Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 557: Kiếm gỗ, kiếm nến.
Lý Thế Dân nằm trên giường, cảm giác hưng phấn bình định phản loạn ban đầu đã trôi qua, một cảm giác bi ai bắt đầu xông lên đầu.
Hai đại án mưu phản đều bị y bình định trong chớp mắt, điều này chứng minh y khống chế lực đế quốc hết sức vững chắc, nhưng… hai chủ mưu đại án mưu phản này đều là con của y, đây là loại bi ai cỡ nào?
Ngôi vị kia làm cho thân tình phụ tử cũng mất đi sao?
Cái này… là báo ứng ông trời cho ta sao?
Lý Thế Dân nằm trên giường, thật lâu cũng không thể nào chợp mắt được, trằn trọc, đợi đến khi hắn cảm thấy mệt thì cũng là sắc trời bắt đầu hửng lên.
Không thể suy nghĩ lung tung thêm nữa, vả lại ngủ một lát, hôm nay lên triều tuyệt đối không thể có sai sót, trẫm phải no đủ tinh thần trước mặt các quần thần.
Lý Thế Dân nghĩ, miễn cưỡng khép hai mắt lại.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng quát chói tai của thị vệ vang lên:
- Có thích khách!
Lý Thế Dân chợt mở hai mắt ra, nghiêng người ngồi dậy, thuận tay quét qua cây nến, hất cây nến rơi xuống đất.
Ngọn nến lăn trên mặt đất hai vòng, ánh lửa tắt đi, cầm nến trong tay giống như cầm một cây nến.
- Ầm!
Cửa sổ mở toang ra, một bóng người bay vào đâm thẳng vào giường.
Tốc độ cực nhanh, một kích bén nhọn.
Gian phòng ngự bên ngoài giống như một lớp giấy, bị phá một cách dễ dàng. Trong chớp mắt, không ai suy nghĩ xem người này từ đâu ra, tại sao tầng phòng ngự bên ngoài không có ai cảnh báo, cũng không ai chú ý tới tại sao thích khách này lại hiểu rõ hoàn cảnh như vậy, hắn không chỉ nhanh chóng tìm được sơ hở duy nhất của gian phòng mà còn chỉ dùng một kích làm cửa sổ mở tung, tìm được vị trí giường một cách chuẩn xác.
Thế nhưng Lý Thế Dân là Hoàng đế đương triều, công phu của y chưa bao giờ xuống dốc.
Khi người bịt mặt xông vào, nến trong tay Lý Thế Dân đã phóng ra đâm thẳng tới cổ họng của người bịt mặt.
Trong khoảnh khắc này, Lý Thế Dân có thể tìm được cổ họng của người bịt mặt, có thể nói thân pháp vào hạng nhất lưu.
Một thanh kiếm gỗ,
Một cây nến,
Hai người đều dùng vũ khí thông thường nhưng khi giao thủ lại càng hiểm.
Người bịt mặt giống như có thù không đội trời chung với Lý Thế Dân, hắn ra tay đều nhắm vào chỗ hiểm yếu, thậm chí không cần phòng thủ.
Mà Lý Thế Dân cũng không thể không giữ vững tinh thần, toàn lực ứng phó.
Kiếm gỗ và nến, giao nhau mấy lần, bọn thị vệ với sắc mặt trắng bệch xông vào phòng.
Không ngờ thích khách dễ dàng xông qua phòng vệ của bọn họ, nếu Hoàng Đế có chuyện gì xảy ra, bọn họ chết trăm lần cũng không đủ.
Khi bọn họ xông vào trong phòng đã thấy Hoàng đế cầm nến giao chiến với thích khách, bọn thị vệ không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau xông tới.
Hai thị vệ ngăn giữa hoàng đế và thích khách, các thị vệ khác cùng nhau tiến lên, không muốn sống đánh về phía thích khách.
- Đáng giận!
Trong lòng Dương Thiên Diệp oán hận, không ngờ Hoàng đế đã xưng đế hơn mười năm nhưng Lý Thế Dân chưa từng bỏ quên võ công của mình.
Lúc này nàng đánh vào cung đình thành công, đương nhiên sẽ không lãng phí tính mạng mình.
Rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đun, Hoàng đế có ánh mắt thưởng thức với nàng, nàng đã chú ý thấy, chỉ cần còn ở lại trong cung nhất định sẽ có cơ hội tiếp xúc hắn, đến lúc đó…
Nghĩ đến đây Dương Thiên Diệp đột nhiên sinh ra ý lui.
Từ nhỏ đã quyết chí báo thù, Dương Thiên Diệp khổ luyện võ nghệ, được đại nội cao thủ cao cấp nhất truyền dạy, võ công vượt xa những thị vệ này, nếu nàng ở lại sẽ không địch được đông người đương nhiên sẽ bị thua. Nếu nàng muốn đi cũng không có người giữ được nàng.
Hơn nữa, Hoàng đế ở bên trong, sẽ không có thị vệ nào ở lại bên ngoài để mai phục chặn được lui của thích khách?
Bọn họ đều xông tới đây, Khi Dương Thiên Diệp nhảy ra ngoài cửa sổ là một con đường bằng phẳng.
Ngay sau đó có một thống lĩnh thị vệ hét lớn, để lại bốn người bảo vệ Hoàng đế, những người khác đuổi theo như ong vỡ tổ.
Trong đông cung, Lý Thừa Càn ngây ra như phỗng ngồi ở trên điện.
Đỗ Hà và Triệu Tiết đều đứng ở trước mặt, nhìn vào hắn, sắc mặt xám xịt.
Trên điện còn có mấy thị vệ, thái giám và cung nữ, mỗi người đều được phân phát vũ khí, nhưng bọn họ lại run rẩy đứng ở đằng kia, giống như cầm trong tay không phải là vũ khí mà là một cây phất trần.
Trên điện, mặt đất càng thêm sáng sủa.
Ánh mắt trời đã ló lên, khiến ánh sáng đỏ bao la khắp mặt đất.
Trong viện, Chử Long Tướng dẫn hơn mười giáp khí lạnh lùng đứng ở nơi đó, giống như là tắm tuyết.
- Thái Tử?
Triệu Tiết run run gọi một câu.
Lý Thừa Càn dùng ánh mắt hoảng hốt chậm rãi nhìn về phía y, trên mặt nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc.
Đỗ Hà khàn khàn nói:
- Thái Tử, Chử Long Tướng đã vào cung, chúng ta…. đã không còn con đường sống.
Lý Thừa Càn gật dầu, giống như đang nghe chuyện của người khác.
Giờ khắc này hắn vô cùng hối hận:
- Ngôi vị hoàng đế? Ngôi vị Hoàng đế thì thế nào? Cho dù bị phụ hoàng phế ngôi vị Thái Tử, làm một vương gia nhàn hạ cũng rất tốt mà? Cho dù ta không cam lòng, vì sao nhất định phải lựa chọn mưu phản chứ? Không còn cách nào quay đầu lại, không còn cách nào quay đầu lại!
Lý Thừa Càn gật đầu, bỗng nhiên lại dâng lên một niềm hi vọng:
- Phụ hoàng nhất định cực kỳ phẫn nộ, nhưng… nhưng có lẽ sẽ không giết ta?
Lý Thừa Càn là do Trưởng tôn Hoàng hậu sinh ra, khác với Tề Vương. Lý Thế Dân và Trưởng tôn Hoàng Hậu cả đời ân ái, Lý Thế Dân cả đời ân ái, đột nhiêm cảm thấy mình có cơ hội giữ được tính mạng rất lớn. Nhưng còn Triệu Tiết và Đỗ Hà bọn họ…
Lý Thừa Càn dùng ánh mắt thương hại nhìn bọn họ, ngầm thở dài, uể oải nói:
- Mời Chử tướng quân lên điện!
Trong hoàng cung, nhóm đại nội thị vệ truy tìm.
Dương Thiên Diệp sợ bọn họ hoài nghi thích khách ở Hoa Mộc Uyển, cố ý bỏ chạy ra phía ngoài, nhưng chờ truy binh chạy ra lại nhanh chóng quay trở về, đến khi trở về lập tức hủy kiếm gỗ và trang phục, buộc chúng với một tảng đá rồi ném xuống hồ nước.
Khi nàng ra khỏi Hoa Mộc Uyển lập tức trà trộn trong nữ quan trong cung, mặt đầy sợ hãi.
- Thái Tử…
Trong mắt Lý Thế Dân nổi lên một tia sát khí.
Y thật sự không muốn giết thêm một đứa con trai nữa, ban đầu nghĩ chỉ nhốt Thái Tử trong cung cấm. Nhưng lại không ngờ Thái Tử độc ác như vậy, an bài thích khách trong cung.
Nếu con ngỗ nghịch như vậy, muốn binh biến trong cung, bức trẫm truyền ngôi, cầu ngôi vị hoàng đế. Nếu như không được lại giết trẫm! Nghịch tử giết cha không thể để lại.
Lý Thế Dân dưới sự bảo vệ của thị vệ nổi giận đùng đùng trở về ngự thư phòng, quát hỏi:
- Thái Tử đã bắt tới chưa?
Biết được Chử Long Tướng tiếp chỉ tới Đông Cung, Lý Thế Dân khua tay nói:
- Đi! Một khi bắt Thái Tử tới đây, lập tức giam giữ, không cần mang vào cung, trẫm và hắn vĩnh viễn không gặp gỡ!
Đại thái giám không dám nói nhiều, vội vàng đáp vâng, vội vàng xuất cung truyền chỉ.
Lý Thế Dân chắp tay, đi đi lại lại trên điện. Lúc này bên hông y đã treo một cây kiếm, vỏ kiếm lung thay nhẹ nhàng theo bước chân của y, mà chuôi kiếm lại được y giữ trong tay.
Bỗng nhiên, Lý Thế Dân đứng lại, dặn dò người thái giám trước mắt nói:
- Trong cung còn dư nghiệt của Thái Tử đang ẩn núp, Trẫm không an tâm! Đồn vệ ẩn giấu trong cung tổng cộng có tám mươi bốn người à?
- Đúng vậy, Thánh Thượng.
- Lần này không thể không điều động, để lại bốn người đóng giả tiểu thái giám, bảo vệ Trẫm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận