Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 322: Không thể khống chế
Mọi người, mọi người, Lý Ngư phải ở lại nha huyện Trường An để tiếp nhận điều tra, vì vậy hiện tại mọi người sẽ do hai anh em chúng tôi toàn quyền quản lí.
Lý Bá Hạo mặt mày mày đỏ lên, giọng nói rung mái nhà
Địa điểm nói chuyện là một lầu rượu tên gọi là “Yên Vũ Lâu”
Đại thiếu gia nhà họ Lý cảm thấy tên gọi này rất giang hồ, cho nên hào hứng dẫn các thành viên “đoàn Tân lang” đến đây, đập xuống bàn hai thỏi vàng, đuổi hết khách khứa đi, bao hết nơi này.
Lý Bá Hiên cao giọng nói:
- Chúng ta là người giang hồ, mấy lời khách sáo ta sẽ không nói, Lý Ngư đối xử, vì sao Lý Ngư thuê mọi người đến, mọi người đều hiểu rõ. Thời cơ không đợi chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng hành động.
Bị cướp mất lời nói, Lý Bá Hạo mất hứng, giật ống tay áo gã nói:
- Cái gì mà thời cơ không chờ ta, làm bọn họ nghe xong lại tưởng rằng Lý Ngư sắp tiêu đời, nếu như không lấy được tiền, không có hiệu lực thì phải làm sao?
Lý Bá Hiên nói:
- Hiếm khi nắm được quyền trong tay, có thể triển khai kế hoạch lớn, ngộ nhỡ Lý Ngư được thả, lúc đó lời nói của chúng ta đều như không, đây không phải thời cơ không đợi ta đó hả?
Lý Bá Hạo vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đáp:
- Đúng là thời cơ không đợi ta!
Lý Bá Hạo lập tức đứng lên mấy cái bàn, cao giọng nói:
- Các vị, về vấn đề tiền lễ thăm hỏi, mọi người không cần lo lắng, Lý Ngư không lâu nữa sẽ quay về, cho dù có kéo dài hơn nữa cũng không vội, huynh đệ chúng ta có thể lo liệu!
Hai tên ngốc này vì để hưởng thụ chút cảm giác giang hồ “Tinh phong huyết vũ” cũng không tiếc mà thay Lý Ngư trả tiền.
Mấy hảo hán giang hồ kia dồn dập hỏi:
- Không phiền hai vị tiểu lang quân lo lắng, hôm nay chúng tôi vốn dĩ còn chưa đồng ý đi theo Lý Ngư tiểu lang thì đám người hiểm ác đó đã hạ thủ với chúng tôi. Xem ra tình thế này là muốn bắt chúng ta tới cùng! Con cháu giang hồ chúng ta, khoái ý ân cừu, việc này há có thể bỏ qua, vốn dĩ rất lâu để giải quyết nó, đến cuối cùng phải làm như thế nào, các người cứ việc giao phó.
Lý Bá Hiên vui mừng, giơ ngón tay cái lên nói:
- Đây mới là phong độ của hảo hán giang hồ. Được, ta cũng nói thẳng, đối thủ của chúng ta là đại hào Lại Dược Phi chợ Tây, ở sau lưng hắn còn có một Vương Hằng Cửu mạnh vì gạo bạo vì tiền, việc chúng ta làm chính là trừ khử bọn chúng.
Lý Bá Hạo nói:
- Có thể giết đưọc bọn chúng thì cứ giết, Giết không được, thì làm cho bọn chúng đứt đi vây cánh nanh vuốt. Mọi người am hiểu về thủ đoạn gì thì dùng thủ đoạn đó, nói tóm lại là khiến bọn chúng thành chó. Mẹ nó chứ.
Mấy hào kiệt vừa nghe, không khỏi xì xào bàn tán lên.
Cái gọi là “cường long không ép địa đầu xà”, đây không phải là một câu nói khoác. Địa đầu xà nắm giữ Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa, ngươi đang ở trên địa bàn của người ta, ăn uống ngủ nghỉ toàn bộ đều chịu sự khống chế của người ta, chỉ một sơ sẩy thôi cũng khiến mình bị vùi dập. Đối kháng với địa đầu xà, cái gọi là cường long, tám chín phần đều không có kết cục tốt.
Bây giờ vừa nghe Lý Ngư muốn đối phó với Lại Đại Trụ Chợ Tây, còn họ chỉ nghe đến kỳ danh của y, còn không biết đến kỳ danh Vương Đại Lương, cũng khó trách sự do dự của những hảo hán giang hồ này.
Lý Bá Hiên nói:
- Làm sao chứ? Sợ ư? Chúng ta là hảo hán giang hồ, làm những chuyện buôn bán chém giết thì có gì phải sợ.
Lý Bá Hiên nói đến đây nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như có một giấc mộng giang hồ lớn lao. Nhưng đối với những người đã từng trong giang hồ kia mà nói, lại không có gì hấp dẫn, người hưởng ứng rất ít.
Lý Bá Hạo liền bổ sung:
- Không cần lo lắng, mọi người cũng biết Lý Ngư là người như thế nào rồi đúng không. Hắn là Lý thị trưởng của Chợ Tây, cấp trên chính là thần Tài Kiều Hướng Vinh của chợ Tây, vụ hôm nay, nói rõ ra chính là chó cắn chó, thắng rồi thì vinh hoa phú quý, sau này mọi người đều hưởng thụ không hết, thua rồi thì chạy, tiếp tục lưu lạc giang hồ, có gì phải sợ chứ?
Vẫn là công tác tư tưởng của Lý Bá Hạo lần này càng đúng với tâm tư của mọi người, một câu lập luận “thành công thì nhiều tiền, bại thì xuống biển làm việc”, quá hợp lí với tâm tư bọn họ.
Đám hào kiệt lập tức xắn tay áo hô to:
- Lời tiểu lang quân nói rất có đạo lý. Ngươi nói đi, chúng ta phải tổ chức như thế nào, hành động ra sao, bắt đầu hạ thủ từ đâu?
Chủ quán rượu dắt theo mấy người hầu đứng ở trong góc toát hết mồ hôi lạnh.
Một tên hầu nơm nớp lo sợ nói:
- Ông…ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt ông chủ khó coi nhăn nhúm như bị táo bón, liếc hắn nói:
- Ngươi muốn làm gì? Cũng muốn gia nhập hay sao?
Tên tiểu nhị kia sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng nói:
- Tiểu nhân nào có bản lĩnh đó, ý tiểu nhân là, chúng ta…có cần báo quan không?
Ông chủ cười đáp:
- Ngươi xem cuộc thương lượng đàng hoàng như vậy làm sao giết người phóng hỏa được? Huống hồ đây là đất dưới chân Thiên tử căn bản không có khả năng đó. Ta đoán bọn họ là đang đóng kịch, nếu không thì là do uống nhiều nên mới ăn nói hồ đồ như vậy..
Tiểu nhị kia là không nhìn ra bèn thấp giọng đáp:
- Ông chủ, tôi nhìn thấy trên người bọn họ đầy khí khái, không phải tầm thường, không giống như đang đóng kịch. Người kia, người kia kìa, ngài thấy chưa, trên vạt áo còn có vệt máu, nhìn sao cũng không thể là máu vịt máu gà, nói không chừng chắc vừa giết người. Hay là tiểu nhân lén đi báo quan một tiếng?
Chủ quán kia tính khí luôn nóng này, bị tên hầu đầu óc chậm chạp nói như vậy, lòng càng tức giận, trán nổi gân xanh, không kiềm chế được, dùng sức cho gã một cái bạt tai lớn, chửi ầm lên:
- Là ngươi có khả năng, là ngươi bản lĩnh. Quan phủ phát tiền lương cho ngươi hả? Hả? Báo án ư? Báo cái đầu ông nội nhà ngươi! Mấy vị giang hồ hảo hán này đều là những kẻ giết người không chớp mắt, sẽ để có người sống sót rời đi hay sao, chúng ta khó mà sống nổi, ngươi muốn chết thì đi chết đi, đừng hại ta!
Chủ quán vừa chửi vừa đánh, ra sức đánh vào đầu tiểu nhị, chốc lát sau tên tiểu nhị đã sưng vù mặt như đầu heo. Chủ quán thở hổn hển mấy cái, cơn giận vẫn chưa trút hết, liền thấy trong đại sảnh bảy tám chục giang hồ hảo hán, mặt người nào cũng lạnh bang nhìn bọn họ, có người còn chậm rãi từ trong ống quần, tay áo, vạt áo trước ngực rút ra binh khí, lưỡi đao sáng lóa, thoắt ẩn thoắt hiện thật dọa người.
Chủ quán hai chân mềm nhũn, ho thốc một tiếng liền quỳ xuống:
- Hảo hán tha mạng! Lão già đây chỉ có quán tiệm này để làm ăn, tuyệt đối không có can đảm đắc tội với các vị. Chúng tôi cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy, xin các vị hảo hán khai ân a!
Lý Bá Hạo ngừng lại, nói:
- Cũng may là chúng ta không nói ra danh tính hai bên, không lo hắn nghe thấy. Cũng chỉ là một kẻ thường mở quán rượu làm ăn mà thôi, không cần để ý tới hắn.
Lý Bá Hiên thấp giọng nói:
- Tuy hắn không biết tên của chúng ta nhưng có thể vừa nãy chúng ta không chỉ một lần nhắc đến tên Lý Ngư
Lý Bá Hạo nói:
- Không sao, bọ chét nhiều rồi ắt không sợ cắn, lợn chết rồi không sợ bỏng nước sôi, dù sao thì mông của Lý Ngư cũng không sạch sẽ lắm. Lại nói, hắn hiện tại đang bị giam giữ, nơi này dù có long trời lở đất, cũng không đổ hết lên đầu hắn được.
Lý Bá Hiên liền thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Có lý, vậy bỏ qua cho bọn họ đi, chúng ta hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, không nên làm khó một người dân thường.
Lý Bá Hạo gật gật đầu, cao giọng nói với mọi người:
- Lúc nãy, là vị huynh đài nào đã hỏi ta làm sao để tổ chức, làm sao hành động, hạ thủ từ đâu?
Có một cánh tay hảo hán giơ lên:
- Là tại hạ.
Lý Bá Hạo vui vẻ tán dương:
- Túc hạ quả thực có suy nghĩ, huynh tên gì?
Giang hồ hảo hán kia:
…..
Lý Bá Hạo vỗ trán một cái:
- Đúng rồi, Nơi đây không thích hợp nói họ tên, vậy chúng ta lập tức thu xếp. Mọi người chú ý còn hơn một canh giờ, chợ Tây sẽ ngừng buôn bán, ta hi vọng mọi người sau khi rời khỏi Yên Vũ Lâu lập tức phân bổ đến Chợ Tây, chúng ta có một việc đơn giản phải làm.
Lý Bá Hạo giơ một ngón tay, nói:
- Thứ nhất, phát huy hết khả năng để trì hoãn việc Lại Dược Phi và Vương Hằng Cửu rời khỏi, đến khi Chợ Tây đóng cửa buôn bán, chúng ta ra tay từ bên trong, sẽ thuận tiện hơn ở trên phố. Đợi đến khi trời tối, mọi người lập tức tự hành động, có thể giết chết hai bọn chúng thì cứ giết, nếu bọn chúng ẩn náu thì đối phó với thủ hạ của chúng, giết sạch, bọn chúng cũng thành Phượng Hoàng cụt cánh, không chịu nổi rồi.
- Đúng.
Lý Bá Hiên mặt mày hớn hở:
- Chúng ta không thống nhất tổ chức, không thống nhất sắp xếp, không cùng hạ thủ, mỗi người triển khai đơn lẻ, mỗi người theo bản lĩnh, có các thức phương pháp gì thì dùng,
- Ha ha ha, thoải mái nào! Cứ như vậy mà làm!
Trong đoàn người không ít hào kiệt trước đây đi làm thuê, hoàn toàn chịu sự sắp xếp của người ta, trong lòng kì thực khó tránh khỏi cảm giác nhục nhã khi bị người khác sai bảo, lúc này nghe thấy huynh đệ Lý thị sắp xếp đơn lẻ như vậy, chợt cảm thấy khoái ý, lập tức ủng hộ nhiệt tình.
Thật ra trong số giang hồ hào kiệt này cũng không ít nhiều người lão luyện, lại có tâm tư kín đáo, cảm thấy cách làm của huynh đệ họ Lý không tránh khỏi có chút bỡn cợt. Tuy nhiên họ dù gì cũng là lão luyện thành thục rồi cho nên tâm tư kín đáo, tính cách ưa mạo hiểm đó cũng giống thói quen không muốn bị người khác gò bó vậy.
Tuy cảm thấy huynh đệ Lý thị an bài như thế này có chút lỗ mãng, nhưng cũng chưa chắc không có trải nghiệm sự thú vị, hơn nữa, bọn họ là người cẩn thận, tâm tư kín đáo, cũng không muốn bị dính dáng đến những kẻ thô lỗ, phân công nhau hành động, bằng bản lĩnh của mình, vừa hay lại hợp ý bọn họ, lúc thật sự có chuyện lại nảy sinh nhiều hành động lỗ mãng như vậy, không có đồng bọn có tâm cơ bọn họ cũng an toàn hơn không?
Cho nên mấy người này chỉ mỉm cười, hoàn toàn không phản đối.
Lý Bá Hạo nhìn thấy mọi người ủng hộ như vậy, liền giơ tay lên nói:
- Được, thời cơ không đợi ta, mọi người chia nhau hành động!
Đám hào kiệt đồng thanh thuận ý, ầm một cái rồi giải tán, chốc lát trong sảnh đã không còn ai, chỉ còn lại huynh đệ Lý thị và chủ quán cùng mấy người hầu trà, hầu bàn đứng ở góc tường.
Lý Bá Hạo liếc nhìn Lý Bá Hiên, luôn có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Lý Bá Hiên sờ gáy, có chút chần chừ, nói:
- Đại ca, hình như có gì đó không đúng!
Lý Bá Hạo hỏi lại:
- Có gì không đúng!
Lý Bá Hiên đáp:
- Chúng ta phái người đi, khi nào ra tay đã nói rồi, nhưng khi nào kết thúc lại chưa nói rõ!
Lý Bá Hạo ngẩn người.
Lý Bá Hiên nói:
- Mấy người đó chuyến đi này tiếp sau đó phải làm sao? Chúng ta gặp mặt ở đâu, làm sao bàn bạc kế hoạch kế tiếp được?
Lý Bá Hạo ngừng giây lát, nói:
- Ờ nhỉ…. Chuyện này..
Lý Bá Hiên lại nói:
- Mấy người này một khi đã hành động, thì phải khéo léo ngụy trang bản thân, che giấu thân phận, chỉ sợ sợ là trong lúc hai bên đánh nhau, bọn họ không tìm được chỗ của hắn. Mà dù trong lúc này chúng ta đi tìm Nhiếp Hoan, hắn cũng không có cách nào truyền tin cho mấy người này, đám người này một khi đã xuất phát, thì không có cách nào tìm về.
Lý Bá Hạo khóe miệng co giật.
Lý Bá Hiên lại nói:
- Chúng ta ngay cả tên bọn họ cũng không biết, ai dùng được cũng không hiểu, rồi sau đó người ta tới lĩnh tiền thì sao, chúng ta cũng không biết có phải người của chúng ta hay không nữa.
Lý Bá Hạo mở to mắt, hai huynh đệ kinh hãi, đột nhiên cùng lao ra khỏi lầu.
Trên đường lớn, người đến người đi tấp nập, sao có thể nhìn rõ người nào từ Yên Vũ Lâu đi ra.
Lý Bá Hiên dậm chân nói:
- Lần này hỏng rồi, cuộc chiến này đánh như thế nào, đánh tới khi nào, đánh thành bộ dạng gì, lão tử hoàn toàn không biết.
Lý Bá Hạo nghiến răng:
- Tồi tệ nhất là mỗi người đều có hành động riêng, chúng ta phải làm sao bây giờ, không có cách nào cứu vãn sao?
Lý Bá Hiên sờ cằm suy nghĩ một lúc:
- Đi theo ta!
Lý Bá Hiên kéo Lý Bá Hạo đi, dọc theo hai bên đường lớn được một lúc, nhìn thấy một nhà may, kéo tay anh ta chui vào trong.
Lý Bá Hạo ngạc nhiên hỏi:
- Chúng ta phải thay một bộ đồ thường à?
Lý Bá Hiên đáp:
- Nếu như không tìm được người, vậy thì không tìm nữa! Chúng ta phải nhanh chóng may hai bộ quần áo, thay cho bảng hiệu chúng ta, che mặt lại, chúng ta cũng đi ra động thủ, nếm thử mùi vị cuộc sống giang hồ.
Lý Bá Hạo vừa nghe liền vui lên:
- Kế sách này thâm diệu, chỉ cần không ảnh hưởng đến con đường hành tẩu giang hồ của chúng ta là được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận