Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 519: Mùa xuân của La Bá Đạo.
Một loạt chiến hạm trùng trùng điệp điệp đi về phía đông, trạm kiểm soát ven đường không dám thiết lập chướng ngại, bởi thứ nhất, là có thương thuyền, thuyền dân cũng đi theo sau. Quan lớn thường có huân thích đi quan thuyền xuất hành sẽ mang theo một vài thương thuyền thuyền dân, hoặc là thu ưu đãi, hoặc là tự mình thầm làm mua bán, thu chút lợi lộc. Nhóm tiểu lại của những quan phòng trạm kiểm soát cũng không hiểu thuyền đi theo sau những quân hạm đi trước có liên quan hay không, để tránh phiền toái thì tốt nhất đưa cho rất nhiều tiện lợi.
Lý Ngư tuy luôn luôn làm việc thuận lợi, nhưng hắn hiểu rõ hơn hết, ở trong quân không thể đại khái, nếu để xảy ra sai sót, có khi sẽ mất đầu như chơi, thậm chí không cần đợi thiên tử phán quyết mà đã bị chém tướng trước trận rồi, khi đó trời cũng không cứu nổi. Bởi vậy, dọc đường đi, hắn chẳng những chú ý đến thời gian hành trình, cũng cực kỳ trọng thị an toàn. Nhất là gần đến Lạc Dương trước khi đi qua eo sông Tam Môn, nghe nói eo sông Tam Môn cực kỳ hiểm yếu, Lý Ngư vô cùng chú ý, khi bỏ neo ở bến tàu đã dặn dò quân sĩ tiến hành kiểm tra nỏ sàn và máy ném đá trong kho thuyền lần nữa cho chắc.
- Tước Nhi cô nương đang ăn quả rừng à, quả đó chua lắm. Chỗ ta có bánh quả hồng, cô nương muốn nếm thử không?
Lúc thương thuyền dừng lại ở bến tàu, La Bá Đạo trong trang phục viên ngoại đi tới gần Khoáng Tước Nhi. Thấy nàng đang ăn quả mận bắc, miệng y ứa cả nước bọt, vội lấy ra bánh quả hồng.
Khoáng Tước Nhi đang cầm mấy quả mận đỏ, đưa mắt nhìn bến tàu nhỏ bên kia, như con sóc nhỏ gặm quả rừng, nghe vậy liếc y một cái, phun ra một câu:
- Cút!
La Bá Đạo vẫn tươi cười, giống như được khích lệ nét mặt toả sáng, cũng không biết có phải trong xương cốt thích bị người ta đối đãi như thế không.
Vị La viên ngoại này trán sưng vù, tím bầm, nhìn cực kỳ buồn cười.
Nhớ ngày ấy, Khoáng Tước Nhi kéo y vào khoang thuyền của mình, vốn định một khi người nọ toi mạng thì mình nhân lúc đêm tối ném y xuống sông cho mất xác, thần không biết quỷ không hay.
Ai mà ngờ được vừa vào trong khoang thuyền, vừa mới đóng cửa khoang lại, vừa mới quay đầu lại Khoáng Tước Nhi đã giật nảy mình, thấy y lảo đảo ngồi dậy, trán sưng to như cái bướu, ánh mắt thì hoang mang.
Khoáng Tước Nhi lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nói:
- Ngươi tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì cút đi!
La Bá Đạo ôm trán, mù mịt nói:
- Cô…sao cô lại đánh ta?
Khoáng Tước Nhi cười lạnh:
- Đánh ngươi? Tên phóng đãng kia, đường rộng như thế mà ngươi không đi, lúc đi qua còn cố tình đạp mông bản cô nương, tưởng ta dễ bị ức hiếp à?
Đúng thế, Tước Nhi cô nương mới mười bảy tuổi hai tay chống nạnh, duyên dáng như một ấm trà.
La Bá Đạo vừa nghe thế thì như bị đụng trúng, nói tới, y xuất thân mã phỉ tính tình cực nóng nảy, nữ nhân thì sao nào, chọc vào y, y bổ một đao.
Nhưng lúc này y đang bị người ta chỉ trích y có hành vi xấu xa hơn cả người bình thường, điều này quá mất mặt, y là đạo tặc, không phải tiểu tặc, La Đại mã phỉ cũng rất để ý hình tượng và nhân phẩm của mình, tức thì cũng chẳng truy cứu tội nàng đánh mình bất tỉnh nữa mà lập tức giải thích.
- Cô nói gì thế, cô xem vóc người ta đi, ta vì thấy đường quá hẹp vốn định nhảy qua, nhưng thuyền thì dập dềnh, áo bào lại vướng víu, cô xem giày ta đây này, nó quá dầy, nên chạm vào cô một tí ti, ta làm sao mà biết được chứ? Ta đây mà muốn chiếm gì đó của cô thì dùng tay sờ luôn cho rồi.
- Hứ, ngươi còn dám sờ? Ta chặt tay chó của ngươi ngay.
- Ai thèm dùng tay, ta sẽ dùng cái khác ấy. Mà dù cô có vểnh mông lên cầu xin ta sờ, ta cũng chẳng thèm. Nhìn mông cô kia, vừa lép vừa nhỏ, tuy hơi cong một tí nhưng quá lép đi. Nhớ năm xưa lão tử cướp…à, cô em gái Tỷ gia, ôi cái mông sao mà nở nang tròn trịa làm sao, chiếm hết cả nửa cái giường ấy, lão tử còn chẳng thèm đụng một tí ti nào ấy.
- Bà nội nó, chỗ nào của bản cô nương lép hả. Ta còn là cô nương chưa chồng, chẳng lẽ lại còn muốn nở nang như phụ nhân đã sinh con ư? Nghe cách ngươi nói năng là biết không phải là người đứng đắn rồi, nếu chưa chết thì cút ra ngoài!
- Ngươi đuổi ta cút, tiểu nha đầu, bản đại gia lúc trước...
- Ngươi là đại gia của ai hả? Lập tức cút ra ngoài, bằng không, bản cô nương ném ngươi xuống sông cho cá ăn đấy.
- Cô dám làm vậy với ta? Cô biết bản đại gia là ai không?
- Cút! Đây là phòng của bản cô nương, ngươi không chịu đi, định làm gì hả?
- Đi thì đi, ta đi ngay, ta sợ cô thích bản đại gia rồi ấy, nhưng bản đại gia thể tráng đa kim...
La Bá Đạo thở hồng hộc ra khoang thuyền, trên sông lớn gió thổi qua, trán lành lạnh, lập tức tỉnh táo lại, một chân trong một chân ngoài, kinh ngạc nghĩ nghĩ:
- Đúng thế, vì sao ta lại ở trong phòng cô? Cô đánh bất tỉnh bản đại gia, kéo vào trong phòng để làm gì chứ? Cướp tiền hay là cướp…
- Cút! Tên nam nhân dài dòng!
Khoáng Tước Nhi bay lên một cước, đá vào mông của y. La Bá Đạo lảo đảo tiến về phía trước vội vàng bám mép thuyền, chờ y quay người định nổi giận thì cửa khoang đã đóng mạnh rồi, đúng lúc lại có hai thuyền khách từ đuôi thuyền vừa nói vừa cười đi đến, La Bá Đạo đành phải thôi.
Y ôm trán đi về khoang của mình, cảm thấy cô nàng mông lép kia rất mạnh mẽ, mình chưa từng gặp bao giờ.
Cái trán sưng vù, mỗi khi động vào là đau đớn, mà chỉ cần đau đớn, là y nhớ tới người ban tặng nó cho mình. Chưa từng có người nào được y “nhớ nhung” đến như Tước Nhi cô nương. Sau lần đó khi nhớ lại, y thấy vị Tước Nhi cô nương kia cũng khá thanh tú, thắt lưng cũng khá thon thả, đôi chân cũng khá dài, bộ ngực thì…ừ…. cũng không hề nhỏ…tương lai nếu cưới về nhà cũng không sợ cô nàng bị đói, chỉ là mông hơi lép một tí, nếu nuôi mập mạp lên có khi cũng chiếm chọn nửa cái giường đấy.
La Bá Đạo thoáng thấy tiếc nuối, nhưng nghĩ đến tính tình mạnh mẽ của cô nàng kia, thì khiếm khuyết mông lép lại không để ý đến nữa.
Tính tình mạnh mẽ là rất hợp với khẩu vị của y. La Bá Đạo đột nhiên cảm giác nếu y mở “Bá Đạo xa hành” tại Lạc Dương, dù sao cũng phải có người nhà để quản lý chứ. Hơn nữa, y cũng trưởng thành rồi, cũng nên tìm nội đương gia, sinh cho y con đàn cháu đống, để La gia có hậu chứ. Mà nhắc đến, thì Tước Nhi cô nương rất phù hợp nha, nếu mông của nàng nở nang hơn nữa thì tốt biết mấy.
Tước Nhi, đây là tên do Bá Đạo nghe bốn người trẻ tuổi trên thuyền gọi nàng mới biết được. Bốn người kia cũng họ Khoáng, nói là ca ca của nàng, còn một tỷ tỷ nữa, cũng chưa thấy rời khỏi khoang thuyền.
La Bá Đạo càng hài lòng, người nhà họ Khoáng nam nhiều như thế, vậy thì Tước Nhi nếu mà làm vợ y, La gia nhất định cũng vượng nam cho mà xem.
Đợi La Bá Đạo từ bốn người trẻ tuổi mà hiểu thêm, quê họ gặp tai ương, tính toán dời cố hương đi Lạc Dương mưu sinh đấy. La Bá Đạo rất mừng rỡ, y muốn mở hãng thuyền, cũng cần nhân lực, không thể tự mình mà làm được.
Vài thanh niên này nhìn cũng lanh lợi, khỏe mạnh, chân vững, hẳn đã luyện chút công phu, nếu mở đại lý xe, có mấy cậu cả cậu em giúp đỡ thì…
Kết quả là, La Bá Đạo bị trúng một gậy bỗng nhiên khai khiếu, bắt đầu muốn cưới vợ rồi.
Vì thế, chỉ cần có cơ hội, y sẽ tiếp cận Tước Nhi cô nương, muốn có nhiều tiếp xúc, còn có ý khoe của, khoe cơ thể cường tráng của mình. Đây là phương thức tìm phối ngẫu của La Bá Đạo.
Đuôi thuyền, mấy người trẻ tuổi trong Khoáng gia đang nhìn bến tàu trò chuyện phiếm, khóe mắt thì lại liếc bên này, viên ngoại lão gia như con gấu chó lại xum xoe ở bên Tước Nhi rồi. Tuy nhiên, trong mắt bốn người lại cảm thấy…rất xứng đôi.
Bọn họ và Tước Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy không phải huynh muội ruột, nhưng tình cảm lại như huynh muội ruột, rất hiểu rõ Tước Nhi. Nha đầu kia thời thơ ấu từng trải qua nhiều đau khổ, cho nên tính tình rất nóng nảy, ngay cả bọn họ đều từng bị Tước Nhi hành hạ. Theo họ, La Bá Đạo da dày thịt béo nhất định lương xứng với nàng, đổi lại là người khác chỉ sợ không chịu đựng được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận