Tiêu Diêu Du
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 589: Dựa thế, mượn mượn mượn..
Bởi vì Lý Ngư tìm cớ đi đường mệt mỏi nên tiệc đón tiếp được thiết lập vào buổi trưa. Tửu yếu được tổ chức trong nhà Vương Siêu, trong năm người thì dường như y đứng đầu, xem ra trong năm người này hoặc là y dẫn đầu về tài lực hoặc là có trí kế, chỉ dựa vào vào số tuổi, bối phận thì y không thể nào phục chúng. Ở những nơi như thế này thì chủ yếu dựa vào nắm đấm của ai mạnh hơn, chứ không phải lây số tuổi để phục người.
Lý Ngư đến nhà họ Vương phát hiện phú hào khu vực Lũng Tây quả nhiên không giống với phú thân Quan Trung hay là Lạc Dương, Tề Châu, phú hào nơi đây rất biết ẩn giấu, đại đa số là từ cách ăn mặc của bọn họ, từ phủ đệ của bọn họ không thể nhìn ra được là họ giàu có bao nhiêu.
Cái này thực sự có liên quan tới phong thổ Tây Bắc. Ở nơi này mặc một thân tơ lụa ra ngoài à? Nó có thể chắn được bão cát à? Hay là có thể chắn được mặt trời chói trang à? Về phần kiến trúc ốc xá cũng không lớn, hoàn toàn không có kiến trúc hào hoa hoa lệ như ở Trung Nguyên. Cho dù có người nào có tiền nhàn rỗi cũng không muốn đầu tư vào mục này. Ngươi thử trồng chút kỳ hoa dị thả ở trong viện, lại đào một cái ao nuôi dưỡng cá chép thử xem, một trận bão cát tới sẽ phá hủy hoàn toàn. Phòng xá rường cột chạm trổ, vẽ chút sắc thái diễm lệ à? Ánh mặt trời gay gắt, mưa to, gió, cát v.v.., chẳng mấy chốc sẽ bị lột sạch sẽ.
Vì vậy nhà họ Vương là có phong cách kiến trúc Tây Bắc điển hình, tường là bùn đất trộn với rơm rạ, bên ngoài dán một tầng gạch mài, đã như thế cũng không dùng bao nhiêu gạch, thế nhưng tường lại vừa cao vừa dày. Tường cao dày như vậy hiển nhiên là để phòng ngự mã phỉ, tuy nhiên một khi gặp phải quân đội chính quy thì không đáng làm gì.
Có điều, phòng ốc vách tường cũng không mỏng hơn bao nhiêu, chẳng những hữu hiệu trong phòng ngự bão cát mà còn giữ ấm hiệu quả hơn so với vách tường thuần gạch, đông ấm hạ mát. Đỉnh ốc xá cũng là dùng bùn trộn với rơm rạ mà dựng thành, rất nặng và dày khoảng nửa thước, bão cát không thể vào, ánh mặt trời cũng không tiến vào được, rét căm căm cũng không thấu vào được.
Vào mùa hè, mở cửa sổ phía nam bắc ra, con gió thổi vào trong phòng sẽ cực kỳ âm lạnh, giống như dùng điều hòa không khí vậy. Tiến vào sân, đám người Vương Siêu, Vương Đông dẫn Lý Ngư cùng Thiết Vô Hoàn và mấy người bộ hạ đi vòng vo. Đại viện bao trùm tiểu viện, bức tường của tiểu viện xây dựng đông một lối ngoặt tây một lối rẽ, không có con đường nào có thể tiến quân thần tốc, điều này hiển nhiên là xuất phát từ suy nghĩ phòng ngự.
Nếu quả thực có thể có mã phỉ xông tới, gia tướng nhà họ Vương có thể dựa vào địa lợi, trước khi để kẻ địch xâm lấn đánh tới trước đại viện đã đánh ngã hơn phân nửa trước. Rốt cuộc cũng đến phòng khách, khu vực trung tâm này rốt cục cũng thấy được khí thế hào xa. Mấy cái bàn đều là dùng vật liệu bằng gỗ thượng hạng cực xa xỉ, nước sơn đen bóng tỏa sáng, rất có cảm xúc.
Trên tường không có tranh chữ giống như đám người Trung Nguyên học đòi văn vẻ, nhưng lại có đủ ngà voi, sừng hươu và vật trang sức.mà trên ghế ngồi là rải da gấu, da hổ làm trang sức, Lý Ngư ngồi trên ghế da thật, khách và chủ lại tán gẫu một hồi, ngay ở trong sảnh, bàn tiệc đang dâng lên như nước chảy. Thức ăn cũng tràn ngập ý vị Tây Bắc không tinh xảo nhưng nhìn vô cùng hấp dẫn.
Năm người mời Lý Ngư nhập tọa, mời hắn ngồi ở vị trí dẫn đầu, Vương Siêu vỗ tay một cái, ở sau bình phong lập tức có khúc nhạc vang lên, khác với âm sáo trúc của Trung Nguyên, nhạc này được phối nhạc với kèn xô na, vi địch, trống hạt, hồ gia, đàn không, loa bối là chính.
Làn điều uyển chuyển nhẹ nhàng, cùng với tiếng nhạc là bốn Hồ cơ có vóc dáng tinh tế, mắt ngọc mày ngài tiến vào trong sảnh, nhẹ nhàng ca múa. Bốn thiếu nữ này đều là mười sáu mười bảy tuổi, tóc chải thành bím tóc, khi thân mình xoay tròn thì bím tóc trên đầu cũng bay lên theo, cực kỳ đẹp đẽ.
Bốn thiếu nữ đều eo quấn thắt lưng, chân mang giày da hươu, phấn quang chi diễm, xinh đẹp động lòng người. Lý Ngư chỉ cười nhìn nhìn, thưởng thức gật đầu. Dù là ai khi nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy cũng đầy cõi lòng thưởng thức. Có điều, ánh mắt của hắn cũng không lưu luyến lâu mà lập tức thu hồi lại, cùng trò chuyện với đám người Trần Bân, Vương Tiểu Lỗi.
Tuy nhiên chỉ là nói chuyện phiếm mà không nói đến tình hình đất đai của Cơ Huyện.
Năm đại lão gia này xác nhận nghe ra được nơi mà Lý Ngư quan tâm, vừa lơ đãng lộ ra tình hình Cơ huyện vừa lặng lẽ biểu đạt với hắn sự nhiệt tình và trung thành, lại đẩy mũi nhọn về hướng Bành Phong. Đương nhiên Lý Ngư sẽ không chỉ nghe từ một phía, vấn đề là có rất nhiều tình huống, Đệ Ngũ Lăng Nhược đã phái người tới lấy thân phận người bán hàng mà hỏi thăm được, cũng đã bẩm báo hắn, đại thể gần giống những người này, tuy nói mấy người cũng cố ý thổi phồng hiềm khích với Bành Phong nhưng tính toán khách quan thì Lý Ngư cũng không thể bỏ qua chuyện dưới sự quản lý của mình có một Thổ hoàng đế giống như mình.
Nếu không nhổ cây to này thì Lý Ngư đừng hòng ngồi vững trong vị trí chủ vị Cơ Huyện.
Thế nhưng năm người này lại tràn đầy ngờ vực với Lý Ngư.
Đúng vậy, hắn là Nam tước Cơ huyện mà hoàng đế khâm phong, nhưng chỉ dựa vào điều này cũng vô dụng!
Muốn khống chế Cơ huyện, hắn phải có binh, có tiền, mới có thể có quyền.
Lính của hắn đâu? Hắn có tiền không?
Lý Ngư mới đến, cũng không thể đắc tội với toàn bộ giai tầng thống trị của Cơ Huyện. Cho dù thực sự có một ngày hắn sẽ ngồi vững ở vị trí này, cũng cần những người này tới xử lý, không thể tự mình làm hết được.
Cho nên trong lúc nói chuyện phiếm, Lý Ngư nhắc tới Chiết Xung Đô úy Dân Châu phủ Hột Can Thừa Cơ, đó từng là tiểu đệ của bổn tước, ha ha, … còn chuyện có phải hay không?... Chẳng lẽ bọn họ hỏi trực tiếp Hột Can Thừa Cơ à?
Chủ quan quân sự bổn châu là tiểu huynh đệ của hắn ư? Vậy thì ổn một nửa rồi!
Năm người vui mừng.
- Các ngươi nói cái gì. Thái Thú Nhậm Oán được điều đến Dân Châu làm Thái Thú à?
- Hở! Tước gia… cũng biết Nhâm thái thú?
- Ha ha, ngươi nói không sai, ta và Nhâm Thái Thú ở Lợi Châu chính là bằng hữu! Khà khà, trước khi ông ta về Lũng Tây nhậm chức, ta còn từng đánh đuổi một nhánh mã phỉ, đã cứu tính mạng của ông ta.
- Tước gia là ân nhân cứu mạng của Nhâm Thái Thú?
Năm người mở cờ trong bụng, không ngờ chủ quan hành chính bản châu lại nhận ân huệ lớn như vậy của Tước gia ư? Ổn rồi, cái này càng ổn thỏa rồi.
Trong lúc phấn khởi, năm người làm ba chén, mặt đều đỏ. Lý Ngư cũng đầy phấn khởi, cũng hỏi thăm hai vị “lão bằng hữu” này bởi vì Lũng Tây giao thông bất tiện cho nên vẫn chưa thông báo tình hình gần đây, trong lòng thì âm thầm kêu khổ:
- Mẹ nó! Có cần như vậy không, lão già Nhậm Oán kia lại tới Dân Châu ư? Lão tử phải cẩn thận một chút mới được.
- Ừ? Ngươi nói cái gì? Ồ! Chuyện tiền tài à!
Lý Ngư thản nhiên cười nói:
- Hoàng đế thánh ân mênh mông, tiền lương ba năm của bổn tước trong ba năm ở Cơ Huyện sung để xây dựng phủ bổn tước, chi dùng cho chính đốn quân bị.
- Ồ!
Lưu Vĩ hơi nhíu mày nói:
- Hoàng đế quả nhiên là hồng ân mênh mông, cuồn cuộn. Chỉ là Cơ Huyện nông thuế ít, thương thuế lại rất khó trưng thu, cho dù đủ ngạch trưng thu chỉ e là không đủ sử dụng?
Lưu Vĩ vừa nói như vậy, mấy người nhất thời cũng dựng lỗ tai. Mỗi người đều có lập trường của riêng mình, chớ nhìn bọn họ muốn lật đổ Bành Phong, bọn họ cũng biết nếu như có thể lật độ Bành Phong thì số kiếm trác của bọn họ sẽ tăng lên, không gian của bọn họ cũng tăng lên. Bọn họ cũng biết nếu như phong tước nơi đây đủ cấp lực, có thể giữ được một phương bình an, bọn họ cũng không cần lo lắng tổn thất do chiến tranh, kỳ thật hiện tại bọn họ hiếu kính khắp nơi, thành lập võ trang tư nhân để tự bảo vệ mình chi tiêu cũng không… Nhưng, một khi tăng thuế nặng, là lấy tiền bạc trong túi người khác, ai cũng không tình nguyện.
Lý Ngư âm thầm cười lạnh, trước mắt mục tiêu của mọi người là Bành Phong, nhìn như thân mật không kẽ hở, thế nhưng một khí dính tới lợi ích cá nhân thì đều hiện nguyên hình. Bọn họ muốn lật đổ Bành Phong, không phải bởi vì không cam long khi Bành Phong bá đạo, chỉ là muốn thay thế mà thôi. Có thể đoán trước được, trong quá trình lật đổ Bành Phong mấy người này nhất định sẽ hợp tác khăng khít với hắn. Nhưng một khi Bành Phong ngã thì bọn họ sẽ giữ lợi ích cá nhân, khi đó mình hoặc là thỏa hiệp, hoặc là phải đối lập với bọn họ. Mà giữa năm người bọn họ, một khi mất đi minh hữu hiện tại, tương lai đôi bên sẽ tranh đấu một mất một còn.
Đây cũng là nguyên nhân ngay từ lúc đầu Lý Ngư đã không muốn ôm lấy ảo tưởng muốn lợi dụng bọn họ đối phó Bành Phong, không thể triệt để thay đổi hình dạng thì hắn vẫn không thể triệt để khống chế nơi này, cùng lắm là thành phát ngôn viên của bọn họ, đại biểu của bọn họ.
Tuy nhiên hiện tại Lý Ngư còn cần bọn họ ổn định, khiến cho bọn họ tận khả năng phát huy tác dụng.
Lý Ngư mỉm cười thần bí nói:
- Trường An chợ Tây các ngươi đã từng nghe nói qua chứ? Hiện tại khống chế chợ Tây là một đổi tỷ muội sinh đôi, họ… là hồng nhan tri kỷ của bổn tước. Ha ha ha…
Hắn nở nụ cười ám muội, nâng chén trong tay, trong lòng âm thầm cầu khẩn với vị Thường Kiếm Nam:
- Ta nói bậy đấy, nói linh tinh thôi, chủ yếu cho bọn họ tâm phục khẩu phục chứ ta không làm gì con gái ông đâu, đêm nay chớ có tìm ta trong mơ đấy.
- Trường An chợ Tây à? Biết biết…
Trường An chợ Tây là thị trường lớn nhất thiên hạ, nổi tiếng đến mức nhiều năm về sau còn có người tới với cái tên vương phủ tỉnh của Bắc kinh, một chợ Tây, một chợ Đông, được hậu thế sáng tạo ra một cái tên mới “Sở tại Đông tây”.
Bây giờ chúng ta nói mua “đồ vật”, đều là do cái này mà đến, đó là sức ảnh hưởng tới mức nào?
Thổ Địa chủ Cơ huyện phát tài không phải dựa vào đất mà là dựa vào thương, đương nhiên phải biết chợ Tây.
Hồng nhan tri kỷ?
Giữa nam và nữ, nào có hữu tình chân chính!
Nhìn ngươi cười dâm đãng như vậy, chúng ta trong lòng đã biết chắc rồi.
Mọi người nhất trời yên tâm, nếu tài nguyên của Lý Ngư không phải là dựa vào bọn họ thì thế nào cũng tốt. Chỉ là năm người này vẫn chưa từng xảy ra va chạm trực tiếp với Bành Phong, tuy nói va chạm nhỏ không ngừng nhưng bề ngoài hai bên vẫn giữ được trạng thái hòa bình, hiện tại bọn họ quyết định tìm tới Lý Ngư, sau này nhất định phải giương cung bạt kiếm, không khó để lý giải bọn họ hoặc là được ăn cả ngã về không, lo lắng như thế…
Vương Tiểu Lỗi cười dài nói:
- Tước gia muốn dừng chân ở Cơ Huyện thì cần phải khiến Bành Phong cúi đầu trước Tước gia. Nhưng cổ ngữ có câu, cường long không qua địa đầu xà, chúng tôi đương nhiên là đồng ý đi theo Tước gia, nhưng Bành Phong thế lớn, không thể sơ suất.
- Ha ha ha, ngươi cho là bổn tước kiêu ngạo ngông cuồng à? Nghĩ ta lần này tới đơn giản gọn nhẹ, chưa chắc có thể thu thập được Bành Phong đúng không?
Lý Ngư lắc đầu:
- Muốn thu thập hắn không phải là ta mà là thiên đạo, là đại thế, vì vậy hắn nhất định phải ngã, không muốn cũng không được!
Năm người Vương Siêu nhất tề buông chén, thân mình nghiêng về phía trước, nghiêm túc nhìn Lý Ngư. Lý Ngư thong thả nói:
- Hà Tây, gần Quan Lũng và Tây Vực.giáp một con đường, cách Cơ huyện hai ngàn dặm, tây khống Tây Vực, nam cách Khương Nhung, bắc ngăn Hồ Lỗ, một khi Đại Đường ta khống chế Hà Tây, tiến vào có thể khống chế Tây Vực, lùi có thể bảo vệ quanh Quan Lũng, là cửa ngõ trọng yếu, vị trí hiểm yếu. Ngược lại thì sao?
Năm vị thổ tài chủ:
- …?
Lý Ngư lập tức tăng lên mức độ chiến lược quốc gia, thứ cho ta nói thẳng, các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi. Năm người này không thể nói là không khôn khéo, tâm kế, trí mưu, quyền binh, đều rất ổn, thế nhưng bọn họ thật sự không có cảnh giới và tầm nhìn cao! Bọn họ nghe, chỉ cảm thấy tốt không có nguy hại gì! Rất cao nha! Hắn rốt cuộc đang nói cái gì nhỉ?
Lý Ngư thản nhiên cười nói:
- Đại Đường ta đô định ở Trường An, ở Quan Trung. Một khi Tây Vực có chuyện thì quốc triều sẽ bất ổn. Không cần đại địch từ Quan Lũng đánh vào Quan Trung, chỉ cần cửu loạn ở nơi này không trị được, triều đình cũng sẽ tiêu tốn vô số tiền tài, dùng trọng binh phòng thủ Quan Lũng, địch công ta thủ, cứ thế một bên tăng một bên giảm, quốc lực dần dần hao hổn.
Nghe đến đó, vài vị nhân huynh đã dần dần hiểu được chút ý vị trong đó, sách lược thần mã đại quốc, bọn họ xác thực không hiểu, có điều nếu thay quan hệ này thành Bành Phong và bọn họ thì bọn họ đã hiểu.
Vì sao Bành Phong phải áp chế bọn họ, bọn họ bất chấp phải tranh đấu với Bành Phong, chuyện này không có thương lượng, địa bàn lớn như vậy, ngươi không đi xuống ta làm sao làm lão đại. Thế nhưng vì sao giằng co? Hai bên đều không nắm chắc phần thắng.
Về phía Lũng Tây, tuy triểu đình có dụng binh nhưng chỉ cầu bình an là tốt, cường độ kinh doanh kém xa Quan Trung và Trung Nguyên, nghe lời này của Lý nam tước, triều đình đây là… lấy tĩnh chế động?
Lý Ngư thản nhiên nói:
- Thiên tử thánh minh, kinh doanh ở Trung Nguyên đã ổn định giống như thùng sắt, bước kế tiếp chính là tới Lũng Tây các vị, các ngươi nói triều đình cứ để cho nhân vật hung hăng như Bành Phong tồn tại ư?
Có lý nha! Nghe nói vị Lý tước gia này nhậm chức, Lũng Tây Lý gia hộ tống tới Cơ Huyện mới đi, với thế lực của Lũng Tây Lý phiệt, một vị tể tướng cũng không đáng để bọn họ nịnh nọt, huống hồ là một Nam tước bé nhỏ, đây không phải là hướng về phía Lý Ngư, đây rõ ràng là làm cho Hoàng đế xem, tỏ vẻ phục tùng và trung thành với Hoàng đế đấy à?
Năm vị thổ tài chủ lập tức giơ chén lên, đầy vẻ kính trọng và ngưỡng mộ đối với Lý Ngư.
- Chúng tôi biết, Tước gia từng nhậm chức ở triều đình, là người tâm phúc của ngự tiền, cũng chỉ có Tước gia mới có thể biết cơ mật của triều đình, bây giờ Tước gia chịu tiết lộ chính là không coi chúng tôi như người ngoài. Nào nào nào, chúng tôi kính Tước gia một chén!
Lý Ngư cười trộm trong lòng, giơ chén lên, kiêu ngạo nhìn bọn họ uống một hơi cạn sạch, còn hắn chỉ uống nhấp môi một cái. Nhìn rất bình tĩnh ung dung, thế nhưng nếu lúc này hắn biết trong viện khách sạn đang có “hỏa hoạn”, cũng không biết hắn còn bình tĩnh nổi nữa không.
Trong hậu viện khách sạn, mấy người Tác Tác, Cát Tường đi dạo phố trở về, vốn là vô cùng phấn khởi, nhưng tiểu nha hoàn đã vội tiến lên một bước, căm giận nói với Tác Tác chuyện có rất nhiều hồ ly tinh.
Bốn vị cô nương nghe xong thì choáng váng. Long lão gia tử vẫn ở trên trấn còn chưa trở về. Đoàn người lần này của Lý Ngư, chiếm đa số là người đến từ Long gia trại, thành viên nòng cốt có một nửa mang họ Long, Long Tác Tác dựng thẳng lông mày, ra hiệu lên, tức thì có nhiều Long gia binh chạy ra, đi theo đại tiểu thư tới hậu trạch.
Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh rất kiên định đứng cạnh Long Tác Tác, đi sát đằng sau khiến cho Phan nương tử đang cho cháu ngoại ăn cháo cũng gấp gáp hoang mang, vội vàng giao cậu nhóc cho vú em, mình cũng vội vã đi theo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận