Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 62: Hai tên nối nghiệp khổ công nghĩ kế
Phan Thị đeo tạp dề, treo giá gỗ lên tường, phơi bánh hồng nhỏ.
Lò bếp đất đỏ để ngay bên cạnh bàn trà, than củi cháy rừng rực, nước sôi liên tục, nấu cháo bột.
Cẩu Đầu Nhi cầm thìa gỗ múc trà, ân cần rót chén trà cho Lý Ngư, lại rót cho mình một chén, cười híp mắt ngồi xuống đối diện.
Ngồi phía ngoài cạnh hắn, Trần Phi Dương liền hung dữ mà trừng gã một cái, làm sao mà tên Cẩu Đầu Nhi này nhìn chẳng khác nào một con chó Nhật đang đưa chân trước ra nịnh hót chủ nhân, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Lý Ngư, chỉ còn thiếu điều vươn lưỡi ra nữa thôi, căn bản không nhìn y.
Trần Phi Dương bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy vòng qua Cẩu Đầu Nhi, tự mình lấy thìa múc trà rồi châm trà, lúc lấy nước trà đi qua còn cố ý làm rơi vài giọt, Cẩu Đầu Nhi “Ôi” một tiếng, co rụt mình vào, lập tức trợn tròn hai mắt nhìn y.
Trần Phi Dương nheo mắt nhìn gã nói:
- Không được kêu nữa! Nhìn cái gì! Tiểu lang quân là đi du ngoạn với Đô đốc Đại nhân, chứ không phải đi viễn hành trở về, còn tưởng rằng sẽ có quà cho ngươi sao?
Cẩu Đầu Nhi nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Ta chỉ là vui mừng khi thấy Tiểu lang quân đã quay về thôi, ai nói là ta muốn có quà?
Lý Ngư phiền não nói:
- Đừng ầm ĩ nữa! Nói mau, chuyện của Cát Tường cô nương, các ngươi có cách gì không?
Trần Phi Dương quay lại chỗ ngồi, ngồi xuống, suy nghĩ một chút nói:
- Tiểu lang quân, Diệu cô nương đã triệt để cắt đứt quan hệ với Diệu gia, không có chốn đi về. Coi như người hao tổn tâm cơ, cứu nàng ra khỏi “Trương Phi cư”, vậy sau đó bố trí cho nàng như thế nào?
Cẩu Đầu Nhi trợn mắt nói:
- Ngủ thôi! Nếu không thì sao, ngươi cho rằng vì sao tiểu lang quân phải cứu nàng ta? Ta thấy tiểu lang quân có một cái giường trúc rất lớn, rộng một trượng, dài cũng một trượng, hẳn là đã sớm quyết định rồi? Chỉ có điều cứ có âm thanh lộp cộp lạch cạch lộp cộp lạch cạch lộp cộp lạch cạch, làm cho tai đại nương không ổn lắm.
Ta có một Bổn gia ca ca, tay nghề thợ mộc rất khéo, ta gọi hắn đến làm một cái giường thật lớn cho tiểu lang quân nha, dùng gỗ ngọc đàn hương làm đi, đông ấm áp, hạ hong gió, hàm hương tự nhiên, còn có hiệu quả đuổi muỗi, mỗi lần ngủ lăn qua lăn lại như thế nào cũng không sợ ầm ĩ đến đại nương…
Phan Nương Tử phơi bánh hồng, quay đầu lại cười nói:
- Không sợ ầm ĩ, không sợ ầm ãi, ban ngày không ngủ, sợ ầm ĩ gì đâu. Các ngươi nói chuyện các ngươi đi.
Lý Ngư và Trần Phi Dương đồng thời dùng vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Câu Đầu Nhi, nghiêng người sang phía đối diện nhìn.
Lý Ngư nói:
- Ta biết thường ngày ngươi có nhiều chủ ý lắm, ngươi nói xem.
Trần Phi Dương trầm ngâm nói:
- “Trương Phi cư” đứng ngạo nghễ ở Lợi Châu mấy chục năm, hẳn là phải có bối cảnh đấy. Tuy rằng Tiểu lang quân rất cao minh, nhưng không nên cường sinh ân oán. Theo ta thấy, “Trương Phi cư” lừa gạt Cát Tường cô nương ký tử khế chỉ vì ham muốn nàng, thấy nàng còn trẻ lại có tướng mạo đẹp, muốn nàng ta giúp “Trương Phi cư” kiếm tiền. Nhưng nếu Cát Tường cô nương không thể kiếm tiền cho “Trương Phi cư” thì sao?
Lý Ngư giật mình, nói:
- Chỉ giáo cho?
Trần Phi Dương nói:
- Không bằng hai chúng ta truyền lời này ra, nói rằng Tiểu thần tiên đã xem qua tướng mạo của Cát Tường cô nương, số mệnh cực kì không tốt, lục xung tam hại, thiên sát cô tinh, dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy. Ngươi nghĩ xem người có tiền lại càng muốn có nhiều tiền, đã làm quan thì càng muốn được chức quan to, suy nghĩ cho tiền đồ, đương nhiên sẽ chán ghét mà vứt bỏ. “Trương Phi cư” không thể lợi dụng nàng ta để kiếm tiền nữa, tất sẽ muốn vứt bỏ nàng ta cho xong, khi đó tiểu lang quân sẽ dùng tiền mua lại, không phải là sẽ cứu nàng thoát ly khổ hải rồi sao?
Lý Ngư vuốt cằm, suy nghĩ một hồi, nói:
- Ta ra mặt nói bát tự của nàng không tốt? Sau đó ta lại dùng tiền chuộc thân cho nàng? Ngươi nghĩ bọn người ở “Trương Phi cư” là lũ ngốc sao, chẳng nhẽ bọn họ không nhìn ra đây là mánh khóe của ta?
Trần Phi Dương cười ha hả, ưỡn ngực nói:
- Chuộc thân cho nàng, đương nhiên không phải là lang quân ngài. Mà là…
Trần Phi Dương vỗ vỗ ngực mình, nhìn Lý Ngư.
Cẩu Đầu Nhi giận dữ nói:
- Ngươi cũng muốn ngủ với nàng ta ư? Ta biết ngay mà, đồ chết tiệt ngươi cũng chả phải loại tốt đẹp gì.
Trần Phi Dương đổ mồ hôi, cả giận nói:
- Đồ Cẩu thối! Ý ta nói, là ta sẽ tìm người đứng ra chuộc thân cho Cát Tường cô nương, đến khi xong chuyện, cho dù “Trương Phi cư” biết mình mắc mưu thì cũng biết làm sao nữa? Hơn nữa…
Trần Phi Dương nhìn tòa nhà đơn sơ của Lý gia, nói:
- Phòng này còn có chút đơn sơ quá. Lang quân nên mua một tòa nhà lớn hơn, ta biết một vị phú thân đang muốn bán dinh thự, có thể bàn bạc thay lang quân, mua toà nhà đó. Có ba tiểu viện, coi như nhà cao cửa rộng rồi. Đến lúc đó lang quân ngài “thâm ốc tàng mỹ” (giấu người đẹp trong nhà), “Trương Phi cư” cũng không biết gì.
Hai mắt Lý Ngư sáng ngời, kế “minh tu sạn đạo, ám độ trần thương” có khi lại là một ý tưởng tốt, chỉ có điều nếu ra tay thực hiện thì hiệu quả lại quá chậm. Tuy nhiên, có vẻ thời gian vẫn còn đủ….
Hắn đang suy tư về khả năng làm như vậy thì Cẩu Đẩu Nhi đã âm thầm cười lạnh. Lão tử chỉ muốn cho Bổn gia ca ca làm ăn một chút, ngươi lại quấy rối. Không ngờ ngươi còn tham hơn ta, muốn thay tiểu lang quân mua nhà, vậy muốn kiếm trác bao nhiêu tiền đây?
Cẩu Đầu Nhi cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta còn tưởng ngươi có cách gì tốt, hóa ra là cách ngu ngốc như vậy. Vậy sẽ ngây sức ép được bao nhiêu đây?
Trần Phi Dương lạnh lùng nhìn Cẩu Đầu Nhi, nói:
- Ngươi mới là đồ ngu xuẩn, có năng lực nghĩ ra cách gì tốt sao?
Nhìn thấy hai người muốn cãi vã, Lý Ngư vội ngắt lời, nói:
- Đừng có ầm ĩ nữa!
Hắn quát bảo hai người dừng lại, hứng thú nhìn về phía Cẩu Đầu Nhi, nói:
- Phi Dương, ngươi chớ nói hắn ngu xuẩn, có đôi khi người có tâm tư đơn giản lại nghĩ được chủ ý hay, ngược lại sẽ có hữu hiệu! Cẩu Đầu Nhi, ngươi nói xem.
Cẩu Đầu Nhi thấy Lý Ngư tán thành và khen ngợi mình, lập tức vẻ mặt tràn đầy hồng quang, vội nuốt ngụm trà, nói:
- Tiểu lang quân có ý với Cát Tường cô nương đúng không? Ha ha, ngươi không cần phủ nhận, chúng ta lớn lên cùng như từ lúc còn cởi truồng đó, chẳng nhẽ ta nhìn không ra?
Gã lại uống một ngụm trà, nheo mắt nói:
- Thực ra nếu ngài muốn đạt được ước muốn chẳng phải rất dễ dàng sao? Ngài dẫn ta và Phi Dương đến “Trương Phi cư” uống rượu, đến đó gọi Cát Tường cô nương ra ca múa cho ngài. Bảo nàng ta uống rượu bồi khách nhân mấy chén cũng chẳng quá đáng gì? Đến lúc đó…
Cẩu Đầu Nhi nhìn hai bên một chút, lấy tay che miệng giảm âm thanh xuống thấp:
- Đến lúc đó, lang quân hạ chút mê dược trong rượu, vậy Cát Tường cô nương chỉ có thể tùy ý cho lang quân định đoạt rồi? Mê dược ta chuẩn bị, Phi Dương phụ trách canh chừng, chờ lang quân ngươi làm việc “sung sướng”, cho dù bị người của “Trương Phi cư” phát hiện, cũng chỉ có thể thừa nhận thôi.
Đến lúc đó, lang quân người được như ý rồi. “Trương Phi cư” này thì sao, cùng lắm là muốn lang quân bồi thường một chút, vũ nương thì vẫn là vũ nương, chẳng mất bớt miếng thịt nào. Bọn họ vẫn có thể làm cây rụng tiền thôi, tiếp tục mời chào khách nhân cho họ. Làm như vậy, so với việc lang quân phải mua nhà để chuẩn bị đỡ hơn nhiều.
Lý Ngư hít một hơi thật dài, hướng sang Trần Phi Dương:
- Đi! Chúng ta đi bàn bạc một chút, tin đồn nên tiến hành như thế nào. Tòa nhà kia, cũng nhờ ngươi nói trước hộ.
Cẩu Đầu Nhi bi thương nhìn hai người đang nghiêm túc thảo luận, biện pháp của ta đơn giản như vậy còn có thể tiết kiệm tiền được, lang quân sao lại không tiếp nhận chứ?

Trong phủ của Thứ sử Lợi Châu Nhậm Oán, Tư Mã Liễu Hạ Huy cũng đang uống trà. Bên kia Lý Ngư pha trà dưới mái hiên, bên này Nhậm Oán cũng đang am trà. Lấy nước sôi pha trà, sau đó để uống, đây là phương pháp uống trà cận đại.
Nhậm Oán rót trà, chậm rãi nói:
- Ở trên, Nhậm mỗ đã lựa lời nói nhiều điều có lợi rồi, cho nên chúng ta tranh thủ làm cho Kinh Vương đóng quân lâu hơn, như vậy sẽ có lợi rất lớn cho quan địa phương chúng ta!
Liễu Hạ Huy hơi quay chén trà thoáng chút suy nghĩ, ngẫm một lát nói:
- Một núi không thể có hai hổ, e rằng Đô đốc nơi đó chưa chắc đã bằng lòng.
Nhậm Oán khẽ mỉm cười, nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân ta mời Tư Mã tới đây bàn bạc.
Ông ta hơi nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói:
- Theo mỗ biết, Võ Đô đốc đã quản lý Lợi Châu sáu năm rồi, địa phương cũng dần dần yên ổn rồi, triều đình có ý định sẽ điều Võ Đô đốc tới chỗ khác nhậm chức.
Thần sắc Liễu Hạ Huy hơi động, ánh mắt nhạy cảm nhất thời nhìn chăm chú Nhậm Oán:
- Lời này của Thái Thú là thật?
Nhậm Oán thản nhiên cười, xối nước sôi, thản nhiên nói:
- Chẳng nhẽ Tư Mã đây đã quên, mỗ có người thân đang giữ chức trong kinh.
Liễu Hạ Huy giật mình, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, chắc hẳn tự Võ Đô đốc đã nghe thấy điều này rồi, chưa chắc sẽ ngang ngược phá rối. Nhưng mà ta nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến Võ Đô đốc mới phải.
Nhậm Oán nghe y nói vậy, cũng bằng lòng, vui vẻ nói:
- Đó lẽ lẽ đương nhiên, dù sao ta và ngươi cũng chịu sự quản hạt của Võ Đô đốc. Nếu ta đồng ý ra mặt nói tốt cho ngươi, tin rằng Võ Đô đốc sẽ điều chuyển người chỗ hắn, cũng sẽ không quá mức kiên trì. Lưu lại một đường, dễ nhìn mặt nha.
Hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Liễu Hạ Huy sờ hàm râu ngắn, nói:
- Nếu như thế, ta và ngươi nên tới Võ phủ một chuyến?
Nhậm Oán lắc đầu nói:
- Không ổn! Nếu đến nhà khuyên bảo, nói với Võ Đô đốc là bọn ta có chủ trương muốn thuyết phục Kinh Vương điện hạ đóng quân tại Lợi Châu, chẳng khác nào có ý “đuổi khách” với Võ Đô đốc?
Liểu Hạ Huy giật mình, nói:
- A! Vẫn là Thái Thú suy nghĩ chu đáo. Chỉ có điều, chúng ta thân là thuộc hạ, dù sao vẫn không nên làm phiền mà qua Phủ Thượng quan uống rượu đúng không?
Nhậm Oán cười nói:
- Đương nhiên cũng không ổn. Không bằng như vầy, chúng ta thiết yến ở “Trương Phi cư”, liền mời Võ Đô đốc dự tiệc, bữa tiệc rượu đó, sẽ tìm cơ hội thuyết phục, thế nào?
Liễu Hạ Huy vui vẻ gật đầu:
- Như thế rất tốt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận