Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 511: Hiểu lầm lớn.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng, giống như một tướng quân đứng trên điện của Lý Ngư, mặt Lý Thế Dân co giật vài cái.
Các đại thần kinh ngạc nhìn qua, lại nhìn Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân vẻ mặt bình tĩnh, giống như Lý Ngư vốn nên xuất hiện ở đó, tiếp tục an bài mấy vị văn võ trọng thần, chỉ bảo xong lập tức trầm giọng nói:
- Đi, lập tức xử lý!
Chúng văn võ nhất tề xưng vâng, rời khỏi đại điện.
Hoàng tử mưu phản, con phản phụ, đây là đại sự của hoàng thất, tuy nói giấy không gói được lửa, chuyện này sớm muộn thì mọi người cũng biết, nhưng hết thảy đều muốn khi mọi người biết là khi chuyện đã lắng xuống mới có thể giảm ảnh hưởng tới mức thấp nhất. Đây là lý do Lý Thế Dân chỉ triệu kiến vài vị văn võ trọng thần.
Nhưng thật không đúng lúc, một quan ngũ phẩm nho nhỏ cũng tham dự vào đại án lần đầu tiên con cháu hoàng tộc làm phản kể từ khi Đại Đường lập quốc, cái này cũng có chút ý vị sâu xa. Mấy vị ở đây đều là trọng thần một nước, có thể đi lên vị trí này đều không phải là người hồ đồ ngây thơ, nếu muốn nói có cũng chỉ có một Chử Long Tướng. Có thể Chử Long Tướng không biết tới một chữ, thế nhưng đây là bệnh chung của võ tướng, có mấy nho tướng được văn võ toàn tài như Lý Tích?
Tuy Chử Long Tướng thất học, nhưng EQ lại rất cao.
Trong lúc nhất thời, một người vốn không nên có mặt lại có mặt trong trường hợp quan trọng như Lý Ngư, cho thấy Thiên Tử đích thân triệu tập tới, dù là mấy nhân vật trụ cột, trong đầu cũng phải suy xét thật kỹ.
Lý Tích ho nhẹ một tiếng, tiến lên nói với Chử Long Tướng:
- Quan ngũ phẩm kia dường như chính là vị văn thần đã anh dũng cứu giá ở trên đê nhỉ? Rất được bệ hạ coi trọng nha.
Quân thần đại nhân có ngụ ý là, tiểu tử này là thần tiên trong khe đá nào, lão Chử, ngươi biết không? Những trọng thần này đều là những người kiêu căng khó thuần, cho dù là Lý Tích cũng là một nhân vật có công phu dưỡng khí nhất lưu, kỳ thực cũng có chút tự kiêu, trong lòng bọn họ không ai chịu phục ai. Cái gọi là căn cứ vào năng lực chỉ là hàng thứ, cử chỉ tẻ nhạt của hậu nhân, giữa bọn họ, chỉ có thể đàm luận mà không ai kính trọng ai như thần.
Dù sao tất cả mọi người đều xông tới vào thời điểm không có gì cả, ai không biết ai, còn chưa nói tới đi thuần hóa người nào đó.
Cho nên quân thần đại nhân vừa giáo huấn, Chử Long Tướng cũng không kinh sợ, ngược lại có hơi đắc chí. Hoàng thượng rất coi trọng tiểu Lý nha, người có tài bậc này là lão Chử ta phát hiện ra, xem ra ánh mắt của Lão Chử ta không tệ lắm. Chử Long Tướng đắc ý nói:
- Ha ha, Lý thượng thư, ngươi hẳn còn chưa biết, Lý Ngư vừa biết văn vừa biết võ, văn võ biết nhiều mặt, là một vị kỳ tài. Khi đi theo lão Chử ta từ Lũng Hữu về Trường An, ta và hắn mới quen đã thân, mới thử bản lĩnh đã giật mình, vốn định dẫn về để phụ tá mình, nhưng ôi đáng tiếc quá, ta làm sao có thể tranh chấp với thánh thượng được, ngươi nói có đúng không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn dựng lỗ tai lắng nghe, nghe đến đó trong lòng nghĩ:
- Lũng Hữu? Hắn là người của Lý gia Lũng Hữu? Hóa ra xuất thân thất tộc ngũ tính, khó trách to gan như vậy… Xem ra vẫn là con cháu trong gia tộc.
Tuy Trưởng Tôn Vô Kỵ là tể tướng đương triều, nhưng đối với con cháu trong thất tông ngũ tính cũng không dám không coi trọng. Xung đột về lợi ích giữa ông ta và Lý Ngư cũng không phải là không thể hóa giải, nếu đối phương không phải là con sâu bọ mặc sức vuốt ve, trong lòng sau khi cân nhắc thì cái tâm tư trả thù cũng phai nhạt đi nhiều.
Lý Tích nghe xong cũng không thấy Chử Long Tướng hơi khoa trương, thời đại này là thời đại hào kiệt xuất hiện lớp lớp, hai mươi bốn công thân ở Lăng Yên các có người nào không phải là ở thời thanh niên đã nổi bật, tài trí trác tuyệt? Trong lòng Lý Tích nghĩ, chúng ta đều là công thần đi theo bệ hạ chinh chiến sa trường, thành lập thiên hạ Đại Đường, tương lai Thái Tử đăng cơ, có thể uy vọng sẽ không được như vậy, đối với lão thần khai quốc há có thể dễ sai khiến? Nghe nói Lý Ngư lúc đầu là một tiểu lại ở chợ Tây, sau đó vào Thái Thường tự, tiếp theo là vào công bộ, hiện giờ lại điều sang Đồn Vệ…
Hắn tới từ Lũng Hữu, tám chín phần mười là người của Lý gia Lũng Hữu, sĩ và nông cũng biết, công thương cũng biết, hiện nay lại vào binh nghiệp… Bệ hạ đây là phòng ngừa chu đáo, bồi dưỡng căn cơ cho Thái Tử ư? Sau này ta cũng phải suy xét lại, không thể kiêu căng tự đại nữa.
Những đại thần khác cũng nghe vào trong tai, âm thầm nghiền ngẫm thánh ý, càng nghĩ càng thấy sâu xa khó hiểu.
Trên đại điện, Lý Thế Dân trừng mắt nhìn Lý Ngư, Lý Ngư vẻ mặt vô tội nhìn Lý Thế Dân, quân và thần đối diện thật lâu, Lý Thế Dân nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
Lý Ngư ngạc nhiên:
- Không phải bệ hạ sai người truyền chỉ, điều thần nhậm chức Đồn Vệ, tức khắc đi nhậm chức sao ạ?
Lý Thế Dân nhướng mày, nói:
- Vậy ngươi nên đi tới Đồn Vệ, gặp Lý Đại Khí, tới đây làm gì?
Câu trả lời của Lý Ngư rất hợp tình lý:
- Không ai nói cho thần biết ạ!
Giao tiếp trong cung và bên ngoài rất khác nhau, dù sao cũng rất thuận tiện nhìn thấy vị trí của Thiên Tử, vì vậy có quy trình giao tiếp nghiêm ngặt. Huống chi, trong cung quy củ rất nhiều, mà người nhậm chức trong cung nhiều như lá mùa thu, vì lẽ đó không ai nói rõ lễ nghĩa trong cung.
Bởi vậy, không riêng gì điều nhiệm quan viên trong cung, bao gồm cả các đại thần tiến cung, cung nữ và thái giám hậu cung cũng đều phải đi tới lễ bộ học lễ trước, nhanh nhất cũng phải ba ngày, trong quá trình này sẽ hiểu nhiều loại cấm kị và quy củ trong cung.
Mà Lý Ngư vừa tiếp thánh chỉ, chỉ có một câu tức khắc đi nhậm chức, lúc đó trời sắc đã tối muộn, cửa hành cung đã đóng, nhanh nhất cũng phải vào buổi sáng ngày mai, đến lúc đó hắn tới cửa cung nói rõ, tự nhiên sẽ có người dẫn hắn đi học lễ hoặc là tới gặp thượng quan Đồn Vệ, lại đi học lễ. Kết quả đêm nay Hoàng đế nhận được tin Tề Vương mưu phản, mà tiểu thái giám có lòng tốt kia cũng không biết Lý Ngư “chày gỗ” với lễ nghi trong cung như vậy, mà đúng lúc đó Trưởng Tôn Vô Kỵ được Hoàng đế triệu kiến cũng trùng hợp vào cung, Lý Ngư lại theo sát phía sau, kết quả nghiêm khắc đề phòng lại bị hắn đi tới trước mặt Hoàng đế mà không có ai dị nghị.
Lý Thế Dân nghe xong cũng dở khóc dở cười, biết đây là một cái án hồ đồ, nhất là sau lần bị ám sát ở đại đê sông Hoàng Hà, sau đó lại Tề Vương tạo phản, chẳng lẽ lại còn muốn truy cứu việc này, khiến người ta hiểu được ai muốn gặp Hoàng đế cũng có thể tùy tiện đi vào?
Việc đó sẽ khiến người ta cảm thấy Đại Đường là một Đại Đường như thế nào? hành cung Hoàng đế cũng giống cái sàng, trăm ngàn chỗ hở hay sao?
Việc này nên làm thế nào cho phải?
Bên Đồn Vệ, vài tên tướng sĩ thân cận của lang trung Lý Đại Khí đang ở trong phòng y.
Mấy người họ tối nay không phải trực ban, thế nhưng thân có chức vị quan trọng trong người nên cho dù không trực ban cũng không thể uống rượu, tuy nhiên bọn họ tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, tuy rằng nhàm chán nhưng cũng không phạm quy củ.
Mấy người tán gẫn nên cũng không khỏi nhắc tới Lý Ngư.
Trung thu môn hạ đã chính thức ký tên đóng dấu, bổ nhiệm Lý Ngư đảm nhiệm Du kỵ tướng quân của Đồn vệ bách kỵ, trợ thủ cho Lý Đại Khí, chuyện này đương nhiên đã thông báo cho Lý Đại Khí.
Một quân sĩ nói:
- Tướng quân, Lý Ngư không biết là loại người gì, có năng lực gì mà có thể được điều đến Bách kỵ ta đảm nhiệm Du kỵ tướng quân. Đợi ngày mai khi hắn tới nhậm chức, phải nhìn xem có phải dễ đối phó không?
Lý Đại Khí nghe xong trong lòng cũng khó chịu.
Chức vị chính và phó chức chỉ cách có nửa bước, quan hệ luôn rất tế nhị, Bách kỵ là Vũ Lâm trong Vũ Lâm, là thân tín tuyệt đối của Hoàng đế, vì đó đột nhiên điều một phó tướng ngoài Đồn Vệ đến, Lý Đại Khí khó tránh khỏi nghi hoặc.
Đây là Hoàng đế bệ hạ không vừa lòng ta, điều một người tới đây làm quen, sau đó thay thế ta? Hay là niệm ta công lao vất vả, đưa hắn tới làm quen, khi một mình có thể đảm đương một phương thì điều ta ra ngoài quân nhậm chức?
Hắc! Nếu thánh thượng ban ân, phóng ta ra ngoài, vậy thì ta nên phối hợp tốt. Còn nếu muốn thay ta… ta cũng hắn xem ai dài ai ngắn, xem hắn có bản lĩnh gì!
Nghĩ đến đây, Lý Đại Khí hừ một tiếng nói:
- Chớ có ồn ào, đợi ngày mai hắn tới nhậm chức, thăm dò lai lịch hắn rồi nói sau, Bách kị chúng là bậc nào, là nơi có thể tùy tiện cho chó mèo tới à?
Lý Đại Khí nhìn qua vài người tâm phúc, chúng quân sĩ đều ngầm hiểu.
Một người trong đó nói:
- Tướng quân nói rất có lý, mặc kệ hắn là người phương nào, đợi hắn tới, dù sao cũng phải hạ nhuệ khí của hắn trước, mặc kệ lai lịch của hắn là gì, nếu không chừng mực, ha ha, vậy đừng nghĩ ở lại được!
Ma cũ bắt nạt ma mới, chính là chuyện bình thường trong quân, huống chi họ là nhóm kiêu binh hãn tướng của Bách kỵ. Những quân sĩ này không người nào không có bối cảnh gia thế. Nói như vậy, rất nhiều người có gia thế bối cảnh, cũng có nhiều người không chăm chỉ học võ học, nhưng khi bọn họ trúng tuyển vào Bách kỵ, võ công đều nổi bật cả.
Như vậy có thể thấy được, khi bọn họ chưa từng nhập ngũ, đều là một đám chỉ có vẻ bề ngoài, nếu không có tính biết phấn đấu, trong điều kiện sức ép sinh hoạt đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục đã luyện ra một thân công phu. Trong đó một số có bối cảnh, muốn làm loạn, Lý Đại Khí muốn động tới cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Vì lẽ đó cho dù người đến nhậm chức là một thượng quan, nếu như không thích hợp, bọn họ cũng không để ở trong mắt. Lúc này Lý Đại Khí lại ám chỉ như vậy, bọn họ tức thì sốt ruột xoa tay rồi.
Trên đại điện, Lý Thế Dân tâm tư quay ngược trở lại, thở dài nói:
- Đúng rồi, lúc này Trẫm trong lòng rối loạn nên đã quên khi phân phó bọn họ, khụ! Là Trẫm gọi ngươi tới đấy.
- Không biết bệ hạ có gì chỉ bảo ạ?
- À.. Ừ.. Ồi! Nghịch tử! Trẫm tâm đã loạn, cho tới nay không chưa nghĩ ra công việc gì cho hắn.
Lý Thế Dân vốn muốn đối phó cục diện khó xử của Lý Ngư, nhưng một nửa cũng là biểu lộ chân tình, thanh âm hơi nghẹn ngào. Tuy là thế hệ hào kiệt, hiện giờ phải xung đột vũ trang với con mình, cũng đại loạn,, trong lòng mơ hồ có một ý niệm: Hay là… đây là báo ứng?
Lý Thế Dân đầy cảm xúc, mới nói:
- Sáng sớm ngày mai, ngươi không cần phải tới Đồn Vệ nhậm chức nữa mà đi theo Lý Tích tới Tề Châu đi. Hoặc có thể đi đến trước sắp xếp, tới lúc đó, Trẫm sẽ có chỉ bảo ngươi sau.
Lý Ngư nhìn thần sắc y, không khỏi thầm nghĩ:
- Nếu ta có đứa con như vậy, sớm giết quách cho rồi! Ồi, một đời thiên kiêu cũng khó tránh khỏi tâm tư của người làm cha mẹ!
Lần này vừa nghĩ tới đây, Lý Ngư chợt nhớ tới con mình.
Nếu tiểu tử kia trưởng thành, cũng làm như Tề Vương, mình thật sự sẽ đánh chết nó sao, hay là không hề động tình mà đánh chết nó. Nghĩ vậy lòng cũng không khỏi ảm đạm: đáng thương cho bậc làm cha làm mẹ trong thiên hạ.
Lý Ngư không hề biết mình sẽ đến trong quân Lý Tích, chỉ là vì Lý Thế Dân muốn giải quyết sự lúng túng tạm thời nên giải quyết như vậy, hắn lo đến không đúng giờ, Lý Tích là quân thần, trị quân nghiêm cẩn, đến lúc đó chém đầu mình tế cờ thì khổ.
Cho nên sau khi trở về, Lý Ngư dặn dò một tiếng, ngủ sớm, sáng sớm thức dậy, vội vàng vệ sinh cơm nước xong rồi tới trong quân Lý Tích đợi mệnh!
Lý Tích đang điều binh khiển tướng, nghe hắn nói rõ việc mình tới, trong lòng hồi hộp: Bệ hạ là có ý gì thế nhỉ? Giám quân à? Danh không chính ngôn không thuận, chưa có chức, làm sao giám sát ta làm việc? Đúng rồi, đây là gọi hắn tới để kiếm công lao rồi.
Khi đó còn chưa có cách nói “đánh bóng”, tuy nhiên ý của Lý Tích chính là như vậy.
- Ngươi quả nhiên là thành viên được bồi dưỡng vì Thái Tử, thật khiến bệ hạ nhọc lòng như vậy, hắn lại là Lý thị bổn gia…Không thể tưởng! Không dám nghĩ! Không thể vọng tưởng! Phải tính toán lâu dài vì gia đình ta, người này cần phải giữ gìn.
Một thế hệ quân thần cũng khó tránh khỏi tình trường, nhất là ở tuổi hiện giờ, nghĩ tới nhiều nhất chính là hậu nhân. Ông quyền uy nặng, quyền bính trong tay trọng, một khi ông mất, Hoàng đế mới lên ngôi, tất không thể trọng dụng ông như vậy nữa, đây là thái độ bình thường. Mấy chục năm nữa, nghiễm nhiên một “thế gia” mới đã xuất hiện rồi.
Đương kim Hoàng đế hùng tại đại lược, rất nhiều lúc cũng bị hậu thế gia môn quản chế, hưng khoa cử chính là để đối phó bọn họ, nỗi khổ của hoàng gia chính là không thể nào tự mình bồi dưỡng được mấy thế gia. Nếu như vậy, muốn bảo đảm phú quý lâu dài, tương lai có quyền quý trong tay, tại sao không ra tay trước?
Lý Ngư tỉnh tỉnh mê mê vị trí đã không giống bình thường về quân chính hai giới ở trong lòng của đại lão rồi, thế nhưng Lý Ngư và vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia không biết gì cả. Dù sao bậc tâm tư này, không thể công khai ra ngoài.
Bởi vậy khi Đại Lý tướng quân mài đao soàn soạt định phủ đầu uy thế của Lý Ngư thì lại ngạc nhiên biết được Tiểu Lý tướng quân đi tới chỗ lão Lý tướng quân trình diện. Bệ hạ là muốn… Vậy thì người này không thể khinh nhục rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận