Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 32: Hóa ra hắn không phải là người tốt
- Thật tốt quá! Bây người con đã có việc để làm, cha của con ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ an lòng.
Mói đến đây bà không kìm được nỗi vui mừng mà rơi nước mắt, nức nở nói:
- Từ khi cha con mất, mẹ một mình nuôi con sống qua ngày, chỉ sợ không chăm sóc tốt cho con, tương lai nếu gặp cha con sẽ bị cha con trách cứ. Con ta hiện tại đã trưởng thành, biết điều rồi, cũng có thể giúp ta chống đỡ cái nhà này rồi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của Phan thị, trong lòng cảm thấy đau xót. Tuy trong lòng hắn thật lòng không cho là nuôi ong mật là nghề nghiệp có tiền đồ gì, nhưng… vì để cho mẫu thân yên lòng cũng đáng. Tuy nói ở trong lòng hắn cũng biết Phan thị không phải là mẹ ruột của hắn nhưng phần tình cảm này một chút cũng không phải là giả.
Chiều tối, Lý Ngư sang hàng xóm mượn một chiếc xe cút kít, chở một xe đất vàng tới trong viện, đổ ở góc tường. Ở góc tường còn có mấy bó rơm to, vách tường nhà đã có vết nứt, nóc nhà cũng có vài chỗ bị dột, tuy mùa đông ở Lợi Châu không lạnh giá như ở Phương Bắc nhưng có lỗ thủng cũng không hề dễ chịu, hắn dự định sẽ tu sửa lại nhà cửa. Những việc tu sửa này không cần kỹ thuật cao, vừa nghe đã hiểu, cũng không cần thiết phải mời người khác tới.
Lý Ngư trộn đất vào rơm rạ vào nhau, đang suy nghĩ sắc trời đã tối muộn nên để xe ở trong viện, ngày mai lại mượn xe nhà bên thì thấy Cát Tường đi vào sân, thân hình nàng có vẻ loạng choạng, thấy Lý Ngư, Cát Tường cười rồi lên tiếng:
- Lý đại ca.
- Cát Tường, cô mới về à?
Lý Ngư nhíu mày, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu, hắn ngẩn ra nói tiếp:
- Cô uống rượu hả?
Cát Tường ngạc nhiên nói:
- Ta chỉ uống có ba chén mà ngươi đã ngửi được?
Cát Tường đưa hai bàn tay lên ngửi rồi cười rộ lên nói:
- Đúng là có mùi rượu.
Lý Ngư nhìn thân hình hơi loạng choạng của nàng, còn vẻ mặt hưng phấn hơn bình thường của nàng rồi nói:
- Thật chỉ có ba chén? Nói như vậy, cô căn bản không biết uống rượu, hà tất… hà tất phải hành hạ bản thân mình như vậy.
Những lời này của Lý Ngư chính là một câu hai ý, hắn không muốn nói thẳng khiến Cát Tường lúng túng.
Cát Tường thở dài nói:
- Ai! Không còn cách nào khác, vì kiếm tiền cả thôi. Ta không uống làm sao dụ dỗ được đàn ông xấu vui vẻ, bọn họ không vui ta làm sao kiếm được tiền của bọn hắn.
Cát Tường cầm cái túi treo ở eo, đắc chí lắc lắc về phía Lý Ngư nói:
- Xem, đây là hôm nay ta kiếm được, nhiều hơn cả tiền công làm nửa tháng của trước kia.
Lý Ngư nghe thấy tiếng tiền va chạm vào nhau, dường như nghe thấy từng tiếng nữ nhân thở dốc, nam nhân cười dâm đãng, một đôi bàn tay heo sờ soạng một thân thể thanh xuân đang tuổi mười tám đầy sức sống, lại bỏ lại một đồng tiền lớn trên ngọc thể tươi đẹp.
Trong lòng hắn chán ngán, hơi xoay người qua, giọng nói như lạnh lẽo hơn, trước khi đi hắn vẫn không kìm được nhắc nhở một câu:
- Cát Tường à, trên đời này đàn ông tốt không nhiều lắm, chỉ là ai gặp phải đàn ông tệ hơn mà thôi. Cô đi vào nghiệp này, cũng khó tránh khỏi … hay là vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lý Ngư vốn muốn nói “hay là tự trọng một chút”, nhưng vừa định nói ra miệng lại không đành lòng làm nàng nhục mặt ở đây. Cát Tường cười ngọt ngào:
- Vâng, Lý đại ca nói rất đúng, ta sẽ cẩn thận cảnh giác chú ý bảo vệ mình. Lý đại ca thật là một người tốt.
Vừa nói những lời này xong, Cát Tường thè lưỡi, che miệng lại nói:
- A! Ta đã quên, Lý đại ca không thích bị nói là người tốt.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Cái gì mà chú ý bảo vệ, tránh thai à? Thôi, thân thể là của cô đấy, cô tự cam đọa lạc, ta cần gì phải để tâm tới.
Hắn thở dài, nói một câu hai ý nghĩa:
- Lần này, tôi xin nhận chứng nhận người tốt của cô.
- Hả?
Cát Tường không hiểu người tốt tại sao phải chứng nhận, nàng mở to đôi mắt kinh ngạc, đầu nghiêng nhìn Lý Ngư. Lý Ngư lại không giải thích, chỉ thản nhiên dặn dò một câu:
- Còn chuyện này nữa, đừng ỷ lại vào tuổi thanh xuân mà không có tính toán lâu dài. Khi nào cô tích lũy đủ tiền vẫn nên đổi nghề khác đi.
Cát Tường thản nhiên gật đầu nói:
- Vâng! Ta không cần tích lũy, tiền kiếm được ta đều giao cho mẹ. Khi nào gia đình ta tốt hơn ta sẽ tìm nghề nghiệp khác làm.
Lý Ngư vốn đã xoay người bỏ đi nhưng vừa đi được hai bước nghe thấy câu này lền dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn nàng, không dám tin nói:
- Cô nói cái gì? Tiền cô kiếm được mọi ngày đều giao cho mẹ cô?
Cát Tường đương nhiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, đưa tiền cho mẹ giữ cho có cái gì không tốt?
Trong lòng Lý Ngư như bốc hỏa, hắn cũng không hiểu tại sao khi nghe những lời này lại tức giận như vậy. Cát Tường thiếu tự trọng, hắn không có tư cách để quản. Hắn có thể thất vọng, có thể sinh lòng trắc ẩn nhưng hắn không có tư cách để chỉ vào mặt của Cát Tường để mắng nàng hèn hạ.
Kỳ thực cũng gần giống như vậy, Cát Tường kiếm tiền bằng da thịt, nàng muốn dùng như thế nào lại là chuyện của nàng, bất kể là tích lũy, tiêu xài hay là cho người khác thì cũng không chút quan hệ tới hắn nên những không vui của hắn đã bị kiềm chế lại, nhưng khi nghe nàng bán thân thể mình để đổi lấy tiền cho kế mẫu bạc tình đó, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Cát Tường giật mình nhìn Lý Ngư xoay người mạnh lại, một bước vọt tới trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng khiến nàng đau nhức. Hắn đè nén giọng nói tức giận của mình, gầm nhẹ nói:
- Có phải là cô ngốc không? Cô là khờ thật hay là giả ngốc? Bà ta đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không biết? Mẹ cô? Ha ha…! Mẹ cô đối xử với cô như mẹ ta đối xử với ta sao? Cô không thể thông minh hơn một chút sao, cho dù tiền cô cực khổ kiếm được cũng đưa cho bà ta chứ?
Lý Ngư đẩy Cát Tường chỉ tay về phía nhà kho, hai mắt tràn đẩy lửa giận nhìn chằm chằm vào Cát Tường. Thân thể Cát Tường xinh xắn linh lợi giờ phút này lại giống như một con thỏ trắng bị con mãnh hổ nhìn vào, dường như chỉ cần hắn bổ nhào về phía trước cũng sẽ bị hắn nuốt vào cả xương lẫn thịt.
Lý Ngư tức giận nói:
- Cô xem cô đang ở chỗ nào? Cô bận rộn lo liệu trong ngoài, nhưng mà ngay cả ăn ngủ cũng không giống với bọn họ! Người nhà ư? Người nhà chó má! Cô ngu xuẩn không có thuốc chữa, Cô xứng đáng bị người ta ức hiếp!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng si ngốc, nàng bình tĩnh nhìn Lý Ngư, hai mắt chớp động dần dần ngấn lệ, dịu dàng giống như ánh sao đang lưu động trong mắt nàng. Giọng nói của Cát Tường cũng nhỏ hơn, thậm chí có chút khàn khàn:
- Cảm ơn huynh, Lý đại ca, ta biết rất rõ! Kỳ thực ta đều hiểu, chỉ là…
Lý Ngư vẫn tức giận nói:
- Chỉ là cái gì? Cô cho là cô ngoan ngoãn như vậy, xem bà ta như mẹ ruột như vậy thì bà ta sẽ xem cô là con gái ruột của bà ta hay sao? Cô đưa toàn bộ tiền cô vất vả kiếm được cho bà ta, có thể mua được thứ thân tình mà cô muốn hay sao? Ngu xuẩn!
Cát Tường bị Lý Ngư mắng, sắc mặt càng tái nhợt, nàng chậm rãi cắn môi, ánh mắt dần dần trống rỗng. Có lẽ cực khổ từ nhỏ đã khiến cho nàng luôn có phương thức để bảo vệ mình, khi nàng gặp phải vấn đề nan giải, nàng cố gằng kiềm chế cảm súc của mình. Giờ phút này biểu hiện của nàng giống hệt như lần bị mẹ kế đánh chửi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng mềm nhũn, thật sự không đành lòng mắng nữa, đành phải buông cổ tay của nàng ra, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép nói:
- Ta không phải nói cô phải ích kỷ, nhưng tốt xấu gì cũng phải tình toán cho bản thân mình một chút, Cát Tường, cô về phòng nghỉ ngơi đi, cô hãy suy nghĩ kỹ một chút!
Nói xong, hắn tức giận xoay người bỏ đi. Cát Tường nhìn bóng lưng của hắn há miệng muốn nói, cuối cùng cũng không nói gì.
Lý Ngư nắm cửa phòng, định đóng cửa mạnh lại nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến mẫu thân đang ở trong phòng, bèn nhẹ nhàng khép cửa lại, đúng lúc hắn nghe được Nhị cô nương Diệu Linh ở cách vách vang lên giọng không kiên nhẫn:
- Tỷ? Tỷ đã về rồi?
Giọng nói lanh lợi của Cát Tường vang lên nói:
- Ừ! Đã về rồi!
Diệu Linh không vui nói:
- Bộ quần áo mới kia của ta khi nào ngươi mới làm xong? Ngươi vất vả lắm mới xin Phan đại nương đưa ta tới Võ gia làm châm nương, hôm nay ở hành lang đã đã đụng phải nhị thiếu gia Võ gia, nhưng nhị thiếu gia chỉ nhìn ta vài lần, ngươi xem trang phục của ta đây, ta muốn ăn mặc xinh đẹp chút, hừ hừ…
Giọng nói của Cát Tường vang lên:
- Tiểu muội của ta trời sinh xinh đẹp, cho dù không mặc quần áo đẹp cũng có thể mê hoặc thiếu gia Võ gia.
Diệu Linh hung hăng nói:
- Ngươi bớt nịnh nọt ta đi…, ta hỏi ngươi khi nào mới có thể may xong quần áo mới cho ta?
Cát Tường nói:
- Tỷ làm xong hơn phân nửa rồi, suốt đêm nay sẽ làm xong cho muội.
Sau đó lại nghe thấy nàng nói nhẹ giọng lại, nửa cầu khẩn nói:
- À… có thể đem ngọn đèn cho ta mượn một đêm hay không, nếu không… ta không nhìn thấy gì cả.
Diệu Linh mất kiên nhẫn nói:
- Cầm đi cầm đi, ta mệt rồi, muốn ngủ. Buổi sáng ngày mai ta muốn nhìn thấy bộ quần áo mới của ta.
Lý Ngư đứng ở phía sau cửa, nghe được đoạn đối thoại này của hai người, không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra nhị cô nương hết ăn lại nằm cứ quấn quít lấy mẫn thân mình muốn làm châm nương cho Võ gia là vì muốn lên cao, cố gắng làm nha đầu bên cạnh thiếu gia Võ gia …
Nếu hầu hạ tốt, làm cho thiếu gia Võ gia vui, có lẽ còn có thể làm “Tiểu tinh”, có thể thăng cấp làm thiếp, làm như vậy còn ti tiện hơn so với Cát Tường lưu lạc phong trần ở bên ngoài, ít nhất Cát Tường không bán linh hồn của mình.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Lý Ngư mới thức dậy. Tối qua vì chuyện của Cát Tường mà khiến hắn trằn trọc khó ngủ, hơn nữa trước kia cũng có thói quen ngủ muộn nên ngủ đến lúc này mới tỉnh.
Hắn mở to mắt, đột nhiên nghĩ ra mình đã là người nuôi ong, bèn bật dậy, ép tới giường kêu những tiếng kẹt kẹt, hắn mới lại nhớ ra Quản sư phụ đã nói, nuôi ong không cần ra quá sớm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Ngư không muốn vừa theo học nghệ đã làm cho người ta có ấn tượng xấu bèn nhanh chóng rửa mặt, ăn bữa sáng mà mẫu thân hắn đã chuẩn bị rồi mặc ngoại bào ra cửa phòng.
Vừa mới ra cửa sân thì thấy Quách Nộ Quách đại gia phất tay đi tới, hắn ngẩn ra, vội vàng dừng lại chắp tay nói:
- Quách sư phụ, sao ngài lại tới đây?
Quách Nộ nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi về sự việc của biểu muội Phi Phi sao? Hôm nay ta dẫn ngươi đi gặp nó, ngươi cứ đi trước cùng, nếu vừa lòng thì nhanh chóng định ngày lành. Chỗ Lão Quản ngươi không cần vội, lúc về nói với y một tiếng là được.
Lý Ngư vừa nghe Quách Nộ nhắc tới Phi Phi thì không khỏi đau đầu, khổ sở nói:
- Quách sư phụ, con thật sự chưa nghĩ tới chuyện thành gia thất, chuyện này chúng ta có thể không nói tới được không.
Quách Nộ nói:
- Nói nhảm! Cái gì gọi là không nghĩ tới thành gia thất, ngươi không ưa việc Phi Phi muốn gả cho người khác sao? Ngươi chỉ là một tử tù chỉ còn lại một năm, nhà cũng chỉ có bốn bức tường nghèo, còn muốn cưới khuê nữ hay sao? Đâu có chuyện như vậy! Nhanh lên, đi với ta.
Lý Ngư bất đắc dĩ nói:
- Quách sư phụ, biểu muội của thầy có xinh đẹp như Cát Tường cô nương không ak?
Cát Tường mới tới đây không lâu nhưng lại thường xuyên xuất đầu lộ diện, hơn nữa dung mạo xinh đẹp, là một đóa hoa tươi của thành Lợi Châu, dù không qua lại với Quách Nhân đồ nhưng ông cũng đã từng nhìn thấy rồi. Quách Nộ cân nhắc một chút công bằng nói:
- Nếu bàn về dụng mạo thì đương nhiên không sánh bằng Cát Tường, nhưng ta xem biểu muội ngực lớn mông nở, cũng là một phụ nữ mắn đẻ.
Lý Ngư quả quyết nói:
- Một khi đã như vậy, thì bỏ đi. Đệ tử đi “trêu hoa nghẹo nguyệt”, ngày khác sẽ uống rượu với Quách sư phụ!
Lý Ngư nói xong lập tức thoát khỏi Quách Nộ chạy nhanh đi về phía xa, Quách Nộ tức giận đuổi theo, mắng to:
- Ngươi là một tên ngu si, gia đình ngu xuẩn, nô tài ngu xuẩn, ngày lo ba bữa cơm còn không no, có người muốn lấy ngươi chính là may mắn của ngươi, ngươi còn muốn tìm tam lấy tứ…
Hai người một đuổi một chạy, lần lượt đi xa, cả hai đều không chú ý tới phía sau cửa trong viện, Cát Tường đang định đi ra liền lén lút đứng ở đó. Nàng ra muộn nên chỉ nghe được đoạn đối thoại sau, lúc này khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, giống như một đóa hoa đào tháng ba đầu cành:
- Khó trách Lý đại ca đối xử với ta tốt như vậy, hóa ra hắn… Hóa ra hắn cũng không phải là người tốt lành gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận