Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




- Chuyện này, kỳ thật tiểu thần bề bộn nhiều việc, tiểu thần......
Lý Ngư chột dạ, đảo mắt xem xét, Xưng Tâm đang đứng ở cách đó không xa, tư thái của y mảnh khảnh, khẽ dựa vào cây cột bên cạnh, ánh đèn kề bên này lại tương đối lờ mờ, rất không khiến cho người chú ý.
Lý Ngư như gặp được cứu tinh, lập tức kéo y tới, khoe khoang:
- Người này am hiểu đàn tiêu, tạo nghệ âm nhạc có chút thâm hậu, nếu như công chúa ưa thích......
- Ai nha, ai thích đàn tiêu chứ?
Cao Dương công chúa không kiên nhẫn đẩy Xưng Tâm ra, Xưng Tâm lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, lại bị một cánh tay hữu lực đỡ lấy. Xưng Tâm ngẩng đầu một cái, liền thấy một khuôn mặt có chút mỉm cười, lại uy nghi.
Lý Thừa Càn cẩn thận nhìn, thiếu niên này có đôi lông mày đẹp, đôi mắt như quả hạnh, chiếc mũi tẹt và đôi môi căng mọng như cánh hoa, dù không thoa son phấn, càng đẹp hơn nữ tử bảy thành, trong lòng không khỏi thình thịch khẽ động, lập tức sinh ra một chút tâm tư dị dạng.
Thiếu niên này cũng quá tuấn tiếu, thân mặc nam trang, không thoa son phấn, còn vũ mị như vậy. Nếu như mặc quần áo đỏ, đắp lên son phấn bột nước, không phải sẽ còn tuyệt sắc hơn nữ tử? Giọng nói của Lý Thừa Càn đột nhiên trở nên ấm áp:
- Cao Dương luôn luôn lỗ mãng, chớ trách.
Xưng Tâm vừa rồi đã nghe Lý Ngư xưng người này là Thái Tử, hiểu được đây chính là đương kim Thái Tử Gia, vạn lần không nghĩ tới tính tình của Thái Tử đương triều lại hiền lành như thế. Xưng Tâm thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:
- Không dám, không dám, Thái Tử......Thái Tử Gia!
Lý Thừa Càn cười ha ha một tiếng, nói:
- Ngươi tên gì?
Xưng Tâm nói:
- Hạ thần tên là Xưng Tâm.
Xưng Tâm? Xưng Tâm như ý vừa lòng? Ha ha, tên rất hay, tên rất hay, ngươi am hiểu đàn tiêu âm nhạc?
Xưng Tâm xấu hổ nói:
- Ở trước mặt Thái Tử Gia, hạ thần không đảm đương nổi hai chữ am hiểu, chỉ hiểu sơ mà thôi.
Lý Thừa Càn hớn hở nói:
- Bản cung rất thích đàn tiêu, có thời gian cũng phải luận bàn với ngươi một chút, ngươi nhậm chức ở Cổ Xuy Ti hay là Thái Nhạc Ti?
Ở bên kia, Cao Dương công chúa cũng đang cầm tay áo của Lý Ngư, tràn đầy phấn khởi:
- Này! Yết Trống, Diêm Trống, Đô Đàm Trống, Mao Viên Trống, Đáp Tịch Trống, Kê Lâu Trống, Liên Trống, Phù Trống, ta đều rất am hiểu, ngươi am hiểu loại trống nào nhất?
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Lão tử thấy nhiều nhất trong cuộc đời, chính là thăng đường trống, lại không biết thứ đó thuộc về loại trống nào.
Lý Ngư lúng ta lúng túng nói:
- Ách......tiểu thần tài sơ học thiển, cũng không thể nói am hiểu trống gì.
Cao Dương che miệng cười nói:
- Nha! Đó chính là đều rất am hiểu, cũng phải lĩnh giáo đôi chút.
Lúc này, Lý Ngư mắt sắc bén, bỗng nhiên nhìn thấy một người khoan thai đi tới, phía sau còn có hai cung tỳ thướt tha đi theo.
Trong lòng Lý Ngư giật mình, lập tức rút lui hai bước, bất động thanh sắc vái chào hành lễ:
- Hôm nay hạ thần còn có mang theo chức vụ, ngày khác nếu có cơ hội, lại luận bàn cùng với điện hạ.
Nói xong câu đó, Lý Ngư bất động thanh sắc lại lui một bước, đứng ở bên cạnh cây cột, nhìn từ phía xa, phảng phất như chỉ là đứng ở nơi đó, đã kéo ra khoảng cách tương đối cùng với hai người Lý Thừa Càn, Cao Dương.
- Ngươi nhậm chức tại Cổ Xuy Ti? Rất tốt, như thế mà nói, các ngươi mỗi ngày đều phải vào cung. Ha ha, bản cung sẽ an bài, từ mai, ngươi không cần đi đến Cổ Xuy Ti nữa, sẽ tự có người dẫn ngươi đến Đông Cung, cầm sắt hợp minh, diễn luyện kỹ nghệ cùng với bản cung.
Lý Thừa Càn nhìn Xưng Tâm, dưới ánh đèn, dung nhan đặc biệt động lòng người, nhất là da thịt kia, trong trắng lộ hồng, mịn màng, da thịt trên mặt đã như thế, da thịt trên người e rằng sẽ là bảo quang ngọc nhuận, bột phấn bao quanh. Lý Thừa Càn càng nhìn càng yêu, thật sự hận không thể nuốt đối phương vào bụng.
Cao Dương đã mơ hồ nghe nói, vị đại ca của mình này hình như là hạng người nam nữ đều ăn sạch, nhìn y vào giờ phút này ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm thiếu niên bất âm bất dương tuấn tiếu kia, không khỏi cong miệng lên, đập một bàn tay vào phía sau lưng y, nói:
- Này, đàn cái gì tiêu cái gì chứ, tràng cung yến này không biết bao lâu mới xong, đi dạo xung quanh với ta, giải sầu một chút đi.
- Thừa Càn, Cao Dương......
Một giọng nữ mặc dù ôn hòa nhưng không mất uy nghiêm vang lên, người tới mang theo hai vị cung nga chạy tới trước mặt.
Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa nghe được thanh âm, liền quay người thi lễ:
- Mẫu thân / Hoàng hậu điện hạ.
Lý Thừa Càn chính là con trai trưởng, do trưởng tôn hoàng hậu sinh ra, cho nên gọi nàng là mẫu thân. Cao Dương công chúa là con thứ, trưởng tôn hoàng hậu xưa nay tính tình ôn hòa, nàng cũng thể gọi là nương, mẫu thân, nhưng bởi vì không có quan hệ máu mủ, cho nên thật ra là có chút kính sợ. Lúc này nhìn thấy trưởng tôn hoàng hậu mặt lạnh lùng, trong lòng sinh ra sợ hãi, liền tất cung tất kính, xưng hô là hoàng hậu điện hạ.
Trưởng tôn hoàng hậu hơi lườm bọn hắn, nói:
- Thái Thượng Hoàng mới triệu chúng tôn nhi tôn nữ bồi uống, chỉ thiếu hai người các ngươi.
Lý Thừa Càn sợ hãi nói:
- Nhi tử biết sai rồi.
Cao Dương công chúa càng thêm sợ hãi, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Trưởng tôn hoàng hậu nói:
- Thân là hoàng thất, tôn quý trời sinh, cẩm y ngọc thực, nhưng tương ứng, cũng phải tuân thủ luật lệ, không thể tự tại như dân chúng bình thường.
Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa trầm thấp nói:
- Vâng!
Trưởng tôn hoàng hậu nói:
- Thái Thượng Hoàng bởi vì chuyện cũ năm xưa, luôn không ở cùng với cha ngươi. Mỗi lần cha ngươi thiết yến, đều lựa chọn Thùy Củng Điện, cũng có dụng ý hòa hoãn cục diện bế tắc giữa phụ tử. Hai người các ngươi, một người thân là Thái Tử, một cái thì được quân phụ sủng ái, không muốn phân ưu vì quân phụ, ngược lại còn phiền chán cung yến rườm rà, tự tiện rời tiệc, nhìn như chỉ là sơ ý, lại làm xấu chuẩn mực cung đình, có biết sai chưa?
Câu này có chút nặng nề về giọng điệu, Lý Thừa Càn vẩy vạt áo lên, quỳ rạp xuống đất, nói:
- Nhi tử biết sai rồi!
Cao Dương công chúa thấy thế, cũng vội vàng quỳ xuống cùng một chỗ, hai người bọn họ quỳ xuống, Xưng Tâm đứng ở bên cạnh liền luống cuống, y hôm nay vẫn là ngày đầu tiên tiến cung, nào biết được ở dưới tình hình như vậy nên làm cái gì, cũng vội vàng bổ oành một tiếng, bồi quỳ ở một bên.
Trưởng tôn hoàng hậu ngược lại là có chút ngoài ý muốn, liếc y một cái, mới nói đối với Lý Thừa Càn và Cao Dương:
- Còn không về bữa tiệc, mời rượu Thái Thượng Hoàng.
Lý Thừa Càn và Cao Dương vâng vâng xưng phải, lại vội vã đứng lên.
Trưởng tôn hoàng hậu nói:
- Hôm nay Thái Thượng Hoàng tửu hứng rất tốt, ta cũng không tiện phạt các ngươi vào lúc này. Ngày mai, việc học của Thái Tử lại thêm một khoá lễ học, ôn tập một lần nữa.
Lý Thừa Càn vội vàng xưng phải.
Trưởng tôn hoàng hậu lại nói:
- Cao Dương đi Thượng Nghi Cục, cũng học lễ một lần nữa.
Cao Dương công chúa gục mặt, cũng vội vàng đáp ứng một tiếng.
Trưởng tôn hoàng hậu dứt lời, tay áo hất lên, quay về với phong thái tuyệt vời. Thái Tử Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa trừng nhau một chút, oán trách lẫn nhau.
Cao Dương công chúa:
- Đều tại ngươi! Ta tự mình đi ra, hoàng hậu căn bản sẽ không chú ý tới, ngươi là Thái Tử, không ở lại bữa tiệc, đi ra làm gì?
Lý Thừa Càn:
- Ngươi còn nói, nếu không phải ngươi, ta hôm nay làm sao lại bị mẫu thân quát nạt. Ta là Thái Tử, số lượng học tập mỗi ngày đều có thể làm cho người ta phát điên. Ngươi ngược lại thì tốt rồi, lại tăng thêm cho ta một khoá.
Lý Ngư lóe ra từ trong bóng tối trụ bên cạnh, mắt thấy trốn thoát được một kiếp, trong lòng cực kỳ may mắn. Nhìn Xưng Tâm quỳ trên mặt đất, còn đang nghển cổ ở nơi đó nhìn, cũng không dám đứng dậy, không nhịn được khẽ đạp y một cước, nói:
- Đứng lên đi, loại tôm cá nhãi nhép giống như chúng ta, Hoàng hậu nương nương căn bản không nhìn thấy.
Xưng Tâm nghe thế, lúc này mới đứng dậy, may mắn nói:
- Vừa mới rồi thật sự sợ hết hồn, Lý thổi phồng, ngươi cũng đừng có trách ta, Hoàng hậu nương nương bộ dáng hiền lành như Bồ Tát, thế nhưng ngữ khí chỉ thoáng mang theo chút tức giận, ta liền bị doạ đến mức thở không được.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi đây là chính mình dọa chính mình. Không cần sợ, về sau ngươi mỗi ngày đều phải đi theo ta và đám người Cổ Xuy Ti lên tảo triều, ngày ngày đều gặp được đương kim Hoàng đế, dần dà, đương nhiên sẽ không khẩn trương như vậy.
Lý Ngư vừa mới nói đến chỗ này, La Chủ Bộ không biết chui ra từ chỗ nào, nhìn thấy hai người, nhân tiện nói:
- Ồ! Hai người các ngươi đều ở đây, rất tốt, có một nhiệm vụ, đến mai cần hai ngươi làm sau khi tảo triều.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Còn tưởng rằng Cổ Xuy Ti này rất thanh nhàn, nghĩ không ra còn bề bộn nhiều việc.
Liền hỏi:
- Lại không biết có nhiệm vụ gì?
La Chủ Bộ nói:
- Từ mai, sau triều hội, Xưng Tâm tự có người dẫn dắt, tiến về Đông Cung. Thái Tử phân phó, muốn Xưng Tâm đi đến cùng nghiên cứu nhạc lý.
Xưng Tâm ngẩn ngơ, mới vừa rồi Thái Tử nói như vậy, y còn tưởng rằng chỉ là thuận miệng nói, không ngờ Thái Tử cuối cùng vẫn đã phân phó xuống. Lúc này mới vào cung ngày đầu tiên, thế mà ôm được đùi của Thái Tử, quả thật có chút thụ sủng nhược kinh, giống như nằm mơ.
Lý Ngư hỏi:
- Vậy ta thì sao?
La Chủ Bộ nói:
- Cao Dương công chúa muốn đi đến Thượng Nghi Cục để học nghi lễ và âm nhạc và nhạc đệm nghi lễ. Đương nhiên rồi, dù sao cũng chỉ là học nghi lễ, không cần đầy đủ các lớp học âm nhạc, công chúa điện hạ điểm danh gọi ngươi đi, dùng cổ nhạc làm nhạc đệm, vị điện hạ này xưa nay kiêu căng, ngươi cũng phải cẩn thận hầu hạ, chớ có chọc giận điện hạ, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ ngươi.
Lý Ngư lập tức há to miệng:
- Từ lúc tới Đại Đường, ta là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thuận vô cùng. Hiện tại hẳn là thời kỳ tai nạn sau khi hưởng phúc, nước chảy ngược? Ta lúc này mới nhậm chức được mấy ngày mà thôi, liền phải cuốn gói xéo đi sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận