Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 379: Không cần lý do
Hàng xóm của Đệ Ngũ tiên sinh đều rất nhiệt tình, khi Lý Ngư hỏi thăm đường muốn tới nhà Đệ Ngũ gia thì bị họ ngăn cản.
- Cả nhà Đệ Ngũ gia đều vào thành rồi.
- Con gái họ sắp gả cho người thành phố rồi.
- Không biết đó là nhà nào, nhưng nhìn khí thế đó thì hẳn rất nhiều tiền.
- Phí lời, lập gia đình? Mấy ngày hôm trước cô nương Đệ Ngũ gia còn chưa nói gì đến lấy chồng, sao mà lại nhanh như thế. Ta thấy, chắc làm thiếp cho người ta rồi.
- Đệ Ngũ gia đã làm gì mà vội vã bắt con gái lấy chồng như vậy, hơn nữa còn làm thiếp người ta nữa, không phải là.. những lời đồn đại kia là thật, con gái Đệ Ngũ gia thật sự đã bị người ta dày vò cho tan nát rồi chứ?
- Chớ có nói lung tung hủy sự trong sạch của người ta.
- Không thì sao? Cánh cửa Đệ Ngũ gia đã bị bà mối giẫm nát rồi, cũng không thấy cha con bé gật đầu đồng ý gả con gái, nay lại vội vã như thế, hà hà…
Lý Ngư đã không còn lòng dạ nào nghe mọi người nói lung tung nữa, tuy những người này cũng không biết chủ nhân đám hào nô kia là ai, nhưng Lý Ngư đã đoán được, người này tám chín phần mười chính là Tào Vi Đà.
Hắn vội vã chạy ra đầu đường, thấy lão Tả đánh xe đang quét tấm ván xe.
Đó là một người nói nhiều, trên đường đi nói chuyện không ngừng, người trên xe dĩ nhiên biết tên họ của ông ta, Tả Thừa Phúc.
Lão Tả vừa thấy Lý Ngư, liền cười nói:
- Ơ, sao khách quan lại quay lại thế, vẫn chưa tìm được người à.
Lý Ngư vô cùng lo lắng nói:
- Bớt nói nhảm đi, ta muốn lập tức trở về thành.
Lão Tả cười hì hì nói:
- Vậy thì không được rồi. Xem sắc trời đã muộn, thời gian này trong ngoài Trường An không thái bình. Lúc này quay về quá mạo hiểm, ta sẽ ở lại trấn này một đêm, sáng mai mới về, còn chở một hành khách đi vào thành nữa, khách quan ngài muốn…
Lý Ngư giờ phút này lòng nóng như lửa đốt, làm sao còn tâm trạng nghe ông ta lải nhải, hắn nhảy lên càng xe, rút roi ngựa cắm ở trên xe ra, vung dây cương, điều khiển chiếc xe chuyển hướng.
Lão Tả gấp gáp:
- Này, sao ngươi lại ngang ngược như thế chứ, đưa roi ngựa cho ta.
- Cút ngay!
Lý Ngư lúc này làm sao còn khách khí với ông ta nữa, rung roi ngựa lên quất một cái, lão Tả hoảng sợ theo bản năng lui lại hai bước, Lý Ngư giật cương, phóng xe ra ngoài trấn.
- Xe của ta, xe của ta!
Lão Tả như cha mẹ chết, đuổi theo gào vài tiếng, nom thấy chiếc xe kia cuốn bụi mà đi, ông ta dậm chân đấm ngực nhưng không còn cách nào khác.
Dưới trời chiều, trên đường đi, một người, một xe, một la, đi như gió.
Lý Ngư ngồi trên xe, chiếc xe lao đi trên đường nhỏ nông thôn xóc nảy điên cuồng, trong lòng hắn đang bất ổn càng trở nên khó chịu.
Bỗng nhiên, một niệm đáng sợ nảy lên trong đầu:
Nếu quả thật Tào Vi Đà kia nạp thiếp, vậy có phải câu chuyện mười năm sau hắn nghe nói sắp sửa lại tái diễn không?
Nếu, hết thảy là sự tái diễn như mười năm sau, vậy thì ý nghĩa sự cố gắng của hắn không hề có tác dụng, cái nên phát sinh vẫn phát sinh, hắn đi hay không đi, đối với Lăng Nhược mà nói thật ra không có giúp ích được gì.
Còn đối với chính hắn thì sao?
Hắn đã chết, không ai biết hắn chết như thế nào, có lẽ, đã bị mấy con chó dữ trong viện của Tào Vi Đà ăn mất rồi. Mấy con chó dữ mà Tào Vi Đà nuôi vô cùng đáng sợ, vừa thấy là biết chúng từng ăn thịt người rồi.
Nghĩ vậy, Lý Ngư ghìm chặt dây cương.
Còn nên đi nữa không?
Hắn dựa vào cái gì đấu với Tào Vi Đà?
Hiện tại, hắn đã mất đi trụ luân, mệnh, cũng chỉ có một. Chẳng lẽ hắn thật sự đi để đánh mất tính mạng? Bởi những người trong mười năm sau đều nói như vậy.
Trời chiều càng ảm đạm, một xe, một la, một người lặng lẽ đứng trong ánh trời chiều như điêu khắc.
Lý Ngư không cần đi nữa, cũng có đầy đủ lý do không cần tiếp tục đi.
Bởi vì, hắn đã biết kết quả.
Rõ ràng đã biết kết quả, không thể thay đổi được, rõ ràng mất đi trụ luân, hắn chỉ có một mạng duy nhất, hắn tiếp tục đi thì còn ý nghĩa gì.
Có lẽ, hết thảy của mười năm sau với hắn mà nói, chính là một giấc mộng nhiều màu nhiều sắc, nếu giờ hắn từ bỏ mà rời khỏi, hắn có thể lấy thân phận khác, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Hết thảy đã từng có không còn nữa, ai có thể cam đoan, cuộc sống mới của hắn, cũng sẽ không còn nhiều màu nhiều sắc như trước đây nữa?
Hắn sẽ có người phụ nữ mới hắn yêu, có bằng hữu mới, một lần nữa bắt đầu một cuộc đời mới.
Bởi vì, không phải hắn không đảm đương nổi, mà là hắn đã biết trước kết quả rồi, là hắn không thể thay đổi hết thảy.
Dưới trời chiều, “tượng điêu khắc” kia cứ lặng lẽ đứng đó, khi mặt trời khuất hẳn sau núi, bỗng nhiên, hắn hành động.
Roi lớn được vung lên, lao về phía trước.
Hắn không rõ tại sao mình mất lý trí như thế, hắn chỉ biết, bất kể là bên trái hay là hướng phải, hay là quay đầu trở về, cũng không phải điều hắn muốn!
Chiếc xe tiếp tục chạy từ đường thôn nhỏ ra đường lớn.
Trên quan đạo lúc này rất vắng vẻ, ngoài hắn ra thì không có ai nữa, chỉ có bóng dáng hắn không ngừng vung roi dưới trời chiều…
Đệ Ngũ Lăng Nhược bị dẫn tới nhà trọ chợ Tây.
Đại Trướng phòng trở về phục mệnh, nhà trọ an bài một căn phòng tốt nhất cho một nhà ba người Đệ Ngũ tiên sinh, ngoài cửa, còn có thị vệ Đại Trướng phòng bảo ở lại, tiểu nhị trong điếm cũng được căn dặn, phòng ngừa Đệ Ngũ Lăng Nhược lại lần nữa chạy trốn.
Tiệc tối phong phú thịnh soạn đã bưng lên, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược vẫn ở trong phòng không chịu đi ra.
Đệ Ngũ tiên sinh cầm lấy chiếc đũa, lại tức giận buông xuống.
Ông không có dũng khí đối mặt với ánh mắt oán giận của con gái, liền trút cáu giận lên người nương tử:
- Xem bà dạy con gái ngoan như nào kìa!
Đệ Ngũ phu nhân không vui nói:
- Con gái tôi chẳng lẽ không phải con gái của ông, sao lại đổ hết lên đầu tôi thế? Con bé đó, chúng ta cũng vì tốt cho nó, mà chẳng hiểu sao nó cố chấp thế. Thôi, để tôi đi khuyên bảo nó.
Đệ Ngũ phu nhân phẫn nộ đi vào buồng trong, Đệ Ngũ tiên sinh tức giận cầm lấy chiếc đũa, ăn hai miếng thấy miệng nhạt như nước ốc, không kìm nổi đứng lên, đi đi lại lại, nghe động tĩnh bên trong.
- Mẹ, cha mẹ…thật sự muốn bán con gái ư?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghẹn ngào, không cho nước mắt rơi xuống.
Đệ Ngũ phu nhân nóng bừng mặt, thẹn quá thành giận nói:
- Cha và mẹ cũng vì tốt cho con, cái gì mà bán con đi chứ? Con còn nhỏ, con hiểu cái gì gọi là hạnh phúc nào. Giờ trong lòng con đang oán hận, nhưng sẽ có một ngày, con sẽ hiểu lựa chọn của cha mẹ dành cho con mới bảo đảm hạnh phúc cả đời con.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cười mỉa mai, rưng rưng nói:
- Từ trước tới giờ, con đều biết cả. Các bạn hàng xóm nói gì, con cũng không thích nghe. Bọn họ nói cha mẹ ham tài ham tiền, nhưng con không hiểu rõ…
Nàng hít vào một hơi, giọng run run:
- Nếu cha mẹ không chi có một mình con, để đổi lấy cuộc sống khá giả hơn, mà hy sinh cả chung thân đời con, con đều hiểu…Ít nhất con hiểu, cha mẹ là vì cái gì. Nhưng, cha mẹ chỉ có một mình con, rốt cuộc là cha mẹ vì cái gì, là vì cái gì?
Đệ Ngũ Lăng Nhược dĩ nhiên từng trải còn ít, cho nên nàng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Thực ra con người sở dĩ làm người, chính là sẽ thường xuyên làm một số chuyện nói một số chuyện không nói đạo lý.
Một quỷ keo kiệt có thể mặc quần áo vải thô mụn vá ăn cơm rau dưa nhằm để tích lũy tiền, muốn ngày ngày nhìn thấy hộp tiền tích đầy tiền lên, được nhìn ánh vàng rực rỡ của tiền vàng là cảm thấy mỹ mãn, người đó là vì cái gì?
Một thổ tài chủ không có con cái không bỏ được ăn, không bỏ được mặc, dùng toàn bộ tiền để mua đất, thấy nhà họ từ mười mẫu biến thành một trăm mẫu, một ngàn mẫu, đứng ở đầu bờ ruộng đã thấy vô cùng hạnh phúc, ông ta vì cái gì?
Còn có Lý Ngư đang vung roi đánh xe lao nhanh trên quan đạo, hắn biết rõ nếu hết thảy không thể thay đổi, như vậy sự xuất hiện của hắn cũng không có chút ý nghĩa nào, việc nên phát sinh vẫn sẽ phát sinh, mà hắn cũng vì người ta mà có thể mất mạng, hắn, lại vì cái gì?
Nếu, mỗi một sự kiện đều nói ra được lý do của nó, nếu mỗi một sự kiện đều phù hợp Logic, người đó cũng chỉ là một con robot, thế gian này, có quá nhiều sự việc căn bản không thể nói rõ ra được.
Đệ Ngũ phu nhân xụ mặt xuống:
- Con gái à, giống như đứng lên lưng trâu sẽ bị ngã xuống vậy. Mẹ không nói nhiều với con, con phải nhớ kỹ, ngày mai lấy chồng rồi, sau này chịu khó phụng dưỡng Tào viên ngoại, sống an phận, đừng làm mất mặt mũi Đệ Ngũ gia!
- Mẹ, làm mất mặt mũi Đệ Ngũ gia không phải con, mà là cha mẹ.
- Ngươi câm miệng!
Đệ Ngũ phu nhân thẹn quá thành giận, tát Đệ Ngũ Lăng Nhược một bạt tai:
- Cha mẹ nuôi con lớn như này, có bao nhiêu là vất vả, con lại không biết tốt xấu gì. Ngày mai con tiếp tục gây chuyện xấu hổ nữa, cha mẹ sẽ từ mặt con luôn.
- Ta sẽ không đâu!
Đệ Ngũ Lăng Nhược sờ vết đánh trên má, cười buồn:
- Con sẽ không theo họ Tào đâu, nhất định không. Ngày mai, chính là ngày giỗ của con gái, là cha mẹ bức con đi trên con đường này đấy.
- Con…
Đệ Ngũ phu nhân luống cuống, tính tình con gái như nào, bà còn không hiểu hay sao. Trong sự bối rối, bà đành vừa đấm vừa xoa khuyên nhủ vài câu rồi vội vã đi ra, đóng cửa lại, nói với Đệ Ngũ tiên sinh:
- Ông à, con gái…
Đệ Ngũ tiên sinh khoát tay ngăn bà ta:
- Nghe nó nói bừa thôi, nó đang tuổi xuân, nó cam lòng chết ư?
Đệ Ngũ phu nhân nói:
- Nó gây loạn một chút mà chúng ta đã chịu không nổi rồi, Tào gia người ta làm sao chịu đựng nổi, sẽ bị nó làm mất thể diện đấy.
Đây mới là điều mà Đệ Ngũ tiên sinh lo lắng, nghe phu nhân nói thế, ông suy nghĩ một chút, nói nhỏ:
- Bà trông chừng nó, chớ để nó làm ra chuyện ngu xuẩn.
Đệ Ngũ phu nhân hỏi:
- Ông đi đâu vậy?
Đệ Ngũ tiên sinh thì thầm:
- Con gái hơi cố chấp, đợi nó thật sự thành người phụ nữ của người ta rồi, sẽ thông suốt đấy. Bà đừng để lộ, tôi đi nghĩ cách.
Dứt lời, ông lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.
Lúc này, Lý Ngư đang tuyệt vọng đứng dưới thành Trường An.
Thành Trường An như đầu rồng trên cao, tường thành cao bốn trượng, còn có sông đào bảo vệ thành rất sâu căn bản không thể leo lên, mà cửa thành đã đóng rồi.
Cấm đi lại ban đêm bắt đầu rồi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận