Tiêu Diêu Du

Chương 160: Chỉ do trùng hợp




Chương 161: Hỗn loạn khó tả
- Lý Ngư?
- Tiểu thần tiên?
- Vô sỉ?
- Là ngươi?
- Mẹ nhà ngươi!
- Không phải như vậy…
- Mau thả ta xuống!
Hiện trường một mớ hỗn loạn, sau rất nhiều năm, Lý Ngư vẫn không hiểu rõ, lúc đó rốt cuộc là ai nói gì, chỉ nhớ được một tiếng “vô sĩ!” là tiếng một người con gái nói.
- Ấy, cách chơi như vậy, rất mới mẻ!
La Nhất Đao ở trong viện không chịu được sự cô độc, nghe thấy nhiều thanh âm hỗn loạn bên kia tường, không kiên nhẫn được sai Tiểu Lục Tử cùng mấy tên thủ hạ phá cửa lớn vào, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, không khỏi vuốt râu ria, như có chút suy tư.
Lý Ngư kêu lên một tiếng:
- Mau thả ta xuống!
Long Tác Tác rốt cuộc cũng kịp phản ứng, thanh kiếm của nàng ta ở đầu giường, lập tức rút kiếm vung lên, Lý Ngư vừa dứt lời đã rơi xuống, ngã trên giường. Tức khắc nàng đứng thẳng lên, mặt đỏ tới mang tai, nắm chặt thanh kiếm trong tay, hận không thể giết hết tất cả những người có mặt giống như cắt dưa hấu, để bảo vệ sự thanh bạch của mình, chỉ là nàng ta cũng biết rằng, muốn làm được điểm này, rất khó.
Long Tác Tác cầm thanh kiếm, cay đắng nhìn về phía mọi người, trong lòng vô cùng tức tối. Nhưng tên khốn kiếp này sớm không đến muộn không đến, lại lựa ngay lúc nàng ta không có cách nào để giải thích sự thanh bạch mà xông vào, chẳng lẽ mình viện cớ nói là thi hình ư? Có cách hành hình nào mặt kề mặt, môi kề môi không? Nàng ta chỉ hận không thể ăn thịt người.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Long Tác Tác tràn đầy cảm xúc buồn bực, bởi vậy mà bỏ qua việc những người này tại sao mà tới. Lý Ngư sau lưng không có động tĩnh, Long Tác Tác quay đầu nhìn lại, Lý Ngư vẫn đang quỳ trên giường, giữ vững động tác hai chân hai tay trói ngược lại, không động đậy chút nào.
Long Tác Tác vung kiếm lên, vỗ mạnh trên mông Lý Ngư một cái:
- Ngươi lại động đậy, muốn nằm sấp giả chết à?
Lý Ngư vẻ mặt đau khổ:
- Đừng đừng đừng, đừng chạm vào ta!
Long Tác Tác một câu nói nhắc nhở mọi người có mặt, Lý Ngư hiện tại không động đậy được, bọn họ có thể động đậy!
Lý Bá Hạo và Hột Can Thừa Cơ hai tay quấn vào nhau ngã trên vách tường đồng thời xuất cước, đá trên bụng của đối phương một cước, rồi cùng bay ra ngoài.
Lý Bá Hiên đang túm lấy cổ tay Dương Thiên Diệp, lập tức vặn ngược lại, Dương Thiên Diệp dùng ngón tay xỉa vào yết hầu của Lý Bá Hiên một cái, lập tức đâm thốn, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn cùng nhảy ra, một người ấn lấy bả vai, một người ấn lấy yết hầu, hung dữ liếc nhìn nhau.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai người đột nhiên tách nhau ra, Canh Tứ đương gia đã giơ đao xông lên. Y vốn dĩ là muốn giúp Dương Thiên Diệp đối phó Lý Bá Hiên, nhưng mà nhìn thấy tên đầu sỏ Lý Ngư, đương nhiên muốn thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng ngươi. Canh Tứ đương gia giơ đại khảm đao lên, như gió quạt trên giường, hét lớn một tiếng, một đao bổ xuống.
Long Tác Tác đang đứng đề phòng đám người La Nhất Đao và Tiểu Lục Tử ở trước cửa, lại không ngờ tới Canh Tứ lại xông vào, vội vàng đưa kiếm ra đỡ. Vốn kiếm rất nhẹ không thích hợp chạm với đao cứng, huống hồ sức không đủ, “keng” một tiếng ngăn cản đao đó, đao sắc bén vẫn nhanh chóng chặt xuống, như muốn chặt đứt Lý Ngư.
- Soạt!
Long Tác Tác dưới tình thế cấp bách, giơ chân mũi chân móc vào sau ót Lý Ngư, mạnh mẽ kéo về bên cạnh mình, Lý Ngư ngã “oạch” xuống, từ trên giường tuột xuống ra ngoài. Canh Tân một đao bổ trên chiếc chăn đệm bông mềm nhũn, “phập” một tiếng, đã bổ vào khoảng không.
- Ái ái …
Lý Ngư không ngừng kêu lên khổ sở, huyết mạch tay chân không thuận, thật sự là không động đậy được, rõ ràng sống chết trước mắt, nhưng lại tê dại, khiến cho hắn cũng dở khóc dở cười.
Long Tác Tác một tay xách cổ áo Lý Ngư, kéo hắn lên.
Lý Ngư vẻ đầy đau khổ kêu lên:
- Ôi…
Long Tác Tác tức giận đập vào eo của hắn, nói:
- Đừng kêu la nữa, muốn giữ mạng thì im miệng.
Lúc này, Canh Lão Tứ một đao bổ vào không khí, lại lần nữa vung đao bổ tới, Long Tác Tác một tay giữ kiếm, tay trái kéo eo của Lý Ngư, dẫn hắn tiến lui đều không tiện chút nào, huống hồ không gian trong phòng có hạn, bất luận là né tránh hay là chống đỡ, đều không có sức.
Thời khắc quan trọng, Lý Bá Hiên hét lớn một tiếng, thanh kiếm từ phía sau đâm vào hậu tâm Canh Tứ Nhi, La Bá Đạo đứng ở cửa ra vào vội kêu lên một tiếng:
- Lão Tứ, cẩn thận!
Canh Tân vội vàng nghiêng người trong nháy mắt, quay đao ra đỡ, lúc này Dương Thiên Diệp dường như sức tận, chao đảo lùi lại hai bước, mới khiến cho Lý Bá Hiên có cơ hội đi cứu viện Lý Ngư.
Dương Thiên Diệp ra vẻ khí lực không đủ dùng kiếm trụ xuống đất, thở phì phò, dường như tỏ vẻ muốn nhanh chóng khôi phục được nguyên khí, nhưng thực chất trong lòng thì lại đang nghĩ:
- Tuy rằng người này hèn hạ vô sĩ, không biết xấu hổ, xấu xa dơ bẩn, hạ lưu biến thái, nhưng tóm lại vẫn có ơn cứu mạng với ta, lúc này coi như đã báo lại, từ lúc này hai bên sẽ không ai nợ ai!
Hột Can Thừa Cơ lại lần nữa giao thủ cùng với Lý Bá Hạo sau đó thả người mạnh mẽ nhảy dựng lên, xông đến bên cạnh Dương Thiên Diệp, hết sức lo lắng nói:
- Cô không sao chứ?
Dương Thiên Diệp lắc đầu, thừa dịp người khác không phòng bị, nhanh chóng đánh ánh mắt với gã. Dương Thiên Diệp chí tại thiên hạ, Hột Can Thừa Cơ chí hướng cũng không nhỏ, hai người đối với hành động báo thù của La Bá Đạo cũng không chút để tâm, cũng không cho là đúng, lúc này bắt gặp ánh mắt Dương Thiên Diệp, hiểu được nàng lúc này không muốn dây dưa, vội đỡ nàng đứng dậy, chiến ý dần biến mất.
Hột Can Thừa Cơ vừa lui bước, Lý Bá Hạo liền vọt lên bên cạnh đệ đệ Lý Bá Hiên, cười hì hì rồi vỗ vai Lý Ngư:
- Ha ha! Lâu rồi không gặp!
Lý Ngư kêu lên:
- Đừng chạm vào ta…
Lý Bá Hiên hét lớn:
- Địch đông ta ít, làm sao đây, đại ca?
Lý Bá Hạo nói:
- Lượng tuyệt chiêu!
Lý Bá Hiên nói:
- Được!
Hai người bỗng hướng đầu vai vào nhau, kéo một tiếng, kéo áo xuống, khi vừa kéo xuống lộ ra một đồ vật giống như một áo giáp mềm bên trong, phía trên được đính vô số bảo thạch, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng, một khoảnh khắc đầy màu sắc. Cái ánh sáng này không giống với ánh sáng minh quang khải, tuy rằng nói ánh sáng của mảnh gương hộ tâm minh quang khải sáng chói mắt, nhưng phản quang của nó chỉ có thể chiếu xạ một hướng, dưới ánh trắng hoặc ánh đèn liền trở nên yếu ớt. Mà bộ trang phục trên người hai huynh đệ Lý gia là do một nghệ nhân tỉ mĩ tạo thành, góc cạnh của bảo thạch cực kỳ tinh tế.
Dù chỉ có một chút ánh sáng, nó cũng có thể chiếu xạ, hơn nữa còn gia tăng thêm tác dụng. Mà nhiều bảo thạch như vậy không có lấy một hạt hoàn toàn giống nhau, cho nên góc độ chiếu xạ khắp nơi, cho dù là ngươi nấp bên trái tránh bên phải, nhảy cao hay hạ thấp, trừ khi ngươi nhắm mắt lại, bằng không khi ngươi nhìn vào, thì từ vô số góc độ không giống nhau sẽ gây chói mắt, con mẹ nó như vậy thì sao mà đánh được.
Canh Lão Tứ giơ đao bổ nhào về phía trước, Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên vừa kéo y phục lên, lập tức sáng rỡ làm y chói mắt, trước mắt vẫn có thể nhìn thấy được hai người, nhưng kiếm của người ta hiện tại đang giơ lên hay hạ xuống, bổ ra hay là đâm xuống, lại hoàn toàn không thể nhìn thấy được.
Canh Tân hét lớn một tiếng, lùi về phía sau, dù là y phản ứng nhanh nhẹn, Lý Bá Hạo vung kiếm vẩy tới, vẫn vẩy lại từ dưới bụng y lên, suýt nữa thì xé toang bụng y ra, đến nỗi toàn thân Canh Tân lạnh toát mồ hôi.
La Bá Đạo kinh ngạc nói:
- Bà nó chứ đây là cái gì vậy?
Lý Bá Hạo dương dương tự đắc:
- Đây là thần công “Thổ hào tốc thành”, đám dế nhũi các ngươi, vĩnh viễn cũng luyện không thành đâu.
Lý Ngư nhìn thấy quần áo của bọn họ, không khỏi kinh ngạc nói:
- Thắt lưng của các ngươi đâu? Sao lại biến thành cái này thế?
Lý Bá Hiên cười hì hì nói:
- Vốn dĩ những bảo thạch đó, vào lễ tết sinh nhật mỗi năm, các trưởng bối thưởng cho. Bởi vì quá ít, chỉ có thể may ở trên thắt lưng. Nhưng hiện tại có đủ bảo thạch, đương nhiên may trên y phục mới uy phong…À không, mới phù hợp chiến đấu!
Lý Ngư nhìn thấy bảo thạch lớn nhỏ đính trên người bọn họ, tùy tiện kéo ra một viên bảo thạch nhỏ đủ để mình dùng cả nửa đời, không khỏi kinh ngạc nói:
- Các ngươi lấy đâu ra nhiều bảo thạch như vậy? Các ngươi phát hiện mỏ bảo thạch à?
Lý Bá Hạo nói:
- Đúng vậy! Chúng ta phát hiện một mỏ bảo thạch họ Nhậm! Chúng ta hộ tống ông ta đi Khánh Châu, ông ta tặng cho chúng tôi những bảo thạch này.
Nói đến đây, y đột nhiên vỗ vào trán:
- Ồ! Nói đến họ Nhậm, ở đây đánh náo nhiệt như vậy, tên một tai đâu, lão đi đâu rồi?
Hóa ra, lúc nãy Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp, Canh Tân mò vào chính là gian phòng của bọn họ, hai huynh đệ đều là người luyện võ nên rất cảnh giác, lại thêm việc khi đó đang ngồi trên ghế nói chuyện, vẫn chưa ngủ, cho nên kịp thời cảnh giác, lập tức động thủ.
Hai bên đánh qua mấy chiêu, Hột Can Thừa Cơ và Lý Bá Hạo quần đấu đụng vào tường, làm cho bức tường đất cứng đổ xuống, cả hai đánh rất hăng hái, làm cho bọn họ quên hết cả người của mình, lúc này mới nhớ ra. Hai huynh đệ Lý gia chỉ lo lắng đối thủ trước tiên xông vào phòng Nhậm Oán, giết lão ta trước, vậy thì mình sẽ bị thất trách.
Lý Ngư kỳ lạ nói:
- Cái gì họ Nhậm, một lỗ tai?
Lý Bá Hạo nói:
- Nhậm Oán Nhậm Thái Thú đó, ông ta đã bị giáng chức tới Khánh Châu làm quan. Nhị đệ, nhận ủy thác của người ta, thì cần phải tận tâm làm việc, mau chóng đi tìm người đi.
Lý Bá Hiên nói:
- Đại ca nói phải!
Lập tức nói to:
- Một bên tai, nếu như vẫn còn sống thì kêu lên một tiếng!
Nhậm Oán chân trần, khoác chăn mền, tóc tai bù xù nấp ở chân tường cẩn thận để ý mọi hành động, nghe thấy Lý Bá Hiên vừa hô một tiếng, không khỏi âm thầm cười nhạt:
- Bảo thạch của lão tử là lấy không à? Mặc kệ các ngươi liều mạng, lão tử còn lâu mới lộ diện nhé.
Thân hình béo ục ịch của lão ta lúc này cũng đã hành động rất nhanh nhẹn, cúi mình di chuyển về phía đầu căn phòng, thấy một cái chuồng lợn bên trong có mấy con lợn mập béo đang chen chúc nhau kêu la ầm ĩ để ngủ, Nhậm Thái Thú đầu óc lóe lên, vội vàng bò vào chuồng lợn, chen chúc ở giữa đàn lợn đang mập béo.
Lý Bá Hiên hét lên một tiếng, không thấy Nhậm Oán trả lời, lập tức giận dữ, rút kiếm chỉ về hướng Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo, hét to:
- Các ngươi giết tên một tai rồi, lão tử muốn các ngươi đền mạng!
La Bá Đạo nghe khẩu khí của y lớn như vậy, giận quá thành cười:
- Muốn giết ta sao? Ngươi biết lão tử là ai không?
La Bá Đạo hiện tại tuy rằng vẫn không tiện di chuyển xê dịch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc y ra oai, bèn chậm rãi rút ra bảo đao sau lưng nhưng không tấn công, trầm giọng nói:
- Đao này, dài ba thước 2 tấc, nặng bốn cân bảy lượng, dùng sắt thép đại thực để chế tạo ra, thổi lông cắt tóc, chém sắt như chém bùn, La mỗ giữ như vậy, tới nay đã giao thủ với hơn một trăm hai mươi bảy lần, chưa một lần thất…
- Ô~~~
Một tiếng xé gió vang lên, La Bá Đạo kinh nghiệm sa trường, vừa nghe tiếng quái dị này đã biết không ổn:
- Mau nằm xuống!
Đại đương gia gầm to rồi vội vàng phục xuống, Tiểu Lục Tử và những tên mã tặc khác động tác cũng cực kỳ nhanh nhẹn, rầm rầm nằm sấp xuống đất. Chỉ nghe “soạt” một tiếng, một cái khóa sắt to bằng trứng ngỗng sắt quét trên cây cột gỗ dưới hành lang.
Cọc gỗ đó to rộng ước chừng có chừng một cái ôm của người trưởng thành, lại bị khóa sắt này quét qua một gãy đôi, toàn bộ xà nhà bị sập xuống, đập lên trên người La đại đương gia. Xà nhà bằng gỗ nhưng không lấy mạng người, nhưng sau đầu La đại đương gia lại bị Tích thủy diêm đụng đến, khiến y đau đớn như muốn nứt.
Trong bóng đêm một tiếng tiếng rống to lo lắng:
- Chớ làm chủ nhân của ta bị thương! Thiết mỗ đến rồi!
Cửa phòng bị đổ, khung cửa cũng lắc lư muốn đổ xuống, một đại hán to lớn như cột sắt theo tiếng rống to mà xông tới, đạp lên xà nhà, đầu của La đại đương gia đang bị thương vừa bị xà nhà đập vào giờ lại lần nữa bị chạm vào, hai chân đạp một cái, ngất đi.
Đại hán cao lớn đạp đổ khuông cửa mạnh mẽ xông vào phòng, tức thì mãnh gỗ vụn văng tung tóa, bụi đất tung bay. Lý Ngư tay chân tê liệt và Long Tác Tác vừa mới thoát ra đứng đờ ra đó. Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đồng thời nhảy về sau, Lý Bá Hạo sợ hãi nói:
- Chết thật, căn phòng bị phá rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận