập tức gợi lên tình mẫu tử bản năng trong nàng, ôm đứa nhỏ trong ngực, không muốn buông ra.
Thâm Thâm nhô đầu ra từ cửa phòng bếp, liếc mắt nhìn Cát Tường đang lén lút ôm đứa nhỏ, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt đứa nhỏ ánh mắt không rời đi dù chỉ một khắc. Chờ Cát Tường nói chuyện với Lý Ngư, nàng bèn nâng cao chân, nhẹ bước giống như con khỉ băng qua sân vào nhà, chui vào phòng của Lý Ngư.
Sáng sớm hôm nay, nàng liên tục thò đầu ra nhìn, nhưng cũng không thấy Lý Ngư và Tĩnh Tĩnh đi ra, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rốt cuộc cũng có cơ hội
Đi một mạch vào phòng của Lý Ngư, cẩn thận kéo cửa lại, quay đầu nhìn lại vốn tưởng rằng lúc này Tĩnh Tĩnh hẳn là phải ngồi trước bàn trang điểm để trang điểm, nhưng không ngờ lại không có ai.
- A? Tĩnh Tĩnh dậy rồi ư? Không thể nào, mình vẫn canh trước cửa, không thấy nó đi ra ngoài mà?
Thâm Thâm chớp đôi mắt sâu đen nhánh, nhìn về phía giường thấy chăn hơi hở ra, nhưng không có người.
Chẳng lẽ...
Thâm Thâm nhẹ nhàng rón rén đi đến, cầm lấy một góc chăn, bất ngờ dùng sức kéo lên.
- A!
Bên dưới là một thân thể tựa như một con cừu trắng đang nằm cuộn tròn, mông cong lên.
Thâm Thâm giật mình, vội vàng buông chăn xuống. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, bèn không kìm nổi mà nhấc chăn lên, giống như một kẻ trộm đang tìm kiếm.
Trên chiếc khăn phủ gối ở dưới mông, mơ hồ lộ ra màu đỏ sẫm.
Thấy đó là lạc hồng, Thâm Thâm thở hổn hển, hai má đỏ lên.
Thân thể tựa như cừu, tựa như bột ngọc trang điểm, đang nằm đưa lưng ra phía ngoài giường, cuộn thân mình ngủ say sưa.... Nhìn cổ, vai, gáy và tấm lưng trắng bóng loáng có từng vết dâu tây, tưởng tượng cảm giác Lý Ngư đã hôn khắp người nàng, Thâm Thâm cũng không nhịn được mà bắt đầu ngứa ngáy.
- A? Trên mông Tĩnh Tĩnh không có bớt mà, đây là...
Là dấu hôn, hay là vết xoa nắn?
Cái mông tròn tròn xinh đẹp như ngọc, nhưng bên trên lại có một dấu vết mờ ám, Thâm Thâm không kìm nổi bèn duỗi ngón tay ra sờ sờ, nhưng vẫn không bắt được điểm chính, không nhịn nổi bèn đẩy Tĩnh Tĩnh.
- A a, ừ ừ....
Tĩnh Tĩnh hàm hàm hồ hồ lầu bầu một câu, vặn vẹo uốn éo mông, ngủ tiếp.
Thâm Thâm nhịn không được bỏ chăn xuống, tự mình chui vào nằm cùng, dán vào lỗ tai của nàng nói:
- Tĩnh Tĩnh, sáng rồi, mau dậy đi.
- Dạ... Tỷ, đừng làm ồn, buồn ngủ, được rồi, để cho ta ngủ... Ngủ...
Một câu nói hàm hồ còn chưa dứt, Tĩnh Tĩnh lại chìm vào giấc ngủ.
- Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái quỷ ngươi á.
Thâm Thâm đẩy bờ vai của nàng:
- Tối hôm qua thế nào..., mau nói với ta, thế nào vậy?
- Thì như vậy đó..., còn như thế nào nữa..., đừng làm ồn ta, buồn ngủ, thân thể rã rời, để cho ta ngủ...
- Hứ! Ỷ vào được sủng mà kiêu đúng không? Nếu không phải tỷ tỷ để cho ngươi, làm gì đến lượt ngươi trước, hiện tại lại tự cao tự đại với tỷ tỷ à...
Thâm Thâm giọng điệu chua chát, giống như đổ một vại dấm chua.
- Không có mà.., người ta thật sự buồn ngủ, phải... A ~~ a ~~
Tĩnh Tĩnh xoay người lại, thò ra đôi tay nhẵn bóng như ngọc, ôm lấy Thâm Thâm trấn an, nhưng ánh mắt lại không mở ra, chỉ ngáp một cái, lười biếng nói:
- Thật sự rất mệt...
- Loại chuyện này, không phải là nam nhân tốn sức lực à? Bàng bà bà thường nói, chỉ có trâu mệt, không có ruộng xấu. Ngươi chỉ cần nằm đó, không cần phải làm gì, tại sao lại mệt mỏi như vậy?
Thâm Thâm nghi hoặc không thôi.
Tĩnh Tĩnh hàm hồ nói:
- Đợi tỷ... với hắn làm, tỷ sẽ biết, không làm cái gì, cũng rất mệt... vô cùng mệt...
Thâm Thâm lại càng không hiểu, lý luận của kẻ gà mờ này, liếc tròng mắt nghĩ nửa ngày, vẫn không hiểu vì sao lại mệt. Nàng sát lại hai má muội muội, cẩn thận quan sát một lúc lâu, ấp a ấp úng hỏi han:
- Đúng là mệt à, cái kia... Cái kia... Thời điểm đó, thoải mái không?
- Hô ~~ hô ~~~
Tĩnh Tĩnh khẽ rên như một con mèo con, Thâm Thâm tức giận, cách chăn vỗ lên mông nàng một cái, nói:
- Không nói thì thôi, cùng nam nhân lên giường, bà mối liền ném qua tường! Đồ không có lương tâm, hứ, không cần ngươi nói, người ta sớm muộn gì cũng sẽ biết!
Thế giới của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh chỉ có như vậy. Trong mắt các nàng chỉ có một nhà, một người nam nhân mà thôi, còn đối với Dương Thiên Diệp cô nương thì hoàn toàn bất đồng.
Nàng là nữ nhân, nhưng nếu nàng là nam nhân thì sao?
Một vị Hoàng tử mất nước, dốc lòng dốc sức, ngậm đắng nuốt cay, từng chút từng chút một mở rộng thế lực của mình. Mặc dù cơ hội phục quốc rất xa vời và càng lúc càng xa, nhưng hắn vẫn chịu đựng gian khổ mà bôn ba, không bao giờ bỏ cuộc. Một vị Hoàng tử tiền triều như vậy, khiến cho người ta có ấn tượng gì?
Nhưng nàng là nữ nhân, khi nàng thay đổi giới tính của mình, tất cả những nỗ lực của nàng dường như không xứng đáng. Nó không chỉ thể hiện ở cái nhìn của người ngoài, bởi vì thế giới này vốn dĩ sinh đã đã là nam nữ khác biệt, ngay cả trong chính bản thân nữ nhân, có đôi khi cũng là quan điểm như vậy.
Giống như Dương Thiên Diệp, có đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ tự mình kiên trì như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng những suy nghĩ thoáng qua này đại khái chỉ là một loại cảm xúc, nhất là khi cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không khỏi sinh ra dao động này.
Những quan niệm mà Mặc Bạch Diệm, Phùng Nhị và các vị thái giám khác từ nhỏ đã truyền bá cho nàng có tác dụng rất lớn. Làm cho đôi vai non nớt của nàng gánh vác trọng trách to lớn như thế, nhưng vẫn cắn răng kiên trì bước đi từng bước một.
Canh năm mỗi ngày, nàng đã rời giường, rửa mặt xong xuôi, sẵn sàng tập luyện võ nghệ. Khi bình minh, dùng bữa, đọc sách, đọc rất ít kinh, sử, tử, tập, đều là sách trị quốc, phép dụng binh là chính. Sự kiên trì này, so với vị Thái tử chân chính Lý Thừa Càn trong Đông Cung kia, còn vất vả hơn vài phần.
Khi tiếng trống báo bình minh của thành Trường An vang lên, nàng đã phải đến phòng thu chi ở lầu hai. Lúc này nàng giống như một Thái tử thật sự, một Hoàng tử quyết chí thề phục quốc, cần phải vạch ra, bố trí, sắp xếp rất nhiều kế hoạch.
Hôm nay, việc nàng vừa mới xử lý, chính sắp xếp thế lực của nàng ở chợ Tây. Lúc trước, Lý Ngư được Kiều Hướng Vinh Kiều Đại Lương gợi ý cùng Vương Hằng Cửu tranh chấp lâu dài, bèn nhờ cậy Nhiếp Hoan thay hắn chiêu mộ một đám "Giang hồ du hiệp", trong đó chí ít có một phần ba hào kiệt, là do Dương Thiên Diệp chỉ định, tụ tập đến bên cạnh Lý Ngư.
Ai ngờ Lý Ngư vì để tránh cho công cao lấn chủ, sau khi thành công lui thân, chạy đến Thái Thường Tự đảm nhiệm chức Cổ xuy thự lệnh. Tuy rằng Lý Ngư đã đi, nhưng chính vì sự ra đi của hắn những hào kiệt bên cạnh Lý Ngư, trái lại trở thành người của Lương Thần, Mỹ Cảnh.
Dương Thiên Diệp cũng coi như là mất cái này được cái kia. Dựa vào ô dù lớn nhất chợ Tây, nàng ở Trường An có thể làm nên chuyện, có thể làm được gấp mười lần so với trước đây. Cho nên Dương Thiên Diệp rất coi trọng cơ hội này, nàng rất nghiêm túc sắp xếp một phen, việc cấp bách nhất chính là bồi dưỡng nhân lực.
Thừa dịp Lương Thần, Mỹ Cảnh vừa mới cầm quyền, nhu cầu cấp bách là bồi dưỡng đào đội ngũ của mình, nàng muốn sắp xếp tâm phúc của mình càng nhiều càng tốt, cần phải lấy được danh tiếng tốt và nắm vững thực quyền. Sau khi thương nghị, đám người Mặc Bạch Diễm và Phùng Nhị Chỉ lần lượt rời đi, Dương Thiên Diệp có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm.
Tiếng trống mở phường chợ Tây cũng đã vang lên, rất nhanh nàng sẽ lắc mình biến hoá thành nữ chưởng quầy Càn Long Đường mạnh vì gạo bạo vì tiền. Nghe tiếng trống có tiết tấu chợ Tây, Lý Ngư mà Dương Thiên Diệp đột nhiên nhớ đến đang tiêu sái rời khỏi chợ Tây.
- Hắn ở cổ xuy thự, hẳn là mỗi ngày thanh nhàn vô cùng, không có việc gì làm nhỉ? Ai! Xem ra, thật đúng là hâm mộ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận