Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 414: Nhờ cậy
- Giày tất của ngươi muội? Thân là Công chúa, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì nữa, mau đi vào!
Lý Thừa Càn nhìn đôi chân nhỏ của Cao Dương đạp trên mặt đất, trừng mắt nhìn nàng.
- À?
Cao Dương lúc này mới phát hiện ra, thè lưỡi, vội vàng xách váy chạy lại phía hồ, trước tiên ngồi xuống tảng đá, hai chân thả vào trong nước khuấy đảo mấy cái, rồi thu chân về trên đá, khom người lấy tất, bởi vì váy xõa tung nên phải cố hết sức.
Lý Thừa Càn thở dài, quay đầu nói với Xưng Tâm:
- Xưng Tâm, giúp công chúa đi tất.
Ở trong mắt Lý Thừa Càn, Xưng Tâm đã trở thành độc chiếm của mình, cũng không coi gã là một nam nhân, theo bản năng định để gã đi giúp Công chúa đi giày. Xưng Tâm ngẩn ra, vội đáp ứng một tiếng, đi lên phía trước.
- Ngươi làm gì thế?
Cao Dương Công chúa trừng mắt, doạ Xưng Tâm lui xuống.
Cao Dương quay đầu hướng Lý Ngư nói:
- Ngươi đứng ngốc ở đó làm gì, không nhìn thấy sao, mau giúp ta.
Lý Thừa Càn cả giận:
- Cao Dương, muội... Hắn là nam nhân.
Cao Dương liếc nhìn Xưng Tâm một cái, nói:
- Tiểu tử này chẳng lẽ không phải là nam nhân? Tất của ta chính là do Lý Ngư cởi, không gọi hắn đi giúp thì gọi ai?
Lý Ngư nhìn sắc mặt Thiết Vô Hoàn và đám người La Nhất Đao, mới ý thức được hành động vừa rồi của mình không ổn, dễ làm cho người khác hiểu lầm. Vốn muốn tránh đi nhưng Cao Dương cố tình gọi hắn giúp, còn không ngừng thúc giục, không biết làm sao chỉ đành phải tiến lên ngồi xổm xuống, giúp nàng đi tất, lại giúp nàng mang giày.
Cao Dương đứng dậy, đạp đạp mấy cái, kích động xoay người đi đến trước mặt Lý Thừa Càn, nói:
- Thái Tử ca ca, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm ta?
Lý Thừa Càn liếc nhìn Lý Ngư một cái, sa sầm mặt nói:
- Muội là công chúa, sắp thành đại cô nương, phải tránh thị phi, tại sao lại ở cùng một chỗ với hắn?
Cao Dương nói:
- Nương nương bảo muội học lễ nghi, hai nữ quan dạy ta cho tới trưa, hai chân đều đau..., không cởi giày làm sao mà chịu được. Ở đây ngay cả cung nữ cũng không có, chỉ có thể nhờ hắn giúp.
Cao Dương nói xong, cười hì hì tiến lên, khoác cánh tay hắn nói:
- Thái Tử ca ca, huynh tìm ta có chuyện gì, muốn xuất cung du ngoạn hả?
Lý Thừa Càn do dự một chút, nói:
- Muội đi theo ta, huynh trưởng từ từ nói cho muội.
Lý Thừa Càn nói xong, xoay người đi về phía thiên điện, Xưng Tâm và La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ vội vàng đuổi theo.
Thiết Vô Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đi tới bên cạnh Lý Ngư nói:
- Vừa rồi ngươi doạ cho linh hồn nhỏ bé của ta muốn bay mất.
Lý Ngư không cho là đúng nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao? Bất quá là tiểu nha đầu chưa lớn thôi. Ta chỉ giúp nàng ta cởi giày, cũng không trêu đùa nàng ta.
Thiết Vô Hoàn cười khổ nói:
- Ngươi là người Lợi Châu, làm sao rõ ràng phép tắc Hoàng gia, quy củ cung đình bằng Liêu Đông ta, đây chính là Công chúa đấy, cho dù là nữ tử gia đình bình thường mà ngươi có hành động thân cận như vậy sẽ bị người phụ thân người ta đuổi đánh cũng là phải.
Lý Ngư ngẫm nghĩ một chút, thở dài:
- Cũng phải, vừa rồi ta thật bất cẩn.
Lý Thừa Càn nhanh nhẹn nhấc chân đi lên bậc điện, nói với La Nhất Đao, Hột Can Thừa Cơ và cả Xưng Tâm:
- Các ngươi đợi ở đây.
Ba người dừng lại, nhìn theo hai huynh muội đi vào đại điện.
Trong điện vắng vẻ, màn che rủ xuống, nhẹ nhàng lay động theo cơn gió.
Lý Thừa Càn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng ngắc nói:
- Cao Dương, phụ thân có mười mấy đứa con, vi huynh cùng muội cảm tình tốt nhất. Cho nên, có mấy lời phải nhắc nhở muội.
- Gì?
- Thứ nhất, cùng họ không cưới! Hắn họ Lý!
- Thứ hai, một Cổ xuy lệnh nho nhỏ, địa vị khác nhau một trời một vực, căn bản không có khả năng nên duyên.
- Cùng họ không cưới, vậy thì đơn giản.... ! Đợi Thái Tử ca ca làm Hoàng đế, ban thưởng sửa họ cho hắn.
- Thứ hai, môn không đăng, hộ không đối, vậy cũng dễ xử lý. Đợi Thái Tử ca ca làm Hoàng đế, liền hằng ngày thăng chức cho hắn chứ sao.
Lý Thừa Càn cực kỳ suy sụp hỏi:
- Muội thực sự thích hắn?
Cao Dương Công chúa cười hì hì đi đến đối diện Lý Thừa Càn, cho hắn một cái nhìn xem thường nói:
- Ta thích cái rắm, người ta mới có mấy tuổi, căn bản không nghĩ đến việc này. Chính là người trưởng thành các huynh, không có gì cũng đi kiếm chuyện, khẩn trương hề hề như vậy.
- Thật không có?
Lý Thừa Càn vẫn chưa yên lòng, mặc dù Cao Dương tuổi không lớn nhưng trong số tỷ muội của hắn đã có một người mới mười hai tuổi đã xuất giá. Thời đại này nữ tử trưởng thành sớm, lại có Thái Bình công chúa mười bốn tuổi còn chưa xuất giá, cũng biết mặc bào phục võ quan đến trước mặt cha mẹ nhảy múa, trắng trợn nhắc nhở bọn họ:
- Ta không thích hợp mặc võ phục, tốt nhất là ban cho ta Phò mã, cha mẹ, khẩn trương để ta tìm trượng phu!
Cao Dương mới chỉ mười tuổi thì như thế nào? Đã đến tuổi nam nữ khác biệt rồi.
Cao Dương dùng sức gật gật đầu:
- Đương nhiên rồi, người ta chẳng qua là cảm thấy cùng hắn ở một chỗ rất thú vị mà thôi, vẫn còn chưa nghĩ tới việc gả đi.
Lý Thừa Càn nhẹ nhàng thở ra:
- Muội nói như vậy ta an tâm. Nhưng muội phải cẩn thận, hôm qua chỉ vì tự ý rời khỏi yến hội đã bị mẫu hậu trách phạt. Nếu thật sự có chuyện gì bậy bạ, một khi mẫu hậu nghe được, ta cũng không thể nào cứu được muội.
- Biết rồi Thái Tử ca ca của ta, hôm nay huynh chạy đến tìm ta, chỉ vì lải nhải những cái này sao?
- A, đương nhiên là có chuyện.
Lý Thừa Càn nhìn lướt qua phía ngoài điện, trầm ngâm nói:
- Hai ngày nữa, phụ hoàng muốn đến Thiếu Lăng Nguyên săn thú, muội cũng đã biết việc này?
Cao Dương vui vẻ nói:
- Biết a biết a, ta cũng muốn đi, Thái Tử ca ca có đi hay không?
Lý Thừa Càn khẽ mỉm cười:
- Phụ hoàng săn thú, ta thân là Thái tử, đương nhiên là đi theo. Khụ! Đến lúc đó, có một việc cần tiểu muội giúp ta nói với phụ hoàng. Đại ca luôn luôn đối tốt với muội, việc này rất quan trọng, muội không thể không giúp.
Cao Dương tuy nhỏ tuổi, nhưng lại thông minh, nàng đảo mắt, lập tức cười hì hì đáp:
- Giúp Thái Tử ca ca, là đương nhiên rồi. Nhưng Thái Tử ca ca đối với ta tốt như vậy, có phải hay không cũng có thể giúp ta một chuyện?
Lý Thừa Càn ngẩn ra:
- Muội có chuyện gì muốn ta giúp?
Ngoài điện, sau khi nghe Thiết Vô Hoàn trịnh trọng cảnh cáo một phen, Lý Ngư không khỏi bật cười:
- Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta thật sự không có ý tứ câu dẫu tiểu Công chúa, ta không có hứng thú với trẻ con. Chỉ là cô bé này khờ khạo ngây ngô, coi nàng là một tiểu muội tử đáng yêu mà thôi.
Lý Ngư nói tới đây, hơi hơi nheo mắt, nhớ lại nói:
- Lúc ta ở Lợi Châu, đã kết bạn với một vị tiểu cô nương, cũng coi nàng là một tiểu muội bình thường. Tiểu cô nương kia thông minh lanh lợi, tương lai... tương lai nữ lưu tầm thường tuyệt đối không thể sánh bằng, đáng tiếc ngươi không biết.
Thiết Vô Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Ngươi nói như vậy thì ta an tâm. Ngươi có điều không biết, ta gia nhập Đồn Vệ, mới biết được quy tắc trong cung nghiêm khắc cỡ nào, tình ngay lý gian, vẫn nên tránh thị phi là tốt nhất.
Lý Ngư thở dài:
- Ta biết rồi, về sau đương nhiên sẽ chú ý. Đúng rồi, dùng bữa ở đâu, ta có chút đói bụng rồi.
Thiết Vô Hoàn nói:
- Ta dẫn ngươi đi. Đúng rồi, ngươi thực sự tinh thông nhạc lý à? Còn có thể lăn lộn vào Cổ xuý thự?
Lý Ngư lắc đầu cười khổ:
- Tốt cái gì chứ, nếu không phải ở lại chợ Tây cùng hai nha đầu Lương Thần Mỹ Cảnh sớm muộn gì cũng nảy sinh hiềm khích, ta cũng không nghĩ đến đây. Không có chút béo bở nào, thổi kéo đàn hát lại dốt đặc cán mai, ta nghĩ... ở không được bao lâu, thì bị bãi quan miễn chức rồi.
Lý Ngư vừa dốc hết tâm tư, vừa đi theo Thiết Vô Hoàn về phía trước, không quan tâm dấu vết hai bàn chân ẩm ướt in trên áo bào. Chẳng qua khi họ quay người lại bước đi, thì một quyển trục rơi trên mặt đất, nhưng hắn và Thiết Vô Hoàn không chú ý đến.
Quyển trục kia, chính là bản thiết kế Dương Tư Tề chuẩn bị để sẵn sàng xây dựng, cải tạo phủ đệ. Lý Ngư vẫn cất ở trên người, vừa rồi áo bào bị Cao Dương Công chúa cởi ra, sau lại trượt chân ngã vào trong ngực hắn, một hồi lôi kéo, quyển trục liền rơi từ trong áo bào ra, nhưng hắn lại không phát hiện ra.
Lý Ngư và Thiết Vô Hoàn đi đến cửa đại điện, liếc mắt một cái thấy Xưng Tâm đứng ở cửa, Lý Ngư nhất thời trong lòng khẽ động. Hắn không hiểu nhạc lý, gõ cái trống con đồ chơi kia, dùng để hù hoạ Cao Dương tiểu Công chúa ham chơi thì còn được, nếu để cho hai vị nữ quan nghe thấy, chỉ sợ kẻ giả mạo cổ xuý lệnh hắn sẽ sớm bị ném ra khỏi cung.
Nhưng tên tiểu tử trước mắt này lại biết, nếu như có thể giữ gã lại, cửa ải chiều nay có thể đánh lừa qua được. Chỉ có điều, La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ đang ở trước điện, lâu ngày gặp lại, không thể làm như không thấy, phải nói chuyện với bọn họ mới được.
Lý Ngư liền dừng bước chân, ho nhẹ một tiếng nói:
- Hai vị tướng quân, đã lâu không gặp!
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ một trái một phải như thần giữ cửa, nheo mắt nhìn hắn.
La Nhất Đao nói:
- Tiểu tử ngươi không phải ở đang lêu lổng ở chợ Tây sao, làm sao lại chạy vào trong cung vậy?
Hột Can Thừa Cơ liếc hắn, cao thấp đánh giá, nhìn nhìn quan phục của hắn, có chút kinh ngạc:
- Ơ Ôi, thất phẩm quan văn, ngươi thi đậu Tiến sĩ rồi hả?
Lý Ngư day day mũi, có chút xấu hổ mở miệng:
- Ha ha, ta chưa qua kỳ thi lại đậu Tiến sĩ. Khụ! Cũng giống hai vị tướng quân, đi cửa sau.
Hột Can Thừa Cơ bĩu môi, nói:
- Anh em chúng ta mơ hồ được Thái tử coi trọng, nhưng bằng bản lĩnh thật sự. Võ tướng tấn thân, nói dễ dàng thực cũng dễ dàng, chỉ cần có một thân địch được vạn người là đủ bản lĩnh.
La Nhất Đao dương dương đắc ý nói:
- Đúng vậy! Chúng ta đường đường chính chính làm quan, cái gì đi cửa sau, ngươi đừng kéo chúng ta để dát vàng lên mặt ngươi.
Lý Ngư than thở:
- Các ngươi bỏ đao xuống, lập địa thành Phật. Ta vốn là một người lương thiện, khởi đầu cao hơn các ngươi, cũng muốn gia nhập nhưng đường càng khó đi, có cái gì tốt mà khoe khoang với ta chứ. Ai, ta chỉ là, thấy tiền đồ của các ngươi hôm nay nên nhớ tới một người bạn cũ...
Lý Ngư ngừng lại một chút, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu như nàng, cũng có thể buông chấp niệm, thật là tốt biết bao.
La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ nhất thời có chút khẩn trương, bọn họ đương nhiên biết “Nàng” trong lời nói của Lý Ngư là ai.
Cái này gọi là không cầu mà được, hai vị này vốn là Hỗn Thế Ma Vương không sợ trời không sợ đất, hiện giờ theo Thái Tử, chỉ cần làm từng bước thay đổi lai lịch, tương lai sẽ có tiền đồ lớn, sớm đem những việc làm xằng làm bậy, ý niệm tiêu dao tung hoành trong đầu quên tới chín tầng mây rồi, lúc này nghe hắn nhắc tới Dương Thiên Diệp, hai người phá lệ không được tự nhiên.
La Nhất Đao khẩn trương nói:
- Bạn cũ cái gì, lão La ta với ngươi không quen thuộc, không rõ ngươi đang nói cái gì!
Hột Can Thừa Cơ cao thấp liếc nhìn Lý Ngư vài lần, ý tưởng đột phát:
- Ngươi và nàng ta, vẫn còn liên lạc? Ngươi hiện giờ làm quan, cũng coi như đi lên chính đạo rồi, chớ để nhất thời hồ đồ mà gây ra sai lầm lớn. Ta khuyên ngươi, chớ dùng thủ đoạn phong lưu trong cung, cẩn thận rước lấy họa sát thân. Nghe ta khuyên bảo, tốt hơn hết là tập trung thủ đoạn vào người kia, thu phục nàng đi! Ít gọi nàng xuất hiện hại người, ngươi khoẻ, ta cũng tốt!
Thiết Vô Hoàn và Xưng Tâm hoàn toàn không rõ ba người lời lẽ sắc bén qua lại nói về cái gì, nghe như mây mù dày đặc. Lý Ngư nghe được cũng dở khóc dở cười, ta làm người lại thảm như vậy sao? Lại để cho hai tên cướp sông cướp biển khuyên ta hoàn lương, hay là hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi?


Bạn cần đăng nhập để bình luận