Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Nhậm Oán lau lau nước mắt, thổn thức không thôi như cũ, cũng không để ý tới Lý gia huynh đệ trêu chọc đối với gã.
Lời buộc tội của mấy người Võ Sĩ Hoạch, Liễu Hạ Huy chung quy là vẫn phát huy tác dụng, Võ Đại Đô Đốc phải qua năm mới lên đường đi đến Kinh Châu nhậm chức, kết quả y còn chưa đi, một giấy điều lệnh truyền tới Lợi Châu, Nhậm thứ sử đã bị điều đi trước.
Nói đến, Nhậm Thái Thú cũng coi như là vẫn giữ được chức tương đương, đây là đại cữu ca của gã nhậm chức Lại Bộ ở Kinh Thành cố hết sức, gã mới có được kết quả này, chẳng qua là địa phương bị điều đi lần này, hơi hoang vắng một chút.
Nhậm thứ sử bị giáng chức thành Khánh Châu thứ sử. Khánh Châu ở đâu? Rất gần với Tiêu Quan và địa giới Tây Lương, rất là hoang vắng. Hơn nữa, gã ở Lợi Châu, trên đầu có một vị Đại Đô Đốc quản, đến Khánh Châu thì sao? Đồng dạng có một vị Đại Đô Đốc ngồi ở trên đỉnh đầu gã.
Hơn nữa Khánh Châu khác biệt với Lợi Châu, Khánh Châu có Tiêu Quan! Đông Hàm Cốc, Nam Hào Võ, Tây Tán Quan, Bắc Tiêu Quan, là bốn đại cửa ải hiểm yếu của Quan Trung. Bắc Tiêu Quan một trong bốn đại cửa ải, liền ở cảnh nội Khánh Châu, là chỗ Vạn Lý Trường Thành và Tiêu Quan cổ đạo giao hội, là bắc đại môn của Quan Trung.
Cho nên kể từ thời Chiến Quốc, Tần Hán tới nay, Tiêu Quan cổ đạo vẫn luôn là con đường chủ yếu để Quan Trung và phương bắc giao lưu quân sự, kinh tế và văn hóa. Có vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng, là trận địa của các nhà chiến lược quân sự.
Làm võ tướng tại loại địa phương này, quyền lên tiếng so với Võ Đại Đô Đốc còn muốn lớn hơn, gã đi tới chỗ đó, liền giống như Liễu Hạ Huy làm Tư Mã tại Lợi Châu vậy, chỉ là vật bài trí.
Nói đến đây phải kể đến Liễu Hạ Tư Mã, vị nhân huynh này có kinh nghiệm nhiều năm, được đề bạt tại chỗ, nhậm chức thứ sử, thay thế Nhậm Oán.
Ở trong mắt của vị đại cữu ca của Nhậm Oán kia, chỉ cần cấp bậc không đổi, đổi một địa phương hoang vắng cũng không quan trọng. Qua hai ba năm nữa, lại nghĩ biện pháp chuyển gã trở lại Trung Nguyên. Nhưng ở trong mắt của Nhậm Oán, gã tình nguyện bị giáng hai cấp, đến địa phương giàu có làm quan, cũng không nguyện ý đi Khánh Châu để có thâm niên.
Nhậm Oán muốn đi Khánh Châu, mà Võ Đại Đô Đốc muốn đi Kinh Châu. Huynh đệ nhà Lý thị tại Lũng Tây, vốn cũng không muốn đi Trung Nguyên với Võ Sĩ Hoạch, liền muốn cáo từ trở lại quê hương. Nhậm Oán nghe thế, liền mặt dày đến nhà, thỉnh cầu đối với Võ Sĩ Hoạch, có thể để hai vị tráng sĩ này hộ tống gã tiến về Khánh Châu hay không, dù sao cũng thuận đường.
Lý do Nhậm Oán nói cho Võ Sĩ Hoạch là Tây Bắc không yên tĩnh, hơn nữa gã chưa hề đi qua, muốn mời hai vị tráng sĩ này hộ tống, bảo hộ sự an toàn. Trong lòng của Võ Sĩ Hoạch biết rõ, gã đây là đang dựa thế, một là muốn mượn thế của mình, hai là mượn thế của Lũng Tây Lý gia.
Lũng Tây Lý gia truyền thừa mấy trăm năm tại Tây Bắc, cây lớn rễ sâu, võ tướng văn thần chỗ ấy hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ cùng với Lý gia, nếu là quan viên được hai vị công tử Lý gia đích thân hộ tống tiến về nhậm chức, như vậy đám quan chức văn võ nơi đó sẽ nghĩ như thế nào? Tất nhiên sẽ cho rằng người này có quan hệ cực kỳ thân mật với Lũng Tây Lý gia.
Mà hai vị này lại là nhận sự nhờ vả tự mình hộ tống của Võ Sĩ Hoạch, quan hệ giữa Võ Sĩ Hoạch và Thái Thượng Hoàng cùng với Đương Kim Hoàng Thượng đều cực kỳ mật thiết, võ tướng nổi tiếng ở các nơi và y nhiều ít cũng đều có chút giao tình, đến lúc đó thời gian của Nhậm Thái Thú cũng liền sẽ càng dễ chịu hơn.
Võ Sĩ Hoạch mặc dù rõ ràng mục đích của Nhậm Thái Thú, bất quá...rõ ràng là y liên thủ cùng với Liễu Hạ Huy, hất Nhậm Oán rớt đài. Kẻ này thế mà còn có thể không biết thẹn đến nhà y dựa thế, phần bản sự co được dãn được này, thật sự là làm cho Võ Đại Đô Đốc khâm phục không thôi.
Còn nữa, mục đích đã đạt, y cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, lúc này thi chút ân huệ, thù hận giữa hai người liền nhẹ đi một chút, ngày sau vào lúc có cơ hội gặp lại, nói không chừng còn có chỗ trống để xoay chuyển. Bởi vậy Võ Sĩ Hoạch liền phái ra hai huynh đệ Lý gia.
Hai huynh đệ Lý gia này nào có để Nhậm Oán vào mắt, lại thêm Nhậm Oán muốn cầu cạnh bọn hắn, cho nên dọc theo con đường này, tuy nói là ăn của Nhậm gia, tiêu của Nhậm gia, an bài cử chỉ đều là hai huynh đệ Lý gia làm chủ.
Nhậm Oán thổn thức một phen, ngắm nhìn bốn phía nói:
- Nơi đây so với dinh thự của ta tại Lợi Châu, thực sự đơn sơ hơn nhiều. Lúc chúng ta đến, không phải là nhìn thấy một chỗ khách điếm còn muốn phồn hoa hơn rất nhiều so với nơi này sao? Nhậm mỗ lại không thiếu một chút tiền bạc, vì sao lại chọn ở chỗ này? Nơi nghèo nàn như vậy, thực sự ở không quen!
Lý Bá Hạo âm dương quái khí nói:
- Chỗ này lại có thể kém đến đến đâu? Nhậm Thái Thú ngươi cẩm y ngọc thực đã quen, không chịu được sao? Nói cho ngươi biết, đến Khánh Châu, điều kiện còn không bằng chỗ này đâu!
Nhậm Thái Thú nghe vậy liền chạm vào một bên tai , vẻ u sầu càng nặng hơn.
Lý Bá Hiên cười hì hì nói:
- Dù sao thì tiêu tiền của ngươi, hai huynh đệ chúng ta cũng không có đau lòng. Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn ở nơi tốt hơn? Đáng tiếc......
Lý Bá Hiên thở dài nói:
- Vào lúc ta đi đến khách điếm kia, trùng hợp nhìn thấy Tam thúc của ta ở trong khách điếm, may mà y không nhìn thấy ta, ta bị doạ tranh thủ thời gian trốn.
Lý Bá Hạo nghe xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói:
- Đúng vậy! Tam thúc phản đối chúng ta múa thương vung bổng nhất, luôn nói đọc sách mới là chính đồ, nếu như bị y nhìn thấy, sẽ không thiếu được màn bị nhéo lỗ tai, lại còn ầm ĩ nửa ngày.
Hai huynh đệ nói đến đây, không tự chủ cũng thổn thức, Lý Bá Hiên lọ ra vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Vốn muốn đêm nay ra ngoài khoái hoạt, lại sợ gặp phải Tam thúc, vẫn nên sớm nghỉ ngơi thôi.
Hai người thở dài thở ngắn một phen, liền trở về phòng ngủ.
Nhậm Thái Thú uống trà một mình, lại là oán trời oán đất một phen, đáng tiếc lúc này ngay cả một người nghe cũng không có, đành phải ấm ức trở lại phòng ngủ. Tất cả thê thiếp của gã đều đi theo, bất quá Nhậm Thái Thú bởi vì bị điều chuyển, tâm tình gần đây một mực buồn bực, không có lòng tìm vui vẻ, cho nên chỉ ở một mình.
Chỉ chốc lát sau khi đèn phòng khách dập tắt, La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ, Dương Thiên Diệp mới nhập bọn còn có Canh Tứ Gia liền dẫn người lặng lẽ mò tới bên ngoài tường viện.
Bốn người thăm dò từ đầu tường nhìn vào trong viện tối như mực một chút, La Nhất Đao thấp giọng nói:
- Ngươi xác định chính là chỗ này?
Dưới lòng bàn chân của La Nhất Đao, Tiểu Lục Tử ngửa đầu đáp:
- Không sai! Đại đương gia ngài cứ việc yên tâm, tiểu nhân làm việc, đáng tin cậy!
Trong bốn người, ba người khác đều là một tay treo trên đầu tường, mũi chân dán chặt vào tường, chỉ có La Đại đương gia võ công cao nhất, bởi vì đầu còn rất đau, không tiện thi triển võ công, cho nên gọi người dùng bả vai đẩy y bò lên trên tường.
Theo lý thuyết y không nên đi theo cách này, nhưng La Đại đương gia nói, báo thù liền phải nhìn tận mắt cừu nhân quỳ gối ở dưới chân của y, như vậy mới sảng khoái.
La Nhất Đao gật gật đầu, Tiểu Lục Tử dưới chân lại nói:
- Tuy nhiên trong phòng có mấy gian. Cái nào lớn cái nào nhỏ, ta cũng không dám nghe ngóng.
La Nhất Đao nhe răng cười một tiếng, nói:
- Có gì tốt mà nghe ngóng, xông vào từng gian, không tin không tìm thấy hắn.
Dương Thiên Diệp nhắc nhở:
- Đại ca, ngươi không phải đã hứa hẹn với hắn sao, chỉ làm phiền hắn, đừng làm phiền Long gia.
La Nhất Đao ngẩn người, nói:
- A! Ta ngược lại là quên kẻ gây chuyện này, đại trượng phu đã nói là phải giữ lời, không được thất hứa. Lát nữa động thủ phải cẩn thận một chút, chớ có làm tổn thương tính mạng của người ta!
Hột Can Thừa Cơ nghe thếm không kiên nhẫn được nữa, nói:
- Đại ca, không bằng như thế này, bây giờ ngươi không nên động thủ, đợi ở trong sân. Gọi các huynh đệ khác canh giữ những căn nhà bình thường kia, không cho người đi ra. Do ta và Tam muội, Tứ đệ động thủ, bằng vào thân thủ của ba người chúng ta, không để cho hắn phản kháng liền đánh ngất xỉu.
La Nhất Đao hớn hở nói:
- Như thế rất tốt!
La Nhất Đao chống hai tay lên tường, vắt eo ở trên đầu tường, khoát tay áo đối với bên cạnh:
- Tiểu Lục Tử, đi vào!
Tiểu Lục Tử đáp ứng một tiếng:
- Hiểu rồi!
Nói xong liền tranh thủ thời gian bò qua đầu tường, nhảy xuống dưới, sờ giày của La Nhất Đao, để y giẫm ở trên bả vai mình, cẩn thận buông y xuống. Mà lúc này Hột Can Thừa Cơ đã mang theo Dương Thiên Diệp và Canh Tứ Gia lặng yên đi vào mấy gian phòng.
Long Tác Tác nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nói là muốn sửa trị Lý Ngư, treo hắn lên, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt. Đánh cũng không được, mắng cũng không phải, ngồi ở bên giường chế nhạo hắn một hồi, cuối cùng cũng không nói ra được.
Lý Ngư không thích kiểu đùa này chút nào, từ lúc bị nàng treo lên, liền có chút nổi nóng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không để ý tới nàng, Long Tác Tác nói một hồi, liếc mắt nhìn Lý Ngư, thấy khuôn mặt hắn vẫn như cũ. Chỉ là cả người bủn rủn tay chân, máu chảy ngược, mặt đỏ rần.
Long Tác Tác lại cảm thấy thú vị, không khỏi cười xích lại gần:
- Tức giận sao?
Lý Ngư quay mặt đi, bày ra biểu lộ chẳng thèm ngó tới.
Long Tác Tác càng cảm thấy thú vị, đá giày, leo lên trên giường, thích thú nhìn vẻ mặt của Lý Ngư, Lý Ngư vặn người bên trái, nàng liền tiến sang trái, Lý Ngư vặn người bên phải, nàng liền tiến sang phải, cười hì hì nói:
- Này! Ngươi là nam nhân sao, thật sự tức giận rồi.
Lý Ngư nói từng chữ một:
- Ta hiện tại rất không muốn để ý đến ngươi!
Lý Ngư dứt lời, liền nhắm mắt lại.
Long Tác Tác quỳ nằm trên giường, nhìn hắn.
Lông mày của hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, ừm......một đại nam nhân, đôi môi lại rõ ràng như vậy, còn rất đẹp.
Lý Ngư mím môi, vốn là có chút tức giận, bỗng nhiên nghĩ đến bị nàng trói chặt như vậy, đêm nay khó có thể rời đi, trong lòng không khỏi có chút đưa đám.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trên môi có chút mềm nhũn, ấm ấm, mềm mềm, chỉ là một cái chạm nhẹ thôi, nhưng lại có một cảm giác khác lạ xẹt qua trái tim và lá lách.
Trong lòng Lý Ngư giật mình, kinh ngạc mở to mắt, liền thấy Long Tác Tác quỳ nằm ở trên giường, đang nhìn hắn, đuôi lông mày khóe mắt đều đỏ lên nhàn nhạt, giống như một con mèo quyến rũ.
Trông ta có đẹp không? Giọng nói của Long Tác Tác có chút gợi cảm, nhìn chăm chú đôi mắt của Lý Ngư, nhẹ nhàng nói. Vạt áo có chút mở ra, bởi vì động tác quỳ nằm sấp, ánh mắt của Lý Ngư chỉ hơi rủ xuống một chút, liền có thể nhìn thấy hai viên ngọc mông lung, thậm chí có một rãnh sâu màu ngọc bích .
Lý Ngư mê man trong sát na, nhưng vẫn có chút tức giận đối với cử động nàng trói chặt mình thành bộ dáng này, cho nên, hắn nhắm nghiền hai mắt một lần nữa.
Cử động này, đã chọc giận Long Tác Tác vốn đã có chút động tình, nụ hôn vừa rồi, đã làm cho nàng khó mà đè nén ý xấu hổ, nhưng lúc này Lý Ngư lại nhắm mắt lại, hơn nữa......trên mặt không nhìn thấy mảy may dao động, loại không nhìn này, càng thêm khiến cho nàng khó mà tiếp nhận.
Long Tác Tác lập tức ngồi quỳ chân, nâng mặt của Lý Ngư, Lý Ngư mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn nàng, Long Tác Tác tức giận nhìn hắn chằm chằm, dưới ánh đèn, ở trong đôi mắt đen, ẩn ẩn ánh lên màu hổ phách:
- Nhìn ta!
Lý Ngư lại muốn quay đầu, Long đại tiểu thư phẫn nộ, nâng mặt hắn lên, liền hung hăng......hôn một cái.
Oanh! Bức tường đổ sụp, Lý Bá Hạo và Hột Can Thừa Cơ vặn cánh tay lẫn nhau, nặng nề đổ vào trên bức tường sụp đổ, Lý Bá Hiên và Dương Thiên Diệp, một người giữ cổ tay của đối phương, một người áp ngón tay nhọn vào yết hầu của đối phương, Canh Tứ đương gia giơ đại đao đang muốn chém vào giữa Lý Bá Hiên cùng với Dương Thiên Diệp, nhìn thấy khung cảnh sát vách, tất cả mọi người như bị trúng định thân pháp, sừng sỡ tại đó.


Bạn cần đăng nhập để bình luận