Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 89: Đê dài ngàn dặm, sụp đổ bởi một tổ kiến
Lúc Lý Ngư về, Liễu Hạ Huy chỉ đưa tiễn đến cửa, mà không tiễn xa hơn trước. Lúc này hai người không nên biểu hiện quá mức thân mật, Lý Ngư hiểu rõ điều này, đương nhiên cũng không cho rằng Liễu Hạ Huy thất lễ, liền chắp tay cáo biệt y.
Sau khi Liễu Hạ Huy tiễn Lý Ngư lập tức trở về thư phòng, đẩy án thư về phía trước, dọc án thư kia không ngờ lại có một đường trượt, án thư lặng lẽ trượt ra, dưới đất đều là gạch xanh, trong đó có một hốc nhỏ, bên cạnh có một cơ quan, nhìn giống như là một con chuột bị dập đầu.
Liễu Hạ Huy đưa tay về phía hốc nhỏ nhấc ra, mấy khối gạch xanh chính là một cái nắp, mở ra, bên dưới lộ ra một cái hộp nhỏ, Liễu Hạ Huy đặt tráp trên mặt bàn, mở ra, bên trong là một chồng giấy, có thẻ kẹp sách cực kỳ chỉnh tề.
Tư liệu đen của Võ Đô Đốc…
Tài liệu đen của Nhậm Thái thú…
Tài liệu đen của Khúc Biệt giá …
Tài liệu đen của Cừu Trưởng Sử…
Tài liệu đen của Phùng trấn thú…
Những tài liệu này đều được người ta phân loại lại rõ ràng. Có người tư liệu rất dày, có người lại rất ít, những tờ giấy kia ố vàng cũng có, trắng nõn cũng có thì biết tư liệu này được thu thập ít cũng kéo dài mấy năm thậm chí là hơn mười năm.
Liễu Hạ Huy lấy tài liệu của Nhậm Thái thú ra để ở một bên, rồi lại xem kỹ những tài liệu khác một lần nữa, Võ Sĩ Hoạch dường như đang muốn động thủ với Nhậm Thái thú, sẽ không liên hợp ông ta, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, đều tự hành động.
Tài liệu đen của Khúc Biệt Giá không nhiều lắm, không nên rút dây động rừng, không cần để ý tới ông ta.
Cừu Trưởng Sử…Kẻ này bí mật buôn bán thiết khí và muối cho Thổ Phiền, một khi bị người khác phát hiện sẽ nhà tan cửa nát, gặp phải đại họa, bất luận thế nào cũng không thể liên quan tới hắn, người như vậy chỉ có thể kính trọng giữ khoảng cách, không thể kéo làm đồng minh.
Phùng trấn thú … người này dùng người không khách quan, việc thu nhận hối lộ cũng không quá nghiêm trọng, lật đổ Nhậm Thái thú cần vài người đồng minh để nâng cao thanh thế, người này có thể dùng! Ta nắm một số việc bí mật của hắn, lộ cho hắn biết, kéo hắn về phía mình.
Liễu Hạ Huy suy nghĩ rồi lấy tài liệu đen của Phùng Trấn Thú ra. Cứ cân nhắc như thế, cuối cùng Liễu Hạ Huy lấy ra tài liệu của năm người bao gồm của cả Nhậm Oán, bắt đầu tính toán.
Đừng nhìn Liễu Hạ Huy trước kia luôn nhìn trước ngó sau thiếu quyết đoán trong việc ra tay với Nhậm Oán, một khi khi đã quyết định động thủ thì quyết đoán kiên quyết, không hề do dự.
Quan trường như chiến trường, vốn là như thế, nếu y đã từ bỏ lập trường trung lập, trực tiếp gia nhập chiến đoàn, thì bất luận y do dự cũng tốt, hư ứng cũng tốt, Nhậm Thái thú bên kia vẫn cứ xem y là tử địch, một khi đã như vậy thì nhất định phải dùng toàn lực ứng phó đến một mất một còn mới được!
Hơn nữa, nếu Võ đô đốc đã quyết định động thủ, y càng phải tăng thêm tốc độ, cố gắng ra tay trước Võ Đô Đốc, so với Võ Đô Đốc thì y càng phải lập công đầu. Khi lật đổ Nhậm Oán thì đối với một người chức vị cao như Võ Đô Đốc mà nói, có thêm chút công lao này cũng không thể lên chức, nhưng đối với y mà nói thì giống như đánh vỡ băng cứng, leo lên tầng quyền lực cao hơn.
Về phần tài liệu đen này, kỳ thực ở cấp bậc quan lại cấp thấp, phần lớn đều có một quyển sách. Chỉ có điều có người thì ghi trên giấy, còn có người thì ghi nhớ trong lòng mà thôi. Một khi phát hiện ra bí mật không thể cho ai biết của các quan lại khác, đặc biệt là việc riêng tư liên quan đến quốc pháp thì đều là vật chí bảo của các quan viên khác.
Ngay lập tức nhảy ra tố giác?
Ngươi có phải là ngốc hay không?
Trong bụng không chứa nổi hai lạng dầu còn đòi đặt chân vào chốn quan trường này sao?
Liễu Hạ Huy cũng không phải là Ngự Sử Ngôn Quan, cho dù là Ngôn quan cũng không phải là nói hết tất cả sự việc của mọi người mà mình biết cho triều đình không hề che giấu. Tài liệu đen trước tiên phải được giấu trong bóng tối, có vài người cả đời cũng không trở mặt, vậy thì những tài liệu đen của người đó dù đến chết cũng không lấy ra.
Trong lúc Liễu Hạ lão gia còn đang tính toán thì Lý Ngư đã mang theo Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đi tới phố xá phồn hoa.
Cũng may nhờ có việc Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đột nhiên giá lâm, cả Võ phủ phải ra nghênh tiếp, trong thời khắc quan trọng này, Mặc Bạch Diệm lo lắng Dương Thiên Diệp phải ứng phó một mình nên ở lại bên cạnh nàng, nếu không Mặc Bạch Diệm vốn dự định hai ngày này sẽ ra tay với Lý Ngư.
Nói vậy, cũng có thể là vào lúc này, Mặc Bạch Diệm sẽ đột nhiên nhảy ra đâm cho hắn một kiếm. Đâm hắn một kiếm còn tốt, chỉ sợ là đập một chưởng vào giữa lưng hắn, khiến cho lục phủ lục tạng của Lý Ngư đều bị nát bét, một giọt máu cũng không chảy ra ngoài, muốn trở về cũng không được, mơ mơ hồ hồ hồn quy thiên.
Lý Ngư vừa đi vừa suy nghĩ, Trần Phi Dương và Cầu Đầu Nhi không dám quấy rầy, chỉ đi theo phía sau. Hắn đi một hồi đột nhên dừng lại ở một sạp hàng, suy nghĩ một lát rồi xoay người lại. Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi bước nhanh tới, theo bản năng khom lưng nói:
- Tiểu thần tiên, có gì dặn dò?
Lý Ngư hạ giọng nói:
- Các ngươi không cần đi theo ta, lập tức đi tới Câu Lan tửu lâu ngõ Hoa Nhai Liễu chơi, tung tin Võ Đô Đốc kết oán với Nhậm Thái thú, Liễu Hạ Tư Mã muốn kết tội Nhậm Thái thú ra ngoài.
Lý Ngư nói xong, lấy từ trong tay áo ra vài miếng vàng lá, lặng lẽ đưa vào tay hai người. Hoàng Đế còn không để cho binh lính đói bụng, bảo người ta làm việc dù sao cũng phải có tài chính đi theo….
Đến nơi đó để tung tin? Rượu mạnh và mỹ nhân, hưởng thụ bất tận? Cầu Đầu Nhi mở cờ trong bụng, liên tục gật đầu đồng ý.
Trần Phi Dương chung quy vẫn thông minh hơn gã, không kìm nổi nhắc nhở:
- Tiểu Lang quân, làm như vậy có phải là càng khiến Nhậm Thái thú đề cao cảnh giác hơn không? Hơn nữa, một khi tin tức bị tiết lộ, nếu chẳng may Liễu Hạ Tư Mã muốn rút lui thì làm sao đây?
Lý Ngư khẽ mỉm cười nói:
- Việc này ta cũng đã nghĩ tới. Các ngươi truyền tin ra, đến khi truyền đến tai đương sự thì bọn họ đã bắt đầu hành động rồi, khi đó đã cưỡi trên lưng hổ, lui lại càng nguy. Chỉ có thể ăn cả ngã về không, toàn lực ứng phó!
Trần Phi Dương bừng tỉnh nói:
- Tiểu Lang quân là muốn trói chặt bọn họ, khiến cho bọn họ không thể rút lui?
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Cũng không phải! Ta làm như vậy là vì ngày kia chính là kỳ thẩm phán, ta không để cho bọn họ có thời gian chuẩn bị, ảo diệu dụng binh, tiếp tục từ từ toan tính, sau đó là giương cung bạt kiếm, Nhậm Thái thú sẽ có kiêng kị, không dám tùy ý phán bừa bãi với Cát Tường!
- Mặt khác…
Lý Ngư liếc nhìn xung quanh một cái, từ từ nói:
- Các ngươi cho rằng, người như Nhậm Thái thú, sẽ chỉ có một việc này thôi sao?
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đồng thanh nói:
- Đương nhiên là không thể! Nhậm lão ma…
Lý Ngư ngắt lời nói của bọn họ nói:
- Có thế chứ! Nếu không chỉ có một việc này, người mà lão đắc tội tuyệt đối cũng không chỉ một người! Những người này bình thường không lộ ra là vì biết rõ không thể lật đổ được Nhậm Thái thú nên chỉ có thể ẩn nhẫn. Một khi bọn họ cho rằng có cơ hội…
Hai mắt Trần Phi Dương sáng lên nói:
- Ta hiểu rồi! Chúng ta không biết Nhậm Thái thú đắc tội bao nhiêu người, nhưng nhất định là rất nhiều… Hơn nữa người có thể kết thù kết oán với Nhậm Thái thú nhất định không phải là người đơn giản, một khi bọn họ biết Võ Đô Đốc và Liễu Hạ Tư Mã muốn đối phó Nhậm Thái thú, rất có thể cho là hai người liên kết đối phó Nhậm Thái thú, như vậy…
Lý Ngư nói:
- Như thế, bọn họ sẽ đánh hội đồng, giống như một đám sói âm thầm ẩn nấp sẽ hung hăng nhào lên!
Hắn nhớ tới quá trình suy sụp của một vài đại nhân vật trong lịch sử ở kiếp trước, mười phần tự tin nói:
- Có đôi khi, một vài đại nhân vật cao cao tại thượng, dường như lại không hiểu tại sao chỉ vì một việc nhỏ mà lại suy sụp. Kỳ thực không phải như vậy, chỉ là do hắn đối đầu nhiều người, mà những người đối đầu này không hẹn mà cùng xem phiền toái nhỏ mà hắn gặp chính là thời cơ tiến công, hợp lực lớn lập ra chiến công.
Cho nên, ngươi có thể thấy, có thể chỉ là một người, một chuyện nhỏ nhưng cũng có thể khiến cho một người uy phong ngạo mạn sụp đổ, mà trên thực tế không biết ở phía sau không biết có bao nhiêu người cùng dùng sức.
Trần Phi Dương khâm phục nói:
- Tiểu Lang quân thần cơ diệu toán, anh minh thần võ!
Cẩu Đầu Nhi vừa nghe Trần Phi Dương vuốt mông ngựa, cũng sốt ruột, gã không học hành gì, không thể làm gì khác hơn là giơ ngón tay cái lên, nhe hai răng cửa, thành kính khen:
- Cao minh! Thực sự là cao minh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận