Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 471: Đón dâu
- Vô giá!
- Vô giá là vô giá, có điều, tiên nữ thả câu, cùng đại hôn người ta cũng chẳng liên quan…Ta thấy, lễ này quá quý đi.
- Hứ, ngươi đố kỵ cái gì. Không phải ngươi chỉ tặng hai rổ bánh hỉ hay sao, có tư cách gì mà so sánh với người ta chứ.
- Bàng bà bà này, ta và bà đều là người của phường Đạo Đức, đừng có cả ngày nhảy vào miệng ta như thế. Một trăm cái bánh hỉ là có chữ hỉ, là ta chúc người ta tình ý tương hợp, sống lâu trăm tuổi. Đó…đó là nửa tháng tiền lương của ta đấy.
Cừu lão bá bị Bàng bà bà trách móc thì mặt đỏ đến tận mang tai, hai người tranh cãi nhau đường nhiên giọng cũng không to, lại lẫn trong tiếng huyên náo thán phục nên không ai nghe thấy.
Lý Ngư giờ thì đã đoán được lễ vật kia là ai tặng rồi. Tiên tử…còn hơn cả tiên tử ấy. Thả câu câu cá chép ư? Vị tiên tử này đề nghị thợ thủ công điêu khắc một bức tranh như thế trên khối mỹ ngọc, là có tâm tính gì?
Lý Ngư thấy rất thú vị, còn mang chút đắc chí của nam nhân.
- Không có gì, chỉ là đồ trang trí trong nhà, ta thấy màu sắc của ngọc phân bố thích hợp điêu khắc nên bức tranh như thế, cho nên mới thiết kế ra như vậy.
- Ha hả, thì ra là thế. Dương cô nương, kỳ thật lão hủ nhìn khối mỹ ngọc này đã nghĩ đến một bức vẽ khác, có thể…
- Không cần đâu, cứ khắc như ta bảo đi.
- Vậy…thôi được.
Vì thế, một di bảo Tùy cung đã biên thành như thế kia và được đưa đến làm vật trang trí cho Lý gia.
Lý Ngư đương nhiên sẽ không nói khối ngọc điêu này là của Dương Thiên Diệp tặng, cũng sẽ không đưa ra để mọi người cùng nhau phân tích Dương cô nương khi điêu ngọc như này rốt cuộc mang tâm tính gì, chỉ cho người khiêng nó đi vào đặt xuống, sau đó thì đi đón tân nương tử.
Tân nương tử sẽ có quá trình đón vào cửa, không thể trực tiếp từ hậu đường đón ra là bái đường luôn. Nhà mẹ đẻ Cát Tường không ở Trường An, dù có thì toàn gia đã đoạn tuyệt qua lại, cho nên được bố trí ở một nơi bên ngoài, sau đó đón về nhà.
Lý Ngư ban đầu định an trí nàng ở Đông Ly Hạ, nhờ hai tỷ muội Lương Thần Mỹ Cảnh chăm sóc, ai ngờ... Đệ Ngũ Lăng Nhược lại đưa ra một khế ước nhà.
Rất khéo là, tòa nhà này lại nằm ở phường Lan Lăng mà trước đó Lý Ngư đã thương lượng, tính toán đặt mua.
Lý Ngư cảm thấy, Đệ Ngũ Lăng Nhược dù không có ý gả vào nhà nhưng cũng đã tìm hiểu cài cắm tai mắt ở bên gối của mình rồi.
Ngũ Lăng Nhược lúc trước bị ác bá chợ Tây ép cưới, cũng tạm thời được bố trí ở chợ Tây, cũng bị người nhà vứt bỏ đấy. Thân thế Cát Tường khá tương tự với nàng, Đệ Ngũ cô nương tức cảnh sinh tình, nàng lại có của cải bèn tặng một tòa nhà kia là điều hợp lý.
Có điều, người ta nói, đối với Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh sau này nếu có được gả vào nhà, dù là làm thiếp thì sẽ vào cửa ngách, mỗi người một tòa nhà, cùng ở phường Lan Lăng, làm hàng xóm với Cát Tường. Lý Ngư đã cảm nhận được bá khí của nữ hoàng rồi!
Có được một người tình cái gì cũng không dựa vào mình như thế, đúng là áp lực lớn.
Nhiếp Hoan cùng hắn đi tón tân nương, ngoài ra còn có cả các huynh đệ du hiệp đi cùng, toàn bộ buộc eo đỏ, cách ăn mặc vô cùng mang không khí của lễ đón dâu.
Một nhóm người Câu Lan Viện Phường Đạo Đức cũng đi theo, cả đoạn đường diễn tấu sáo và trống đấy, dọc đường còn biểu diễn lộn nhào, xiếc ảo thuật, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Lý Thái cũng ra khỏi nhà, chuẩn bị đi Long Thủ Nguyên tham gia buổi đại hội nhã tập của gã.
Hoàng Thái Tử làm nhã tập, Ngụy vương vì sao không thể làm được. Người của Hoằng Văn Quan do gã chiêu mời, chuẩn bị từng bộ Hoành thiên cự đi, một mặt mời danh sĩ rộng khắp, ở Long Thủ Nguyên chuẩn bị tổ chức buổi nhã tập long trọng, để đánh gục vẻ kiêu ngạo của Hoàng Thái Tử. Trong quá trình mời danh sĩ, còn có Từ Thắng Trị tiên sinh đang làm việc cho Đệ Ngũ Lăng Nhược, được sự tài trợ của Đệ Ngũ Lăng Nhược, Từ tiên sinh từ danh sĩ chỉ cách đại nho một bước ngắn thôi.
Ngụy vương phủ của Lý Thái nằm ngay trên dường phía sau nhà Lý Ngư, cho nên ra khỏi Ngụy vương phủ vừa đi trên đường lớn Chu Tước, đội ngũ hai nhà khéo léo gần như nhập vào nhau.
Thiết Vô Hoàn hôm nay xin nghỉ cũng tới tham dự hôn lễ của Lý Ngư, giờ phút này đang ở giữa đội ngũ đón dâu, vừa thấy bên cạnh ti tới một đội ngũ khác, hai đội ngũ đều đi về hướng nam, gã dáng cao lớn, chỉ nhìn là nhận ra nghi trượng Ngụy Vương.
Nghi trượng Ngụy vương lần này đi Long Thủ Nguyên, cho nên không ngồi kiệu xe mà là cưỡi ngựa, thị vệ đi theo nghi trượng cũng đều là kỵ sĩ, ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa, cũng chú ý tới Thiết Vô Hoàn trong đội ngũ của Lý Ngư.
Đường cái Chu Tước rộng năm mươi trượng, nên hai đội ngũ đi song song cũng không ảnh hưởng gì.
Hai đội ngũ phân thành tả hữu, tuy rằng lần lượt nhưng cũng không va chạm nhau.
Có điều đội ngũ đón dâu của Lý Ngư còn biểu diễn xiếc ảo thuật, diễn tấu sáo và trống nhạc rất đa dạng, thu hút quần chúng, người đi theo để xem rất nhiều, đến lúc này thì có vẻ chật chội rồi.
Phường Sùng Đức đằng trước gần với đường cái chữ Thập, một đoàn người trong trang phục dân chúng bình thường trà trộn trong đó, cũng không đi hướng nam, cũng không đi hướng bắc, mà cứ lúc đi trái lúc đi phải. Những người này đều là Đại Hán tinh tráng khôi ngô, còn có mấy chiếc xe con, xem ra giống như thương nhân vân du bốn phương vừa lúc nghỉ chân chỗ này.
Hột Can Thừa Cơ mặc trang phục vải thô, mặt dán râu quai nón, như người vượn ở núi Chung Nam, dùng một cái nĩa thép xuyên qua hai bó củi, cứ lắc lư trên đường, hai mắt đảo tròn.
La Bá Đạo thì càng kỳ quái hơn, y cầm hai thanh đại chuỳ, như là mua được ở quầy bán hàng mãi nghệ trên đường. Hai đại chùy cao thấp tung bay, rất nhẹ, tất cả mọi người cho rằng hẳn là chùy giả không lõi.
La Bá Đạo mặc trang phục kỳ lạ, dùng tóc giả, mày giả, râu giả, hình tượng thay đổi lớn, dù là người quen không nhìn kỹ cũng không chắc nhận ra được.
Bọn họ đang đợi, đợi Ngụy vương ra khỏi thành.
Ngụy vương Lý Thái muốn tổ chức nhã tập ở Long Thủ Nguyên, chuyện này công khai, bọn họ đương nhiên nghe được.
Thái tử Lý Thừa Càn trong quá trình tranh ngôi vị Hoàng đế liên tục thất bại, thấy địa vị khó giữ được thì chó cùng rứt giậu, giờ lại nhận được đề nghị của hai người bèn quyết định ám sát Lý Thái.
Dần dần, đội ngũ đón dâu của Lý Ngư và đội ngũ của Lý Thái ra khỏi thành chậm rãi đến gần.
Hột Can Thừa Cơ gánh bó củi, chân nhảy lên nhìn, từ xa hai đội ngũ đang đến gần, trong đó một đội ngũ đang đón dâu, trong lòng mừng thầm, có một đoàn người vây quanh như thế kia, đến lúc đó tình hình tất càng thêm hỗn loạn, bọn họ dễ hạ thủ hơn, việc trốn thoát cũng tiện hơn.
Hột Can Thừa Cơ vội vàng xoay người, làm bộ chào hàng bó củi, lắc lư trong đoàn người.
- Tới rồi, chuẩn bị động thủ!
- Giữ vững tinh thần!
- Chỉ cần giết Lý Thái, lập tức bứt ra, không được ham chiến!
Hột Can Thừa Cơ giải thích, quay đầu nhìn lại, La Bá Đạo "mại nghệ" rất được, vẫn đang rất nghiêm túc đùa giỡn đại chuỳ, đại khái là thanh âm khen ngợi và trầm trồ của dân chúng như mưa đã khiến y nhập tâm rồi.
Hột Can Thừa Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, vị nhân huynh này sao lại không tiền đồ như thế, biết thế lúc trước không bắt y đóng giả người mãi nghệ.
Hột Can Thừa Cơ vội vàng chen qua, nháy mắt liên tục với La Bá Đạo. La Bá Đạo lúc này mới sực nhớ ra mục đích thật sự hôm nay của mình.
La Bá Đạo vội vàng thu chùy, hướng hai đầu chùy xuống đất, chắp tay liên tục với dân chúng đang xem. Dân chúng vẫn chưa thỏa mãn, cứ yêu cầu y biểu diễn, vừa đúng lúc hai đội ngũ kia đã đến gần.
Bên đội Lý Ngư đi trước là bốn huynh đệ của Câu Lan viện phường Đạo Đức đang mặt tươi cười gõ chiêng yêu cầu mọi người tránh đường.
Bên Ngụy Vương thì bố tên áo xanh thúc ngựa lên trước thét to mở đường. Thấy đến gần rồi, Hột Can Thừa Cơ đầu vai run lên, buông hai bó củi, tay cầm cái cương xoa, phi về phía trước. La Bá Đạo cũng không nhiều lời, xách hai đại chùy lên, hét to:
- Các huynh đệ, động thủ!
Lập tức ném một đại chùy về phía trước, gào lên một tiếng, chạy đến chỗ Lý Thái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận