Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 295: Hôm nay động thủ luôn
Rất nhiều giang dương đại đạo, thành hồ xả thử nằm phục ở chợ Tây sau buổi trưa lục tục rời khỏi Chợ Tây, ra Kim Quang môn, đi ba dặm về hướng Tây, lặng lẽ quẹo theo một con đường hoang ở ngoại ô.
Tĩnh Quan và Vân Thiên Không là hai “chuột chũi” không cùng đường, Tĩnh Quan nắm bắt tài nguyên hắc đạo, Vân Thiên Không nằm giữ tài nguyên cửu lưu. Những người hành nghề cửu lưu chỉ này cần giá tiền thích hợp, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc bẩn thỉu để sống.
Chờ ở một mảng mộ phần ngoài ngoại ô, chỉ có một mình Lưu Tiếu Tiếu.
Những người đến đầu tiên này cũng không hàn huyên cùng gã, chỉ là yên tĩnh đứng ở đó, hoặc ngồi ở trên cỏ, có người thậm chí không có chút kiêng kỵ, ngồi trên bia mộ phần của người khác.
Trước mặt Lưu Tiếu Tiếu cắm một cây côn gỗ, chờ thời khắc bóng cây côn gỗ đó định rõ đường khắc, Lưu Tiếu Tiếu vỗ tay một cái, hướng về phía đoàn người, cất cao giọng nói:
- Các vị anh hùng, mong nhờ tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng!
Một người gầy gò không có lấy hai lạng thịt như khỉ ngồi trên mộ bia, lười biếng cắt ngang lời gã:
- Thành rồi, lời khách sao chớ nói nữa. Chúng ta tới đây, đều là vì ngươi chi trả hào phóng! Dựa theo quy củ giang hồ, trả một nửa trước, sau khi sự việc thành công, trả tiếp một nửa còn lại, cầm lấy tiền.
- Đúng đúng đúng, trả tiền! Giao rõ một chút, phải đối phó ai, thủ đoạn gì, không muốn dài dòng, mọi người đều rất bận.
Mọi người nói qua lại một hồi, Lưu Tiếu Tiếu có vẻ hơi lúng túng cười một tiếng, từ trong ngực lấy ra được một túi nhỏ nặng trĩu, đưa nó đặt trên mộ phần, mở túi ra, từng miếng vàng ở trong đó, ánh mặt trời chiếu sáng một hồi, ánh sáng vàng rực rỡ.
Lưu Tiếu Tiếu lui về phía sau hai bước, nói:
- Các vị, mời tự lấy!
Tên gầy kia “hắc” một tiếng, đột nhiên lăng không trong lộn mèo ba vòng trong không trung, lúc này mới rơi xuống, nhưng chân của lão ta chỉ vào một điểm trên mặt đất, lại một phen ngã nhào, động tác cực kỳ nhanh nhẹn đã xuất hiện ở trước tấm mộ có đặt túi vàng, giơ tay vừa mới định túm lấy, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cánh tay, đã nhanh chóng cầm lấy một miếng vàng trước.
Người này mặc một bộ nho sam, giống như bộ dạng người đọc sách lụi bại.
Y đi tới, bước chân ung dung, dáng người đàng hoàng, nhưng lại giống như sẽ súc địa thành thốn, so sánh tên gầy kia từ sau ra trước, trong khoảnh khắc đã đến tới ngôi mộ, cướp lấy tiền thù lao trước tiên.
- Lộn nhào nhìn tuy huyễn hoặc đấy nhưng dù sao cũng vẫn chậm.
Tên nho sinh lụi bại kia khi dễ liếc mắt nhìn tên khỉ gầy, dửng dưng bước đi.
Khỉ gầy hừ lạnh một tiếng, cũng đưa tay lấy một mảnh vàng, lúc này ngược lại không phô trương thân pháp lộn nhào quay trở về, mà là đi từ từ trở về.
Những người khác cũng nôn nóng đến lấy tiền thù lao, trong đó không thiếu sự phô trương bản lĩnh, các thủ đoạn, các tuyệt hoạt, nhìn thấy Lưu Tiếu Tiếu không chớp mắt.
Chờ khi mọi người đã nhận tiền thù lao, bèn có một lão hán mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng bạc, chân mày khóe môi đều nhăn nheo, mặt đầy khổ sở ho một tiếng rồi nói:
- Ngươi muốn chúng ta đối phó người nào, bây giờ có thể nói rồi.
Lưu Tiếu Tiếu lộ ra thần sắc oán độc, nói:
- Người mà ta muốn các ngươi đối phó, tên là Lý Ngư, thị trưởng Tây Thị Thự.
Mười mấy người xung quanh nhất thời thần sắc ngẩn ngơ, một lát, một tên thợ rèn khôi ngô đại hán lạnh lùng nói:
- Túc hạ hẳn phải hiểu biết quy củ giang hồ! Cho dù là ngươi muốn bọn ta giết quan, cũng không hẳn là không thể! Nhưng có một điều, không ăn cỏ gần ổ! Chúng ta có ngày hôm nay cũng nhờ nương nhờ vào Chợ Tây, ngươi lại muốn bọn ta đối phó với thị trưởng Tây Thị Thự, chúng ta còn có chỗ nào an thân không?
Tên khỉ gầy đứng ở trên mộ bia, giơ tay ném, miếng vàng trượt tay một đường cong sắc vàng, rơi về hướng Lưu Tiếu Tiếu.
Tên khỉ gầy nói:
- Lão tử không làm nữa.
Lưu Tiếu Tiếu cũng không tiếp miếng vàng, đợi khi miếng vàng sắp rơi tới trước mặt, gã đột nhiên giơ tay phải ra, ngón tay cái bên phải ánh vàng sáng rực, “đang” một tiếng, quét lên trên miếng vàng ném lại, miếng vàng đó liền bay về trước mặt tên khỉ gầy kia.
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Ta có ba lý do, các ngươi bắt buộc phải đáp ứng!
Tên khỉ gầy kia giơ hai ngón tay ra, kẹp chặt miếng vàng trong không trung, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lưu Tiếu Tiếu:
- Ngươi nói đi!
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Thứ nhất, các ngươi tuy rằng lừa gạt, giết người cướp của, làm việc vô pháp, cái gì cũng từng làm, nhưng nếu trà trộn vào trong giang hồ, đạo nghĩa giang hồ cũng phải tuân thủ! Hôm nay, các ngươi nếu như đã đến rồi, tiếp nhận món làm ăn này của ta, ngươi muốn thoái lui, cũng chính là đập nát bảng hiệu của ngươi, sau này còn muốn lăn lộn trên giang hồ hay không?
Một tên mập đầu đà toét miệng cười một tiếng, cười như sặc sụa:
- Thứ hai thì sao?
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Thứ hai, các ngươi chỉ biết Lý Ngư là thị trưởng Tây Thị Thự, nhưng có biết Lưu mỗ là người thế nào không?
Lưu Tiếu Tiếu nhìn mọi người xung quah, thấy bọn họ cũng không đáp trả lại, liền nói từng câu từng chữ:
- Ta là người của Lại Dược Phi Lại Đại bát trụ!
Mọi người kinh ngạc, trố mắt nhìn nhau.
Trên mặt Lưu Tiếu Tiếu lộ vẻ lạnh lùng làm cho mọi người sợ hãi, nói:
- Bây giờ các ngươi đã hiểu rồi chứ? Các ngươi làm việc này, chưa chắc sẽ phá hủy chỗ an thân của các ngươi, ngược lại, có thể khiến cho cuộc sống của các ngươi tự tại hơn. Nếu như các ngươi thất tín, lúc này trên giang hồ sẽ không có cách nào đặt chân, dù là Chợ Tây, cũng không có chỗ nào cho các ngươi an thân. Tin ta đi, Lại đại trụ có bản lĩnh này! Cường long không ép đầu xà, các ngươi cho dù có bản lĩnh lớn thế nào, một mẫu ba phân trên đất, cũng phải xem sắc mặt của ta mà hành sự!
Tên nho sinh lụi bại kia lẩm bẩm nói:
- Hóa ra là ‘Đông Ly Hạ’ lục đục nội bộ. Ta cũng biết thù lao nhiều như vậy, tất nhiên là chuyện khó giải quyết.
Một tên lão giả khất cái hậm hực nói:
- Ba mươi lão bà ngược lại bó hài nhi, lão hủ cũng có thời điểm bị người ta ép như vậy.
Một phụ nhân môi mỏng quyền cao ba mươi tuổi giọng the thé nói:
- Thứ ba là gì chứ?
Lưu Tiếu Tiếu cười nói:
- Thứ ba, việc mà ta muốn các ngươi làm, cũng không phải là công khai giết Lý Ngư trước mặt mọi người, các ngươi chỉ cần phối hợp với ta làm chút việc, Lý Ngư, ta muốn đích thân giết hắn!
Cái tên thợ rèn đại hán khôi ngô cười tủm tỉm nói:
- Ngươi? Ngươi có bản lĩnh này, sao còn giống trống khua chiêng để vận dụng chúng ta chứ? Thiếu đại khí rồi.
Lưu Tiếu Tiếu liếc tên đó một cái, thân hình đột nhiên nảy lên, hai ngón tay đầm về ánh mắt tên đại hán thợ rèn đó, đại hán vừa tức vừa sợ, vội vàng giơ tay lên để đỡ lấy, ai ngờ Lưu Tiếu Tiếu chỉ dùng hư chiêu, lập tức dịch tay, chụp lấy đoản đao dài hơn một thước ở bên hông của tên đó.
Đại hán kia thét lên kinh hãi, thấy bị mắc lừa, nhưng đao đã rơi vào trong tay Lưu Tiếu Tiếu. Trong khoảnh khắc người trong hắc đạo tức giận không thôi, dùng binh khí tấn công về phía gã, Lưu Tiếu Tiếu chân cao chân thấp giống như người say đạp bước, đao trong tay tung bay, ác liệt quỷ dị.
Gã dùng đao là tay trái, đao tay trái góc đao quỷ dị, đường đao lệch, vốn khác một trời một vực với đao pháp bình thường khác, phối hợp với gã chợt trước chợt sau, chợt cao thấp, công kích về vị trí phòng thủ không giống nhau, một người đấu với bốn năm người, làm cho mọi người tay chân đều luống cuống.
- Tang tang tang tang tang...
Một chuỗi kim thiết thanh thúy vang lên, Lưu Tiếu Tiếu lui người lại, giương cổ tay lên, đao kia bay ra xa, rơi vào hướng tên đại hán thợ rèn, bị đại hán kia tiếp lấy.
Lưu Tiếu Tiếu ngạo nghễ nói:
- Ngươi nói xem Lưu mỗ bản lĩnh thế nào?
Tên nho sinh lụi bại nói:
- Võ công túc hạ như vậy, sao lại phải nhờ đến sự tương trợ của bọn ta?
Lưu Tiếu Tiếu trầm giọng nói:
- Dĩ nhiên là cần! Bởi vì, ta không chỉ muốn giết hắn, ta còn phải làm cho tất cả những điều hắn cố gắng làm, đều phải tan thành mây khói! Ta muốn huynh đệ hắn chết ly tán! Ta muốn những việc hắn cố gắng làm nên sẽ thành lụn bại! Ta muốn người đàn bà của hắn sẽ phụng ngênh dưới háng ta! Ta muốn hắn, chết trong hối hận sợ hãi!
Phụ nhân trung niên kia kinh ngạc nói:
- Thù gì hận gì mà lại ác độc như vậy? Nhưng mà, ta thích!
Lão già khất cái như nói:
- Ta sẽ làm việc cho túc hạ. Lại không biết lúc nào nên động thủ?
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Lưu mỗ ta không ăn cơm qua đêm, cũng không để thù qua đêm! Hôm nay động thủ luôn!


Bạn cần đăng nhập để bình luận