Tiêu Diêu Du

Chương 200: Một đêm này




Chương 204: Toàn gia này đủ loạn
Bóng đêm như sương, Mặc Bạch Diệm đến cửa nhấn một cái, cửa không khóa, lão lập tức đề hơi, lắc mình đi vào, tìm tòi một vòng hào hứng đi ra nói:
- Điện hạ, trong này không có người.
- Đi, chúng ta đi vào!
Dương Thiên Diệp và Phùng Nhị lập tức lẻn vào trong, Mặc Bạch Diệm muốn đi vào, Dương Thiên Diệp thay đổi, nói:
- Duy trì nguyên trạng, chớ làm thay đổi.
Mặc Bạch Diệm lập tức tỉnh táo, chỉ khép hờ cửa, rón ra rón rén vào phòng ngủ.
Dương Thiên Diệp ngồi bên kháng, im lặng một lát thở dài, nói:
- Đáng tiếc! Thác Khai hôm nay chỉ sợ cũng không có cơ hội nữa. Ta thật sự nên.. nên thừa dịp hắn đang ngủ mà một kiếm giết hắn cho xong.
Phùng Nhị khuyên:
- Khi hắn ngủ tặng hắn một kiếm quy thiên, báo thù quá nhanh rồi. Điện hạ làm vậy cũng không sai, chỉ là không ngờ rằng, lão tặc lại sợ chết như thế, thân ở đại nội, thậm chí ngay cả giường cũng còn làm một cơ quan.
Mặc Bạch Diệm khoanh tay đứng bên cạnh nàng, an ủi:
- Điện hạ, lúc ngài còn nhỏ, lão nô đã từng nói, con đường phục quốc tuyệt đối không phải một lần là làm được, một chút khó khăn, chớ nản lòng.
- Một chút khó khăn ư?
Dương Thiên Diệp nhìn song cửa sổ được ánh trăng chiếu vào, lẩm bẩm:
- Mặc sư, thiên hạ này to lớn, ta không nhìn ra có người nào còn nhớ tới Đại Tùy nữa. Dân chúng chỉ cần được sống thoải mái, căn bản không quan tâm ai là hoàng đế. Chúng ta có tiền, nhưng cũng không có tác dụng gì quá mức, trừ phi trong loạn thế, số tiền tài này mới thành vũ khí sắc bén, nhưng Đường triều sơ lập, biểu huynh của ta cũng coi như là một vị minh quân, sao cho chúng ta cơ hội?
Mặc Bạch Diệm kích động tiến lên nói:
- Lẽ nào Điện hạ từ bỏ rồi?
Dương Thiên Diệp cười khổ nói:
- Ta...
Nàng vừa nói đến đây, Phùng Nhị đột nhiên khẩn trương nói khẽ:
- Điện hạ chớ có lên tiếng!
Dương Thiên Diệp lập tức im bặt, ba người nghiêng tai lắng nghe, chợt nghe bên ngoài tiểu viện có tiếng bước chân, có tiếng người bẩm báo:
- Khởi bẩm Bất Lương Soái, bản phường đã triệt để điều tra rồi, không có ai khả nghi cả ạ.
Lại nghe có giọng của một người rất thô lỗ:
- Được, đường lớn đường nhỏ cần phải đề phòng có kẻ xông vào xông ra. Bất luận kẻ nào nếu không có giấy thông hành do Kim Ngô Vệ phát hành thì không được cho đi. Tất cả phải giam giữ, đợi sáng mai nghiệm minh rồi hẳng thả.
Đám Bất Lương nhân ầm ầm đáp lơi, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn, mọi người đều giải tán.
Phùng Nhị thở phào nhẹ nhõm, nói:
- May là ở đây chỉ bị tra tìm qua loa, chí ít tối này chúng ta sẽ được bình yên.
Y vừa nói đến đây, Mặc Bạch Diệm đứng thẳng lên, quét hai mắt nhìn chung quanh, nói:
- Lạ quá, xem ốc xá này dường như có người ở, lúc này lại trống không, chăn đệm cũng không có là sao?
Dương Thiên Diệp chú ý trà cụ, khẽ nói:
- Đúng thế, xem ra vẫn còn ở.
Phùng Nhị nói:
- Mặc kệ thôi, chỗ này giờ hẳn không có ai, chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút. Cả đường bôn ba, mệt mỏi quá rồi, nếu lại bị Bất Lương nhân phát hiện, sợ là chúng ta không phá vây được nữa.
Những câu này thoáng cái nhắc nhở Mặc Bạch Diệm. Mặc Bạch Diệm đi qua, cầm bình nước lắc lắc, ánh sáng của nước loang loáng, lão nói:
- Điện hạ, cô nghỉ ngơi chút đi, lão nô đi đến chỗ hàng xóm lấy nước và thức ăn đến, chúng ta dưỡng đủ tinh thần, ngày mai tìm kế thoát thân.
Dương Thiên Diệp gật gật đầu nói:
- Mặc sư cẩn thận!
Mặc Bạch Diệm gật đầu, lặng yên rời khỏi phòng.
Một đêm bình yên, đối với phủ Trử Tướng quân mà nói, toàn bộ thành Trường An hỗn loạn không hề ảnh hưởng đến y chút nào.
Mưa rền gió dữ, kích động cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài của biển lớn, bên dưới lòng biển thâm sâu vẫn thủy chung tĩnh lặng, mặc cho ngươi sóng lớn ngập trời, cũng đừng mơ động được nó.
Gà trống gáy vang, báo hiệu ngày mới lại đến.
Thâm Thâm ôm chăn ngủ rất say sưa.
Bởi vì giờ khắc này trong phòng ánh mặt trời không chiếu đến, cô gái không chỉ chùm hết chăn mà còn ôm chăn, cuộn lấy người giống như một con gấu, trên gương mặt có vài vết hồng hồng.
- A…hihiii
Cũng không biết nàng đang mơ thấy chuyện gì hay mà bật cười thành tiếng. Cười ngây ngô vài cái, còn lè lưỡi liếm liếm môi, động tác đó cực kỳ mê hoặc.
Lý Ngư ngồi xổm trước mặt nàng, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng, hắn đã gọi vài câu rồi nhưng cô nàng ngốc nghếch này vẫn ngủ rất say, nhìn bộ dạng ôm chăn như này dù có khiêng ra ngoài e rằng nàng cũng sẽ không tỉnh dậy.
Ngay từ đầu Lý Ngư còn tưởng rằng nàng cố ý giả vờ ngủ, bèn ngồi yên tỉ mỉ quan sát, thấy động tác này của nàng mới biết quả nhiên cô nàng ngủ say thật sự. Hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ vài vai nàng:
- Ngủ quá rồi đấy, này…
- Đừng lấy đi, đây là thỏ của ta…
Thâm Thâm kêu lên, hai tay vươn ra, Lý Ngư còn đang ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì Thâm Thâm đã ôm lấy đầu hắn, kéo sang bên, mồm há ra, cắn lên…
Sau một khắc,
- A….
Lý Ngư kêu lên thảm thiết.
Đêm qua bị ám sát trong cung, cả thành giới nghiệm, tuy rằng cũng sẽ không quấy rấy đến Trử phủ nhưng chuyện trọng đại như thế, Trử Long Tướng là nhân vật tướng lĩnh trọng yếu nhất trong quân đội tại kinh thành thì không thể không biết, nên sáng sớm y đã chuẩn bị sẵn sàng, vào cung để hỏi rõ.
Trử Long Tướng đang đi ra ngoài, đi tới tiền viện thì mơ hồ nghe tiếng hét to của Lý Ngư, y không khỏi vừa vuốt râu cười:
- Người trẻ tuổi có khác, thật sự chẳng biết tiết chế gì. Lý tiên sinh, giỏi lắm!
Lại qua hai khắc đồng hồ, vị Lý tiên sinh mà Trử Long Tướng khen giỏi kia vẻ mặt phẫn nộ chắp tay sau đít đi tới, phía sau là Thâm Thâm vẻ mặt hối lỗi cun cút như chó Nhật đi theo sau. Trên mặt Lý tiên sinh hiện rõ hai dấu răng hình cung.
- Ôi ôi, tiểu lang quân đừng giận mà, người ta đang mơ ăn thỏ nướng, thơm lắm…
- Thôi mà, tiểu lang quân nói câu gì đi, ngài không nói câu nào, trong lòng ta rất sợ
- Tiểu lang quân đừng như vậy mà, không phải ngài là hôn phu tế của Cát Tường muội tử hay sao? Nói tới, ta với muội ấy là chị em tốt, tính ra, ta còn là chị vợ của ngài đấy. Em rể à, em rể tốt…
Tính cách đáng yêu như thế, Lý Ngư có thể làm gì? Cát Tường thông minh, Thiên Diệp cao quý, Tác Tác mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt hắn đều không có cách nào thi triển được năng lực, hắn nghiễm nhiên chính là “Đại pháp sư cấm ma”, ứng phó họ dễ dàng như thường.
Nhưng hôm nay đối mặt với “Hậu kiểm bì thần công” của Thâm Thâm, Lý Ngư cũng đành phải giơ tay đầu hàng.
Lý Ngư bất đắc dĩ đứng lại, trừng mắt với Thâm Thâm:
- Cô im miệng lại đi.
- Ngươi không tức giận chứ?
- Ngậm miệng!
- Không tức giận?
- Không tức giận!
- Không tin, vậy ngươi cười một cái đi.
- …
- Cười một cái đi, nào cười nào.
Lý Ngư tuyệt vọng nhìn kẻ mặt dày kia, chậm rãi nhếch miệng cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Thâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ vào bộ ngực sữa to lớn:
- Ta yên tâm rồi. Tiểu lang quân, chúng ta thuê hai chiếc xe đi. Người ta đi lâu vai mỏi, lưng mỏi, eo cũng mỏi…
Lý Ngư thật sự không nhẫn nhịn được nữa:
- Miệng cô không mỏi à?
Thâm Thâm rất nghiêm túc nói:
- Không mỏi. Đây chính là công phu đã luyện mười năm, tuyệt đối không mỏi. Mỗi ngày học nuốt kiếm đều quen rồi.
Lý Ngư hai tay nắm lại thành quyền, lúc này chỉ mong bóp chết cô nàng.
Hắn nếu đã biết chỗ ở của Cát Tường và mẫu thân rồi không lập tức đến đó không được, cho nên sáng sớm đã đánh thức Thâm Thâm, bảo nàng dẫn mình đến chỗ ở của mẹ và Cát Tường tại phường Vĩnh Lạc.
Lúc này, cửa phường của phường Vĩnh Lạc đã theo tiếng chuông mà mở rộng ra.
Tuy đêm qua xảy ra chuyện, bầu không khí có chút khẩn trương, nhưng các cửa hàng sạp hàng, tất cả mọi người đều vẫn làm công việc thường ngày như cũ, duy trì vận chuyển của tòa thành khổng lồ này.
Bởi vì đêm qua đã lục soát một lần, các Bất Lương nhân không tiến hành lục soát các phường lần thứ hai nữa, qua một đêm, đã đến ban ngày, rất nhiều Bất Lương nhân được Bất Lương soái an bài về nhà và bổ sung canh gác, một số ít phường đinh vẫn tuần tra các con đường ngõ hẻm, để phòng ngừa có chuyện xảy ra.
Lúc này, đoàn người mang sọt tiến vào phường Vĩnh Lạc.
Mấy phường đinh đi tuần tra lập tức cảnh giác nhìn lại, nhưng thấy mặt của đầu lĩnh kia thì lại yên lòng. Người này vốn sống ở phường này, sau lại vì việc buôn bán ở chợ tây kiếm được lời, nên đổi làm hai nơi ở, nhà ở phường cũ dùng cho thuê.
Thỉnh thoảng, nhất là thời gian thu tiền thuê nhà, y đều quay về phường, cho nên người trong phường đều biết y. Nhất là một số phường đinh ở cùng một con phố với y, đều lên tiếng chào hỏi y:
- Lão Cổ, lại có khách trọ rồi à.
Lão Cổ vẫy tay cười đáp:
- Đúng thế, phòng ở không thể để không, mà đây là khách thuê phòng mới, sau này sẽ là hàng xóm với ngươi đấy.
Nói xong, y giơ tay chào phường đinh kia.
Lão Cổ mang theo người nhà rẽ vào một đường cái, đẩy một cửa viện ra, chính là chỗ ẩn thân hôm qua của nhóm ba người Dương Thiên Diệp.
Đứng ở trong viện tử, Lão Cổ cười nói:
- Thế nào, viện này không nhỏ chứ? Ngươi thấy ba cây táo không, hàng năm đều ra rất nhiều quả. Các ngươi rất may mắn đấy, tòa nhà này vốn là Cát Tường cô nương và mẹ cô ấy ở, thời hạn thuê còn có hơn hai tháng, nhưng không biết vì sao lại dọn đi rồi. Họ muốn đi, đành phải chịu thôi, dầu gì tiền thì ta đã thu rồi. Mà cũng vì thế nên ta mới bằng lòng tính rẻ cho ngươi một chút.
- Ồ, vậy ta trả tiền luôn. Đa tạ Cổ huynh. Ở đây có ba gian phòng à? Ta muốn vào trong xem…. Ớ…
Khách trọ đẩy cửa vào, ánh mắt Phùng Nhị âm trầm, đứng thẳng ở đó, làm ba người khách trọ lại càng hoảng sợ.
Khách trọ ngạc nhiên nói:
- Ta nói lão Cổ này, không phải ngươi nói khách trọ đã đi hết rồi sao? Sao vẫn còn một người thế?
Lão Cổ cũng thấy lạ, vội vàng đi lên nói:
- Này, các ngươi làm gì thế, sao lại vào nhà của ta?
Phùng Nhi đang định lên tiếng thì phía sau lộ ra một cánh tay đặt lên vai y, kéo y sang một bên, Mặc Bạch Diệm cười tủm tỉm đi ra:
- Hà hà, ngươi hẳn là lão Cổ chủ nhà rồi?
Lão Cổ nhìn Mặc Bạch Diệm nói:
- Ngươi là ai?
Mặc Bạch Diệm vuốt vuốt râu mép giả, nói:
- Lão phu, là công công của Cát Tường, đây là…trưởng tử của ta.
Mặc Bạch Diệm nói xong đứng sang bên, Dương Thiên Diệp ngại ngùng đứng lên, Mặc Bạch Diệm nói:
- Còn đây là con gái ta. Phòng này, ngươi không chịu trả tiền, ta sẽ hạch toán, trước tiên đem cả nhà đến, ở đủ thời hạn đã thuê.
Phùng Nhị nghe xong lập tức phối hợp:
- Đúng thế, nahf ta cũng không còn tiền để tìm chỗ khác nữa. Ngươi không trả tiền, chẳng phải quá lời cho ngươi rồi không. Phòng này, còn hơn hai tháng nữa mới hết hạn, chúng ta sẽ ở.
Lão Cổ nghe xong rất tức giận, đang định lên tiếng, đột nhiên nghĩ thấy có điểm không đúng, nói:
- Không đúng, Cát Tường và mẹ cô ấy ở đây mấy hôm nay rồi, ta chưa từng thấy các ngươi đấy.
Mặc Bạch Diệm mặt không đổi sắc, thở dài nói:
- Chuyện này nói ra rất dài dòng. Ngắn gọn là, lão phu với mẹ nó đã ly dị rồi. Cho nên, bình thường mỗi người ở một nơi, không hay lui tới…
Lão Cổ ngạc nhiên nói:
- Ly hôn? Ly hôn cũng không có con dâu theo mẹ, không phải là nên ở với chồng mình hay sao?
Mặc Bạch Diệm vuốt chòm râu, bình tĩnh nói:
- Sự việc thật ra như này. Ta, thật ra có hai đứa con trai, Cát Tường là vợ của đứa thứ hai, cũng không phải là vợ của trưởng tử này. Đứa con kia đã chết rồi, Cát Tường chưa tái giá, nên mới sống cùng mẹ của mình.
Lão Cổ ngây ra, đúng lúc ở cửa viện có tiếng gọi to:
- Mẹ, Cát Tường, hai người có trong đó không?
Theo thanh âm, Lý Ngư và Thâm Thâm đi vào viện. Phùng Nhị nhìn bọn hắn, lại nhìn nhìn bên mình, mặt lập tức hóa thành nham thạch:
- Bà nó chứ, câu chuyện dối trá này phải giải quyết thế nào đây!
Dương Thiên Diệp đang giả bộ thục nữ thấy Lý Ngư, tức thì cũng choáng váng:
- Oan gia ơi là oan gia…Đúng là oan gia ngõ quá hẹp mà, sao ở đâu cũng đụng phải hắn thế. Giờ phải làm sao đây.


Bạn cần đăng nhập để bình luận