Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 099: Đâm lao thì phải theo lao
Cát Tường biết vị quý nhân này nhất định là hiểu lầm chuyện gì rồi, tuy nhiên điều mà y nói có thể khiến cho mình toại nguyện tâm ý, sự hấp dẫn thực sự lại quá lớn, nàng cũng không biết y có diệu kế gì, nhưng vẫn đưa người về phía trước, để cầu cứu y.
Viên Thiên Cương hết sức đắc ý đối với thái độ của nghiêm túc lắng nghe của Cát Tường, bèn dạy nàng cách thức lạt mềm buộc chặt, theo tình tình chạy chạy tình tình theo gì gì đó... Nói xong, y tự cảm thấy đã làm được một việc tốt lớn lao, liền ôm lấy cảm giác đã làm được một việc đạo đức cao quý, dương dương tự đắc đi về hướng trà lâu tửu quán.
Ngoài phủ Thái Thú, lúc này người đã đông như kiến cỏ, không biết có bao nhiêu bách tính nghe tin mà đến. Kỳ thực vụ án này chẳng liên quan gì đến họ, thậm chí họ không nhận thức được việc đứng sau vụ án này cũng không phải xử lý người con gái Cát Tường đáng thương này mà là trận tranh đấu âm thầm của ba nhân vật quyền lực cao nhất Lợi Châu, giống như đánh bạc và xác định là: Ai sẽ là Đương gia Lợi Châu tiếp theo.
Vụ án này xét xử công khai, Nhậm Oán ngay từ đầu đã tin tưởng nắm chắc phần thắng, có ý muốn công khai lập uy, khôi phục diện mạo, cho nên mới có quyết định này. Ai ngờ, tình thế đảo ngược, đám người Võ Sĩ Hoạch, Liễu Hạ Huy đều can dự vào, nhưng việc xét xử công khai này không thay đổi lại được, nếu không e rằng chưa chiến đã thua rồi.
Cho dù là vậy, đám bách tính cũng không vào được đại đường, “bách tính” chờ nghe xử rất nhiều, toàn bộ đều mặc y phục mộc mạc nhất, có người còn mang theo giỏ táo để bán, mang theo giỏ để nhặt phân bò, chỉ là tất cả “bách tính” không thấy một người nào có vẻ mặt “muốn ăn muốn bán” đấy, hơn nữa ánh mắt họ linh động hơn tất cả mọi người.
Đây đều là những “thể kỉ nhân” mà các vị quan lão gia lựa chọn tỉ mỉ, người nào có ánh mắt không linh động chứ? Còn có một số tiểu nhị, hỏa kế mà phú thương muốn tấn thân giàu sang phái tới để xác định chắc chắn sau này nên ôm đùi ai, đó cũng đều là nhân vật mạnh vì gạo bạo vì tiền, người người đều phải giỏi trong việc quan sát tỉ mỉ hành động và sắc mặt người khác.
Trong đám đông xem xử án, Hoa Cô tuy non nớt nhưng lại có đôi mắt linh khí bức nhân, chỉ có ba người Hột Can Thừa Cơ và Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, tuy rằng ánh mắt cũng lộ vẻ cảnh giác, nhưng lại không giống với bộ dạng quan sát của “quần chúng” khác.
Trong đám đông xem xét xử, có lẽ chỉ có ba người bọn họ mới thật sự đến để “xem sự náo nhiệt”. Trong đám đông còn có một người đàn ông trung niên mặc y phục xanh đứng ở đó, xem ra cũng được một vị quan thân gia nào phái tới. Lão hơi cúi đầu, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lý Ngư, chính là Mặc Bạch Diệm.
Mục tiêu của lão chỉ có một Lý Ngư, sau khi thẩm vấn, chính là lúc Lý Ngư bị mất mạng! Lão ngụy trang một chút, nhìn kĩ đương nhiên vẫn có thể nhận ra được, chỉ có điều là lão lẫn lộn trong đám đông không có chút nổi bật, sẽ không có ai để ý đến lão.
Trong phòng trực Nhị Đường, Tô Lương Sinh đang vui vẻ trong lòng chờ đợi thăng đường. Y cũng biết đồng ý làm việc này cho Nhậm Thái Thú không hề đơn giản như vậy, nếu như đối thủ dễ đối phó, dựa vào địa vị quyền thế của Nhậm Thái Thú, hà tất lựa chọn biện pháp vòng vo như vậy, dùng đến loại người ti tiện như y?
Tuy nhiên, y vẫn không chút do dự lựa chọn đồng ý. Y là người gì? Thiên kim chi tử không ngồi sát mái, Tô Lương Sinh y chẳng qua là một tên quy công thấp hèn không bằng súc sinh mà thôi, nếu như không ôm lấy bắp đùi ấy, thì mãi mãi sẽ không có ngày nổi danh, cho nên mạo hiểm đối với y mà nói, là việc ắt phải như vậy.
Nhậm Thái Thú hứa cho y trăm lượng bạc, sau khi việc thành y sẽ đi tới sòng bạc Vân Sạn cược lớn, nói không chừng phút chốc sẽ trở nên giàu có! Nếu như thua rồi, trong tay cũng vẫn còn một mỹ nữ, chơi chán thì bán cho thanh lâu, lại kiếm được một khoản tiền, đến lúc đó lại đi đến sòng bạc Vân Sạn gỡ vốn lại cũng chưa muộn!
Tô Lương Sinh càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, chỉ mong ngóng nhanh chóng thăng đường, số bạc này sẽ vào tay y rồi.
Trong Tam đường, Nhậm Thái Thú sắp thăng đường cũng y mũ chỉnh tề, ngồi ngay ngắn như nghi lễ, trong tay cầm chung trà, hơi híp hai mắt lại, giống như thần phật điêu khắc bằng gỗ, ngồi bất động, trà trong tay đã nguội rồi cũng không nhấp một ngụm.
- Thình! Thình! Thình…
Tiếng trống của tiền đường bỗng nhiên vang lên, giống như nhịp tim của người khổng lồ đỡ trời cao, bỗng chốc đã động đến trái tim của Nhậm Oán, khiến tim lão ta đột nhiên nhảy lên. Nhậm Oán hơi híp mắt lại, khóe môi dần dần bật ra ý cười nguy hiểm khó hiểu.
Đặt nhẹ chung trà lên bàn, lão nhẹ nhàng vuốt chòm râu dưới cằm, ngón tay nặng nề đang trở nên bình tĩnh còn có chút lực hơn. Bàn tay vuốt râu của lão hơi dừng lại, ngửa người về phía sau, áo bào nhịp nhàng, bước lớn mà đi, hai tên nha môn cúi người nghênh đón, Nhậm Oán như có một ngọn gió lướt qua họ, hai người lập tức bước đi theo.
- Bộp!
- Thăng đường!
Trước tấm Bích Hải Hồng Nhật, Nhậm Oán bước nhanh lên đài công án, vỗ mạnh thước gỗ. Bọn nha dịch hai bên cầm côn thủy hỏa đồng loạt gõ xuống chỉnh tề, hô to đường uy.
- Uy …. Vũ…
Cửa đại sảnh, “bách tính” xem xử án lập tức xôn xao, đều thăm dò vào trong sảnh, Mặc Bạch Diệm lại nhìn chăm chăm Lý Ngư, nhân cơ hội bắt đầu hành động, dịch người lặng lẽ tiếp cận đến gần hắn.
- Người đâu! Dẫn nguyên cáo, bị cáo!
Nhậm Oán hạ lệnh một tiếng, “bách tính” xem xử án trước cửa liền bị thủ vệ cửa phủ dùng côn thủy hỏa tách ra hai bên, nhường ra một lối đi, Lý Ngư quần áo nghiêm chỉnh, hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào trong, mắt chớp mắt, dương khí cũng không bộc lộ đầy đủ.
- Roạt…
Một chân Lý Ngư trong cửa một chân ngoài cửa, dường như trúng định thần pháp đứng ở đó, ngừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về một hướng. Hoa Cô lôi kéo vạt áo hắn khẽ lè lưỡi rồi buông tay ra cực nhanh, nhìn hắn, vẫy vẫy nắm tay nhỏ:
- Lý Ngư ca ca cố lên, đánh bại tên mập họ Nhậm, giành lại mỹ nhân! Cát Tường tỷ tỷ là của huynh đó!
Lý Ngư nhìn vạt áo của mình, khóe miệng giật vài cái. Chiếc áo bào này là mẹ hắn mới may cho hắn, nhưng hắn cố ý làm cũ đi, dùng cát mài qua, điều hắn muốn chính là nếm trải sự cũ kĩ thậm chí có chút rách nát. Lúc đầu vừa nhìn thấy áo bào hắn làm cũ, Phan thị thấy rất đau lòng. Nhưng cũng vì mài nát quá, cho nên…bị Tiểu Hoa Cô kéo rách một mảng to.
Trong đám đông lập tức có âm thanh cười khúc khích, có người nhịn không được cười ra cả tiếng.
Lý Ngư nhanh chóng hội tụ tâm thần, hờ hững nhìn Hoa Cô cười, căn bản không quan tâm đến cái chỗ rách to như cái miệng rộng ở góc áo, thoải mái đi lên trước rồi đứng lại, thi lễ với Nhậm Oán:
- Thầy kiện Lý Ngư được cáo Cát Tường mời, bái kiến Thái Thú!
Thời điểm đầu đời Đường, thăng đường vẫn chưa có lễ quỳ. Về phần thầy kiện, cũng không có đánh giá kiểm tra ban hành giấy phép gì cả, chỉ cần thừa nhận với quan tòa, ai cũng đều có thể làm thầy kiện của họ. Đương nhiên rồi, thầy kiện trong mắt quan phủ, luôn là người đâm bị thóc chọc bị gạo cho chủ, cho nên phàm là người có chút thân phận, sẽ không tự hạ mình làm thầy kiện. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, đó chính là không thu tiền, hơn nữa là giúp đỡ những người yếu thế khởi kiện, giúp người ta lấy lại công đạo. Trường hợp này, người làm thầy kiện sẵn sàng không cần cái gì gọi là thân phận, mà thân phận càng cao quý, càng chứng minh người đó là một văn hiệp, có thể ở trong nhân gian giành được thanh danh cực lớn.
Lý Ngư bây giờ đang đóng vai trò chính là góc độ này, chẳng qua... hiện tại trên phố phường có rất nhiều câu chuyện, đều nói giữa hắn và Cát Tường có tư tình, hắn vì thích người con gái này nên mới ra mặt, khác xa với hành vi cao thượng bênh vực kẻ yếu, những đại cô nương tiểu nương tử có lẽ hứng thú, nhưng nhóm văn nhân yêu cầu đạo đức cao hơn sẽ không chấp thuận.
Nhậm Oán hiên ngang ngồi xuống, nhìn Lý Ngư, hơi phất tay nhẹ, nói:
- Đứng qua một bên.
Lý Ngư mỉm cười, thản nhiên lui qua một bên. Lúc này hai tên Bộ Khoái cùng Tô Lương Sinh cũng bước lên đại đường. Tô Lương Sinh nhếch mông, một bước gật đầu ba cái, giống với con chó nhỏ bước lên đại đường, ánh mắt không thèm nhìn người hai bên, liếc nhìn thấy Nhậm Oán ngồi hiên ngang phía trước, lập tức bước lên phía trước, lạy một lạy dài, trán chạm tới mặt đất.
Tô Lương Sinh nói:
- Tội dân Tô Lương Sinh, bái kiến Đại lão gia.
Nhậm Oán liếc mắt, chậm rãi cầm cáo trạng, ngồi thẳng lưng, nói:
- Chấp dịch “'Di Xuân Lâu” Tô Lương Sinh, liên quan đến vụ án vũ cơ Cát Tường, bây giờ mở ra xét xử! Tô Lương Sinh, ngươi kiện người nào, có chứng cứ gì, bây giờ bẩm báo cho bổn quan biết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận