Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 272: Trợ thủ tới rồii
- Các ngươi làm gì vậy, đứng lên, mau đứng lên.
Hơn trăm người ngoài đường phố quỳ xuống, Lý Ngư kinh hãi, vội đưa tay ra đỡ.
Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh quỳ xuống bên cạnh Khang ban chủ, dưới mông như bị đinh ghim phỉa, rất khó chịu.
Hai nàng không muốn quỳ, nhưng nhìn tất cả mọi người đều quỳ, bao gồm cả người thầy Khang ban chủ, bèn theo bản năng cũng quỳ xuống theo. Giờ thấy Lý Ngư đỡ Khang ban chủ, hai nàng mới lấy lại tinh thần, đỡ Khang ban chủ đứng lên.
Khang ban chủ rơi lệ, nức nở:
- Khang mỗ vô năng, còn hiểu lầm tiểu lang quân. Nay huyết hải thâm thù của bọn ta đã được tiểu lang quân báo rồi, mà cuộc sống tương lai của bọn ta cũng do tiểu lang quân lo lắng bố tí. Lão Khang ta…thật sự là xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
- Đừng như vậy, Khang ban chủ, ông và ta có giao tình, chớ nói như vậy nữa, kẻo tôi không chốn dung thân. Lưu đại ca, Hoa Lâm, các người đứng lên đi, tất cả mọi người đứng lên đi.
Lý Ngư khó khăn kéo mọi người đứng lên, nhìn hơn hai trăm người kia, nhất là trong đó còn có người già, trẻ nhỏ, phụ nữ thì không khỏi nhức đầu.
- Sao mọi người đều tới đây hết thế? Phủ đệ này dù rộng lớn nhưng cũng không chứa được nhiều người như vậy đâu, hơn nữa đây cũng không phải là nhà ta…
Hắn cười gượng. Khang ban chủ lấy tay áo lau nước mắt, cười nói:
- Bọn ta từ sáng đã chờ ở đây, chỉ mong nói được tiếng cám ơn với tiểu lang quân chứ nào dám quấy nhiều gì nhiều. Đã cám ơn tiểu lang quân được rồi, trong lòng bọn ta yên tâm nhiều rồi, giờ cũng nên quay về. Tiểu lang quân bận rộn cả ngày, quả thật vất vả.
Lúc mọi người quỳ xuống, Trần Phi Dương chạy vội vào trong đám đông đứng xem, lúc này bèn lạch bạch vừa chạy tới vừa quẹt bùn trên giầy đi.
Người ta quỳ với Lý Ngư, người hiểu chuyện cũng sẽ tránh vội để khỏi phải thụ lễ không phải dành cho mình. Nhưng Trần Phi Dương biết điều như vậy lại bởi một nguyên nhân khác. Y cho rằng mình thuộc hạng người hèn mọn, nhiều người quỳ lạy, mình không có phúc duyên thâm sâu, bị nhiều người quỳ lạy như thế sẽ bị tổn thọ.
Khi tất cả mọi người đứng lên, Trần Phi Dương mới đến gần Lý Ngư, trong tay còn ôm chiếc giày ống của hắn. Chiếc giày ống tuy chỉ còn một chiếc, nhưng cũng không thể vứt. Phải biết rằng giá một đôi giày không hề rẻ, hơn nữa giày ống thời này không phân trái phải, đến lúc đó cầm chiếc giày này đi tìm thợ giày làm thêm một chiếc, vậy là đủ một đôi rồi.
Giày của thời này là giày được tuyên chế làm hai chiếc, không phân biệt trái phải được gọi là “Chính cước hài” hoặc “Trực cước hài”, lúc thử giày, mọi người sẽ thử chân trái trước, bởi vì chân trái bình thường lớn hơn so với chân phải, nếu như chân trái có thể đi vừa, vậy thì chân phải nhất định vừa. Điều này cũng là để tiết kiệm.
Người có thân phận khác nhau thì đi giày khác nhau, bất kể là màu sắc hay là kiểu đều không giống nhau, bởi vì cổ nhân cho là “Giày Uyên ương” không sạch, chỉ có người cùng khổ mới đi. Tỷ như thời Tây Tấn, quan phủ cường lệnh con buôn đi giày uyên ương, một chiếc đen, một chiếc trắng, không chỉ màu sắc, hoa văn, hình dáng cũng khác nhau.
Mà thời này con buôn đều là nhân vật vừa dính đến phỉ vừa dính đến quan, cho nên sau này liền đem quan hệ hai bên gọi là “Hắc bạch lưỡng đạo”.
Trần Phi Dương ôm giày như ôm thần tài gia, cười cung kinh đi tới, nói:
- Hôm nay tiểu lang quân vất vả rồi, đi tuần sát ở đường lớn số chín khu phố mười ba còn suýt nữa bị ngộ thương do thương nhân tranh chấp nhau.
Khang ban chủ, Lưu Vân Đào hoảng sợ, vội vàng nhìn Lý Ngư. Lý Ngư vội nói:
- Cậu ta chỉ thích khoa trương thôi, mọi người đừng lo lắng.
Hắn dừng lại, nhìn đám đông, kéo Khang ban chủ, lại ra hiệu cho Lưu Vân Đào cùng Hoa Lâm sang một bên, thì thầm:
- Liên quan tới việc an trí cho người của Câu Lan Viện, trong lòng ta đã có tính toán hết rồi, lúc này quay về là để bàn tính chuyện này. Các người để nhiều người đứng ở đây rất bất tiện, cứ về đi, khoảng ba ngày nữa chỗ ta sẽ có an bài đâu vào đấy.
Khang ban chủ gật đầu liên tục:
- Tiểu lang quân yên tâm, chúng ta tới cũng để quỳ cảm tạ. Giờ đã hoàn thành tâm nguyện, có thể nhẹ nhõm yên tâm rồi.
Ông vỗ ngực mình một cái, nói tiếp:
- Giờ ta lập tức dẫn họ trở về, không làm phiền ở đây nữa.
Lý Ngư gật đầu, quay sang nhìn Lưu Vân Đào và Hoa Lâm. Lưu Vân Đào hai mắt đẫm lệ, chỉ chắp tay với hắn, không nói gì. Lưu Vân Đào vốn cũng không giỏi nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt kích động của ông ta, chỉ sợ Lý Ngư chỉ vào cống ngầm, ông ta cũng không do dự mà nhảy vào ngay.
Hoa Lâm cũng chắp tay với Lý Ngư cũng không nói gì, nhưng mặt thì trắng bệch, môi run run, mãi lâu mới nói được một câu:
- Tiểu lang quân, cha ta đã tha thứ cho ta rồi, ta có thể về nhà rồi. Ta ở phường Duyên Khang, chỉ cần ngươi có gì cần làm, cứ cho người đến Hoa phủ báo ta một tiếng là được.
Lý Ngư cũng vui mừng thay cho gã, gật đầu liên tục nói:
- Tốt quá, tốt quá.
Khang ban chủ lập tức dẫn mọi người Câu Lan Viện vừa nói cảm tạ vừa ra về.
Những hán tử, phụ nhân còn có người già, trẻ nhỏ đều liên tục cảm tạ, chắp tay hoặc dập đầu, làm cho Lý Ngư hết sức lúng túng, khó khăn lắm mới ứng phó được mọi người, để mọi người ra về, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc hắn phát hiện Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh một trái một phải đứng ở sau lưng mình, Trần Phi Dương ôm giày đã bị đẩy sang một bên rồi.
Trần huynh nào cam lòng bị đẩy đi, chẳng qua người ta là đàn bà con gái, hơn nữa lại rất xinh đẹp, Trần huynh lại thông minh lanh trí, giữa họ, vĩnh viễn sẽ không tồn tại quan hệ cạnh tranh gì.
Lý Ngư nhìn Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh, Thâm Thâm lập tức nói:
- Chúng tôi vẫn muốn ở lại đây.
Tĩnh Tĩnh nói:
- Đại nương và Cát Tường tỷ yêu thích chúng tôi, thêm nhiều người càng vui vẻ.
Lý Ngư còn chưa và tiếp lời, Trần Phi Dương đã tiến lên nói:
- Tiểu lang quân, bên cạnh Thường lão đại có một đôi tỷ muội sinh đôi, nay tiểu lang quân là trưởng chợ Tây, đứng đầu trong Thập Lục Hàng, bên mình cũng phải có hai vị cô nương xinh đẹp theo hầu mới phải đó ạ.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Thâm Thâm Tĩnh Tĩnh cùng đồng thanh lên tiếng, lại nhìn sang Trần Phi Dương, lập tức cảm thấy vị Trần huynh này rất vừa mắt, ngay cả chân bị dính đất bẩn cũng rất đáng yêu.
Lý Ngư nhìn Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng nhìn hắn chăm chú.
Lý Ngư hỏi:
- Các cô…biết võ công không?
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cùng lắc đầu.
Lý Ngư lại hỏi:
- Vậy các cô… biết chữ không?
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tự ti cúi gằm mặt xuống.
Lý Ngư ngửa mặt lên trời thở dài: Nữ thư ký của người ta vừa giỏi văn lại vừa giỏi võ, thư ký của mình thì vừa giỏi ăn lại vừa giỏi ngủ, cách biệt một trời một vực như thế, chẳng lẽ còn muốn mình phải diễn vai tổng tài bá đạo của chợ Tây?
Trần Phi Dương cười nói:
- Tiểu nhân biết chữ, có một số thứ tiểu nhân cũng làm được. Hai vị cô nương này…ừ, ta cảm thấy dầu gì cũng có chỗ hữu dụng.
Tĩnh Tĩnh gật đầu liên tục:
- Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi ngươi đi Đông Ly Hạ, chẳng phải chúng tôi cũng có tác dụng đó sao?
Lý Ngư nhìn Thâm Thâm một cái, Tĩnh Tĩnh vội vàng che miệng.
Lý Ngư nói:
- Thôi được, các cô đi theo ta. Phi Dương!
Trần Phi Dương vội vàng tiến lên một bước:
- Có tiểu nhân!
Lý Ngư nói:
- Tìm một vị tiên sinh tây tịch (tây tịch: tên gọi gia sư thời xưa) để dạy họ biết chữ, đọc sách.
Trần Phi Dương vội vàng đáp:
- Vâng.
Lý Ngư thầm nghĩ: Bà nội nó, không thiện văn cũng chẳng biết võ, còn bắt ta phải dạy bảo nữa à! Không chỉ họ, ngay cả Cát Tường cũng không biết chữ, sao bên cạnh mình toàn người mù chữ vậy. Ừm, mình cần phải lập chế độ khích lệ mới được, để mấy cô nàng ấy tích cực học tập. Tiếc là, không có cách nào tốc thành được, mình chỉ có thể ở Trường An hơn hai tháng thôi, dạy cho họ cũng không có tác dụng gì mấy.
Hắn thầm than thở, đi đến cửa phủ, Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh theo sát. Đối với việc đi học, hai nàng vẫn rất khát khao, ở thời đại này, cơ hội đi học cực kỳ hiếm có, hai nàng cầu còn không được.
Đúng lúc, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên dắt ngựa đi tới. Lý Bá Hạo cười to:
- Tiểu lang quân, vẫn khỏe chứ hả!
Lý Bá Hiên nói:
- Sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Lý Ngư thấy hai người thì vui mừng, giống như một người đang buồn ngủ hai mắt díp lại thì đột nhiên có người dâng tặng một chiếc gối ôm, hơn nữa còn là cái gối ôm rất lớn. Ai nói không có người nào để dùng, hai tên lao công này vừa giỏi văn lại vừa thiện võ đấy!
Lý Ngư lập tức nhiệt tình lao đến ôm lấy Lý Bá Hiên thật chặt:
- Ha ha, Bá Hạo huynh, huynh vẫn khỏe chứ!
Lý Bá Hiên nói:
- Ta là lão Nhị, ta là Bá Hiên đây.
Lý Ngư mặt không đổi sắc, nói:
- Ta biết, ngươi mà ta còn không nhận ra hay sao? Ta không có ba đầu sáu tay, đành phải ôm ngươi làm lễ rồi đồng thời chào hỏi lệnh huynh. Hè hè..
Nói xong, hắn buông ra, lại thắm thiết ôm Lý Bá Hạo một cái. Thấy Lý Ngư thân thiết như vậy, huynh đệ Lý thị cảm thấy ấm áp trong lòng, đâu ngờ Lý Ngư đen tối đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giữ hai người họ lại làm việc cho hắn rồi.
Lý Ngư nhiệt tình nói:
- Ối chà, hai ngươi sao lại tới đây vậy, Nhậm thái thú đi nhậm chức rồi à? Có thể gặp hai ngươi ở đây, ta rất vui. Nào nào nào, mời vào trong phủ, tối nay chúng ta không say không nghỉ.
Lý Bá Hạo cười nói:
- Được! Có thể gặp ngươi ở đây, chúng ta cũng rất vui. Ấy, chưa bao lâu mà ngươi đã có một tòa nhà lớn ở Trường An rồi à? Giỏi lắm, giỏi lắm.
Người bên ngoài chỉ thấy tòa nhà này khá lớn, tu sửa lại không tinh mỹ, nhưng Lý Bá Hạo xuất thân môn phiệt cao tính, liếc mắt một cái là nhận ra bên trong tòa nhà này rất có nhiều thứ nghiên cứu.
Lý Bá Hiên thì nhìn Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh và Trần Phi Dương, khen:
- Lý huynh thật là có phúc, đi tới đâu cũng đều có mỹ nhân. Hai vị cô nương này này xinh đẹp thanh tú, thật là…
Lý Bá Hiên nhìn Trần Phi Dương, quả thực không biết nên khen y thế nào, đành nói:
- Vị nhân huynh này, cử chỉ kỳ dị, hành vi đặc biệt, nghĩ ắt cũng là nhân vật bất phàm.
Lý Bá Hiên khen một câu, ba người kia mặt mày hớn hở.
Lý Ngư đảo tròng mắt, ra vẻ dửng dưng nói:
- Hai vị cô nương này là thị nữ thiếp thân của ta, văn cũng được, mà võ cũng khá, là cánh tay trái phải đắc lực của ta. Còn vị Trần huynh Trần Phi Dương kia chính là kỳ nhân nổi tiếng ở phố chợ, bày mưu lập kế, hung tàng giáp binh, là đệ nhất phụ tá dưới quyền Lý mỗ, Trần quân sư!
Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh cùng Trần Phi Dương vừa nghe Lý Ngư nâng cao giá trị con người của mình như vậy, tức thì cử chỉ trở nên đoan trang, lời nói cẩn trọng, chỉ sợ làm mất thân phận cao quý mà Lý Ngư ban cho. Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên lại không biết Lý Ngư đang đào hố cho họ nhảy vào, nghe hắn nói như vậy, sự kính trọng đối với ba người kia càng tăng lên vài phần.
Chỉ có điều, họ vừa vào viện tử nhất tiến, Trần Phi Dương đã làm mọi người một phen khiếp vía.
Trần Phi Dương chân trần đi vào viện, vừa nhìn thấy thùng nước để ở miệng giếng thì vui vẻ đi tới đó, còn rất chú ý phong phạm nhịp bước vững vàng, cử chỉ đoan trang.
Nhưng lúc y múc mấy gáo nước từ trong thùng để rửa sạch bùn đất ở chân, lại bất ngờ trượt chân một cái. Dọc bên giếng vốn đã có rêu xanh trơn nhẵn, Trần Phi Dương giơ một chân lên để giội nước vào, dưới chân mất trọng tâm, y kêu lên một tiếng, hai tay dang ra vung vẩy.
Hai cánh tay của y vung vẩy như quạt gió, gáo trong tay tuột ra bắn ra xa, mà y rốt cuộc không giữ được cơ thể đang đổ nghiêng, dưới ánh mắt của nhiều người, chỉ thấy vị kỳ nhân phố chợ này kêu to thảm thiết:
- Cứu với!
Sau đó thì ngã vào trong giếng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận