Tiêu Diêu Du

Chương 609: Khách từ phương xa tới.




Chương 615: Liệt nữ sợ lang quân.
Sáng sớm, Lý Ngư đi luyện công buổi sáng trở về.
Đây là một yêu cầu bắt buộc mà Lý Ngư tự đặt ra cho mình.
Hiện giờ thành lập cơ nghiệp ở Cơ Huyện, con cái lại còn nhỏ, có thể nói cơ nghiệp của hắn hoàn toàn dựa vào một mình hắn chống đỡ, nếu một ngày hắn ngã xuống, cho dù lực lượng cường đại đến đâu cũng trở thành tro bụi. Cho nên, hắn không thể xa vào ôn nhu hương, như vậy không chỉ hao mòn chí khí mà thân thể cũng suy yếu.
Cho nên, hắn bắt buộc mình mỗi ngày nhất định phải xuống núi thao luyện cùng sĩ tốt, như vậy không chỉ có khí lực cường tráng, rèn luyện ý chí, mà cũng khiến tướng sĩ dễ dàng quy thuận hắn hơn.
Lý Ngư chọn chỗ Long Tác Tác và Thiết Vô Hoàn mười tên thị vệ tâm phúc cùng leo núi rồi chạy về đỉnh Chiết Mai, lúc này ánh mặt trời vừa ló ra, khắp núi là một mảnh long lanh, giọt sương trên lá cây đang bị ánh mặt trời chiếu vào long lanh.
Bên trên Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Trần phi Dương trên tay còn cầm một cây quạt lông ngỗng, cũng không biết trời sắp vào mùa đông mà vì sao y lại dùng như vậy.
Vừa thấy Lý Ngư, hai người đang hiên ngang đi xuống vội vàng đứng lại, đứng ở ven đường, chắp tay đứng đợi.
Lý Ngư đứng lại, cười nói:
- Đúng rồi, chuyện ta bảo các ngươi đi làm thế nào rồi?
Cẩu Đầu Nhi mặt mày hớn hở nói:
- Tước gia yên tâm, chúng tôi đang cố gắng.
Lý Ngư quan sát bọn họ nói:
- Ta nhìn các ngươi ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bức người, chắc là đã có đại thu hoạch rồi hả?
Trần Phi Dương nói:
- Không dám nói như vậy, hai chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ làm dao động phòng bị trong lòng Dương Thiên Diệp cô nương, cuối cùng còn phải Tước gia ngài đơn thương thẳng vào, thăm dò lấy châu ngọc, một lần đã định!
Lý Ngư ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy tên tiểu tử này nói chuyện hơi thô, tuy nhiên nhìn y dưới ánh mặt trời, vẻ mặt chính khí, cũng không biết có phải dùng sai thành ngữ không, gật đầu nói:
- Khiêm tốn cũng không phải là phong cách của ngươi! Vị cô nương kia, phải lấy kỳ quái thủ thắng, thủ đoạn tầm thường không làm gì được cô ấy đâu. Cho nên ta mới giao toàn quyền cho các ngươi đi làm, hai người các ngươi chính sự không làm được, ý tưởng bàng môn tả đạo thì không ai có thể so được với các ngươi.
Cẩu Đầu Nhi mặt mày hớn hở nói:
- Tước gia quá khen, hai chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó!
Cẩu Đầu Nhi nói được lời này, đang muốn khoe khoang thêm thì chợt nghe bên cạnh có tiếng kêu rên một bóng người hiện lên, suýt nữa đụng vào gã té ngã.
Người nọ quỳ dưới mặt đất, quỳ sượt trên sười núi về phía Lý Ngư, thị vệ bên cạnh Lý Ngư phản ứng mau lẹ. đao kiếm ra khỏi vỏ, kề vào cổ của người nọ.
Người nọ quỳ trên mặt đất, hai tay vịn sống đao, gào khóc kêu to:
- Tước gia! Lão gia nhà tôi giao toàn quyền cho Vượng Đôi, phối hợp với Tước gia hành động. Chỉ cần Tước gia thả lão gia nhà tôi ra, ra binh trợ giúp, lão gia nhà tôi sau khi bình định. Tước gia có điều kiện gì, chúng tôi đều đáp ứng!
Lúc này Lý Ngư mới nhìn rõ người nọ chính là quản gia Vượng Đôi của tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan, vội đẩy thị vệ ra, tiến lên nâng Vượng Đôi dậy, vui mừng nói:
- Mau mau xin đứng lên, nói chuyện cẩn thận, không cần động một chút là lại quỳ. Nào nào, chúng ta lên núi, thảo luận một chút về việc xuất binh. Cái gì? Điều kiện, dễ bàn, dễ bàn, bổn tước đã sớm soạn ra rồi, lát đưa cho ngươi là được. Ngươi xem hiệu suất của ta này, xúc động quá đúng không…
Lý Ngư giống như huynh đệ ruột thịt, kề vai sát cánh với Vượng Đôi mà đi.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi nhìn Lý Ngư rời đi, vội vàng xuống núi.
Trên võ tràng, còn có một chi quân đội ba ngàn người, sau luyện công buổi sáng vẫn chưa giải tán, mà vẫn lập trung đứng ở đó, trên đài điểm tướng, Thiết Vô Hoàn cũng chắp hai tay sau lưng, đứng điềm đạm, vững chắc.
Gió to cuốn kỳ, có tiếng phần phật.
Thế nhưng đại tướng trên đài bất động, đội quân thép ba ngàn người dưới đài cũng không nhúc nhích. Chẳng sợ từ lúc luyện công đến giờ chưa dùng cơm.
Đây là đội quân thép mà Thiết Vô Hoàn huấn luyện theo phương pháp tàn khốc.
Không quá lâu sau, Trần Phi Dương cưỡi ngựa đi trước, Cẩu Đầu Nhi cưỡi lừa đi sau, vội vàng chạy tới.
Cẩu Đầu Nhi không phải là không có ngựa cho gã dùng, chỉ là gã không dám cưỡi cao như vậy, cho nên chọn một con lừa cường tráng.
Hai người tới trước đài điểm tướng, xoay người xuống ngựa và xuống lừa, vội vàng đi lên đài, ôm quyền trước Thiết Vô Hoàn:
- Bái kiến Lữ Soái đại nhân, vất vả… vất vả.
Kỳ thật binh trên tay Thiết Vô Hoàn đã sớm vượt qua biên chế một Lữ đoàn, có điều quan chức của Lý Ngư chỉ là một Qủa nghị đô úy, không có cách nào cho thủ hạ chức quan cao hơn, vì vậy tuy thực lực lớn, thực quyền nặng nhưng chức quan lại không cao.
Thiết Vô Hoàn gật đầu, ra hiệu một hồi để cho bọn họ gọi hàng.
Đài điểm tướng thiết kế không tệ, nằm ở hướng thuận gió. Hơn nữa sau lưng lại là dãy núi hình cung, lợi cho khuếch đại âm thanh.
Trần Phi Dương vừa thấy, tiến lên phía trước nói:
- Chư vị, bọn ngươi cũng biết, hôm nay chúng ta giữ các ngươi lại, là có ý gì không?
Ba nghìn tướng sĩ nhất thời hai mắt sáng ngời, chẳng lẽ lại đánh trận? Mọi người đều là con mắt mong chờ. Nhìn thấy trận chiến đầu tiên những người có chiến công đều được thăng, phòng cũng có, tiểu nương tử xinh đẹp song hỉ lâm môn, mọi người đều mê tít..
Ba ngàn tướng sĩ nhất thời đều cùng trả lời:
- Dám chiến! Thiện chiến! Thắng chiến! Chiến chiến chiến!
Âm thanh rộng rãi hữu lực âm ầm quanh quẩn, Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi cũng nhiệt huyết sôi trào.
Cẩu Đầu Nhi tiến lên một bước, kích động đỏ bừng khuôn mặt, khàn cả cổ nói lớn:
- Hiện tại, có người có ý đồ làm hỏng chuyện tốt của Tước gia chúng ta! Bởi vì có câu, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một thời, các vị tướng sĩ, chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Người không hiểu chuyện phá hư chuyện tốt của Tước gia, giết! Lâm trận sợ kẻ thù chạy trốn, giết! Đi theo địch làm phản, giết! Người tiết lộ quân tình, giết! Người vi phạm quân ảo, giết! Người phạm thành Chiết Mai ta, giết! Giết giết giết!
Cẩu Đầu Nhi kích động khua tay múa chân:
- Giết giết giết!
Trần Phi Dương trợn mắt đến mức con ngươi sắp lồi ra, đứng ở phía sau Cẩu Đầu Nhi cho một cước nói:
- Giết cái đầu ngươi ấy!
Cẩu Đầu Nhi không kịp đề phòng, bị một cước của Trần Phi Dương làm quỳ rạp xuống mặt đất.
Trần Phi Dương vội tiến lên hai bước, hắng giọng một cái nói:
- Không thể giết! Ngàn vạn lần không thể giết! Chư vị, chư vị, kỳ thật nhiệm vụ hôm nay của chúng ta, vô cùng đơn giản…

Thành Thái Cúc, Ngụy Hán Cường và Mặc Tiêu Tiêu sóng vai tuần tra đến biên thành trì đng xây dựng.
Mặc Tiêu Tiêu nói:
- Trời lạnh, đợi có tuyết hẳn phải đình công rồi. Sợ là đầu xuân sang năm mới có thể tiếp tục thi công. Tuy nhiên, thành trì chúng ta rộng lớn, vốn là trong nửa năm một năm cũng không xây xong được, thật sự muốn hoàn công toàn bộ, cho dù tài chính sung túc, cũng phải sáu bảy năm ấy nhỉ?
Ngụy Hán Cường nhìn thợ thủ công và lực phu như lâm đại địch, sắc mặt vui mừng nói:
- Rốt cuộc hôm nay cũng không có người nói hươu nói vượn nữa. Lý Ngư cũng thật đê tiện, không ngờ lại cho người tung tin đồn, phá hư thanh danh thanh bạch của điện hạ ta!
Mặc Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn gã nói:
- Ngươi từ bỏ ý định đi, điện hạ chắc chắn là không nhìn trúng ngươi đâu.
Ngụy Hán Cường nhất thời đỏ mặt nói:
- Giống như là điện hạ muốn cái gì ngươi đều biết được vậy. Trong tám trăm tử sĩ của đỉnh Thái Cúc chúng ta, có mấy người mạnh hơn Ngụy mỗ ta?
Mặc Tiêu Tiêu mỉm cười nói:
- Nhưng điện hạ không thích ngươi thì phải làm thế nào đây? Ngươi không hiểu lòng nữ nhân, nếu điện hạ thích ngươi, khi Mặc sư nói, điện hạ sớm đã thuận nước đẩy thuyền rồi, nhưng lại làm như không nghe thấy, toàn bộ không thèm để ý?
Mặc Tiêu Tiêu thở dài nói:
- Kỳ thật vị Tước gia kia cũng không tệ, tuy nói hắn đã có thê tử, nhưng ngươi không thấy điện hạ chúng ta khi vừa nghe thấy hắn đã nói không nên lời à, là kích động hay là vui sướng, là cáu giận hay là vẻ mặt bất đắc dĩ? Ta… thật muốn thành toàn cho bọn họ!
Ngụy Hán Cường giận nói:
- Điện hạ chúng ta lại đi làm thiếp cho người ta à? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ?
Mặc Tiêu Tiêu nói:
- Vậy cũng chưa chắc. Nơi này là Tây Vực, cùng làm theo quy củ của Tây Vực, chư phu nhân quyền vị độc lập, ai mạnh ai yếu, toàn bộ dựa vào bản lĩnh. Điện hạ có một tòa hùng thành, có tám trăm tử sĩ, ai dám vượt lên?
Ngụy Hán Cường bỗng xoay người, điềm nhiên nói:
- Điện hạ ta là người tôn quý, sao có thể chịu khuất phục? Không biết ngươi xuất phát từ mục đích gì lại đưa ra quỷ kế như vậy! Mặc kệ ngươi lưỡi nở hoa sen, đừng hòng mê hoặc điện hạ. Nếu điện hạ lựa chọn Lý Ngư làm phu quân, Ngụy Hán Cường ta không phục!
Ngụy Hán Cường vừa dứt lời chợt nghe có tiếng ca truyền đến:
- Động phòng sâu, khoảng không lặng lẽ, đêm cả thể xác và tinh thần đều cô đơn. Đợi khi đến, cầu nguyện. Vợ chồng lưu luyến hoa cuồng mãnh liệt. Trang điểm nhẹ, thỏa thuận tuyệt vời, chỉ vì ngũ lăng chính miểu miểu. Trên ngực đầy tuyết, tòng quân cắn, sợ phạm thiên kim mua nụ cười…
Mặc Tiêu Tiêu nghe được xấu hổ, choáng váng nói:
- Ai hát bài dâm đãng này thế?
Mấy tiếng ca này, đều không phải là một người hát, mà là nhiều người cũng hợp xướng, quả nhiên là muốn không nghe không được.
Hai người liếc nhau, vội vàng tiến về phía trước.
- Đuổi dê nhập cốc, bạch dương ở trước. Gái lớn không lấy chồng, đạp địa hoán thiên.
Dê vội vàng vào núi, một con bạch dương đi phía trước. Có cô gái lỡ thì không ai thèm lấy, gấp đến độ khóc lóc kêu trời đất…
- Cái chó má gì…
Hai người vội vàng chạy lên tường thành mới chỉ xây xong hình thức ban đầu, nhìn xuống phía dưới, nhất thời im bặt.
Chỉ thấy một chi đại quân, trùng trùng điệp điệp lên núi, uốn lượn giống như một trường lão, vừa đi vừa xướng sơn ca, đây là cái quái gì vậy?
Ở giữa đội ngũ, Cẩu Đầu Nhi gãi đầu nói:
- Vẫn là câu này nghe được rõ ràng, câu vừa rồi quá nhỏ, ta chỉ nghe thấy câu “Ngực đầy tuyết, để quân cắn”, bọn họ khó mà nghe rõ.
Trần Phi Dương ngạo nghễ nói:
- Ngươi là đồ vô học, đương nhiên không hiểu diệu dụng trong từ khúc rồi. Những đại binh này cũng chưa chắc đã hiểu, chẳng qua bọn họ chỉ cần hát là được thôi, hahaha…
Ngụy Hán Cường và Mặc Tiêu Tiêu đầu óc mơ hồ nhìn xuống, Khoáng Lão Tứ leo lên tường thành, Ngụy Hán Cường vội vàng chỉ tay về phía trên núi nói:
- Khoáng tiền bối, người nghe đi…
Khoáng Lão Tứ nói:
- Ta đã biết, dưới chân núi truyền đến tin tức, nói là quân đội Lý Tước gia phải tới luyện một chút, vừa ý đỉnh Thái Cúc chúng ta, mấy ngày này muốn ở đây luyện binh..
Ngụy Hán Cường giận giữ nói:
- Luyện binh? Đỉnh Thái Cúc chúng ta để cho bọn họ luyện binh à? Bọn họ đòi vào nhà riêng hay sao? Chúng ta không phạm vương pháp.
Khoáng Lão Tứ cười khổ nói:
- Người ta là mượn cớ đến núi luyện binh, cũng không phải muốn vào thành chúng ta. Người ta là gia binh của Lý Tước gia, toàn bộ Cơ Huyện đều là hắn quản, muốn luyện binh ở nơi này, chúng ta có thể làm gì được chứ? Chẳng lẽ đuổi người ta xuống chân núi, chiếm đoạt núi hay sao.
- Sườn sườn lực lực, niệm quân vô cực. Gối cánh tay trái Lang quân, để mặc lang quân đổi hướng…
Các tướng sĩ hát càng hăng hái.
- Các ngươi đứng lại, các ngươi lên núi làm gì?
Mặc Bạch Diệm tức giận đến mức cả râu giả cũng bay lên, vội vàng chạy tới trước đội ngũ, tức giận quát.
Thiết Vô Hoàn mặc áo giáp nửa người ôm đao đứng trước mặt lão trầm giọng nói:
- Bản Lữ Soái huấn luyện tướng sĩ dã ngoại, các ngươi có gì muốn nói?
- Ta … có lời gì nói? Ngươi làm gì trên đỉnh Thái Cúc hả?
- Toàn bộ Cơ Huyện, đều là của Tước gia chúng ta, bao gồm cả đỉnh Thái Cúc các ngươi, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản à?
Thiết Vô Hoàn rút đao ra, những tướng sĩ bên cạnh cũng rút đao ra, liếm môi, vẻ mặt hưng phấn, vẻ mặt ước gì muốn đánh một trận.
Phùng Nhị tức giận đến nổi điên, nói:
- Được được được! Ngươi luyện binh! Cho ngươi luyện binh! Nhưng các ngươi đang hát cái rắm gì thế?
Cẩu Đầu Nhi nhảy ra ngoài, hai tay chống nạnh, nói:
- Quân ca đấy, làm gì được nhau nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận