Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 86: Phong ba trước phủ
ể từ sau khi Hoa Cô gặp chuyện, trong phủ trông coi cô bé rất nghiêm. Hoa Cô muốn tự do ra ngoài, cơ hội cực kỳ bé nhỏ. Tuy nhiên Hoa Cô biết hôm nay Lý Ngư muốn đi làm chuyện quan trọng, một lòng một dạ muốn đi cùng hắn, vì vậy cô bé suy nghĩ một chút rồi vào nhà kho lấy ra một bộ áo bào cũ của Võ Nguyên Sảng, cải trang thành một bé trai, tránh quản sự nha hoàn, lén lút từ hậu trạch đi đến khách xá.
Không ngờ sáng sớm Lý Ngư đã ra ngoài, Hoa Cô đã chậm một bước. Cát Tường nghe nói hôm nay có thể lấy lại tự do, trong lòng tràn đầy vui mừng, nhìn thấy Hoa Cô trong bộ dạng một bé trai, đứng ở trong viện cong cái miệng nhỏ như là đang oan ức, không khỏi cười tiến lên phía trước nói:
- Tiểu tiểu thư, ai chọc giận cô vậy?
Hoa Cô bĩu mội nói:
- Lý Ngư ca ca nói không giữ lời, huynh ấy nói hôm nay đi ra giải quyết chuyện giấy bán thân cho Cát Tường tỷ tỷ, đã đồng ý cho ta đi cùng để xem náo nhiệt, kết quả là hắn cố ý bỏ rơi ta…
Cát Tường nói:
- Chẳng qua là giao nhận công văn thôi, có gì hay đáng xem đâu. Tỷ tỷ dẫn em tới hồ nước câu cá.
Hoa Cô trợn mắt lên nói:
- Ai nói là giao nhận công văn? Nhậm Thái Thú rất gian xảo, thiết lập thế cục khiến Lý Ngư ca ca khó xử lý, dì nhỏ nói, vcho dù là cha ta ra mặt, người ta cũng không nể mặt.
Cát Tường nghe tới đó, sắc mặt tái mét. Hoa Cô còn chưa phát hiện, cái miệng nhỏ vẫn bô bô tố cáo Lý Ngư:
- Sau đó Lý Ngư ca ca nói đã nghĩ ra biện pháp, chỉ có điều biện pháp này chưa chắc đã thành công, lòng người khó đoán mà, ai biết cái tên Liễu Hạ Tư Mã rốt cuộc nghĩ thế nào. Ồ? Cát Tường tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
Hoa Cô ngây ngốc nhìn Cát Tường, bắt gặp sắc mặt tái nhợt của nàng. Tuy Hoa Cô còn nhỏ tuổi, chưa hiểu rõ về đạo lý đối nhân xử thế nhưng trí tuệ dù sao cũng vượt qua những thiếu nữ tầm thường, lập tức hiểu được mình đã nói sai.
Cô bé vội vàng che miệng lại, nói:
- Có điều… sau huynh ấy còn nói, kỳ thật huynh ấy đã nghĩ ra diệu kế, nhất định có thể thuyết phục được Liễu Hạ Tư Mã, tỷ tỷ cứ yên tâm.
Nói một câu an ủi xong Hoa Cô xoay người bỏ chạy, chuồn ra khỏi khách xá mới thè lưỡi:
- Nguy rồi, nếu Lý Ngư ca ca không thành công, chắc chắn sẽ trách ta.
Vừa nghĩ thế, cô bé càng muốn biết cuối cùng Lý Ngư có thể thành công hay không, liền lặng lẽ trốn ra khỏi cửa chính.
Hoa Cô là người trong nhà, xưa này đều ở hậu trạch phủ Đô đốc, muốn đi chơi cũng đi cửa sau. Bởi không xuất hiện nhiều ở tiền trạch cho nên cô bé không quen thuộc địa hình ở tiền trạch lắm, những quan binh ở tiền trạch cũng không phải ai cũng quen biết cô bé.
Hơn nữa ở tiền trạch đều có đủ loại người ra vào, có khi cũng khó tránh khỏi người nhà quý phủ có mang con mình theo, cô bé lại cải trang thành bé trai, kỳ thực là không hề có nguy hiểm gì, chỉ cần né tránh một số gia đinh nhận ra mình là được, khi tới cửa ải này, muốn trốn ra ngoài cũng không khó.
Hoa Cô ẩn núp đang sốt ruột thì thấy Cát Tường vội vã đi ra ngoài. Hóa ra, Cát Tường nghĩ Lý Ngư mới đi không lâu có lẽ còn chưa rời khỏi nên muốn đuổi theo để hỏi cho ra lẽ.
Cát Tường ra khỏi cửa phủ, đang ngẩn ngơ thì thấy trước phủ có xe ngựa nghi thức thật sự rất uy nhiêm, nàng hoảng sợ, vội vàng tránh sang một bên, nhìn xung quanh xem có thấy bóng dáng của Lý Ngư không.
Nàng không biết Lý Ngư đi hướng nào, đang do dự xem có đuổi theo hay không thì bên cạnh đã có một giọng nói tao nhã vang lên:
- Tiểu nương tử đang tìm người đúng không?
Cát Tường quay đầu lại, thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mắt sáng như sao, mặt như quan ngọc, dáng người cao ráo, mặc áo bào lớn, đạo phục có tay áo rộng, phong độ phóng khoáng xuất trần, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã dâng lên sự kính trọng.
Loại đạo phục này cũng không phải là pháp bảo mà các đạo sĩ xuất gia thường mặc, người thế tục cũng hay mặc, chủ yếu là rất thoải mái. Cát Tường không biết người này có phải là người xuất gia không, tuy rằng cảm thấy lo lắng nhưng cũng không đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, vội chỉnh đốn trang phục thi lễ:
- Tôi là Cát Tường, bái kiến quý nhân. Không biết quý nhân có từng nhìn thấy một vị thiếu niên, ước chừng mười tám mười chín tuổi, cằm hơi nhọn, hai mắt linh động, mặc áo màu xanh.
Người tới chính là Viên Thiên Cương, tuy Kinh Vương thích khoe khoang nhưng cá tính cũng rất khác người, có lúc rất thích nổi bật, chơi chút trò gian, có khi đột nhiên giá lâm khiến người khác cuống quýt nghênh đón, có lúc lại thông báo với chủ nhân rất sớm để cho người ta đến đình mười dặm để nghênh đón một cách phô trương.
Cho nên khi ga tới trước của phủ mới sai người nói rõ thân phận với người gác cổng của phủ Đô Đốc, yêu cầu Võ Sĩ Hoạch ra đón. Người trong Võ phủ nghe nói Kinh Vương tới đương nhiên không dám chậm trễ, tập tức một đám đi vào trong phủ bẩm báo tin tức. Có điều Võ phủ thực sự quá lớn, muốn vào bên trong cũng phải đợi một lát.
Viên Thiên Cương cực kỳ nhàn rỗi, nhìn thấy cô nương xinh đẹp đáng yêu thì bước tới bắt chuyện để giết thời gian. Y còn chọn chỗ đứng vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Kinh Vương.
Kỳ thực xe của Kinh Vương đang đứng ở trước nhất, hơn nữa màn kiệu đều được buông xuống, vị Kinh Vương điện hạ này lại rất sĩ diện, không bao giờ xốc màn kiệu lên nhìn đông nhìn tây, tự hạ giá trị của mình.
Tuy nhiên vị Vương gia này quá mức háo sắc, vị cô nương trước mắt này xem ra là một dân nữ tầm thường, một khi bị Kinh Vương nhìn trúng, chỉ e là khó có thể tự bảo vệ mình. Vì phòng ngừa vạn nhất, Viên Thiên Cương vẫn cố tình chắn trước mặt nàng, không cho Kinh Vương nhìn thấy.
Viên Thiên Cương lắc đầu nói:
- Viên mỗ vừa mới xuống xe, chưa từng nhìn thấy vị thiếu niên như cô nương miêu tả, cô nương tìm hắn làm gì?
Cát Tường nghe y chưa từng nhìn thấy, trong lòng càng thêm lo lắng nói:
- Nô có chuyện đại sự cần nhờ huynh ấy hỗ trợ, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, nô đang vui mừng, lại không ngờ huynh ấy đã gạt ta, nếu công văn kia không thể lấy lại, cả đời nô … Ôi! Không nói với quý nhân nữa, nô phải nhanh chóng đi tìm huynh ấy!
Cát Tường càng nói càng nóng lòng, nhún chân chạy về phía con đường dài.
Viên Thiên Cương nghe nàng nói không rõ ràng, cái gì mà nhờ người nọ, bị hắn lừa, cả đời nô, tức thì trong não nghĩ tới một vở kịch có nội dung cẩu huyết “đại ân không thể báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp”, hơn nữa còn báo đáp người đàn ông mang ân kia, chủ động yêu cầu.
Tuy nhiên nhìn nét mắt thiếu nữ vô cùng lo lắng nhưng cũng không hề có ý oán hận, nói vậy thì giữa hai người cũng có một chút tình cảm, hẳn là tình cảm thiếu nam thiếu nữ …
Viên Thiên Cương nhìn bóng lưng của Cát Tường chạy đi, dường như thấy được tuổi thanh xuân đã trôi qua của mình, mỉm cười nói:
- Nam nhân chúng ta chính là vô tư ở chỗ đó, nữ nhân cần một bờ vai, nhưng nhất định phải cho nàng toàn thân, ha ha ha…
- Ôi!
Viên Thiên Cương vừa dứt lời, đang định xoay người thì bất ngờ có một đứa bé chạy tới, đụng vào lồng ngực của y. Hai người đồng thành kêu lên một tiếng, Hoa Cô xoa cái mũi của mình, trừng mắt nhìn Viên Thiên Cương, Viên Thiên Cương nhìn thấy Hoa Cô, hai mắt sáng lên, nhìn kỹ dung mạo của cô bé liền thán tán nói:
- Tướng mạo này, thật thần kỳ! Thần kỳ! Đáng tiếc, đáng tiếc…
Hoa Cô tức giận xoa cái mũi nói:
- Ngươi đáng tiếc cái rắm ý! Không có mắt à?
Viên Thiên Cương cười nói:
- Đương nhiên là có mắt, nhưng chỉ có ở trên mặt, ở dưới mông đít thì không có.
Hoa Cô nghe y chế nhạo, cũng biết mình đuối lý, thật vất vả mới tìm ra cơ hội để trốn ra ngoài, lại đụng phải người ở giữ nhà kho, bởi vậy mới trừng mắt nhìn y một cái, không lý luận nữa tiếp tục chạy, vừa chạy được hai bước rồi lại dừng lại nói:
- Này, mông đít không có mắt, ngươi có thấy một cô nương mặc áo màu xanh, mặt trái xoan, ánh mắt giống trăng lưỡi liềm, cười lên là một cô nương rất đẹp chạy về hướng nào không?
Viên Thiên Cương đảo mắt, cười nói:
- Cô nương đó ta chưa từng gặp, chỉ thấy một tiểu tử tròn tròn như trứng gà, mắt to, nhưng lại không có tròng, không biết có phải là người cậu muốn tìm hay không.
Hoa Cô giận giữ, tay chống nạnh, vênh mặt lên nói:
- Ngươi đang nói ta à?
Nói chưa dứt lời, giọng nói của Võ Sĩ Hoạch vang lên:
- Tiểu súc sinh, không nghe vi phụ giáo huấn! Ai kêu con chạy tới đây, đưa nó tới cho ta!
Hoa Cô quay đầu nhìn lại, thì thấy cảnh cửa mở ra, phụ thân Võ Sĩ Hoạch và mẫu thân Dương thị cùng ca ca tỷ tỷ đang đi ra, sau khi khiển trách Hoa Cô một câu, Võ Sĩ Hoạch liền vội vã bước tới xa giá của Kinh Vương, Lý Bá Hạo đi đến gần Hoa Cô, nhún vai, nói:
- Theo ta về nhà! Không cha ngươi lại tức giận.
Hoa Cô bĩu môi, trừng mắt nhìn Viên Thiên Cương nói:
- Đều tại ngươi cả!
Giáp mặt phụ thân, cô bé không thể chạy được, đành phải quay lại.
Lúc này xa giá từ từ vén rèm kiệu lên, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc lười biếng đi ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận