Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 590: Một Nam tước dưới chân núi Chiết Mai..
Tổ chức tiệc ở nhà Vương Siêu à? Ta biết ngay lại là lão già này mà!
Đứng đối diện khu nhà họ Vương, Bành Phong cười lạnh một tiếng.
Y không tới quán trà quán rượu, nhưng nơi đó khó có thể bảo đảm không có người nhận ra hắn.
- Gia, tôi đã sớm nói, máy người ở Trấn Tân Hải liên hợp đối nghịch với gia, nếu không sao Tước gia vừa thụ phong bọn họ đã tới ôm bắp đùi rồi, đây rõ ràng là muốn tìm chỗ dựa mà.
- Tìm chỗ dựa vững chắc?
Bành Phong thấy nực cười liếc mắt nhìn Từ Hải, nói:
- Đi, chúng ta trở về!
Từ Hải vội vã nịnh bợ:
- Đúng đấy, Vương Siêu là một thổ tài chủ nhưng có thể có bao nhiêu tiền chứ, chúng ta trở về tổ chức yến tiệc chào đón lớn hơn, áp đảo hắn!
Bành Phong cười lạnh nói:
- Ai bày tiệc chào đón hắn hả? Lão tử trở về chờ hắn tới đón ta ấy, bằng không, hắn muốn dừng chân ở Cơ Huyện này à, đừng có mơ!
Lời này của Bành Phong trên cơ bản thì không phải là kiêu ngạo ngông cuồng. Cho dù triều đình có lực ảnh hưởng lớn ở Trung Nguyên, nhưng rất nhiều quan thân nhậm chức cũng phải đưa tiền bảo hộ thân sĩ. Người ta kinh doanh ở nơi này mấy chục tới trăm năm, bộ rễ đã ăn sâu ở địa phương rồi, trong nhà hoặc là có con cháu có chức vị, hoặc là qua lại thân thiết với quan lại, không được sự ủng hộ của bọn họ thì chính phủ của ngươi rất khó quán triệt.
Có điều, đối với một lưu quan bình thường làm tới mấy năm phải đi mà nói thì không cần phải căng thẳng một mất một còn với thân sĩ trong địa phương, mọi người hòa hòa khí khí, ngươi giúp ta tâng bốc, ta giúp ngươi thuận tiện, thỏa mãn nhu cầu đôi bên mà thôi.
Như vào trường hợp này, loại người muốn ở đây lâu mà còn ngông cuồng không lối loát, Bành Phong xác thực là không lo lắng. Hoa không tươi trăm ngày, cái khác không nói, như chính Bành thị y, ba đời trước đây một chi bọn họ đơn bạc đến mức nào?
Sau khi Bành Phong trở về, quả nhiên không làm bất kỳ chuẩn bị nào.
Vị Cơ huyện Nam tước mới đến, ta nhất định sẽ triệt để đè bẹp vẻ bệ vệ kiêu ngạo của hắn, muốn hắn phải phục tùng ta, nếu không, hắn cao hơn ta một bậc, sau này ai làm lão đại Cơ huyện đây?
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao Bành lão gia mới rời giường, để mấy tiểu tỳ nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay y phục xong xuôi lại đi đến sân luyện võ phía hậu viện luyện hai quyền cước, thấy đã sắp tới giờ cơm trưa, Bành lão gia đi tắm rửa sau đó sảng khoái tinh thần bắt đầu dùng cơm trưa.
Dựa vào tính toán của y, nếu lúc này Lý Ngư tới viếng thăm thì cho hắn chờ trong phòng gác cổng, trước hết là lấn át sự oai phong của hắn. Thế nhưng, dùng bữa trưa xong cũng không thấy tin tức Lý Ngư đến nhà, nếu trời vừa sáng Lý Ngư đã xuất phát từ trấn Tân Hải thì lúc này phải tới rồi mới phải.
Bành Phong cũng không gấp, tới phòng khách ngủ một lát, gọi hai nha hoàn vào bóp vai bắp đùi, dặn dò Từ Hải nói:
- Nếu Lý Ngư đến, lão gia ta không ngủ cũng không được gọi ta!
Bành Phong thoải mái ngủ một giấc. Sau giờ ngọ, Bành Phong thức dậy, tinh thần sung mãn, gối trên đùi nữ tử nhắm hai mắt hỏi:
- Lý Ngư đến chưa?
Cao Sơ từ cửa chạy vào, cúi đầu khom lưng nói:
- Gia, vị Lý tước… Lý Ngư kia còn chưa tới ạ.
Bành Phong bĩu môi:
- Vậy là tìm nơi ở trước hả? Còn muốn kiêu ngạo à, chờ hắn tới nói gia đang bận, bảo hắn chờ đi!
Bành Phong không vui đi vào thư phòng, lật qua lật lại sổ sách, bàn bàn món nợ, tâm tình cũng dần táo bạo.
Y buông bàn tính, đi ra thư phòng, nhìn nhìn Cao Sở ở ngoài cửa, Cao Sơ hiểu được ý của y nhưng vẫn chưa có tin tức của Lý Ngư, gã cũng không biết nên nói cái gì, cho nên chỉ có thể ngượng ngập cười. Thời gian trôi đi, thấy ánh hoàng hôn đã xuất hiện nơi chân trời, Bành Phong rốt cục không nhịn được, đi tới cửa, nghiêm mặt nói:
- Gia muốn đi gặp một vị bằng hữu, cũng không rảnh rỗi ở nhà chờ hắn nữa. Ngươi đi hỏi thăm một chút xem tên Lý Ngư hiện tại như nào Rồi.
Cao Sơ tuân lệnh im lặng đi, qua gần nửa canh giờ vội vã chạy về nhà thở không ra hơi nói:
- Gia, Lý Ngư, còn… chưa tới ạ!
Bành Phong nghe xong, sắc mặt trầm xuống nói:
- Còn chưa tới à?
Y đi lại hai vòng, cười lạnh một tiếng nói:
- Được! Là ta xem thường hắn, hắn rõ ràng muốn phủ đầu uy thế của ta! Hừ! Lão tử muốn xem, ngươi còn có thể ở trấn Tân Hải được mấy ngày!
Bành Phong sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nhớ kỹ! Chờ hắn tới Cơ huyện, khi cầu kiến gia thì từ chối hắn, Gia không muốn gặp hắn!
Cao Sơ vội đáp ứng một tiếng, trong lòng âm thầm lo lắng thay cho Lý Ngư:
- Người trước chọc giận Gia chúng ta là ai nhỉ? A! Đã không nhớ rõ. Thảo Đô Hoàng đều ba lần thất bại trở về, vợ và con gái hắn hiện tại đều là tiểu thiếp của Gia chúng ta, Họ Lý này thật không thức thời mà.

Bành Phong nghiến răng muốn chửi kẻ nào cứ không thức thời đình trệ ở Tân Hải Trấn, đến khi y muốn gặp mặt Lý Ngư thì Lý Ngư đã mang người nhà tới Chiết Hoa Sơn rồi. Chiết Hoa Sơn không phải là một ngọn núi, mà là một dãy núi, kéo dài sang hai bên trái phải, có bốn ngọn núi cao, vượt qua ngọn núi này, phía sau còn có mấy tòa ngọn núi cao và hiểm trở, phải bám vào núi non mới có thể tới ngọn núi khác, mạch chính của Chiết Hoa Sơn chính là cột mốc biên giới, đi qua đây chính là một châu khác.
Nơi Lý Ngư đến là dưới chân đỉnh Chiết Mai, nơi đây sớm đã được thăm dò, bởi vì đỉnh Chiết Mai và đỉnh U Lan liên kết lẫn nhua, thích hợp xây dựng liên thành. Có lẽ Đệ Ngũ Lăng Nhược là thiếu nữ được tôi luyện, tuy cực kỳ săn sóc người nhà Lý Ngư nhưng lại không muốn ở cùng một chỗ với đại gia đình, không dễ chịu.
Lý Ngư không muốn ép nàng, nên chỉ có thể chọn một nơi không quá xa, hai tòa thành liên kết với nhau, bởi vậy vừa tới lựa chọn đương nhiên là chọn Chiết Mai và U Lan, hai ngọn núi này cũng khá bằng phẳng, không cần hao phí nhiều đất đá.
Hai lưng của ngọn núi cũng khá bằng, có thể tạo một con đường liên kết với nhau, như vậy tuy là hai mà là một.
- Ừ! Nơi này không tệ!
Lý Ngư ngẩng đầu nhìn, ngọn núi liên miên, uốn lượn phập phồng, cỏ cây xanh um nhưng không thể che hết những quái thạch lởm chởm. Dưới chân núi cũng là một mảnh đất cực rộng lớn và bằng phẳng, trên mặt đấy đầy khắp cỏ dại. Giữa hai ngọn núi có một thác nước như dải lụa, tạo thành một con sông uốn lượn dưới mặt đất, như thơ như họa.
- Thành xây từ dưới ngọn núi đi lên, mảnh đất đai màu mỡ rộng lớn cũng có thể khai hoang thành ruộng, từ dưới chân núi vòng lên cũng không cần chiếm quá nhiều đất ở dưới chân núi, trong thành chủ yếu là có dân công thương nghiệp ở và gia quyến của sĩ tốt. Nông trại nông hộ xây ở ngoài thành.
Dương Tư Tề dựng lông mày chỉ điểm thế nhưng không phải nói cho Lý Ngư nghe mà là nói cho Bao Kế Nghiệp nghe:
- Tường thành, thành hào, cửa thành, thành lầu cũng phải dựng lên, dẫn nước từ thác nước lại đây, làm thành sông bảo vệ thành. Trên cửa thành dựng một cây cầu treo lớn! Vùa vào cửa thành, tới một tòa nguyệt thành, bởi vì nơi này xây từ núi nên chúng ta có thể xây dựng một toà nguyệt thành liên hoàn, cũng chính là hai đạo ủng thành, liên kết lẫn nhau. Nếu thật sự có kẻ đánh vào, muốn đột phá một ủng thành thì cũng giống như phá thành vậy, sẽ rất khó.
- Ngươi lại nhìn trên sườn núi, dựa vào thế núi, xây dựng dân cư, cửa hàng, xưởng, binh doanh, cho đến đỉnh núi chính vị trí phủ của Tước gia. Lão Bao, trước hết đừng nhìn đỉnh U Lan, đó là vị trí pháo đài của Đệ ngũ tiểu thư, xây dựng thế nào còn phải nghe ý tứ của con bé. Ngươi nhìn bên này trước….
Nói tới kiến tạo thì Dương Tư Tề hoàn toàn không phải là một người chất phác ít nói, lông mày nhướng lên, nói năng lưu loát…
Về phần Lý Ngư.. Lý Ngư đứng đằng trước nhất, khom lưng đi xuống, hai tay dùng sức đào, lấy lên một nắm bùn đất. Nơi này đúng là một ốc thổ trăm nghìn năm chưa có người nào trồng trọt qua, cây cỏ khô tái sinh, sinh lai bại, hóa thành từng tầng mục bùn, béo chảy mỡ, thế nhưng dân ở đây chỉ hiểu về du mục, rất ít người hiểu về hoa mầu.
Một mẫu đất mầu mỡ có thể nuôi sống bao nhiêu người? Một mẫu đất màu mỡ có thể nuôi được bao nhiêu dê bò? Khoản này nếu tính trên sổ sách thì biết ngay khai thác mảnh đất màu mỡ trị giá lớn thế nào?
- Tốt! Tốt quá! Mẹ ơi, mẹ xem này, đất này màu mỡ, ngay cả con không hiểu về trồng trọt cũng biết chỉ cần rắc hạt giống là nhất định có thể thu hoạch rồi! Lũng Tây này mấu chốt nhất chính là mưa, nhưng nơi này đã có một con sông! Ha ha, nếu không phải trước kia nơi này thường chiến loạn nên khó có thể phát triển nông nghiệp, thì sao có thể để lại cho ta một mảnh đất phì nhiêu để khai thác chứ!
Lý Ngư xoay người nhảy một cái, lại nhảy tới trước mặt Cát Tường, hôn nhẹ lên mặt thằng nhóc một cái nói:
- Cát Tường, nàng xem, ở trên núi cao kia đều là hoa mai đấy… Cái gì? Không nhìn thấy à? Khụ. Mùa này chưa ra hoa, dù sao chỗ ấy cũng rất được, ta quyết định xây phòng ốc cho nàng ở đó, được không?
- Vách núi cao như vậy, tự dựng xây một cái nhà to đùng, nếu như trời mưa xối xả, đổ sụp xuống thì…
- Hả?
- Cát Tường, tỷ tỷ đừng nói nữa, A Lang sợ là… A! Ta cũng không nói.
Không… hoặc là ngươi đừng nói, hoặc là phải nói rõ một chút, ngươi rõ ràng muốn nói ta giết vợ mà.,.. Á! Không phải, là giết vợ đổi vợ mới đúng phải không? Tĩnh Tĩnh à Tĩnh Tĩnh, không ngờ nha đầu ngươi xấu tính thật!
- Khi xây tòa nhà, phía trước sẽ xây một các, khà khà?
Tuy nói vậy nhưng vách núi rất dày nặng, hơn nữa kết cấu cả khối nham thạch lại phong hóa tới tám trăm năm cũng không sụp được, ai có thể khiến nhóm mỹ thiếp bực mình đây, Lý Ngư chỉ có thể sửa miệng.
Sau đó hắn lại nhảy tới bên cạnh Tác Tác nói:
- Tác Tác, nàng xem, tòa của nàng sẽ xây cạnh mép sông nhé? Ở bên trên thác nước khẳng định là có hồ, chúng ta xây một tòa nhà bên cạnh hồ, con mình còn có thể nghịch nước đấy.
- Được! Hết thảy đều theo a lang! Á, cái hồ kia rất sâu nhỉ?
- Ta nghĩ không nông đâu!
- Ừ! Nếu nghịch nước, sẽ bị chết đuối đấy nhỉ!
- Ặc…
Lý Ngư thiếu chút nữa bị sặc khí, có người bị sặc mà chết không nhỉ? À? Có người hình như uất nghẹn thì phải? Ta đã nói rồi năm mươi vị cô nương kia chủ yếu để trấn an thân sĩ hạng hai, phải nhận, nhưng ta sẽ không đành cho mình, đợi ta thành lập đội quân xong thì sẽ cho các tướng tá quan lại lựa chọn, sao các cô nàng lại không tin ta nhỉ?
Lý Ngư vừa giận dỗi vừa nói:
- Bên trên thác nước chúng ta tổ xây dựng nhiều đình viện, hai tầng lầu, những cô nương kia đều thu xếp ở đó. Tác Tác, vất vả cho nàng phải trông coi họ, được không?
- Hở? Tác Tác nhướng mày nói: - Giao cho ta quản lý?
Lý Ngư nghiêm túc:
- Không sai! Đều là nữ tử trẻ tuổi, để ở nơi khác, người của chúng ta lại nhiều nam tử tinh tráng, nhỡ gây ra bê bố lại không tốt. Nàng tuyển chọn từ trong đám người Long gia trại vài nữ tủ thông minh biết võ, phối hợp với nàng, tránh sinh chuyện!
Long Tác Tác và Cát Tường, Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, nhất thời lộ ra một tia thoải mái, sớm nói như vậy chẳng phải là tốt rồi sao, thật là, hại chúng ta mũi không phải mũi mắt không phải mắt, chúng ta đâu muốn như vậy chứ?
Chỉ có Thâm Thâm là cẩn thận lo nghĩ, lặng lẽ tới gần Long Tác Tác, nói:
- Long tỷ tỷ, vậy tỷ nên nhìn kỹ một chút, chớ để người nào đó năn nỉ tỷ, tỷ lại mềm lòng để hắn thực hiện được!
Người nào là người nào? Người nào là người nào? Nếu ngươi nói thầm thì có thể đừng nói lớn tiếng như vậy không? Ngoại trừ ta ra còn có nhiều ngừơi nghe thấy đấy. Lý tước gia thở hồng hộc, cảm thấy gia phong Lý gia cũng nên nhân cơ hội chỉnh đốn, như bây giờ rõ ràng là có một luồng tà khí oai phong đang ăn mòn các mỹ thiếp! Không biết cuộc sống hạnh phúc ở Cơ huyện, còn có thể bắt đầu hay không?


Bạn cần đăng nhập để bình luận