Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 582: Thần tiên phát uy..
Tứ phía vây kín!
Rất hiển nhiên, vì để tránh cho bị lọt lưới nhiều, đối phương vốn mai phục trong cốc, đợi tất cả vào sơn cốc, đối phương sẽ lấp kín trước sau lợi dụng thế núi là có thể bắt rùa trong hũ.
Mà Lý Ngư cũng dừng ngay tại cửa cốc, lúc này đã là buổi chiều, xem ra hắn định nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới xuyên qua thung lũng. Đối phương như nhân mã như thế tất không có khả năng tiêu hao cả đêm cùng hắn cho nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch.
Tứ phía vây kín đã thành, trốn không thể trốn.
Hơn nữa, bọn họ mang theo rất nhiều xe ngựa cồng kềnh, thêm người già yếu phụ nữ và trẻ em, trừ phi nhẫn tâm từ bỏ toàn bộ, nếu không thì không có cách nào phá vây được. Bọn họ chỉ có lựa chọn duy nhất là dựa vào địa thế hiểm trở để tử chiến.
Xa trận đã thành, Long lão gia tử và Thiết Vô Hoàn rút đao, ghìm ngựa đứng ở trước nhất, nhìn bốn phía, thần sắc lạnh lùng. Họ không sợ chết, nhưng tình thế lúc này họ trả giá bằng cái chết cũng có thể giải quyết được hay sao.
Long lão gia tử và Thiết Vô Hoàn trong lòng đã tuyệt vọng, nhưng họ không thể lui được nữa.
Phía sau Long lão gia tử, là con gái và cháu ngoại của ông, phía sau Thiết Vô Hoàn là ân nhân của cả đời gã.
Phía sau... Phía sau... So với họ Lý Ngư còn gánh vác nhiều hơn nữa nhưng không tiến lên.
Mẹ của hắn ở đây, thê thiếp của hắn ở đây, huynh đệ của hắn ở đây, người hắn theo đuổi ở đây, hắn lại...
Lý Ngư đem vạt áo bào buộc lên eo, nhảy lên đỉnh xe kiệu, đưa mắt nhìn chung quanh, đánh giá địch nhân vây kín ba mặt.
Trong cốc chỉ có một cây đại kỳ tung bay, thủy chung không thấy nhân mã.
Sơn cốc ngoài hẹp trong rộng kia tựa như cái miệng há to của con quái vật khổng lồ đang đợi bọn hắn nhảy vào.
Mà nếu muốn sống sót, dường như cũng chỉ có con đường này.
- Cửa cốc bên kia, chỉ chừa hai mươi tiễn thủ, tất cả những người khác, ba mặt ngăn địch!
Lý Ngư nhìn chung quanh sau đó bắt đầu điều binh khiển tướng. Kẻ địch vây ba mặt ghìm mã, bụi đất dần dần lắng xuống, bóng dáng kỵ sĩ lờ mờ dần dần rõ ràng. Bọn chúng ăn mặc khá hỗn độn, nhưng điểm thống nhất chính là người nào cũng cưỡi một con tuấn mã, tay cầm dao bầu, trên vai có cung, đây là mã phỉ cường đại Lũng Hữu chuẩn bị công cướp.
Thấy các tráng sĩ Long gia trại trong xa trận nhanh chóng chỉnh đốn và sắp đặt vũ khí, dựa vào xa trận bố trí phòng ngự, bọn chúng chỉ lạnh lùng nhìn, cũng không hành động gì, chờ đối phương bố trí xong, mới có người giơ tay lên, làm ra một thủ thế tấn công, tiếng kèn và tiếng trống lại lần nữa vang lên.
Mã phỉ bắt đầu hành động, Long lão gia tử gào to:
- Cung tiễn! Cung tiễn! Bình tĩnh, chỉ cần chúng không tới gần, tận lực phòng hộ. Bọn chúng muốn bắn du xạ, phụ nữ trẻ em mau tập trung lại, dùng xe ngăn cản mưa tên.
Mã phỉ không thích công kiên, thương tổn quá nghiêm trọng, chúng nhốt chặt dê béo, nếu ngươi vẫn không chịu chủ động phá vây, chúng họ sẽ áp dụng phương thức du xạ, di chuyển vòng quanh ngươi, trước tiên dùng tiến vũ nhằm gây ra lực sát thương lớn, đến khi ngươi đã đánh mất sức chiến đấu cơ bản, thì mới xông vào.
Long lão gia tử đã quen thuộc phương pháp chiến đấu của bọn chúng, nên lúc này đương nhiên đảm đương người chỉ huy.
Đối với những bố trí xa trận, mã phỉ ở ba mặt đều chỉ hờ hững quan sát, tình cảnh tương tự thế chúng thấy nhiều quá rồi, cuối cùng chẳng phải vẫn bị chúng mặc sức giết đó hay sao, hưởng dụng vàng bạc châu báu, nữ nhân chính là chuyện sau đó.
Theo tiếng trống trận và tiếng kèn, nhóm mã phỉ bắt đầu rít gào, thúc ngựa lao đi. Chúng là thần sắc của máu, sắc bén sắc bén hung hãn nhìn con mồi trong xa trận, mơ hồ lộ ra tia tham lam.
Táp! Táp! Táp!
Trong du xạ mưa tên bắt đầu triển khai, không cần quá chính xác. Để ngăn địch, nhân mã trong xa trận chỉ có thể tận lực tụ lại, nhưng bởi thế, bọn chúng bắn càng dễ trúng hơn. Long Tác Tác cũng xuống xe, cầm một cây trường đao, cùng Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, che chở Phan Nương Tử và con trai trốn đi. Dương Tư Tề cầm đại tiên lên trước xe, nhưng đó chỉ là hành động theo bản năng, căn bản không biết nên đánh như thế nào.
Vị nhân huynh này từ nhỏ đến lớn đều là người thành thật, chưa từng đánh nhau lần nào. Cẩu Đầu Nhi và Trần Phi Dương chưa bao giờ chứng kiến trận thế bực này, mặt tái mét, hai người nắm chặt đao, lòng bàn tay vì căng thẳng mà đẫm mồ hôi, vừa thấy mưa tên phóng tới, tuy rằng tạm thời chưa bắn trúng trận tâm nhưng cả hai theo bản năng vẫn hét lên, hai chân run cầm cập nhưng vẫn không bỏ chạy.
Bởi vì, Lý Ngư vẫn đứng trên đỉnh xe.
- Tiểu lang quân, mau xuống đi, cẩn thận tiễn.
Trần Phi Dương hô ầm ĩ.
- Tiểu... Tiểu thần tiên, ngươi mau tính toán đi, xem chúng ta có thoát mạng được không?
Giọng nói mang theo tiếng khóc này đương nhiên là Cẩu Đầu Nhi.
Bao Kế Nghiệp đổ mồ hôi hột, muốn xông tới trước xa trận để hỗ trợ nhưng lại không dám, trốn cũng không biết trốn đi đâu, bèn đứng nguyên tại chỗ cúi thấp người, run rẩy. Lý Ngư đứng ở trên mui xe, tay đáp trán lo lắng nhìn chung quanh:
- Đừng nên dựa vào huynh đệ, lão tử đã dặn đi dặn lại rồi, các ngươi đã đồng ý rồi, thời điểm như xe bị tuột xích này, ngươi lại hại cả nhà ta, lão tử thành ma cũng không tha cho ngươi.
Trần Phi Dương nom Lý Ngư cứ lẩm bẩm gì đó thì lo lắng đi lên định kéo hắn xuống, nhưng lại bị Cẩu Đầu Nhi véo một cái. Cẩu Đầu Nhi hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn Lý Ngư trên đỉnh xe:
- Chớ cử động, tiểu thần tiên đang phát công, chắc hắn đang mời thần đấy. Chúng ta sắp được cứu rồi.
Nói đến sùng bái Lý Ngư vậy thì không ai qua được Cẩu Đầu Nhi đầu óc có chút khuyết thiếu này, cũng không biết gã tín nhiệm đối với bản lĩnh của Lý Ngư lớn như nào, nhưng quả thực là cực kỳ tin tưởng.
Trần Phi Dương nghe Cẩu Đầu Nhi nói thế thì mũi như sắp vẹo đi, rít lên:
- Bà nội ngươi, mụ nội nhà ngươi, mau kéo tiểu lang quân xuống. Nếu tiểu lang quân có chuyện gì, chúng ta…
Đúng lúc du kỵ tứ phía thét to, thủy chung chưa từng tới gần, nhưng mưa tên cũng đã bắn tới, tiếng thét kỳ lạ trong nhóm mã phỉ lại liên tiếp, khiến người ta kinh tâm động phách. Một vài phụ nữ và trẻ em trong xa trận thì kêu khóc, chả khác gì cảnh tượng của ngày tận thế.
Lý Ngư thủy chung không thấy được cảnh tượng chờ mong xuất hiện, trong lòng thất vọng chỉ lên trời mắng to:
- Ông không nên tin các ngươi. Ông bị các ngươi gài bẫy rồi. Ông nhổ vào tổ tông nhà ngươi. Ông nhổ vào toàn bộ tộc phổ nhà ngươi.
Hắn chỉ tay, ngửa mặt lên trời mắng to, Cẩu Đầu Nhi đầy sùng bái:
- Mau nhìn kia, tiểu thần tiên phát uy rồi, ngay cả ông trời mà cũng mắng đấy.
Trần Phi Dương tức giận môi run lên, hận không thể bóp chết Cẩu Đầu Nhi.
Đúng lúc này, lại nghe được tiếng đất rung núi chuyển, toàn bộ như bị chấn động.
Mã phỉ bao vây ba mặt lúc trước dĩ nhiên thanh thế cực kỳ khiến người ta sợ hãi, nhưng chấn động này uy lực này còn lớn gấp mấy lần.
Dương Tư Tề ngẩn ra, hét lớn:
- Có phải địa long xoay người không?
Mã phỉ bực này bao gồm Long lão gia tử, Thiết Vô Hoàn lại lần nữa cảm giác đây là có đại đội kỵ binh đang đuổi tới.
- Trời ạ, lại thêm mã phỉ nữa, không biết chúng ta có thể chống đỡ được không đây.
Thiết Vô Hoàn dù có ý chí như thép cũng biết dù có liều chết đánh cược một lần cũng không có cơ hội rồi, theo bản năng muốn chuyển ngựa quay lại, bất kể thế nào, dù có chết cũng phải đưa được Lý Ngư hoặc Đại Bảo Lý gia đi, bảo vệ hương khói cho Lý gia.
Ai ngờ đúng lúc có một trận cười cuồng dã vang lên.
Lý Ngư đứng ở đỉnh xe hai tay giơ lên cao, hét lớn:
- Đến rồi, đến rồi, hai tên hỗn đản này cuối cùng cũng đáng tin cậy. Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi.
Không chờ mọi người phục hồi tinh thần, từ xa đã thấy bụi mù cuồn cuộn, giống như một con hắc long đang cuốn tới. Hướng của con hắc long đó đang đi về phía đám mã phỉ, họ đương nhiên hiểu rõ phía sau mình đã không có viện quân, người tới nhất định là kẻ thù. Là quan binh hay là mã phỉ khác muốn nuốt trọn tất cả, giờ này cũng không kịp phân biệt nữa rồi, thủ lĩnh mã phỉ gầm gào:
- Tập trung, ngăn địch!
Nhóm mã phỉ đang bao vây tứ phía nhanh chóng tập trung lại, ngoại trừ nhóm mã phỉ đang chính diện nghênh địch ra, hai nhóm mã phỉ khác cũng đang nhanh chóng tập trung, hình thành thê đội thứ hai thứ ba, gia nhập chiến đấu bất cứ lúc nào.
Người trong xa trận thấy cảnh tượng đó tức thì trong lòng dâng lên niềm hy vọng: Thật sự có cứu binh? Nhưng là ai? Là ai đến cứu họ, hơn nữa còn vào ngay lúc này? Mặt đất run chuyển càng lúc càng dày đặc, Lý Ngư đứng trên đỉnh xe nhìn thấy rất rõ, xa xa có một đội thiết kỵ đang lao đến, ước chừng hơn hai trăm người, mặc trang phục xanh đen, đầu và mặt che khăn xanh, cưỡi tuấn mã Tây Vực một màu cao chín xích.
Lý Ngư nhìn kỹ, hơn hai trăm kỵ sĩ này phóng đến như bay, bởi vì từng kỵ sĩ trên vai đều có thương túi, trong thương túi đều có bảy đầu thương.
Hơn hai trăm kỵ, bốn người một đội, cùng tiến, tạo thành lực đè lên lực, khoái mã xung phong thế như dời non lấp biển.
Nhóm mã phỉ mặt phải gấp gáp giương cung lắp tên, đội nhân mã đang xông đến không rõ lai lịch này đã tiến vào vòng tiễn trình, khiến họ ngừng phân biệt địch ta bắt đầu bắn địch.
Nhưng, đội kỹ sĩ đang xông đến không ngờ lại ra tay trước rồi.
Từng đầu thương xé rách không khí lao đi, một mã phỉ vừa buông dây cung đã bị một cây lao xuyên qua, cả người ngã xuống đất.
Cây thứ hai, cây thứ ba…
Đầu thương như rừng lao đến, đám mã phỉ hoảng sợ, không có lực đối kháng.
Bọn chúng như lúa mạch bị cắt, đều ngã ngựa, thậm chí tuấn mã của chúng cũng có không ít con bị đầu lao ném trúng, hí lên ngã xuống. Lý Ngư tận mắt nhìn thấy một cây lao chém nghiêng một con ngựa, mũi thương xuyên qua bụng dưới của nó thì hít sâu một hơi. Ban đầu hắn còn tưởng rằng lao kia là mộc thương hoặc là trúc thương, nhưng chứng kiến một màn kia không ngờ đó đều là thiết thương.
Lực cánh tay phải lớn bực nào chứ, kỵ binh được trang bị như thế xa xỉ bực nào. Đội thiết kỵ kia vừa đến đã giơ mã đao lên, hàn quang sáng loáng, mà họ không ngờ không hề giảm tốc độ ngựa, lao đến phá vỡ lỗ hổng giết tới, từng thanh mã đao giơ cao lên, hung tợn chém vào thê đội mã phỉ thứ hai vừa mới tụ hợp lại.
Mà ở phía sau bọn họ lại xuất hiện hai trăm kỵ sĩ áo xanh, đang xông về trước nhất, trận hình dần dần trải ra thành trận hình mũi tên, khi tới gần thì đột nhiên phân chia thành hai mũi tên, đánh về phía đội mã phỉ thứ nhất đã bị xé ra.
Từ đầu tới cuối, những người này chỉ có chém giết, ngay cả hô cũng không có nhưng khí thế lại mạnh như núi. Lý Ngư đứng ở đầu xe, nhìn đội kỵ binh hùng mạnh vừa tới này đang phá vỡ đám mã phỉ hung hãn kia thì mắt đỏ lên:
- Đây…đây chính là thực lực của Lũng Tây Lý gia ư, không ngờ không nhìn thấy từ trên người hai tên ngốc nghếch kia nha. Nếu…nếu sau này ta có được một đội kỵ binh hùng mạnh như thế nhỉ…


Bạn cần đăng nhập để bình luận