Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 90: Nhìn sao Bắc Đẩu biết thiên cơ
Võ gia thiết yến, so với vô số tiệc khoản đãi Kinh Vương mà nói thì đây thực sự là một sự dày vò. Võ Đô Đốc quan chức không thấp, lại thiết yến ở trong phủ, không có mỹ nhân để gã ôm ấp, cầu hoan bừa bãi, thậm chí ngay cả chuyện tiếu lâm tục tĩu cũng không tiện kể, loại tiệc này có ý nghĩa gì?
Vì vậy tiệc rượu nhanh chóng kết thúc. Tiệc rượu vừa kết thúc, Lý Nguyên Tắc tới Tích Thúy Đài đã được an bài sẵn cho gã. Ở nơi đó, gã mới có thể tự do tự tại, đương nhiên Võ Sĩ Hoạch phải tự mình đưa gã tới đó, Viên Thiên Cương lại không muốn muốn đồng hành.
Y đã xem vân khí, tính ra bảo vật ở ngay tại thành Lợi Châu, chỉ có điều xem vân khí có thể xác định được phương vị đại khái đã là rất tốt rồi, y không thể xác định bảo vật ở trên người nào, còn cần phải điều tra thêm, nói không chừng sẽ có manh mối, nên đâu chịu đi Tích Thúy Đài.
Huống chi, Viên Thiên Cương là người ưu thích nhàn nhã, tự do tự tại đã quen, nguyên bản đi theo Kinh Vương nhập Thục là có hoàng mệnh trong người, cũng bởi không còn cách nào khác. Bây giờ đã ở Lợi Châu, chỉ cần Kinh Vương còn chưa đi thì y không cần phải đồng hành, y đề xuất muốn đi xung quanh một chút để giải sầu.
Võ Sĩ Hoạch muốn giữ Viên Thiên Cương lại, nếu ông ta đã cung phụng Lý Ngư như thượng khách, đương nhiên cũng hết sức kính trọng Viên Thiên Cương, vội cười khuyên Viên Thiên Cương nên ở trong Võ phủ, có thể ra vào tự do, không người nào có thể quản thúc y. Viên Thiên Cương liền vui vẻ đồng ý.
Sau đó Võ Sĩ Hoạch chuẩn bị xe đưa Kinh Vương tới Tích Thúy Đài. Tích Thúy Đài vốn là biệt viện của Đô Đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường, ở ngoại ô, phong cảnh cực đẹp. Viên Thiên Cương không phải đi cùng nên ở lại trong Võ phủ.
Võ Sĩ Hoạch cùng Kinh Vương Lý Nguyên Tắc vừa rời khỏi, Dương thị phu nhân cùng Viên Thiên Cương vào phòng khách, Hoa Cô rảnh rỗi lại muốn biết bản lĩnh của Viên Thiên Cương so với Lý ca ca của cô bé như thế nào liền kéo Dương Thiên Diệp tới chân tường bên ngoài phòng khách nghe ngóng.
Trong phòng khách có tiếng cười của Dương thị phu nhân:
- Ngưỡng mộ Viên Tiên sinh thần thông đã lâu, hôm nay được gặp đúng là có phúc ba đời. Lại không biết có thể làm phiền tiên sinh xem giúp cho thiếp thân một chút được không?
Viên Thiên Cương cười nói:
- Chỉ là một việc nhỏ, phu nhân cần gì khách sáo!
Viên Thiên Cương vốn không tiện quan sát nữ quyến nhà người ta, lúc này xem tướng thì không cần khách khí, lập tức đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt Dương thị phu nhân, lông mày, mắt, mũi, quan sát từng cái một. Y chăm chú nhìn Dương phu nhân, vẻ mặt lộ vẻ tán thưởng nói:
- Phu nhân sinh quý tử, phúc duyên thâm hậu!
Ở ngoài cửa sổ, Hoa Cô hếch khóe môi, kéo vạt áo Dương Thiên Diệp, nói thầm:
- Bắt chước lời người khác, không có sáng ý! Lời này, Lý Ngư ca ca cũng đã nói rồi.
Dương Thiên Diệp buồn cười nói:
- Lý Ngư ca ca của con đã nói, nhưng Viên tiên sinh người ta cũng chưa từng nghe thấy, tại sao lại nói là bắt chước người khác? Chỉ có thể nói là anh hùng sở kiến lược đồng (chí lớn gặp nhau), tiểu nha đầu chớ bất công, nghe tử tế đi nào.
Dứt lời, nàng lại áp tai nghe động tĩnh trong phòng khách, trong lòng lại nghĩ:
- Anh hùng sở kiến lược đồng (chí lớn gặp nhau) ? Kẻ phóng đãng nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta được tính là anh hùng? Phì phì phì!
Dương phu nhân vừa nghe Viên Thiên Cương nói như vậy, không khỏi mở cờ trong bụng. Lời này của Viên Thiên Cương phần lớn là giống với những lời của Lý Ngư đã nói, người người xác minh, Dương phu nhân càng không thể nghi ngờ, vội gọi người đưa hai con riêng tới phòng khách. Bà cười nói:
- Nguyên Khánh, Nguyên Sảng, tiên sinh khen hai con có phúc duyên thâm hậu, còn không mau tạ ơn tiên sinh!
Võ Nguyên Khánh và Võ Nguyên Sảng vội vàng tiến lên thi lễ, trong lòng cũng rất tự đắc.
Viên Thiên Cương nhìn hai người, mày hơi nhăn lại, khi hai người lui ra mới từ từ nói:
- Lệnh công tử đúng là có phúc duyên thâm hậu, tương lai có thể làm tới tam phẩm, nhưng… ta xem tướng mạo của phu nhân, con nối dòng còn có người phúc duyên càng dày hơn hai vị công tử mới đúng!
Dương phu nhân vưa nghe càng thêm vui mừng, hai con riêng có thể làm tới quan Tam phẩm, vậy ý nghĩa Võ gia vẫn nối dõi quyền cao chức trọng. Lại không ngờ nhà mình còn có người hơn hai đưa con này ư? Nhưng trong nhà chỉ có ba đứa con gái thôi.
Ở ngoài cửa sổ, Dương Thiên Diệp và Hoa Cô liếc nhìn nhau, vẻ mặt khó chịu của Hoa Cô liền biến mất:
- Tương lai có thể làm quan tam phẩm.
Như vậy Lý Ngư ca ca chưa từng nói đấy.
Dương phu nhân vội vàng sai người gọi trưởng nữ Võ Thuận tới phòng khách, nói với Viên Thiên Cương:
- Tiên sinh xem phúc trạch của Thuận nhi thế nào?
Viên Thiên Cương nhìn Võ Thuận vài lần, mỉm cười gật đầu:
- Không tồi! không tồi! tốt lắm! Tốt lắm!
Võ Thuận không hiểu vì sao mẫu thân đột nhiên gọi mình tới làm gì, nghi hoặc nhìn sang bà. Dương thị nhìn Viên Thiên Cương cho có lệ rồi nói với Võ Thuận:
- Viên tiên sinh xem tướng cho người nhà ta, vừa rồi ở tiệc không tiện lắm cho nên gọi con tới đây, lúc này không sao rồi!
Võ Thuận chợt hiểu, vừa nghe Viên tiên sinh nói phúc trạch của nàng không tệ, trong lòng cũng vui mừng, nhưng khi nàng vừa lui ra, Dương phu nhân nói với Viên Thiên Cương:
- Không biết tiểu nữ có gì không ổn, kính xin tiên sinh chỉ rõ.
Viên Thiên Cương do dự một chút, dù sao cũng không quen nói dối cho có lệ, nên nói:
- Phu nhân chớ trách, thực không dám giấu, ta xem cô gái này tuy thân phận cao quý nhưng lại … không có lợi cho phu quân!
Y nói như vậy đã cực kỳ hàm súc, Dương phu nhân vừa nghe cũng đã biết, chính là đang nói con gái mình khắc chồng, trong lòng cũng không cam tâm.
Người ta chỉ là đang xem tướng giúp, bà cũng không thể nói gì. Bởi vì Lý Ngư có quy định một ngày chỉ bói có ba quẻ, hơn nữa chỉ sở trường về bói toán mà không sở trường về xem tướng, bà cũng chưa để cho Lý Ngư xem mặt con gái mình, nói không chừng ngày khác có thể mời Lý Ngư xem cho con gái mình xem có phải như vậy hay không.
Bên ngoài cửa sổ, Hoa Cô nghe thấy tỷ tỷ “hân phận cao quý nhưng không có lợi cho phu quân”, không khỏi giật mình, đầu theo bản năng nghiêng về phía trước, lập tức va trên cửa sổ, Dương phu nhân ở bên trong nghe thấy, giận giữ quát lên:
- Người nào?
Hoa Cô thè lưỡi, chạy ra cửa, ngượng ngùng nói:
- Mẫu thân, là con!
Hoa Cô nói xong liền nháy mắt với Dương Thiên Diệp, hi vọng nàng có thể đứng ra nói giúp. Có dì út ở đây hẳn mẫu thân cũng không trách phạt mình quá mức. Có thể là Dương Thiên Diệp kiêng kị cho Viên Thiên Cương xem tướng nên chỉ lắc đầu, không chịu xuất hiện.
Viên Thiên Cương nhìn Hoa Cô đứng ở cửa, ánh mắt lóe sáng, chậm rãi nói:
- Phu nhân, đứa bé này Long đồng Phượng cảnh, cao quý không tả nổi! Ta xem phúc duyên phu nhân hẳn là ứng trên người đứa bé này rồi.
Dương phu nhân thấy Hoa Cô mặc quần áo cũ của ca ca, còn chạy tới chân tường nghe lén, đang muốn quở trách con gái không biết cấp bậc lễ nghĩa, nghe vậy hết sức vui mừng, vội hỏi:
- Lời của tiên sinh là thật sao?
Viên Thiên Cương nháy mắt ra hiệu với Hoa Cô, có chút thâm ý vuốt cằm mỉm cười nói:
- Đúng vậy! Chỉ tiếc công tử là nam! Nếu là nữ nhi, có thể làm chủ thiên hạ.
Lời này vừa thốt ra, Dương phu nhân ở trong phòng, Dương Thiên Diệp ở ngoài cửa sổ cùng giật mình kinh hãi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoa Cô. Dương phu nhân mừng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
- Cao quý đến mức đứng đầu thiên hạ? Chẳng lẽ lại… tương lai Hoa Cô sẽ làm chủ trung cung, mẫu nghi thiên hạ?
Ngoài cửa sổ, Dương Thiên Diệp cũng lộ vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Hoa Cô:
- Con bé này, tương lai có thể làm Hoàng Hậu ư?
Hai người đều nghĩ đến “nếu là thân nữ nhi, có thể làm chủ thiên hạ” chính là nói làm Hoàng Hậu. Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, là vợ của Chân Long Thiên Tử, đương nhiên cũng được coi là đứng đầu thiên hạ. Dù sao từ xưa đến nay, hai người dù tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ ra Viên Thiên Cương nói câu “có thể làm chủ thiên hạ” chính là ý thực.
Hoa Cô còn đang nháy mắt cầu xin sự giúp đỡ của Dương Thiên Diệp, miệng ra hiệu nên không nghe được những lời này của Viên Thiên Cương. Viên Thiên Cương nhìn ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt của Hoa Cô, môi hồng răng trắng, cái trán mượt mà đẫy đà, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
- Lúc ở trước phủ là ta nhìn lầm, hóa ra đây là một nữ oa nhi! Nhật Nguyệt giữa trời, chiến đến dưới đất; Khó bề phân biệt, không văn cũng võ! Một quẻ của Sư đệ chính là ứng trên người của cô bé này! Lúc trước Lý Uyên lấy thân phận biểu huynh để đoạt giang sơn Đại Tùy ta, cô bé này sau lấy thân phận vợ của Lý gia cướp đoạt giang sơn Đại Đường. Lấy cách của người để trả cho người. Chuyển vần, báo ứng, xác đáng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận