Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 234: Quay lại nghiệp cũ
Tĩnh Tĩnh nghe Lý Ngư phân tích, lúc này mới yên lòng, hai người trò chuyện một hồi, Tĩnh Tĩnh mới chui ra khỏi gian lao của Lý Ngư, lại chu vào gian của Thâm Thâm. Thâm Thâm ngửa mặt lên trời mở đôi mắt to khinh khỉnh nói:
- Nha đầu chết tiệt kia lúc này mới nhớ tới người ta.
Tĩnh Tĩnh không hiểu ý nói:
- Cái gì lúc này mới nhớ tới tỷ? Tỷ cũng không phải biết trước mọi chuyện, phen này cát hung thế nào, ta tới hỏi tỷ tỷ cũng không biết.
Thâm Thâm nghẹn lời, thẹn quá hóa giận, định véo Tĩnh Tĩnh nhưng nghĩ tới trong lao còn có người khác, mới đành nhịn xuống.
Hai tỷ muội trò chuyện một hồi, Tĩnh Tĩnh lại rời khỏi gian tù của Thâm Thâm, chu vào gian của Khang ban chủ.
Trong đại lao này, mỗi người giam một gian khác nhau, những người khác chỉ có thể ngồi ngây trong phòng giam của chính mình, không đi đâu được, duy nhất chỉ có một mình Tĩnh Tĩnh, như vào chốn không người, giống như dạo chơi, la cà.
Tĩnh Tĩnh đang nói chuyện với Khang ban chủ, chợt nghe tiếng “rào rào”, nhà lao mở cửa, cô nàng sợ hãi, cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ. Nàng chưa từng ngồi nhà lao, cũng không biết bị người khác phát hiện nàng “xuyên qua cửa” thì có trừng phạt gì không, trong lúc nhất thời cả người đều sợ hãi đến mức không nhúc nhích được.
Cao Dương tiểu công chúa nhanh nhảu tiến đến, nàng không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn ngay lập tức nhìn thấy tình hình của tên rắm thối đại Lý Ngư, lập tức đi lên phía trước. Đại hồ tử Khang ban chủ cùng cô nàng Tĩnh Tĩnh với gương mặt trắng bệch trực tiếp bị nàng bỏ qua.
Nhìn thấy nàng ngông nghênh đi thẳng về phía trước, Khang ban chủ tranh thủ thời gian đẩy Tĩnh Tĩnh một cái, Tĩnh Tĩnh tỉnh lại, vội vàng chui ra khỏi phòng giam, nghiêng người chạy về phòng giam của mình. Khang ban chủ nhìn thấy vậy, chỉ thiếu mức kêu lên thành tiếng:
- Ngu xuẩn! Chớ có đi sang phòng giam của người ta đấy!
May mắn ông ta đã tỉnh sớm, vội vàng bưng kín miệng.
Cao Dương tiểu công chúa nhìn xung quanh, ở phía bên trái là Tô Hữu Đạo khoanh chân ngồi bình tĩnh, phía bên phải chính là phòng giam của Thâm Thâm cô nương, Cao Dương theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn, Tĩnh Tĩnh đang nhấc chân đi sợ đến mức tránh sang bên cánh, dán người chui vào phòng giam của Hoa Lâm.
Lúc này Lý Ngư đang đứng ở hàng rào bên cạnh, thấy tình hình này vội gọi to một tiếng:
- Điện hạ, ta trong này!
Cao Dương nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Lý Ngư lập tức tươi cười ràng rỡ, vội bước nhanh tới, Tĩnh Tĩnh vừa vào phòng giam của Hoa Lâm đã nín thở, chỉ cảm thấy tiếng tim đập thình thịch, vội vàng từ phòng giam của Hoa Lâm đi xuyên vào phòng giam của Thâm Thâm.
Cao Dương tới trước gian lao của Lý Ngư, hai tay chắp phía sau, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Lý Ngư nói:
- Này! Ở trong này thế nào, rất râm mát phải không.
Lý Ngư nhìn xuyên qua bả vai của Cao Dương, nhìn thấy Tĩnh Tĩnh đang từ gian lao của Thâm Thâm trở về gian lao của mình, thuận miệng qua loa nói:
- Điện hạ, sao lại lấy oán trả ơn, chỉ chứng tại hạ có liên quan với hung thủ?
Cao Dương công chúa trừng mắt liếc hắn một cái, giọng nói nhỏ hơn vài phần:
- Ai bảo ngươi đối với ta như vậy, không trị ngươi tội đại bất kinh, chém đầu ngươi tại chỗ, bản công chúa coi như đã không phụ lòng ngươi rồi.
Lý Ngư thấy Tĩnh Tĩnh đã trở về phòng lao của mình ngồi xuống, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Tình hình lúc ấy, mũi tên phóng như mưa, không quan tâm nhiều cái, cái mông bị đá một cước, dù sao cũng tốt hơn là bị mũi tên đâm thủng vài lỗ.
Cao Dương công chúa nói:
- Một mã một mã, cho nên ta không giết ngươi, không phải sao? Mà, ngươi gọi ta là điện hạ, ngươi đã biết ta là ai rồi?
Lý Ngư cười khổ:
- Cái này còn có thể không biết sao? Tuy thảo dân biết người là điện hạ, có điều là vị công chúa nào thì thảo dân lại không biết!
Cao Dương công chúa hất cằm lên, dương dương đắc ý chỉ vào mũi của mình nói:
- Vậy ngươi nhớ kỹ, bổn điện hạ là Cao Dương công chúa!
Cao Dương công chúa?
Lý Thế Dân cả đời có hai mươi mốt người con gái, nổi danh thật sự cũng không nhiều lắm, nhưng Cao Dương hoàn toàn nằm trong số ít đó. Tuy Cao Dương là thứ xuất, địa vị công chúa cũng không phải đặc biệt cao, nhưng thời thiếu nữ nàng đặc biệt được phụ thân sủng ái, về sau cùng trượng phu “ngươi chơi ngươi, ta chơi của ta”, hành vi hào phong siêu hiện đại cũng có tiếng trong lịch sử, tuy Lý Ngư không tinh thông lịch sử nhưng cũng đã nghe nói qua.
Cao Dương công chúa thấy ánh mắt Lý Ngư thay đổi, không khỏi mừng thầm, tưởng hắn đã nghe nói qua đại danh của nàng, không nhịn được nói:
- Ngươi quả nhiên có nghe nói qua về bản công chúa.
Lý Ngư gật đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Cao Dương công chúa nhìn hai bên một chút, ngó nghiêng cái đầu dò xét, vẫy tay với Lý Ngư, bàn tay nhỏ bé non nớt trắng nõn, lòng bàn tay trái hạnh, cực kỳ đáng yêu.
Lý Ngư theo bản năng quay đầu đi, Cao Dương nói:
- Ngươi cũng giao thiệp rộng thật, Viên thiếu giám và Lý thu quan đều bảo vệ ngươi, lúc trên đường đi Từ Nhạc cũng có ý kiến với ta, nói ngươi vô tội, sao ngươi lại biết bọn họ?
Lý Ngư suy nghĩ thật nhanh, nói:
- À, tôi…
Cao Dương công chúa lại nói:
- Lúc ấy ngươi nói sẽ khiến trời xanh phá vỡ, tạo mưa như mũi tên, đây là huyền diệu khó giải thích? Ngươi không muốn nói thẳng thiên cơ, kỳ thực ngươi đã tính được có người muốn phá ta nóc nhà, dùng tên bắn giết thái tử ca ca đúng không?
Lý Ngư thầm nghĩ, chẳng lẽ danh thần tiên lại phải sử dụng một lần nữa, hắn chần chờ nói:
- Thực ra, việc này…
Cao Dương công chúa lại nói:
- Phụ hoàng ta đã nói qua, Viên thiếu giám chính là tinh tú trên trời hạ phàm, có thể biết được quá khứ tương lai. Chẳng lẽ ngươi cũng có đại thần thông giống Viên thiếu giám?
Lý Ngư nói:
- Ừm…thực ra…
Cao Dương công chúa đôi mắt sáng ngời:
- Lẽ nào ngươi là đồ đệ của Viên thiếu giám?
Lý Ngư:
- Tôi…
Cao Dương lắc đầu:
- Không giống, không giống, nếu ngươi là đồ đệ của hắn, không có lý nào hắn lại mời rượu ngươi! Ừ… Ngươi cũng là người đạo hạnh cực cao, sư môn của ngươi, chắc là người mà Viên thiếu giám bội phục?
Lý Ngư cả kinh, tiểu nha đầu này cũng quá thông minh? Hắn định tiếp lục lừa, Cao Dương lại nói tiếp:
- Hoặc là bản lĩnh của ngươi còn cao minh hơn cả Viên thiếu giám?
Lý Ngư vội khoát tay nói:
- Không không không, thực ra ta…
Cao Dương cau mày nói:
- Cũng không giống, ngươi cả râu ria cũng không có!
Lý Ngư tức cười, khó trách người ta tìm lão trung y cũng thích người râu tóc bạc trắng lông mi trắng, hóa ra xem bản lĩnh cao thấp cũng là muốn xem là già hay trẻ.
Cao Dương công chúa nhìn từ trên xuống dưới, khuôn mặt ửng hồng, lộ ra vẻ xấu hổ.
Lý Ngư lại càng hoảng sợ, biết rõ thời đại này các cô nương trưởng thành sớm, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ? Chẳng lẽ, nha đầu này coi trọng mình?
Thấy Cao Dương công chúa nhìn trái nhìn phải, đành phải lui vào một chút, nếu không cách một hàng rào, nụ hoa anh đào nhỏ dường như muốn dán vào Lý Ngư rồi:
- Ngươi đá bản cung một cước, bản công chúa cũng không so đo!
Lý Ngư ngẩng đầu lên định nói lời cảm tạ thì Cao Dương công chúa lại nói:
- Hôm nay cho ngươi ngồi một ngày ở nhà lao, ngày mai ta nói với Thái tử ca ca thả ngươi ra ngoài là. Tuy nhiên, ngươi phải giúp ta một chuyện…
Lý Ngư vội giả thành bộ dạng lén lút nói:
- Công chúa điện hạ mời nói!
Cao Dương công chúa càng thêm ngượng ngùng, nàng khẽ cắn môi, cúi đầu, xấu hổ nói:
- Ta muốn… ta muốn tính toán chuyện chung thân tương lai của mình, nhưng… Nhưng thật sự không tiện mở miệng với Viên thiếu giám. Ngươi đã thông hiểu quá khứ tương lai, ngươi tính cho ta xem có tốt không?
Lý Ngư ngẩn ngơ, từ khi nào ta nói ta biết xem tướng số? Cô đừng ở đây tự quyết định được không?
Lý Ngư đang do dự, Cao Dương công chúa lại nói:
- Nhớ lấy, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không thể nói ra. Nếu ngươi để người khác biết, ta… ta tìm ngươi tính chuyện của chung thân của mình, ta sẽ không tha cho ngươi!
Hiện tại Cao Dương công chúa chưa tới tuổi xuất giá, tuy nhiên dựa vào niên đại này thì cũng sắp rồi. Lần trước tiến cung bái kiện phụ hoàng mẫu phi, phụ hoàng và mẫu phi đã từng trêu ghẹo nàng, nói chừng hai năm nữa, sẽ tuyển giúp nàng một vị hôn phu, tiểu nha đầu cũng rất để ý.
Trượng phu tương lai là cao hay thấp, là béo hay gầy, là xấu hay anh tuấn? càng nghĩ tới nàng càng hiếu kì. Thế nhưng một cô nương, nếu như chạy đi tìm người bói nhân duyên, vậy cũng là quá mất mặt, vì vậy nghi vấn này vẫn giấu ở trong lòng.
Hôm nay nàng nhận định Lý Ngư và Viên Thiên Cương giống nhau, không nhịn được có ý muốn cầu. Nàng nghĩ, đây là một trao đổi, Lý Ngư giúp nàng tính chuyện chung thân, nàng nói rõ hiểu lầm với Thái Tử ca ca tha hắn ra tù, Lý Ngư cũng không nên nói với người khác, đây là bí mật nhỏ giữa hai người.
Thiếu nữ da mặt mỏng, cái này là nàng vừa nghĩ ra, nghĩ là biện pháp tốt nhất.
Lý Ngư cách một hàng rào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, mi như núi xa, mũi như huyền đảm, miệng như cánh hoa sốt sắng mở ra, lộ ra hàm răng trắng nõn nà, cặp mắt đen thanh tịnh như hai nguồn suối.
Nhớ tới cảnh ngộ của vị công chúa này sau khi trưởng thành, Lý Ngư không khỏi suy nghĩ. Không ai trời sinh phóng đãng, cũng không ai bẩm sinh đã dâm tà. Vị công chúa điện hạ này sau khi trưởng thành được đánh giá không tốt, nếu như nói thật, chỉ có thể biện giải một nhân tình.
Mà nàng và trượng phu nàng vốn là chỉ hôn của phụ thân, chỉ e là cũng không có cảm tình gì, có thể thân là một công chúa, trước hôn nhân lại không thể nào tự lựa chọn, sau hôn nhân cũng không có quyền tự do ly hôn, cuộc đời của nàng, khó có thể không là một bi kịch, mà bi kịch cũng chưa hẳn là do nàng làm ra.
- Nếu… hôm nay ta có chỉ điểm với cô ta, liệu có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy?
Nghĩ tới đây, tim Lý Ngư đập thình thịch, vị tiểu Cao Dương công chúa này không phải là vị Cao Dương trong sử sách, cũng không phải là người bị tác phẩm văn học đời sau không ngừng thấm nhuộm, không ngừng gia công, nàng là một người sống sờ sờ, là một hạt đậu khấu, là một tiểu cô nương như hoa như ngọc.
Ai không thương hoa, nguyện làm người hộ hoa.
Lý Ngư nghĩ ngợ, sắc mặt dần ngưng trọng.
Hắn muốn thử xem, nếu có thể vì một chỉ điểm, thay đổi cuộc đời của tiểu cô nương này khi còn sống, không thể nghi ngờ là làm cho người ta sung sướng. Hơn nữa, nếu vì vậy mà hắn có thể thật sự thay đổi Cao Dương công chúa khi còn sống, như vậy không thể nghi ngờ là hắn có thể làm nhiều việc cho người mà hắn “biết trước”.
Lý Ngư càng nghĩ càng kích động, sắc mặt cũng càng ngưng trọng.
Cao Dương công chúa nhìn thấy hết, khuôn mặt nhỏ nhắn níu lại, nhút nhát e lệ nói:
- Ngươi… Ngươi có lời gì cứ nói! Bản cung xá ngươi vô tội!
Lý Ngư hít thật sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
- Cả đời này của cô, phải cẩn thận với một người! Sự sống chết, nghèo hèn, vinh nhục của cô đều sẽ vì hắn mà thay đổi!
Trong lao âm u ẩm ướt, Lý Ngư còn nói nhỏ như vậy, Cao Dương công chúa nghe mà sợ hãi nắm đôi bàn tay nhỏ lại, tóc gáy dựng lên:
- Ai? Hắn ở nơi nào?
Lý Ngư lại ôm cái nghiệp thần toán nói:
- Hắn là … là, một, hòa, thượng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận